EM SẼ TẮT MÁY KHI NHỚ ĐẾN ANH

Cận Trạch tưởng mình nghe nhầm.

Tuy nhiên, căn phòng vẫn đang chìm trong thinh lặng nên dù giọng Vân Nhiêu có hơi khàn thì anh vẫn nghe rõ, cũng chẳng mất trí đến mức bị ảo thính giác.

Nụ cười trên môi anh tươi rói, khóe mắt cũng cong lên thành những nếp nhăn. Anh mỉm cười nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh mình, bỗng thấy cô vươn tay trái ra cầm chặt ly nước rồi lại thả xuống. Đôi môi hồng nhạt mấp máy, những câu chữ ấp úng trong họng đã cất lên thành lời:

– Anh… Đừng cho fan biết.

Con tim cô đang rỉ máu, nhức nhối những cơn đau nhưng vẫn cô nghĩ cho danh tiếng và sự nghiệp của anh trước.

Cận Trạch: “Có fan biết rồi.”

Vân Nhiêu ngước lên thì thấy anh cười mỉm: “Em đó.”

Đúng, là em.

Làn sương bỗng bao phủ ánh mắt cô. Cổ họng cô nghẹn lại, khuôn mặt chẳng thể điềm nhiên được nữa. Cô đứng bật dậy hệt như lò xo.

– Chúng ta nói tiếp.

Cận Trạch ngẩng lên nhìn cô, ra vẻ rất chi là ngây thơ:

– Nãy em mới nói pha thêm màu đen tối cho cô ấy. Làm như thế nào vậy, dạy anh với…

Tiếng “cộc” vang lên rất to, Vân Nhiêu vô tình đập đầu gối vào góc bàn. Cô cố không thét lên vì đau. Anh vội đứng lên đỡ cô nhưng còn chưa chạm vào vạt áo của cô thì cô đã hốt hoảng né anh luôn.

– Anh, à thì, em tự dưng có việc.

Ánh mắt cô mơ hồ nhìn đi đâu đó, nhưng lại chẳng hề nhìn anh.

– Leader bảo em đến công ty nên giờ em phải đi rồi.

Cận Trạch ngẩn ra, bối rối đứng đực tại chỗ.

– Lần sau… Lần sau em mời anh đi ăn.

Cô nói như thế rồi tiện thể cầm điện thoại trên bàn lên xong lao ra ngoài đóng cửa cái rầm, vậy là đi rồi.



Căn nhà rơi vào cảnh lặng im, một người một mèo không ai nói gì.

Cận Trạch giơ tay lên xoa trán, anh nhớ lần trước mình đến nhà cô làm khách đã phải kết thúc trong sự chóng vánh và lúng túng, không ngờ lần thứ hai tới chơi, kết cục còn thê thảm hơn nhiều.

Đã mời anh đi ăn tối hẳn hoi rồi, thế mà lại bỏ anh ở nhà, còn mình thì sập cửa đi luôn.

Anh từ từ ngồi xuống sofa, nhấp ngụm nước lạnh, cau mày ngẫm lại về những hành vi của mình trong ngày hôm nay.

Hình như… Nó gàn dở thật.

Mới hai giờ chiều đã đến nhà người ta trước giờ hẹn, làm cô phải mời anh vào nhà, vào xong thì cứ nhìn người ta chằm chằm.

Nhưng, có cần phải tức như thế này không?

Bởi vì anh nói thích cô à?

Anh tựa vào sofa, tay phải vuốt lông Tiểu Tây Kỷ đang nép bên mình.

Nhớ lại câu nói “Pha thêm màu đen tối cho cô ấy” khiến anh không kìm được lại phải nhoẻn môi cười.

Rõ ràng Tiểu Vân Nhiêu đang rất tỉnh táo chứ không say chút nào. Nhưng cớ sao cô lại chủ động mạnh bạo thế này.

Thoáng chốc, không biết nghĩ đến chuyện gì mà nụ cười anh bỗng tắt lịm.



Nếu thâm tâm Vân Nhiêu coi nhân vật ấy là mình thì với cái tính nhát gan e thẹn của cô, chắc chắn cô không bao giờ thốt ra được một câu chủ động như vậy được.

Mắt anh giật mạnh.

Vậy ra, từ đầu đến giờ, cô không hề hiểu tiếng người dù chỉ là một câu.

Theo như suy luận của anh thì…

Bởi vì anh hỏi cô nên cưa một cô gái khác như thế nào nên cô mới cáu à?

Cận Trạch vừa cau mày ảo não vừa bật cười mà không hiểu vì sao.

Cô đừng chết lặng, đừng bình tĩnh cho anh lời khuyên là được rồi mà. Thế nhưng ngay sau khi nghe anh nói mình thích một cô gái khác thì cô đã không chần chờ được nữa, đắm mình trong sự đau khổ và mất kiểm soát mà bỏ rơi anh ở chốn này…

Đây là phản ứng nên có của một cô em ngoan hiền chỉ coi anh là anh ruột sao?

Ấn đường anh thả lỏng, nét mặt cũng được giãn ra. Dần dà, từng lỗ chân lông, từng thớ thịt trên cơ thể đã được thư giãn hơn bao giờ hết.

Dường như người anh được ngả vào đám mây mềm mại, cơ thể nhẹ bẫng như đang phiêu đãng giữa trời.

Anh bỗng bế Tiểu Tây Kỷ lên, hôn chụt lên mặt bé. Tây Kỷ bị anh hôn đến mức co rụt cổ lại. Sau khi được hạ cánh xuống đất thì cong hết cả lưng, nhìn “tên người” tự dưng nổi khùng nổi điên với vẻ mặt kinh hoàng.

Cận Trạch nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt biếc xanh của bé, đúng là điên thật.

Anh chộp lấy điện thoại đang để trên tay vịn sofa rồi bấm nhoay nhoáy một số điện thoại nào đó.

Thật ra anh cũng không sốt ruột quá đâu.

Nhưng tốt hơn hết thì vẫn nên làm rõ mọi chuyện từ sớm…

Cuộc gọi mới được thực hiện chưa đầy một giây thì đã có giọng nữ đầy máy móc và lạnh lùng vang lên:

–  Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.

Cận Trạch: …?

Sai quá sai rồi đấy.

*

Cuối tháng năm, chiều rồi mà tiết trời vẫn ngốt như đã vào hè.

Vân Nhiêu chạy ra khỏi bóng râm dưới khu chung cư, chưa gì mà người đã lấm tấm mồ hôi.

Khoảng bốn giờ chiều, ánh nắng rọi qua những kẽ hở của tòa nhà phía trước, tỏa sáng rực rỡ khiến người ta chói mắt.

Cô đứng bên đường nườm nượp xe qua lại, tay siết chặt điện thoại, mấy lọn tóc lòa xòa rủ xuống bờ vai.

Đi ra khỏi nhà mà chẳng cầm theo gì ngoài mỗi cái điện thoại. Cô đứng thất thần trên đường, nghĩ xem mình nên đi đâu bây giờ.

Anh trai ở xa quá, nhà Lê Lê thì gần hơn nhưng giờ cô không muốn đến khu biệt thự đó chút nào.

Nghĩ đi nghĩ lại thì còn mỗi nhà Ôn Dữu là ổn.

Cô đặt xe trên app rồi thoát ra màn hình chính thì thấy lightstick màu xanh da trời của người nào đó hiện hữu trên màn hình.

Không chỉ mỗi màn hình chính mà cả màn hình khóa cũng là ảnh lightstick y hệt. Dù vuốt ra đâu cũng thấy biển xanh bao la dịu dàng.

Cô mở app đặt xe, nhớ biển số xe của tài xế rồi out ra màn hình chính xong nhấn và giữ nút khóa màn hình để tắt nguồn.

Dường như chỉ có như vậy thì những sợ hãi, những mất mát và nhớ thương mới đắm mình vào bóng đêm mịt mùng.

Khoảng hơn 20 phút sau, Ôn Dữu đang nằm trong phòng xem phim kinh dị thì bị kéo ra khỏi chăn vì tiếng gõ cửa dập dồn.

Ban ngày ban mặt mà tóc gáy cô dựng hết cả lên, mấy cái đầu lâu đẫm máu bay tứ lung tung trong đầu.

Lúc bước ra cửa, cô phải dí sát vào mắt mèo để nhìn ra ngoài rồi thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi mở cửa, cái đứa đứng ngoài còn ác hơn quỷ, cắm đầu vào ngực cô, hai tay vòng qua cổ cô, úp mặt vào bộ đồ ngủ của cô rồi khóc òa lên.

Ôn Dữu ôm bé mít ướt ra sofa, rút giấy đắp lên mặt cô:

– Đi hẹn hò cơ mà, sao lại chạy đến nhà tao thế này?

Vân Nhiêu lau hết nước mắt với mồ hôi trên mặt, môi trề xuống như trái mướp đắng, ấp úng mãi không nói ra được.

Ôn Dữu: “Chả lẽ… Idol mày thoát FA à?”

Vân Nhiêu sững sờ, thâm tâm đang nghĩ đúng là đại tiên có khác, đoán như thần.

Cô bình tĩnh lại, trả lời chung chung: “Chắc vậy.”

Cô rất muốn xả hết ra nhưng lòng cô lại đang chăng một dòng cảnh báo – nhờ đu idol lâu ngày mà tích lũy ra – không được kể tầm bậy tầm bạ chuyện riêng tư của idol cho người ta biết, dù là bạn thân nhất của mình cũng không được.

Tất nhiên, nếu có liên quan đến cô thì cô vẫn nói. Nhưng rõ ràng câu chuyện đấy chẳng hề có sự xuất hiện của cô.

Ôn Dữu không phải người sẽ hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện, thay vì nói suông thì cô ấy thích được thấu hiểu mọi thứ nhờ dấu hiệu vũ trụ.

– Đừng thế chứ.

Ôn Dữu cầm cốc lên rót cho Vân Nhiêu ly nước trái cây, sau đó ngồi xếp bằng xuống cạnh cô.

– Trước tao bói cho anh Cận Trạch rồi. Đúng là năm nay anh ấy có số đào hoa nhưng chưa đến lúc đâu, với cả quá trình cũng trắc trở lắm.

Vân Nhiêu lẩm bẩm: “Còn lâu mới trắc trở, làm gì có ai chặn đường anh ấy chứ.”

Ôn Dữu nhíu mày: “Tao đó, tao chả thích cái kiểu của ông ấy chút nào.”

Giây trước Vân Nhiêu còn đang đau khổ mà giây sau đã bực mình rồi:

– Làm sao, sao mà mày lại không thích anh ấy?

– Vì ở cạnh tao đã có quá nhiều người thích ổng rồi. Từ hồi cấp ba đã bắt đầu hại nước hại dân, đàn ông thế nguy hiểm lắm. Với lại tao xem bản đồ sao của ổng rồi, ổng thuộc cung đất đó. Mà mày biết cung đất thì như thế nào không? Là kiểu người giỏi kiên nhẫn, có rất nhiều chuyện đè nén trong lòng, mà thật ra thì tính cũng cố chấp lắm. Với cả mày nhìn hồi lớp 12 ổng như con công cà nhỗng thế kia nhưng nội tâm thì như hai người khác nhau mà không thấy rợn người à?

Vân Nhiêu trừng mắt: “Có thấy quái đâu.”

– Thôi được rồi, coi như tao chưa nói gì.

Ông nội của Ôn Dữu là người Mỹ nên cô ấy có đôi mắt xanh giống hệt ông với bố, nhưng đồng tử của cô ấy sẫm hơn, cảm giác như màu mắt đã mô phỏng lại sắc trời ban đêm một cách hoàn hảo. Khi tập trung nhìn người khác thì ánh mắt ấy sâu thẳm lạ thường.

– Đến mức này rồi mà sao mày lại ra cái vẻ fan vợ thế?

– … Quen rồi, tạm thời chưa đổi được.

Vân Nhiêu cúi xuống mở điện thoại nhưng không thấy màn hình sáng lên thì mới nhớ ra mình đã tắt nguồn rồi.

Ôn Dữu thở dài: “Đừng nghĩ nữa, vào phòng tao xem phim đi, tao xem một mình sợ ẻ ra luôn.”

Vân Nhiêu gật đầu: “Không thì tao qua đêm ở nhà mày nhá?”

– Ok, mày muốn ngủ bao đêm cũng được.



Ngoài lúc ăn tối ra thì Vân Nhiêu và Ôn Dữu không xuống giường một lần nào hết.

Xem hết phim này đến phim khác, gần như không có thời gian nghỉ, tình tiết phim đã đóng chiếm tâm trí Vân Nhiêu, giúp cô tạm thời quên đi những chuyện kia, quên đi người ấy nên cũng được nhẹ lòng đôi chút.

Song, phim sẽ chẳng bao giờ chiếu mãi, tựa như ngày cuối tuần bình thản và thoải mái rồi cũng sẽ qua đi.

Đến nửa đêm, mai đã là thứ hai rồi nên hai con súc vật của tư bản cũng đành tắt phim đi ngủ.

Phòng ngủ lặng thinh, bóng đêm nồng đượm nhưng Vân Nhiêu nằm nguyên một tư thế mãi mà không ngủ được, cũng không dám trở ra trở vào ảnh hưởng đến Ôn Dữu.

Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cô nhổm dậy, mò mẫm ra ngoài phòng khách uống nước.

Cuối cùng, điện thoại đang say giấc nồng cũng được bật lên. Thông báo đầu tiên đập vào mắt cô là cuộc gọi nhỡ của Cận Trạch.

Vân Nhiêu bĩu môi, ánh mắt chua xót vô cùng.

Con người sẽ trở nên cảm tính lạ thường khi trời đổ về đêm, nhất là những xúc cảm đau thương sẽ tuôn trào một cách dễ dàng khi đêm xuống.

Cô cảm giác nỗi bi thương trong mình đã ngập xuống đến cằm.

Lí trí nói cho cô biết cô không nên giận Cận Trạch, anh cũng không phải lưu lượng sống nhờ vào fan, anh hoàn toàn có thể nắm giữ cuộc sống trong tay mình. Anh kết bạn với ai, yêu ai là tự do của anh.

Trong vai bạn hay người thân của anh thì cũng không thể chối bỏ những hành động bình thường của anh được.

Cô chỉ giận chút chút thôi.

Khoảng thời gian cận kề bên nhau, dù cô có ngốc, có chậm lụt thế nào đi nữa thì cô vẫn cảm nhận được anh đối xử với mình khác hẳn người ta.

Rõ ràng anh là người chủ động thả thính, chứ không với kiểu sống biết thân biết phận bao nhiêu năm trời của cô thì sao lại rung rinh, nảy sinh những mơ mộng dằng dai, nảy sinh ra những chuyện mập mờ.

Vân Nhiêu càng nghĩ càng cọc.

Cô ngồi một mình trong màn đêm mịt mùng, bàn tay hiện lên một vầng sáng. Cô cúi gằm đầu, không kìm được cơn tức mà muốn xả ra hết thảy.

Cô có mấy nick Weibo, chủ yếu toàn dùng để cày thành tích cho idol.

Nick có lượt tương tác thấp nhất là nick cô tạo hồi học cấp ba. Hồi đó đi học nên hay đăng lên những suy tư về cuộc sống, sau thì cô dùng Wechat nhiều hơn nên ném luôn cái nick ít người biết ra ngoài cửa sổ.

Cô vào nick với username là Tiểu Vân Tiểu Vân Thích Ăn Lê, thông báo được tag có đến một hàng chấm đỏ, đa số toàn Tiểu Lê Tiểu Lê Ăn Bưởi tag cô, còn đâu thì đến từ Tiểu Ôn Tiểu Ôn Ăn Đám Mây. Chủ yếu tag cô vào mấy tin dở hơi với những video hài hài.

(*) Tên Weibo của ba cô gái là chơi đồng âm, Tiểu Vân thích ăn Lê, lê trong Lê Lê. Tiểu Lê ăn Bưởi, bưởi là 柚子 (dữu tử), Dữu trong tên của Ôn Dữu. Tiểu Ôn ăn Đám Mây, đám mây là 朵云 (đóa vân), Vân trong tên của Vân Nhiêu.

Có mấy cái hài vừa “cảm lạnh” vừa buồn cười.

Nhưng cô chẳng thể cười nổi, người cô run run, sương mù đong đầy trong đôi mắt.

Nỗi thương đau xộc từ cằm lên đến khối óc, và trong sự xúc tác của đêm đen, cơn giận trong cô đã lên đến đỉnh điểm.

Con công lẳng lơ này chắc chắn đã lèo lái hết cô này sang cô khác rồi.

Rõ ràng trong lòng có người thương mà còn đi mồi chài người khác.

Là một trong những nạn nhân nhưng cô lại còn khờ khạo tưởng rằng mình là duy nhất.

Tiểu Vân Tiểu Vân Thích Ăn Lê: Không! Tuân! Thủ! Đạo! Đức! Đàn! Ông!!!! Thoát fan!!!!

Buông lời mắng mỏ ở cái nick không người qua lại đã là giới hạn của Vân Nhiêu rồi.

Có lẽ cô sẽ thoát fan dần dần.

Không phải vì Cận Trạch không còn đáng được sùng bái mà bởi, cô khó mà quay trở về quãng thời gian hâm mộ anh đơn thuần được nữa.

*

Cuối tuần đi qua, đến cả thời tiết cũng nhiễm lòng buồn thương của những con sen làm việc cho tư bản. Đã thế trời còn mưa dầm mưa dề suốt hai hôm nay, không thấy nổi một tia nắng ló rạng.

Vân Nhiêu chôn mình trong đống tài liệu chất thành núi. Cô cực kì tập trung, năng suất đến mức leader phải chủ động ra gặp, bảo nếu em cứ thế này thì người khác không còn việc mà làm đâu.

Điện thoại cô đặt lại ảnh màn hình của hệ thống, bỏ ghim đoạn inbox mà cô đã ghim lên đầu, thậm chí cô còn tắt thông báo inbox để khỏi phải nhìn thấy tin nhắn mới đến.

Không thấy tin nhắn tới thì không cần thiết phải trả lời nhanh.

Hai hôm thứ hai với thứ ba, hình như cứ cách mấy tiếng thì Cận Trạch lại nhắn một tin cho cô, tối đến thì gọi Wechat nhưng cô cố tình lơ đi, nói xin lỗi anh xong rồi không có sau đó nữa.

Thứ tư thứ năm thì anh có lịch trình riêng, trên đường đi có gửi ảnh cho cô mà cô chỉ gửi ba cái icon like y xì đúc, trả lời hết sức hời hợt.

Chớp mắt đã đến thứ sáu, mây mù đã ở trên bầu trời suốt một tuần, bóng đen trĩu nặng buông xuống, bao phủ Thượng Hải trong màn mưa dày đặc.

Gió to thổi ào ào qua những ô cửa đã đóng chặt, tiếng mưa rơi xuống đất còn vang dội hơn, ngồi trong văn phòng yên tĩnh mà đinh tai nhức óc.

Thời tiết xấu quá nên một người nghiện việc như Vân Nhiêu cũng không thể làm thêm được nữa.

Hơn sáu giờ tối, cô cầm chiếc ô đen cán dài đứng ngoài cửa trụ sở văn phòng để đợi xe.

Mưa táp vào mặt kính của tòa nhà, tạo ra thanh âm ồn ã hệt tiếng ngọc trai rơi.

Tiếng sấm rền vang nơi cuối trời, Vân Nhiêu nhìn lộ trình thì thấy xe mình đặt rẽ nữa là đến nên mở ô lên, sải bước vào màn mưa.

Trong cơn mưa xối xả, tầm nhìn cũng hẹp hẳn đi.

Cô thấy một chiếc xe màu đen đỗ lại ngay bên mình, đèn xe đang nhấp nháy, biển số xe thấy có số 6 thấp thoáng ở cuối.

Cơn gió to bỗng ùa qua, khiến cho ô của cô suýt thì biến dạng.

Cô vội mở cửa ngồi vào trong xe, vừa đóng ô vừa gọi cho số điện thoại có đuôi 3527.

Mãi mà vẫn không thấy tài xế trả lời.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt xếch vô cùng quen thuộc thì sững sờ.

– Chị Vân Nhiêu.

Lạc Ngôn ngồi ở ghế lái, chớp chớp mắt đầy thân thiện với cô.

– Em định gọi cho chị đây, ai ngờ chị em mình thần giao cách cảm thế, tự lên xe luôn.



Vân Nhiêu: “Xin lỗi nhé, xe tôi đặt chắc đang ở đằng sau.”

Tay phải cô đặt trên cửa xe, chưa gì đã thấy giọng Lạc Ngôn cao vống lên rồi:

– Chị đừng đi mà, em cố tình đến đây đón chị đấy.

Cô ngừng tay, đôi mắt ánh lên sự nghi hoặc.

Lạc Ngôn mỉm cười:

– Chuyện là thế này. Ờm thì, hôm nay sếp em bị ốm…

– Anh ấy sao cơ?

Cô vô thức nhoài người về phía trước nhưng thoắt cái đã ngượng nghịu ngồi về chỗ.

– Cậu cứ nói tiếp đi.

Lạc Ngôn: “Hai hôm nay sếp em đi xã giao liên tục, nay vô tình dầm mưa nên hình như sốt mất rồi. Cơ mà mấy bữa nay quản gia Lý xin nghỉ về quê, không ai chăm sóc anh ấy cả. Đáng lẽ em nên đến nhưng nãy anh Hoa gọi cho em, bảo em phải đi có việc gấp, thành ra… Đành phải làm phiền chị Vân Nhiêu, qua nhà sếp chăm sóc anh ấy giúp em với.”

Thật ra cậu kém cô có hai tháng thôi nhưng lại rất lễ phép, gọi “chị” ngọt xớt hơn ai hết.

Vân Nhiêu rút giấy ra lau bả vai với cánh tay bị dính mưa, bình tĩnh hỏi ngược lại cậu:

– Theo tôi biết thì phòng làm việc của đàn anh có trợ lí riêng mà, ít nhất cũng phải có năm, sáu người.

Lạc Ngôn: “Hmmm, là thế này, mặc dù phòng làm việc của bọn em đông người nhưng không phải ai cũng vào nhà sếp được đâu. Sếp em có nhiều bất động sản ở Thượng Hải lắm, giờ anh ấy hay ở Vân Phi Giai Uyển, cũng là nhà riêng tư nhất nhất nhất. Cả văn phòng mới chỉ có em với anh Hoa đến đấy thôi. Nếu lắm người ra ra vào vào quá thì dễ lộ lắm.”

Vân Nhiêu: …

Suýt nữa thì cô đã buột miệng, sao không để chị đẹp vừa thông minh vừa mạnh mẽ xong thích làm mình làm mẩy nào đó đến nhà chăm sóc anh ấy?

Tất nhiên thì cô không nói ra để giữ hình tượng chững chạc cho mình.

Lạc Ngôn nhìn điện thoại, mặt sầm xuống:

– Haizz, sếp bảo anh ấy sốt 39 độ.

Vân Nhiêu: …

Cậu lại nhìn cô bằng ánh mắt ra vẻ đáng thương cầu xin cô giúp đỡ:

– Chị Vân Nhiêu, nhờ chị đấy, chị là người thân nhất của anh Trạch ở Thượng Hải rồi.

Cô chả hiểu sao cậu lại đưa ra kết luận “người thân nhất” được nữa.

Tuy nhiên, bảo cô không lo cho Cận Trạch thì chắc chắn là giả.

Cô bỗng nhớ đến lời Ôn Dữu phân tích tính cách của anh, dường như anh có hai nhân cách song song với nhau, vẻ ngoài thì như con công rực rỡ nhưng bên trong lại vô cùng kiên nhẫn, nhất là những chuyện liên quan đến bản thân. Nếu tối nay không có ai đến nhà chăm sóc thì dù anh sốt cao tới nỗi người bốc cháy, anh cũng sẽ âm thầm chịu đựng.

Điện thoại trong túi xách rung liên hồi, tài xế mà cô đặt xe đã gọi tới rồi.

Vân Nhiêu xin lỗi tài xế rồi hủy chuyến, sau ấy thì thở dài thườn thượt, ngước lên nói với Lạc Ngôn:

– Thế thì phiền cậu chở tôi qua vậy.

*

Khi xe xuống tầng hầm, tiếng mưa đã bớt vọng bên tai, tâm trạng cũng hóa thành hư vô.

Sau khi Vân Nhiêu xuống xe, Lạc Ngôn vẫy tay với cô rồi lái xe đi luôn.

Xem ra quản lý đã giao cho cậu việc gấp lắm đây.

Cô đi thang máy lên tầng một của căn biệt thự, đến khi ra ngoài, tiếng mưa rào rào cũng to hẳn lên.

Phòng khách chỉ bật một ngọn đèn duy nhất, ánh sáng mịt mờ, xung quanh không thấy bóng người, lối đi bên cạnh cũng tối om.

Nếu anh đang sốt cao thì giờ anh đang nằm nghỉ trong phòng rồi. Lòng cô cứ đinh ninh như vậy.

Đợt trước đến nhà anh chơi, cô chỉ đi loanh quanh ở tầng một chứ không lên tầng nên cầu thang ở đâu cũng không biết. Thành thử cô quay lại, vào thang máy đi lên tầng hai.

Cửa thang máy vừa mở ra, tiếng mưa tầm tã và tiếng sấm đì đùng dội vào tai, ầm ĩ hệt như tiếng ngàn con ngựa đang phi nước đại.

Vân Nhiêu rảo bước ra ngoài, vừa ngoảnh lại đã thấy cửa sổ ban công mở toang, gió to cuốn hết rèm cửa lên không trung, nom không khác nào những bóng ma phiêu du giữa màn đêm.

Anh ốm nặng quá rồi, nhà không có người, mưa to thế này mà còn không nhớ phải đóng cửa kính ngoài ban công lại.

Cô nghĩ vậy nên cũng đi nhanh hơn, mãi đến khi đứng cách ba công chừng ba mét thì bước chân bỗng chững lại.

Ngoài cửa, có người đang ngồi ở góc phải ban công.

Tay trái anh ung dung đặt lên bàn, ngồi tựa vào ghế mây, hệt như đang thưởng thức cảnh tượng hùng vĩ của cơn mưa tầm tã vào ban đêm.

Ngay cả khi mặc chiếc áo choàng rộng thùng thình thì người ta vẫn nhìn thấy những đường nét hoàn hảo của bờ vai, sống lưng và cổ của anh.

Ngoài Cận Trạch ra thì còn ai vào đây nữa.

Vân Nhiêu bước chầm chậm ra ngoài ban công, sực nhận ra chỗ này không bị mưa hắt vào nên cô cũng thở phào.

– Đàn anh?

Tiếng mưa ngoài trời to quá nên cô cũng phải nói to lên.

– Sao anh lại ngồi đây?

Cận Trạch ngẩng đầu nhìn cô, làn da trắng ngần ánh lên tia sáng lạnh lùng, và dường như đôi mắt anh cất chứa cả một đại dương sâu thẳm.

Anh không trả lời mà chỉ chớp mắt với cô rồi lại cụp mắt.

Vân Nhiêu như thể bị giật điện nên cũng nhìn xuống, rồi bắt gặp bộ ngực trần ẩn sau lớp áo của anh.

– Sao… Sao anh không mặc quần áo!

Cô thảng thốt lùi lại một bước.

Cận Trạch giơ tay phải lên, vô tình vén vạt áo rộng thùng thình ra, giọng anh vẫn rất đỗi nhẹ nhàng:

– Anh đang sốt mà, nóng lắm.

Tia sét bỗng rạch giữa nền trời, phản xuống gương mặt đẹp trai như tạc tượng của anh, họa nên yết hầu sắc sảo và cơ bắp cường tráng hiện dưới xương quai xanh.

– À.

Vân Nhiêu thấy anh trả lời có lí phết nên cũng gật đầu cái rụp, nhưng ngay câu sau đã cà lăm mất rồi:

– Nhưng anh… Anh không dính mưa được đâu, này… anh mau vào nhà đi, em… nãy trên đường em có mua ít thuốc, giờ em xuống bếp chuẩn bị cho anh.

Chưa nói xong nhưng cô đã quay người chạy ra khỏi ban công, ngay bên phải có cầu thang xoắn ốc, cô đang cuống nên chạy vọt xuống luôn.

Xuống tầng một, cô sung sướng nhận ra…

Mình lại lạc rồi.

Men theo những tia sáng nhạt màu, Vân Nhiêu vịn vào tường để bước về phía trước. Cô vừa đi vừa áp mu bàn tay lên gò má nóng bừng.

Chẳng biết từ khi nào mà má cô đã đỏ bừng lên một cách khó hiểu, cái nóng ấy phả thẳng vào tim, đã thế đêm đen giông bão lại càng khiến cô sợ hết hồn hết vía.

Mò mẫm ra được phòng khách, cuối cùng thì cũng bước đến nơi có ánh sáng.

Cô nhớ phòng bếp ở bên trái phía sau phòng khách, rẽ ở đoạn này rồi đi tiếp là sẽ đến.

Vân Nhiêu nhìn trong bóng tối khá tốt nên cô vừa đi vừa nhìn lên tường để tìm công tắc đèn.

Sau khi rẽ phải, còn chưa đi được hai bước thì cổ tay cô đã bị kéo lại.

Bàn tay ấy rất to, lòng bàn tay ấm áp nhưng ngón tay thì lạnh buốt, những vết chai sần cạ vào cổ tay khiến cô run lên như bị giật điện.

Cô quay phắt lại, hai chữ “Đàn anh” còn chưa kịp bật ra thì cánh tay cô đã bị người ta đè lên tường, rồi cả người cô cũng đập mạnh vào tường theo.

Hành lang tối om nhưng Vân Nhiêu vẫn nhìn rõ gương mặt anh, bất cứ khi nào cũng làm cô sợ hãi khôn nguôi.

– Tiểu Vân Nhiêu, bọn mình nói chuyện một chút.

Giọng anh vẫn trầm, vẫn dịu dàng như thế, tựa như dòng suối róc rách chảy vào cõi lòng cô.

Cô ngây ngốc gật đầu: “Nói chuyện gì?”

– Tốt nhất thì em nên giải thích cho anh đi.

Cận Trạch cong môi nhưng đôi mắt đen láy chẳng hề ánh nét cười.

– Không tuân thủ đạo đức đàn ông là cái gì?



Phản ứng đầu tiên sực ra trong cô là anh lại stalk Weibo của cô? Nhưng ngay sau ấy, một cơn khủng hoảng và nỗi xấu hổ khi bị bắt thóp mình nói xấu sau lưng người ta đã bao trùm lấy cô trong tích tắc, dường như máu chảy trong cô cũng đã đông đặc lại.

– Em… Chuyện này…

Vân Nhiêu líu lưỡi, gương mặt đỏ bừng, cổ cũng ửng lên. Thoáng chốc, cô cúi gằm đầu xuống, không thốt ra được câu nào.

Cận Trạch sát lại bên cô, anh cúi mặt, hơi thở nóng rẫy thoảng vào tai cô.

– Nghe nói em muốn thoát fan?



Em muốn thoát fan á?

Không, em không muốn.

Vì anh còn gì, do anh hết!

Vân Nhiêu bỗng tìm về lí trí của mình, tâm trí cô vụt lên khoảnh khắc mình đau khổ, bực dọc suốt những ngày qua nên giờ ăn nói cũng trôi chảy hẳn:

– Vâng, em muốn unstan đấy. Giờ em nhìn Lý Hiên Chí của nhóm XX, siêu sao giới trẻ Dương Huyễn Việt, nam thần Hồng Kông Cù Thu Đình,… Bọn họ toàn người đẹp trai, tài năng thì có thừa. Em đang định khảo sát xem sau này mình nên tập trung làm fan của ai…

Nói lèo một hơi, Vân Nhiêu còn chưa kịp khen mình khua môi múa mép giỏi thì ngay sau đấy, cô đã phải hét toáng lên, người bay bổng lên trời trong phút chốc, cứ thế bị người ta khiêng lên vai.

– Anh?

Cô vùng vẫy, tim đập nhanh đến mức sắp trào ra khỏi cổ họng.

Cận Trạch ôm chân cô bằng một tay, chiếc váy dài đến đầu gối của cô cũng cuốn xuống dưới cánh tay anh.

Tay anh mò xuống thăm dò, chạm vào da cô mà chẳng chút trở ngại, khiến cô không dám nhúc nhích gì.

Đi hết hành lang, vòng qua phòng khách, đi lên cầu thang xoắn ốc rồi bước vào phòng ngủ, Vân Nhiêu chống hai tay lên tấm lưng rắn rỏi của anh, không dám thở mạnh.

Mãi đến khi anh ngừng lại, sau cơn chao đảo đất trời, cô đã bị ném lên giường.

Giường co dãn rất đỉnh khiến cô bị tung hứng hai lần. Cô chống một tay lên giường để giữ trọng tâm, tay kia thì vội kéo váy xuống đến chân.

Cũng may là trời đang tối, phòng ngủ cũng tắt hết đèn, chứ không thì anh chắc chắn sẽ cười hô hố vào cái vẻ ngu ngốc đỏ bừng cả người của cô.

Vậy ra.

Giờ cô đang nằm trên giường anh.

Cô và anh sẽ…

Vân Nhiêu hốt hoảng tột độ, cô rụt người lại, lưng cũng cong lên, chân trần căng bạnh cả đi, ngón tay ngón chân thì quắp hết vào tấm chăm mềm mại.

Khổ nỗi cô nhìn trong đêm tốt quá nên khi Cận Trạch chống tay lên cạnh giường rồi cúi lại gần mình, cô có thể thấy tia sáng ánh lên trong đôi mắt thăm thẳm của anh, mang đến một nét quyến rũ chết người.

Hương gỗ thoang thoảng trên cơ thể anh được bao bọc trong nội tiết tố nam nồng đượm cũng ùn ùn kéo đến, trùm lên thân cô còn nhanh hơn cả người anh.

– Anh…

Vân Nhiêu hoảng loạn, khua tay từ chối, nhưng ngón tay cô lại vô tình kéo phải đai áo của anh. Không ngờ cái đai lại trơn mượt quá đáng, cứ thế bị cô lôi tuột xuống.

Vân Nhiêu: …

Cận Trạch: …

Người đàn ông đang bán khỏa thân không kìm được nữa mà phải bật cười, anh khẽ nói:

– Chủ động vậy cơ à?

Vân Nhiêu thì thầm trả lời: “Rõ ràng anh bắt nạt em mà.”

– Ừ.

Anh bỗng giơ tay nhéo cằm cô, ngón tay mân mê làn da mịn màng của cô, vương lại những xúc cảm mập mờ.

– Anh muốn pha màu đen tối với em.

Giọng anh trầm xuống nghe bùi tai quá đỗi, ẩn chứa một sự dí dỏm thoáng qua.

Giờ thì con công đã công khai tìm bạn tình rồi đấy.

Vân Nhiêu cứ run bần bật mãi, ngồi đực ra:

– Dạ?

Cận Trạch nhướng mày, mỉm cười rồi khẽ nói với cô:

– Bé ngốc, em dạy anh như thế còn gì?

*

Bình luận

Truyện đang đọc