Gió chiều ấm áp xuyên qua rèm cửa, hôn nhẹ lên mặt bàn gỗ hồ đào.
Chiếc bàn quay vào tường, trưng một quyển lịch vẽ tranh phong cảnh.
Ngày 25 tháng 5 được khoanh tròn bằng bút dạ đen.
Chủ nhật, ngày 27 tháng 5, tức ngày hôm nay, được vẽ một hình trái tim ngọt ngào bằng bút dạ hồng.
Từ sáng đến giờ, Vân Nhiêu ngồi trên bàn đọc bản dịch hơn ba tiếng đồng hồ.
Mãi đến khi bụng réo thì cô mới biết đã tới giờ trưa nên vội vàng kết thúc công việc rồi đi vào bếp nấu mì.
Buổi trưa cô định ăn nhiều để tối đi ăn thì vẫn giữ được vẻ thanh lịch, thong dong.
Để chọn được nhà hàng mời anh Cận Trạch đi ăn tối, hai hôm nay Vân Nhiêu đã lục tung khắp app review, note nhiều đến mức đầu óc rối tung cả lên thì cuối cùng cũng chọn ra được một nhà hàng xịn mịn, phong cách trang nhã, mà quan trọng ấy là nhà hàng kiểu Pháp rất tôn trọng sự riêng tư của khách hàng.
Gọi cho điện cho nhà hàng với tâm thế hi vọng dạt dào, tuyệt quá, phải đặt trước một tháng mới được.
Cô gọi thử cho mấy nhà hàng khác nhưng số cô thì vẫn đen như thường. Những nhà hàng xứng tầm với đàn anh thì toàn phải đặt trước.
Bất lực quá, Vân Nhiêu đành nhờ sự giúp đỡ của nhà tư bản độc ác.
Nhắn tin chưa đầy năm phút, chị đại Lê đã gọi đến, may sao, nhà hàng cô ưng lại còn chỗ rồi.
Cô gửi địa chỉ nhà hàng cho Cận Trạch, ai dè còn bị anh trêu dạo này Tiểu Vân Nhiêu giàu quá.
Anh lúc nào cũng như thế, để bộc lộ sự thân mật nên toàn thêm chữ “Tiểu” ở trước tên cô. Cơ mà cô cũng rất thích anh gọi mình như vậy. Cảm giác như mình nhận được sự chiều chuộng vô vàn của người ấy chỉ từ những câu chữ nhỏ nhoi.
Sau ấy anh nói tiếp, khoảng năm giờ chiều anh sẽ lái xe đến nhà đón cô.
Hôm nay đã đến ngày hẹn. Trên bàn ăn trưa, Vân Nhiêu vừa húp mì vừa cầm điện thoại bằng tay trái, ánh mắt lia đi lia lại đoạn inbox với anh.
Cô thèm ăn một cách vô lí, nay nấu mì nhiều hơn mọi ngày mà chưa gì cô đã ăn hết rồi.
Mỗi khi như thế này, hai đứa trong hội chị em sẽ thả sức tìm cảm giác tồn tại cho mình.
Lê Lê: Còn năm tiếng nữa sẽ đến giờ hẹn!
Tay Vân Nhiêu run run, vội rep lại ngay: Ăn có một bữa thôi, tao muốn mời anh ấy từ lâu rồi mà.
Lê Lê: Ò.
Lê Lê: Số người muốn mời anh ấy ăn cơm trải dài đến tận Nam Cực. Xin hỏi sao đã đến lượt công chúa rồi?
Vân Nhiêu suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: Bởi vì tao là em của bạn thân anh ấy.
Nhắn xong thì cô lại là đứa bật cười đầu tiên.
Lê Lê: Vậy xin hỏi anh mày là ân nhân cứu mạng anh ấy à?
Lê Lê: Hay là nợ anh ấy 80 triệu mãi chưa trả?
Ôn Dữu: Hay là bố ruột của anh ấy? ?
Vân Nhiêu cười rồ cười dại, chiếc bụng “chật ních” thức ăn bỗng thắt lại, hơi hơi khó chịu:
Tao đi tắm đây, không nói chuyện với tụi mày nữa!
Lê Lê: Mới ăn xong không tắm được đâu.
Ôn Dữu: Khéo nó tắm hai tiếng lận đấy, thêm quả spa nữa.
Lê Lê: Ngon, nhớ thoa kem dưỡng trắng da nha, cho mắt chó của đàn anh mù luôn.
Vân Nhiêu: …
Lấy cớ đi tắm vậy thôi chứ cô chỉ đơn giản là không biết phải nói tiếp với bạn mình kiểu gì. Lần này không phải vì hai đứa nói bậy nói bạ mà bởi vì cô thấy mấy dòng tin bỡn cợt của tụi nó hợp lí thế không biết.
Tại sao Cận Trạch lại tốt với cô như vậy?
Tại sao anh lại đến khi cô muốn mời anh đi ăn?
Tại sao lại để cô ở bên mình vào ngày giỗ mẹ quan trọng như vậy?
Nếu mà còn tám tiếp với hội bạn thân thì chắc chắn Vân Nhiêu sẽ suy nghĩ nhiều hơn nữa. Song, khóe môi đang nhoẻn lên chẳng thể tắt lịm đi được. Từng suy nghĩ tuôn trào như dòng lũ ào ào chảy xuống, không sao cản nổi.
Khoảng hai giờ chiều, cô chọn được bộ váy mình sẽ mặc buổi tối rồi đặt lên giường, sau đấy ra lấy khăn tắm sạch để đi tắm.
Chiếc gương xoay được treo ngay trên bồn rửa mặt, bấy giờ mặt gương đang hướng ra vòi hoa sen.
Trong làn sương mờ ảo, qua màn gương ướt đẫm hơi nước, Vân Nhiêu thấy khóe môi mình cong cong.
Cô giơ tay lên kéo môi xuống, mặc kệ tay đang dính đầy bọt.
Lát sau, môi lại cong tớn lên.
Cô cứ thế “chơi đùa” với khuôn mặt mình, chẳng biết mệt là chi.
Mãi đến lúc ngón tay nhăn lại, đầu sắp ngất đi vì hơi nóng thì Vân Nhiêu mới tắt nước, rời khỏi vòi hoa sen.
Lau người, bôi sữa dưỡng thể, đắp mặt nạ, sấy tóc. “Chương trình” diễn ra vô cùng suôn sẻ, thậm chí tóc cũng mềm mượt đến lạ.
Vân Nhiêu vừa ngâm nga vừa thoa tinh dầu lên tóc thì điện thoại để trên kệ nhà tắm bỗng reo chuông.
Cô cầm máy, thấy tên người gọi thì giật giật mắt, ấn nghe ngay tắp lự:
– Anh ạ?
Đầu bên Cận Trạch vô cùng yên lặng, cô còn tưởng anh đang ở nhà, ai ngờ anh lại nói rằng:
– Chiều nay rảnh, anh đang đứng dưới nhà em rồi.
Vân Nhiêu: ….
Thật ra Cận Trạch đã quen với đơn côi. Mấy năm ở Mỹ anh vẫn luôn sống một thân một mình, ngôi nhà vắng vẻ chỉ có mỗi mình anh.
Có lẽ vì căn biệt thự anh mới mua rộng quá, cũng có lẽ vì hôm nay chú Lý nấu bữa trưa không hợp khẩu vị…
Tóm lại, buổi chiều anh ngồi trên sofa một lúc lâu, nhưng mãi không đọc được hết kịch bản, mà chương trình trên tivi cũng chán không tả nổi.
Đến lúc tỉnh táo lại thì anh đã xuống gara, cửa xe tự động mở ra, dụ dỗ anh rời khỏi căn nhà quạnh quẽ này.
Đầu bên kia cứ mãi lặng thinh, khiến Cận Trạch nhận ra mình đường đột quá rồi:
– Anh không lên đâu, anh đứng dưới nhà đợi, đợi bao lâu cũng được.
– 10 phút.
Vân Nhiêu nhẹ nhàng nói: “Cho em 10 phút… sấy tóc.”
– Ừ.
Ngay khi cuộc gọi kết thúc, cô xoa ngực, bật luôn chế độ phóng tên lửa.
Tóc cô đã khô lâu rồi, nhưng không kịp uốn nên giờ xõa ra như ma. Thành thử, hai tay cô túm tóc lại rồi thoăn thoắt búi lên cao, chỉnh lại tóc mai với đỉnh đầu cho xù lên một chút, thế là đã hoàn thành kiểu tóc rồi.
Sau đó đến quần áo.
Chiếc váy cô chọn vừa nãy không mặc ở nhà được nên cô cứ đi đi lại lại trước tủ quần áo, cuối cùng thì cũng chọn được chiếc áo sơ mi màu trắng kiểu Pháp có chất vải mềm mại, phối với chiếc quần cạp cao màu đen, mặc lên vừa mát vừa thoái mái. Vậy là xong chuyện quần áo.
Cuối cùng thì tới gương mặt.
Không có thời gian.
Vân Nhiêu đánh một ít kem che khuyết điểm để che quầng thâm mắt, tiếp đến tô son màu hồng nhạt rồi bặm môi, sau ấy tự dùng tay tán má hồng cho khuôn mặt thêm sức sống…
Đúng lúc này, chuông cửa đã vang lên.
Ở hành lang có người đi ngang qua nên Cận Trạch kéo mũ thấp xuống, anh tiến lên một bước, đứng sát vào cửa nhà.
Lát sau, cửa đã mở ra, một hương sữa tắm thơm ngát phả vào mặt.
Đằng sau lớp khẩu trang, trái tim anh đã rung rinh mất rồi, cảm giác như mình sắp ngất đi vì hương thơm ấm áp này.
Anh bước vào nhà, nhìn cô gái trong bộ quần áo trắng đen đang cúi đầu, đặt xuống chân anh một đôi dép nam màu xanh đậm mới coóng.
Anh sực nghĩ đến điều gì đó nên nói thẳng: “Hình như không phải đôi dép hôm trước.”
Anh thấy bờ vai gầy của Vân Nhiêu bỗng run run, giọng cô lí nhí như tiếng muỗi kêu:
– Thì… Em mua đôi khác.
Thật ra hôm trước Cận Trạch đến nhà đưa mèo cho cô, đôi dép kia màu tởm quá nên ngay hôm sau cô đã đi mua đôi mới rồi, cơ mà toàn để trong tủ giày. Nãy không hiểu sao, đôi cũ đã để ở ngoài rồi nhưng cô vẫn lôi đôi mới ra.
Với lại sao anh nhớ tốt thế không biết.
Hai lần đến làm khách mà chủ nhà bôi bác quá, mời anh vào nhà xong bỏ anh ở ngoài còn mình thì chạy mất tăm. May mà nay có Tiểu Tây Kỷ giúp cô tiếp anh.
Hơn hai tháng không gặp, đồng chí Tây Kỷ đã to hơn rồi, có thể thấy được thức ăn ở nhà mới ngon phết đấy chứ.
Vân Nhiêu chạy vào bếp “chơi”, rửa cốc xong mới nhớ ra mình chưa hỏi anh muốn uống gì.
– Nước lạnh là được rồi.
Anh chưa dứt lời mà chủ nhà vừa đứng ở phòng khách giờ còn mỗi cái bóng lưng. Đã thế còn không thèm quay mặt ra cho khách ngắm trộm được một lần.
Cận Trạch nhìn ra hướng cô đi dép lê lộp bộp xuống sàn, anh ngả người ra sau, quyết định nhắm mắt lại.
Chẳng bao lâu sau, Vân Nhiêu đã bưng hai cốc nước mát lạnh ra ngoài. Lúc chạm mắt với người con trai ngồi trên sofa, cô ra vẻ vô tình cụp mắt, đến khi ngồi xuống cạnh anh, ngước lên thì mới biết anh vẫn đang nhìn mình chằm chằm.
Cô trang điểm rõ ẩu, còn chả thèm đánh kem nền nên giờ bị người ta nhìn đăm đăm thế này, cô lại bắt đầu nghĩ có khi nào mặt mình xấu quá hay đang bị dính bẩn gì không.
Cả hai cầm cốc lên nhấp miếng nước cùng một lúc.
Tây Kỷ nhảy khỏi đùi Cận Trạch, chiếc đuôi mịn như nhung dựng đứng lên, bé kêu “meo meo” rồi bò ra chỗ Vân Nhiêu.
Cô không để ý đến bé, xong tự dưng bị nó cào vào mu bàn tay khiến cô giật mình rồi bỗng thấy anh cong cong môi cười.
– Anh.
Cuối cùng thì cô không kìm được nữa: “Anh cứ nhìn em chằm chằm làm gì thế?”
Cận Trạch ngồi thẳng người, ánh mắt thì trong veo: “Anh có chuyện muốn hỏi ý kiến của em.”
Vân Nhiêu ngẩn người, vô thức cầm cốc lên uống thêm ngụm nước. Hành động của cô khiến nụ cười trên môi anh càng thêm rạng rỡ.
Cô cụp mắt, nhìn hai cốc nước giống hệt nhau ở trước mặt mình mà sống lưng bỗng cứng đờ lại. Nếu cô nhớ không nhầm thì vừa nãy anh Cận Trạch cũng uống nước thì phải. Giờ hai cốc nước chạy ra trước mặt cô cả rồi.
– Anh không ngại đâu.
Hình như anh buồn cười quá nên giọng nói cũng đan xen nét cười.
Vân Nhiêu trốn tiệt vào bếp, mấy phút sau cầm ra hai chiếc cốc khác màu.
Lúc ngồi xuống, cô còn cố tình ngồi xa anh, gò má thì đỏ ửng cả lên.
– Anh vừa nói, có chuyện gì muốn hỏi ý kiến em thế?
Cô cầm cốc, chủ động mở đầu câu chuyện: “Liên quan đến phiên dịch ạ?”
Đúng lúc cô nói chuyện thì gió tạt vào phòng khách khiến tấm rèm tung bay, tiếng sột soạt sao mà êm ái như giọng nói cô vậy.
Yết hầu anh lăn xuống, nhướng mắt nhìn cô:
– Liên quan đến chuyện tình cảm.
Tấm rèm bị gió vén lên cao, và dường như trái tim Vân Nhiêu cũng bị cơn cuồng phong cuốn ra giữa trời.
Giọng cô khàn đi một cách khó hiểu: “Gì cơ ạ?”
Cận Trạch vẫn nhìn cô, giọng anh trầm xuống: “Anh quen một cô gái. Cô ấy thông minh và mạnh mẽ lắm.”
Đánh giá rất cao đấy chứ.
Cô trừng mắt, thâm tâm đang nghĩ, có thể dùng hai từ đấy để miêu tả một người con gái thì chắc chắn người ấy không tầm thường chút nào.
Không hiểu sao cõi lòng cô bỗng hóa điêu tàn.
Cận Trạch hơi cúi xuống, che đi những thâm sâu trong đôi mắt mình:
– Cơ mà cô ấy trông ngoan vậy thôi chứ tính cứng đầu lắm, cũng rất khó ở, thi thoảng còn hay xù lông nữa.
Anh ngừng lại, khẽ buông lời thở than:
– Mà chết cái là đôi tai của cô ấy rất đẹp nhưng lại chẳng bao giờ hiểu tiếng người.
…
Cô nàng ngang ngược như thế là con gái nhà giàu à?
Vân Nhiêu cắn môi, nghe Cận Trạch miêu tả xong thì trái tim cô đã hóa thành mảnh đất tan hoang cằn cỗi, máu chảy trong người cũng trì trệ.
Dường như, cảm giác bất an đến tột cùng đã nhấn chìm cô.
Và rồi…
– Anh thích cô ấy.
Con tim cô tựa như ngừng đập, cái chớp mắt và nụ cười trên môi cứng đờ cả đi.
Giọng anh sao quá đỗi vô thực:
– Nhưng đến giờ cô ấy cũng không nghĩ đến chuyện này mà chỉ coi anh là người thân.
Cơn gió ngoài kia dường như đã ngừng thổi, tấm rèm lại quay về mặt đất. Nắng chiều ghé thăm tựa như thỏi đá sáng rực với những góc cạnh không đồng đều.
Vân Nhiêu cảm giác tim mình lạnh ngắt, máu chảy đến tứ chi cũng thành giá băng.
Cô không nên sinh ra những huyễn hoặc vô thường, không nên thoát khỏi vai “em gái”, hoặc đúng hơn là không nên thoát khỏi vị trí của một người hâm mộ.
Bao năm trôi qua mà chẳng tiến bộ được vì cô không bị đánh đòn cảnh cáo. Bởi mấy năm nay Cận Trạch không hề thân mật với phái nữ, cũng chẳng dính dáng đến scandal. Anh vẫn luôn một thân một mình cho đến tận bây giờ.
Song, sẽ chẳng có ai sống trong cô độc được mãi.
“Em nghĩ anh phải làm gì bây giờ?” Cô nghe thấy anh hỏi như vậy.
Khóe môi cô cong lên một cách cứng ngắc: “Gì cơ?”
Cận Trạch cười với cô, khuôn mặt điển trai bỗng được thả lỏng, dịu dàng đong đầy trên đôi lông mày:
– Anh phải làm thế nào để cô ấy phải lòng anh với tư cách là một người khác giới đây?
Giọng anh bùi tai quá, thành tâm hỏi cô bằng chất giọng êm ái nhất, rằng làm thế nào để cưa được người con gái anh yêu.
Vân Nhiêu bỗng nhún vai, suy nghĩ trong cô đã ngổn ngang trăm mối, giọng cũng run hẳn đi:
– Thế thì… Thể hiện một mặt khác không phải người thân đi…
– Là sao cơ?
Vân Nhiêu hệt như một người máy với những số hiệu khác thường, tâm trí cô rối bời, mắt cũng giật liên tục, sắc môi sau lớp son hồng ấy đã trắng bệch cả đi.
Liên quan đến câu hỏi của Cận Trạch, cô bỗng nhớ đợt trước Ôn Dữu trêu cô có tuôn ra một câu trả lời chính xác như này:
– … Một người đàn ông với một người phụ nữ, ở giữa sẽ có những sắc màu đen tối, cả ba thứ đấy hòa chung vào nhau thì làm gì còn tình thương mến thương ở đây nữa,
…
– Không thì anh…
Cô cầm cốc nước lên tu ừng ực, nói nhát gừng:
– Thì… Pha thêm màu đen tối cho cô ấy.
Giờ đã đến lượt Cận Trạch phải đờ đẫn.
*