EM SẼ TẮT MÁY KHI NHỚ ĐẾN ANH

– Miệng em lạnh mà tay lại đang táy máy gì đây?



– Sờ thích không? Đủ chưa?



– Đàn em, anh có lí do để nghi ngờ cái vẻ dịu dàng ít nói của em ngày thường toàn giả vờ hết.

– Em không giả vờ!

– … Thế em biết giờ em đang sờ vào đâu không?



Trong giấc mơ, Vân Nhiêu bỗng siết chặt tấm chăn, cong mình thành hình con tôm quen thuộc. Bàn tay cô nóng bừng, người cũng nóng rực lên như thể vừa chui ra từ nồi nước sôi vậy.

Cô đã ở trong giấc mộng đằng đẵng suốt đêm.

Cơn mơ thơm ngát hương cỏ cây trên ngọn núi hiu hắt, làn gió lành lạnh hôn lên gò má, người cô nhẹ bẫng hệt như đang bay. Có người thì thầm bên tai cô khiến cô rất muốn ôm người ấy vào lòng nhưng lại được anh dịu dàng đặt xuống miền cỏ, ngón tay anh vuốt ve mái tóc suôn dài của cô. Dần dần, cô đã chẳng còn cảm giác gì nữa.



Tiếng chuông báo thức quen thuộc vang lên, Vân Nhiêu bừng tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ thì thấy không bị trễ giờ nên cô lại nằm gục xuống giường.

Mấy phút sau, cô ôm trán ngồi dậy.

Đêm qua… Mình về nhà bằng cách nào nhỉ?

Kí ức cuối cùng dừng lại trên bàn rượu của buổi họp lớp, cô cụng ly với bạn nữ bên cạnh, sau ấy cô lại khui thêm chai bia nữa…

Trời mẹ, hình như cô uống nhiều lắm thì phải.

Vân Nhiêu xoa ấn đường, với tay lên tủ đầu giường để lấy điện thoại, check mấy inbox wechat chưa đọc.

Cận Trạch: Trong bếp có cháo đấy, hẹn giờ rồi, em dậy là ăn được.

Cô bỗng trợn tròn mắt.

Cái gì đây?!

Ngón tay lướt lướt trên màn hình, chưa gì cô đã thấy được lịch sử trò chuyện.

22 giờ 35 phút đêm qua.

Cận Trạch: Em uống rượu đúng không?

22 giờ 45 phút.

Cận Trạch: Giờ em đang ở đâu?

Cận Trạch: Anh đến đón em.

Vân Nhiêu: Gửi định vị.

Cận Trạch: Ok.

Cận Trạch: Ở đây đợi anh ngoan nhé.

Vân Nhiêu: Nhanh nhanh nhanh!

Ánh mắt ngừng lại ở ba chữ giống hệt nhau mà cô nhắn cho anh.

Cô ngỡ ngàng ôm chặt lấy miệng.

Cái! Gì! Đây! Hả! Trời!

Thế ra đêm qua anh Cận Trạch đến đón cô về à? Mà cô thì chả nhớ gì hết?

Cô cúi đầu nhìn quần áo của mình, cởi áo khoác ra rồi nên giờ còn mỗi áo sơ mi mềm mại, ngủ một giấc mà đã nhăn nhún hết cả vào.

Cô vọt ra đứng trước gương ở phòng tắm.

Màn gương phản chiếu bóng hình cô, khuôn mặt đã được tẩy trang sạch sẽ, gò má mềm mại trắng ngần, mái tóc có hơi bù xù nhưng ngoài đôi mắt sưng ra thì nom cô cũng không xấu quá.

Vân Nhiêu không dám nhớ lại xem ai đã tẩy trang cho mình.

Phòng tắm sáng rực ánh đèn, cô mở điện thoại lên viết đơn xin nghỉ làm một tiếng rồi đứng đực ở trước gương mấy phút lận.

Sau ấy thì rửa mặt, đi tắm rồi sấy tóc thay quần áo. Xong xuôi hết mọi thứ thì cô mới lê bước vào bếp, múc một bát cháo kê bí đỏ mà Cận Trạch đã nấu cho mình.

Cháo kê rất ngọt, ăn ấm cả bụng nhưng cô lại không nuốt nổi.

Cô cứ cào ngón tay lên màn hình di động, cuối cùng thì đành phó mặc cho phận đời, ấn xuống một dãy số.

Tiếng nhạc chờ kéo dài chừng 15 giây.

– A lô.

Bên tai đã vang lên một thanh âm quen thuộc.

Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì mà khi nghe thấy giọng anh bình tĩnh như vậy thì tai cô đã bị thiêu đốt một cách khó hiểu, tựa như anh đã phả hơi nóng vào tai cô vậy.

Cô giật tóc, nói cảm ơn anh bằng chất giọng khô khốc lạ thường:

– Đàn anh… À thì, cảm ơn anh đêm qua đã chở em về nhà.

– Không cần cảm ơn.

Cận Trạch ngừng lại, giọng bỗng nhẹ nhàng hẳn đi:

– Có lẽ em nên bồi thường cho anh.

Vân Nhiêu đờ đẫn: “Gì cơ?”

Đầu bên kia vang lên tiếng cười khe khẽ:

– Đêm qua em ôm anh cả đường, hôn anh mấy lần, còn giở trò với anh nữa. Đàn em này, em thấy em có nên chịu trách nhiệm và bồi thường tử tế cho anh không?



Chắc chắn cô đã ngây ra rồi, mà không chỉ mỗi ngây ra thôi đâu, khéo còn đang sợ chết khiếp đây này.

Cận Trạch hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được ánh mắt, biểu cảm gương mặt, thậm chí còn cả câu trả lời của cô sau khi anh thốt lên câu đó.

Cơ mà anh không kìm được, vẫn phải trêu cô thôi. Thậm chí anh còn đang mong kì tích sẽ xuất hiện, ví dụ như cô sẽ lấy gậy ông đập lưng ông, thính lại anh chẳng hạn.

Nhưng cuối cùng thì anh vẫn phải thất vọng.

Sau những khắc thinh lặng, cô gái ở đầu bên kia đã hốt hoảng giải thích:

– Đàn anh, à thì… Anh em cũng đã nói với em nhiều lần lắm rồi, em say xong thì trạng thái sẽ tương đối, ừ thì, tương đối thất thường. Hay nói trắng ra là tương đối buông thả. Anh em bị em hôn mấy lần rồi, thật đấy, em cũng hôn cả Lê Lê với Ôn Dữu nữa, là kiểu… Kiểu thể hiện tình cảm thân thiết ý? Em không có ý gì đâu! Cũng không lợi dụng anh đâu! Còn giở trò thì… Chắc do say nên tay chân mất kiểm soát, em thề với trời là em không cố ý gì cả! Tất nhiên, em biết em sai chắc rồi, anh muốn gì em cũng bồi thường cho anh hết. Làm gì cũng được, bao nhiêu tiền cũng được hết, chỉ cần em có…

Rõ ràng Cận Trạch đã dự đoán được cô sẽ trả lời như vậy nhưng sau khi nghe xong thì mặt anh vẫn đanh lại.

Anh ngước lên nhìn ra cửa sổ, cánh đồng miên man trải dài bên đường cao tốc ra sân bay. Bấy giờ mặt trời đã tỏa rạng khắp nơi nơi nhưng anh không cảm nhận được hơi ấm.

– Thấy em căng thẳng thế.

Giọng anh vẫn hững hờ như vậy, chất giọng điềm tĩnh khiến người ta không thấu được cảm xúc của anh.

– Em chỉ hôn má anh thôi chứ cũng chưa làm gì khác. Coi như idol đang tặng quà cho em vậy, không cần bồi thường gì đâu.

Cái mà anh muốn được đền bù thì cô cũng không cho được.

Sau khi ngắt máy, Cận Trạch vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, anh cứ nghiêng đầu như thế, không động đậy gì.

Lạc Ngôn ngồi ở ghế trước bỗng hỏi anh:

– Anh, anh sao thế?

Nãy Cận Trạch nghe máy cũng không tránh cậu nên mới đầu, cậu nghe thấy giọng anh khoái trá như thể đang trêu con gái nhà người ta, nhưng ngay sau ấy đã lạnh tanh mất rồi.

Thật ra thì Cận Trạch luôn tự lồng tiếng cho mình quanh năm suốt tháng nên anh cực kì kiểm soát giọng nói của mình. Cơ mà trong cuộc gọi vừa rồi, anh chỉ cố giữ cho giọng được bình tĩnh để nói chuyện với người ở đầu dây bên kia thôi chứ anh mặc kệ biểu cảm của mình luôn.

Vì thế nên qua gương chiếu hậu, Lạc Ngôn đã được chứng kiến khung cảnh nụ cười đong đầy trong ánh mắt anh phai nhạt theo thời gian.

Giọng anh vẫn dửng dưng như thế nhưng câu nói của anh thì khủng bố quá rồi:

– Một người không thích anh vừa vứt bỏ anh rồi.

Lạc Ngôn câm nín, dè dặt hỏi: “Cô Vân Nhiêu à?”

Cậu không nhận được câu trả lời. Cậu to gan, len lén soi gương chiếu hậu để rình rập sếp lớn đang ngồi sau mình.

Nắng ban mai ấm áp ghé thăm cửa sổ nhưng khi gặp phải miếng dán đề can chống nắng trong xe thì không gian xe lại càng tối đi. Gương mặt anh chìm vào màn đen, những đường nét dần trở nên mờ ảo, làn da anh trắng ngần, hai hàng lông mày như được bao phủ bởi mây đen huyễn hoặc.

Lạc Ngôn bỗng thấy anh thế này cũng tốt. Ít nhất thì khi khó chịu anh cũng sẽ thể hiện ra mặt, tốt hơn cái lúc thờ ơ, bình tĩnh, thậm chí còn chả thèm quan tâm mọi chuyện nhiều.

Nhờ mấy tháng nay mà cậu mới biết rằng, hóa ra ông trời đã cho sếp một gương mặt biết cười. Ấy không phải nụ cười lịch sự nhã nhặn mà ấy là tiếng cười hiên ngang, chẳng màng đến những âu lo ở đời.

Cận Trạch đóng 10 phim thì đã có đến tám, chín phim bi kịch. Ai cũng nghĩ tính anh vốn lạnh lùng như thế, sống nội tâm kiềm chế cảm xúc của mình, đến chính Lạc Ngôn cũng tưởng như vậy.

Mãi đến dạo này, thi thoảng thấy anh chơi game với hội bạn cũ, anh sẽ cười sằng sặc rồi chửi bậy tùm lum. Lắm lúc anh còn cầm điện thoại, không biết nói chuyện với ai mà khóe môi cứ cong tớn lên. Mặc dù anh đã cố gắng kìm nén lắm rồi nhưng những xúc cảm sung sướng chộn rộn ấy vẫn vô thức chực trào.

Giờ mới giống người đang sống chứ, vừa tươi sáng vừa phô bày ra những mặt tính cách của mình.

Ấy là xúc cảm được bộc lộ trong vô thức chứ không phải cảm xúc tuôn trào theo kịch bản.

– Anh, nếu không thì anh cua luôn đi, thể hiện rõ ràng vào.

Lạc Ngôn cực kì hổ thẹn với nghề nghiệp của mình khi nói ra câu này. Không ngờ cậu hành nghề trong giới showbiz mà lại chủ động khuyên nghệ sĩ của mình đi yêu đi.

Nhưng với tư cách là cấp dưới và là bạn của anh thì cậu cũng chỉ hi vọng rằng anh sẽ được hạnh phúc.

Cận Trạch không đả động gì, ánh mắt vẫn dõi theo cánh đồng bao la đang chạy vùn vụt về sau.

Một câu nói anh từng được nghe rất nhiều năm về trước bỗng sực lên trong tâm trí anh, một lời tuyệt tình độc ác đến nhường nào…

– Người không yêu mình thì dù cưỡng cầu đến mấy cũng chẳng được ích gì.

Anh vô thức cau mày.

Hồi trẻ, anh chẳng tài nào thấu tỏ được, vì sao bố mẹ yêu nhau như thế mà lại phải chia xa.

Họ không mâu thuẫn, không cãi nhau mà chỉ bắt đầu chiến tranh lạnh trong sự ngỡ ngàng, rồi sau ấy đã chuyển ra ở riêng.

Vào đêm cuối cùng trước khi mẹ rời đi, anh nghe thấy tiếng bố cầu xin mẹ đừng đi trong phòng ngủ. Một người đàn ông cứng đầu như thế, vậy mà lệ đã suýt tràn khóe mi.

Sau hôm ấy, bố như biến thành một người khác. Mặc dù bố cũng chẳng quá dịu dàng nhưng khi đó, bố càng ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng ích kỉ.

Lúc đấy, Cận Trạch là cậu ấm không phải lo nghĩ đến cơm áo gạo tiền. Anh toàn sống ở trường nên những mịt mù về gia đình ẩn sâu trong cõi lòng cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến cuộc sống học đường tự do tự tại của anh.

Năm 17 tuổi anh mới biết yêu là gì. Anh phải lòng cô bé học cùng trường với mình.

Người ta đã có thanh mai trúc mã – được cả gia đình nhận làm con rể, em rể cả rồi. Mà anh thì tốt nghiệp cấp ba xong sẽ đi du học luôn.

Ngày nào anh cũng xoắn xuýt vì chuyện này. Cuối cùng, vào một ngày cuối tuần, trong sự đau khổ tột cùng, anh đã chạy đến căn hộ của mẹ, muốn gặp mẹ để bày tỏ hết nỗi lòng của mình.

Ấy là một buổi chiều đầu đông.

Những hàng cây quê hương vẫn mơn mởn theo năm tháng. Trong cái nắng mong manh của trời đông, nhành cây xanh ngát rung rinh theo gió trời.

Dưới tán cây, Cận Trạch thấy mẹ mình ôm hôn một người đàn ông lạ mặt.

Anh không nhớ lúc ấy bố mẹ đã hoàn tất thủ tục ly hôn chưa nữa.

Tóm lại, anh đã bỏ chạy trong sự hoảng loạn và cơn buồn nôn đang ùn ùn kéo đến. Anh chạy nhanh, chạy xa hơn cả khi anh thi điền kinh trong hội thao của trường.

–  Hết yêu là hết yêu, tình cảm một khi đã thay đổi thì ai cũng phải chào thua.

Lúc đó, có một người đã nói với anh như vậy, thậm chí còn nhắn anh về khuyên bảo người bố cố chấp của mình:

– Dẫu nghèo hay giàu, dẫu không con hay con cái đề huề, với người đã không yêu mình thì dù cưỡng cầu đến mấy cũng chẳng được ích gì.



Cận Trạch dời mắt, đặt tay trái lên bệ cửa, ngón tay xoa bên thái dương:

– Đến lúc bay từ Anh về, cuối tháng năm anh được nghỉ, anh sẽ tỏ tình với cô ấy.

– Quá ngon!

Lạc Ngôn phấn khích vỗ tay đôm đốp, rõ ràng cậu chả có kinh nghiệm tình trường gì hết nhưng lại rất nghiêm túc phân tích cho anh hay:

– Anh, điều kiện của anh đỉnh cao như này cơ mà. Dù giờ cô ấy không thích anh thì anh cứ cua đi, chắc chắn sẽ cua được nàng về tay sớm thôi. Đến lúc đấy, anh phải có tâm vào, hỏi xem người ta thích gì, hỏi xem anh phải làm thế nào thì người ta mới đồng ý yêu anh. Sau đó thì cứ liệu mà làm thôi. Đừng thô bỉ quá, giờ con gái có chính kiến lắm đấy.

Cận Trạch gật đầu, cuối cùng thì cũng nhoẻn môi cười:

– Ừ, cô ấy rất có chính kiến. Anh nghe chú vậy.

*

Cuối xuân đầu hạ nối đuôi nhau trong loáng chốc, như thể hôm qua vừa mặc áo khoác cho đỡ rét thì hôm nay đã cởi hết ra còn mỗi cái cộc tay. Tủ lạnh cũng đã được lấp đầy bởi những lon nước mát lạnh.

Cuối tuần thảnh thơi, mới sáng ngày ra, hội bạn thân đã đến tụ tập ở nhà Vân Nhiêu, nằm chổng vó ra sofa xem phim truyền hình.

Tiểu Tây Kỷ cứ chạy toán loạn trên người mà các cô chả thèm động đậy gì hết.

Vân Nhiêu gác lên đùi Ôn Dữu. Ở góc này, Ôn Dữu có thể thấy được quầng thâm mắt hiện rõ trên đôi mắt cô.

Ôn Dữu không kìm được, phải vươn tay xoa xoa hốc mắt cô:

– Chuyện gì thế này? Hồi trước mày là đứa dễ ngủ nhất cái kí túc cơ mà.

Vân Nhiêu nghiêng người sang bên, đôi tai bỗng ửng lên một cách khó hiểu.

Lát sau, phim chiếu sang tập mới, nhạc intro lại bắt đầu vang vọng.

Cô bỗng chống tay ngồi dậy ôm mặt, giọng cứ ề à nghe không rõ lời:

– Bấy bì ơi, tao toang rồi.

Hai cô gái ngồi hai bên cũng bật dậy luôn.

Vân Nhiêu: “Tao cảm giác tao không làm fan em gái của Cận Trạch được nữa rồi.”



Lèo nhèo mãi, cuối cùng cô cũng chủ động thừa nhận rằng, từ cái ngày đứng ngoài cửa nhà Cận Trạch thấy anh cởi quần áo rồi nhảy xuống bơi như thế, đêm nào cô cũng mơ thấy cảnh đấy. Mà lạ hơn nữa ấy là, chắc hôm họp lớp cô đã gây ra chuyện điên rồ gì đó nên lúc nằm mơ, cô không chỉ được chứng kiến rõ ràng mà còn có những cảm nhận vô cùng chân thực. Song, mỗi khi thức giấc cô lại chẳng phân biệt được đâu là mơ đâu là thực nên toàn vô thức chìm sâu vào cơn mộng.

– Tao biến “sắc” rồi.

Vân Nhiêu đau đớn ôm đầu: “Hồi Tết ăn lắm quýt quá đây mà huhuhu.”

Mặt Lê Lê kiểu tao chả còn lạ gì:

– Từ đầu tao đã thấy mày là fan vợ rồi.



Lê Lê: “Thích thì nhích đi, đừng có để mác “fan” nó kìm mày lại.

Vân Nhiêu cau mày, như thể cô đang thấy cái ý kiến của Lê Lê viển vông kinh khủng.

Lê Lê bấm tay tính toán cho cô xem:

– Mày nhìn mày đi, học vấn cao, kiếm tiền giỏi, có nhà ở Thượng Hải, điều kiện gia đình ổn áp, người đẹp dáng cũng… rất xinh. Quan trọng là bọn mày quen nhau bao nhiêu năm rồi, mà đã là người quen thì ra tay nó dễ hơn hẳn. Đứng cạnh anh ấy thì mày cũng có kém cạnh gì đâu.

Vân Nhiêu nói ỉu xìu: “Nên là? Dùng cách gì đây?”

Cô chả tin trên đời này vẫn còn cách thức dễ dàng để cưa đổ được idol siêu sao đâu…

– Thịt anh ấy đi.

– ….?

Ôn Dữu ở bên vỗ tay hùa theo luôn: “Nếu mà tán tử tế thì khổ quá, thà giờ nói toẹt ra, dù chỉ là tình một đêm thì mày cũng được ngủ với Cận Trạch rồi chứ có mất gì đâu nào!

Vân Nhiêu tỏ ra khinh bỉ nhưng gò má đỏ ửng lên đã vạch trần cảm xúc của cô:

– Người ta chỉ coi tao là em gái thôi, cứ nói ba lăng nhăng nữa đi rồi tao đuổi hết hai đứa mày ra ngoài!

Ai quen Vân Nhiêu cũng biết cô không phải cái loại con gái tùy tiện.

Nhưng có lẽ con người cũng sẽ đổi thay.

Một người con gái nằm mơ còn mơ thấy mình làm này làm kia với idol thì nói gì đến trong sáng, nói gì đến giữ mình được nữa.

– Em gái thì sao? Cũng có phải em ruột đâu.

Tiên Ôn đã cất lời thì lúc nào cũng nói giàu triết lí và sống động như vậy đấy.

– Một người đàn ông với một người phụ nữ, ở giữa sẽ có những sắc màu đen tối, cả ba thứ đấy hòa vào nhau thì làm gì còn tình thương mến thương ở đây nữa, lên giường hết cho tao, á á ứm ứm….

– Mày im mồm cho tao!!

Vân Nhiêu đè gối lên người cô nàng, vừa cười vừa chửi vậy thôi chứ tim cô đập nhanh đến nỗi suýt đập luôn vào họng rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc