EM TỚI LÀ ĐỂ ÔM ANH


Tần Nghiên Bắc nói xong mấy chữ "yêu đương", Vân Chức ở khuỷu tay anh bất an động đậy, áo khoác đắp ở trên người thoáng trượt xuống, lộ ra cái cổ phiếm hồng vì sốt cao, giữa môi khô khốc phát ra chút khí âm khó chịu.
Ngón tay của anh đặt ở cánh tay và khuỷu chân của cô siết lại, như đang trấn an, sức lực không nặng không nhẹ nhưng lại khiến người ta nghe lời, dưới tình hình không ý thức được, cô liền trở nên ngoan ngoãn, thân thể theo bản năng hơi cọ vào làn da lành lạnh của anh, hoàn toàn không hề có giới hạn, cách anh rất gần.
Nhìn như vậy, chính là bằng chứng hoàn mỹ chứng tỏ quan hệ thân mật giữa hai người.
Tần Nghiên Bắc không có tâm tình giải thích nhiều với Phương Giản, thấp giọng cảnh cáo anh ta: "Vân Chức da mặt mỏng, hiện tại không dám ở trước mặt người khác thể hiện quá trắng trợn với tôi, cậu biết là được, đừng có tìm cô ấy nói bậy, chú ý ngôn từ đúng mực."
Phương Giản ngơ ngác nghe, còn chưa có tiêu hóa được tin tức kinh thiên động địa kia thì đã thấy Tần Nghiên Bắc ôm Vân Chức lên lầu, bóng dáng người đàn ông cao lớn đĩnh bạt, cô gái trong ngực từ đầu đến chân chỗ nào cũng nhỏ nhắn, tinh tế, hình thể chiều cao của hai người kém xa rất nhiều, nhưng đứng cùng một chỗ lại rất xứng đôi.
...!Không đúng, bây giờ trọng điểm không phải là cái này.
Phương Giản bước nhanh theo lên lầu, nhịn không được hỏi một câu: "Nghiên Bắc, cậu động tâm thật sao? Cho dù lý do có là gì thì dù sao cô ấy cũng là người Tần Chấn sắp xếp tới, cậu có thể hoàn toàn yên tâm? Không để ý sao?"
Theo tính cách của Tần Nghiên Bắc, đồ vật anh hứng thú một khi xuất hiện tỳ vết đều sẽ không đặt vào mắt nữa, huống chi còn là người sớm chiều ở chung như cô.
Vân Chức có mục đích mới tiếp cận anh, anh lại có thể không để bụng, đối với cô lại dùng hai chữ "Yêu đương" trịnh trọng như vậy.
Tần Nghiên Bắc dùng chút kiên nhẫn cuối cùng liếc Phương Giản một cái: "Để ý? Dựa theo tính cách ngượng ngùng xoắn xít của cô ấy, nếu không phải do Tần Chấn lấy lợi thế uy hiếp cô ấy thì chờ tới khi nào cô ấy mới có lá gan tới gặp tôi."
"Yêu thầm nhiều năm thì cũng có ích gì..." Anh rũ mắt nhìn chằm chằm lông mi ướt át của Vân Chức, hơi chút bất mãn xùy một tiếng: "Theo đuổi người khác cũng không dám, còn phải dựa vào người khác ép, không có tiền đồ."
Phương Giản càng nghe càng kinh hãi, thẳng đến khi Tần Nghiên Bắc đi lên lầu hai, đưa Vân Chức vào phòng, thân ảnh biến mất ở cửa, anh ta mới lo sợ hít vào một hơi.
Tình huống tâm lý của Tần Nghiên Bắc cũng không tốt, đặc biệt là hai năm gần đây, liên tục trượt dốc không phanh, mỗi lần phát tác sẽ không thể khống chế ngày càng xuất hiện nhiều hơn, tác dụng của thuốc cũng đã dần mất đi hiệu lực, mỗi ngày anh ta vì bệnh tình của Tần Nghiên Bắc mà sống ngày càng khó yên tâm, chỉ sợ một ngày nào đó anh xảy ra chuyện gì, tình hình sẽ mất khống chế.
Mấy ngày nay thấy Tần Nghiên Bắc có chuyển biến tốt đẹp, hậm hực với cuồng loạn và các triệu chứng hoang tưởng khác trong miệng bác sĩ của Tần gia cũng không thấy xuất hiện nữa, anh ta còn cho là Tần Nghiên Bắc đã tìm được cách gì có thể tự khống chế rồi.
Kết quả đúng là có cách, nhưng lại buộc chặt trên người một người khác.
Anh ta không biết rung động vào thời điểm này có tính là chuyện tốt hay không.
Yêu đương đương nhiên là không thành vấn đề, chỉ là một khi người có thể tác động lên cảm xúc của anh xuất hiện những dấu hiệu mất kiểm soát gì đó thì chẳng phải Tần Nghiên Bắc sẽ vạn kiếp bất phục sao.

Phương Giản quay lại thư phòng lấy hòm thuốc, đi vào phòng ngủ của Vân Chức châm cứu cho cô, mới vừa bước vào liền thấy rõ được cảm giác lạnh lẽo phát ra từ Tần Nghiên Bắc.
Anh ta hiểu rõ, vị Diêm Vương này bệnh cũng không nhẹ, ý thức chiếm hữu lãnh địa vô cùng mãnh liệt, mới vừa yêu cho nên dục vọng chiếm hữu quá lớn, ngay cả những người khác tới gần mép giường Vân Chức cũng không vừa mắt.
Anh ta nhấc tay bảo đảm: "Chờ châm cứu xong, xác định bạn gái cậu không sao nữa thì tôi sẽ ra ngoài ngay."
Xưng hô "bạn gái" này tựa hồ là đã lấy lòng thái tử gia rồi, anh lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, dịch dịch góc chăn cho Vân Chức.
Sau khi châm cứu xong, Phương Giản lại pha loãng thuốc ra, bảo Tần Nghiên Bắc đút cho Vân Chức.
Anh ta tận mắt nhìn thấy thái tử gia từ trước tới nay đều không coi ai ra gì kia lúc này lại vụng về ôm lấy cô gái đút thuốc, giữa mày tuy rằng là sự phiền toái không thèm che giấu, thế nhưng động tác không hề chậm trễ chút nào, lau khóe miệng cho cô cũng không dùng tới khăn giấy, trực tiếp dùng ngón tay, chờ lau sạch rồi anh mới bớt thời gian xử lý bản thân.
...!Cho nên anh thế mà lại là ghét bỏ khăn giấy quá cứng, mới không dùng ở trên mặt Vân Chức?!
Phương Giản vẫn luôn trợn to mắt bất động, chờ Vân Chức an ổn nằm yên, trong phòng chỉ còn có hô hấp đều đều, anh ta rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nói chuyện chính: "Nhưng mà Nghiên Bắc, cậu chấp nhận Vân Chức trừ trên phương diện tình cảm ra thì những phương diện khác hẳn cũng có lợi.

Tần Chấn chắc là đã nắm giữ được tin tức, gần đây hành động càng ngày càng không nể nang gì, buổi họp ký hợp đồng của Tần thị có vài lần là do ông ta chủ trì, hiện tại hội đồng quản trị đã có người buông lỏng thái độ, nhìn bộ dáng có vẻ là muốn đứng về phía ông ta."
Tần Nghiên Bắc ngồi ở cạnh đầu giường Vân Chức, câu được câu không cuộn lấy lọn tóc của cô, thấp giọng cười nhạt: "Còn chưa tới lúc, cứ để ông ta tiếp tục lăn lộn đi, cứ cho là đám hội đồng quản trị buông thả với ông ta, vậy thì..."
Anh lười nhác nâng mi mắt, ngữ khí lười biếng nhàn nhạt, lời nói ra lại không chừa đường sống: "Một người cũng không cần giữ lại."
Phương Giản đã quen với tác phong của anh, không ngoài ý muốn, huống chi đây vốn dĩ là mục đích của Tần Nghiên Bắc.
Anh ta biết điều lui ra khỏi phòng, rời khỏi Nam Sơn Viện, Tần Nghiên Bắc không quản anh ta, nhìn hai tay nhỏ bẩn thỉu của Vân Chức không chớp mắt, đứng dậy vào phòng tắm muốn xả nước ấm, phát hiện trong nhà lại không có cái chậu nào.
Anh nhíu mày, đi vào thư phòng cầm một cái bình hoa cổ rỗng đi vào nhà tắm, rửa sạch sẽ xong mới đổ nước nóng vào nửa bình, trở về lấy khăn lông lau tay cho Vân Chức.
Chậc.
Cái tay này lớn lên như thế nào vậy, có xương hay không chứ, bóp một cái là gãy rồi.
Thái tử gia nhẫn nại tính tính đem bàn tay đã được lau sạch của Vân Chức nhét vào trong ổ chăn, giặt sạch khăn lông, lại đi lau mặt cho cô.

...!Quá mềm, mềm đến tâm phiền ý loạn.
Đầu ngón tay dùng chút lực thôi cũng đỏ lên, giống như là cố ý bắt nạt chà đạp cô vậy.
Dục vọng tận sâu trong xương cốt anh ẩn ẩn bắt đầu phá tan phòng tuyến bốc lên, không nhịn được nhớ lại xúc cảm đêm đó khi cắn mút cô, muốn cho làn da cô đỏ lên, đáng thương khóc nức nở lại vô thố cầu anh tha cho, thật sự là muốn xuống tay, anh nhíu mày chậm chạp không có động tác khác.
Vân Chức hôn mê, ý thức như đang rơi vào biển lửa, cả người bị huân đến nóng lên, chật vật không có chỗ trốn, lúc này có người mang theo cảm giác ướt át lành lạnh đụng vào cô, cô cảm thấy được cứu, ỷ lại dán lên nơi đó.
Giống hệt như vụ hỏa hoạn năm đó, cô nằm sâu trong đám cháy, nơi nơi đều là lửa cháy cùng khói đặc, cái gì cũng không thấy rõ lắm, cũng không tìm được phương hướng, ngọn lửa cháy tới vạt áo, xoang mũi hít phải đủ thứ khói bụi không thở được, thời điểm cô gần như cảm thấy mình sắp chết, tựa hồ cũng có một bàn tay như vậy hung bạo túm lấy cô, mang theo cô lao ra khỏi đám cháy, một lần nữa khôi phục lại hô hấp.
Cô không nhìn thấy mặt người kia, thanh âm cũng chưa từng nghe qua, nhưng trong cơn mê nửa mơ nửa tỉnh này, cô lại cảm thấy quen thuộc.
Đã từng có một người giống như thế này, làm việc dứt khoát nhưng lại không chịu để cô nhìn thấy tận mặt.
Lúc còn học trung học, cô bởi vì chứng kích ứng chướng ngại nghiêm trọng mà đã mất đi năng lực nghe nhìn trong khoảng thời gian ngắn, sau đó bị ném về chỗ bà nội, bà nội đưa cô tới Đồng huyện tĩnh dưỡng, nhưng phản ứng cô quá kịch liệt, không thể gặp người khác, không thể sinh hoạt bình thường, từ sáng đến tối chỉ ôm đùi cuộn mình ở trong một căn phòng nhỏ ở hậu viện nhà cũ của bà nội, cửa đóng chặt, hoàn toàn phong bế với bên ngoài.
Đôi mắt không thấy rõ lắm, tai 24 giờ không hề gián đoạn chỉ nghe được những tạp âm vặn vẹo, không thể phân biệt rõ ánh sáng bình thường, khiến cho bệnh trạng càng ngày càng nặng là cô không thể nuốt nổi đồ ăn, cơ hồ là tới độ kén ăn, giống như tự bế khóa chặt bản thân lại.
Thẳng đến một ngày nọ, không biết là ban ngày hay là buổi tối, trong căn phòng bằng gạch nhỏ bé, có người nào đó từ bên ngoài xốc tấm rèm chắn cửa sổ lên.
Một quả đào nhỏ trồng ở sau núi Đồng huyện, chỉ lớn bằng đầu ngón cái từ từ rơi vào trong phòng, nhẹ nhàng đụng vào vai cô.
Mới đầu cô không nghe được tiếng nói chuyện của người kia, trong tai đều chỉ có một mảnh ong ong mơ hồ, trước mắt cũng phác họa không ra hình dáng, hoảng hốt lắm mới phân biệt được một chút quang ảnh.
Cậu hẳn là lại nhảy lên nóc nhà, không biết là ném bao nhiêu, nhưng lần nào cũng có thể dễ như trở bàn tay ném trúng cô.
Khi đó cô đối với những ác ý cực kỳ mẫn cảm, nhưng với cậu, rõ ràng đều là những hành động trêu đùa, nhưng một chút ác ý cô cũng không thể tìm được trên gương mặt hắc ám đó, cậu không hề chê phiền ném tất cả đào xuống, tổng cộng mười một quả, bị cô kháng cự lung tung đẩy ra, đều lăn xuống dưới gầm giường.
Cứ cách một ngày cậu lại tới, vẫn là ném đào cho cô, giống y như trước là mười một quả, cô lại ném đi, ném vào những góc mà bà nội không phát hiện ra, từng phút từng giây nó đều tỏa ra hương thơm thanh đạm ngọt lịm, kích thích cảm quan của cô.
Đến ngày thứ bảy, hoặc là càng lâu sau đó, cô bất lực rúc ở trong góc, lại một lần nữa bị quả đào rơi từ mái nhà lọt vào cửa sổ đập vào người, lần này vừa vặn rơi vào lòng bàn tay cô.
Cô nhặt lên, có thể sờ được sương sớm ở trên đó, suy đoán hẳn là sáng nay thời tiết rất tốt, cô ma xui quỷ khiến không có ném đi, đặt ở bên miệng, cưỡng ép bản thân cắn từng miếng nhỏ, đã lâu không có cảm thụ được đồ ăn thanh ngọt bao trùm đầu lưỡi, cô sửng sốt thật lâu, ôm lấy bản thân khóc lớn, đem quả đào trong miệng chậm rãi nuốt xuống, cũng là vào ngày hôm đó, ở bên tai hỗn độn của cô ẩn ẩn nghe được một tiếng cười.

Thấp thấp hơi khàn, xen lẫn trong các thanh âm hỗn tạp, vặn vẹo biến điệu, nhưng vẫn như cũ khiến cô có thể nghe được.
Sau đó ngày nào cậu ấy cũng tới, thời gian không cố định, cô vẫn là nhốt mình trong căn phòng bằng gạch nhỏ này, lặng lẽ chờ đợi tấm rèm cửa sổ được xốc lên, từng chút mong đợi biến thành ngày ngày đêm đêm chờ đợi liên miên.
Từ lúc cô có thể ăn được chút đồ ăn, trừ bỏ đào, cậu ấy còn ném cả quả quýt, đồ ăn vặt ở cửa hàng bán chạy nhất cạnh nhà, kẹo que bánh quy nhỏ, thậm chí còn có những thứ được trồng ở dưới đất, mới mẻ, được rửa qua một cách đơn giản, mang theo hương vị trong trẻo của núi rừng, dưa chuột, cà chua gì đó cũng có, một lần đưa tới đều chính xác mười một cái.
Cậu ngẫu nhiên sẽ cười cô, không chút để ý nói một câu: "Người mù nhỏ lại không ăn cơm nữa rồi."
Cô vẫn không thể nghe rõ thanh âm của cậu, ở trong lỗ tai cô thiên hồi bách chuyển liên tục, thêm vô số tạp âm không chân thật lọt vào, nghe vô cùng quái dị mơ hồ, nhưng cô lại nhớ rất kỹ.
Người mù nhỏ lại không ăn cơm.
Nghe rất phiền.
Phiền nữa thì sẽ không tới.
Vì thế cô lại nếm thử cái gì đó, nuốt vào bữa tối đã được chuẩn bị kia, bà nội đã mừng tới mức ôm cô khóc lớn.
Khi đó cô đã có thể thấy được một ít quang ảnh, nỗ lực ngẩng đầu phân biệt hình dáng của cậu, nhưng cậu vẫn luôn đứng ngược sáng, mơ hồ nhìn ra khung xương thon dài, ngũ quan lại giống như cách một chân trời, cô dù có nỗ lực như thế nào cũng không thể đụng vào.
Có đôi khi cậu sẽ nằm trên nóc nhà, sẽ rầm rì hát một bài cô chưa từng nghe qua, hẳn là giai điệu rất êm tai, tuy rằng cô chỉ có nghe được những thanh âm hỗn loạn chợt cao chợt thấp, nhưng cô liều mạng khắc phục chướng ngại, muốn sớm một chút khôi phục thị giác cùng thính giác, nghiêm túc nhìn mặt cậu, mở miệng ra muốn nói với cậu một câu.
Những lời này cô đã nghĩ ở trong lòng vô số lần, từng chút từng chút chảy qua xương cốt cùng mạch máu của cô gái, nhưng chờ cô thật sự có được ngày hôm đó, có thể thấy được mái nhà cùng với cửa sổ nhỏ đến tột cùng là có hình dáng gì thì cậu lại không hề tới nữa.
Cánh cửa sổ kia hoàn toàn bị đóng kín, không còn mười một quả đào nhỏ từ trên trời giáng xuống nữa, những tiếng hát biến điệu của cậu cho dù cô có dùng hết toàn lực đi nữa thì cũng không thể đủ để hồi phục lại như cũ, cô cũng vĩnh viễn không có cơ hội quang minh chính đại đối diện với cậu, nói ra câu nói trằn trọc mất ngủ vô số đêm kia.
Vân Chức trong giấc mơ kéo thân thể nóng bừng như lửa lảo đảo đuổi theo cái người mà cô chưa từng tận mắt nhìn thấy kia.
Cô không biết tên cậu, nhiều năm như vậy, chỉ có thể lẳng lặng gọi cậu là Thập Nhất.
Thập Nhất Thập Nhất, cô thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, hoảng hốt đuổi theo bóng dáng cậu, liều mạng chạy như điên nắm lấy tay cậu, vào một khắc đỏ mặt bắt được, cậu rốt cuộc cũng quay đầu lại.
Ngũ quan của chàng trai trước sau đều mờ ảo nay lại rất rõ ràng, giống như được miêu tả bằng bút vẽ tinh xảo, con ngươi đen trầm lãnh, mũi cao thẳng cùng môi mỏng hờ hững hơi câu.
Vân Chức ngây người hít thở không thông, giấc mơ này...!sao lại có thể như vậy chứ!
Gương mặt thuộc về thái tử gia nhà họ Tần này vẫn luôn thường lộ ra vẻ mặt ghét bỏ và lạnh lùng đối với cô, trực tiếp duỗi tay chế trụ gương mặt của cô.
Vân Chức sợ bị bóp chết, theo bản năng nắm chặt khăn trải giường, run rẩy hô một tiếng "Nghiên Bắc".
Đêm khuya, Tần Nghiên Bắc vẫn như cũ ngồi ở mép giường, không chê phiền nhìn chằm chằm phản ứng của Vân Chức, cô đã dần hạ sốt, nhưng vẫn còn chưa có tỉnh lại, mi mắt vẫn luôn nhăn, anh vuốt vài lần cũng chưa duỗi ra.

Lúc này cô giống như gặp ác mộng bị kinh hách, lông mi dính chút hơi nước, nửa tỉnh nửa mê kêu Nghiên Bắc.
Trong căn phòng an tĩnh tối tăm, Tần Nghiên Bắc cơ hồ là gay gắt nhìn cô.
Cô đang hôn mê, bệnh thật sự nặng, sắc mặt tái nhợt như sứ, dưới tình huống này mà cô còn không tự giác được kêu tên anh, ngữ khí bất lực đáng thương.
Cô cần anh như vậy sao.
Yêu anh đến mức trong mơ cũng không an ổn.
Năm ngón tay đặt trên đầu gối siết chặt, lòng bàn tay dần dần nóng lên, trong đêm đông buốt giá bốc cháy lên chút lửa nhỏ, ở nơi không ai biết thiêu đốt tất cả, nóng cháy đến mức đã sớm thiêu đốt hàng rào không đủ cứng rắn của anh.
Vân Chức gọi xong, trong lúc vô ý dán dán về phía anh, đôi môi vừa mới được thâm nước qua thực hồng, nhẹ nhàng khép mở.
Tần Nghiên Bắc duỗi tay, gắng sức thu liễm cảm xúc muốn bóp chặt má mềm mại của cô, cúi đầu nhìn kỹ.
Hơi thở ấm áp trên người cô giống như lời dẫn thúc giục, không tiếng động nhảy loạn trong thần kinh anh.
Yếu hầu Vân Chức khát khô, môi khép mở vài cái xong, không tự giác được hơi chu ra, theo bản năng sinh lý muốn uống nước.
Bàn tay bóp má cô của Tần Nghiên Bắc không thể không dùng lực, ở trên gò má trắng nõn của cô ấn ra một vệt đỏ nhàn nhạt.
...!Làm gì, cô muốn hôn sao?
Cô nhóc này, nằm mơ cũng không quên việc này, một cái hôn cũng nhớ thương bao lâu rồi chứ, lần trước cho cô hôn vành tai cô còn không biết thu liễm sao.
Gọi tên anh xong liền làm ra loại động tác này, có phải trong mộng cũng đang làm những chuyện không đứng đắn với anh không.
Tần Nghiên Bắc nhìn chăm chú môi cô, hầu kết hơi động.
Hôm nay đặc biệt...
Liền miễn cưỡng nhân nhượng vì cô sốt cao té xỉu đi.
Người đàn ông thong thả cong lưng xuống, khuỷu tay nghiền xuống chăn một khoảng thật sâu.
Tay anh đặt ở bên má Vân Chức, đem cô nhẹ nhàng hướng về phía mình, lông mi đen nhánh khép hờ, cất giữ sóng to gió lớn, ở trong đêm khuya không muốn ai biết, khắc chế hôn lên khóe môi mềm mại của cô..


Bình luận

Truyện đang đọc