EM TỚI LÀ ĐỂ ÔM ANH

Vài ngày rồi chưa được gặp mặt tử tế, chầu bữa ăn khuya này khiến Vân Chức có chút k1ch thích, cô nhắm hai mắt nhẹ nhàng thở d ốc, vành tai nóng bỏng đỏ lên bị gió thổi, chẳng những không có giảm bớt nhiệt độ mà còn có xu hướng gia tăng.

Phía trước tường vây là trường học náo nhiệt, đằng sau là con phố nhỏ không một bóng người, cô với anh ẩn nấp ở đằng sau tán cây bạch quả cao lớn, thân hình nửa che nửa lộ, giống như ở trong đám người ồn ào trộm trốn ở một góc tán tỉnh lẫn nhau.

Tim Vân Chức đập rất nhanh, chủ động ôm Tần Nghiên Bắc, ngửa đầu đón tiếp không biết bao nhiêu nụ hôn rồi.

Trên người cô là áo khoác rộng thùng thình, có chút trượt xuống khỏi vai, bên trong mặc áo sơ mi ngắn ở nhà, bên hông bị vén lên, tay anh rất nóng, lúc ôm cô vào trưng ngực, lòng bàn tay như có như không trực tiếp đè ở trên làn da của cô.

Vân Chức co rúm lại, anh không có rời đi, tiếp tục hướng vào bên trong, ngón tay sờ được tới da thịt mềm mại của cô, sức lực dần dần mất khống chế.

Lông mi cô run lên, bên hông bị anh xoa tới vừa nóng vừa tê, nhưng cũng không có trốn.

Vân Chức xấu hổ thừa nhận, kỳ thật cô không ngại anh quá mức như vậy, cô thích hai người thân mật, vô luận là về mặt tình cảm hay thân thể.

Trước khi gặp được Tần Nghiên Bắc, cô có thói quen bảo trì một khoảng cách an toàn đối với người khác giới, rất kháng cực việc người khác vượt qua mức an toàn đó, nhưng đối tượng đổi thành anh, cô cảm thấy bản thân như thay đổi thành một người khác, đánh tan vỏ ngoài của Vân Chức, lộ ra một bản thân cô càng chân thật hơn.

Cô không có ôn hòa bình tĩnh như vẻ ngoài, cô cũng sẽ yên lặng mà muốn có được sự nồng nhiệt, đáy cốc khô khốc ở trong lòng từ nhỏ tới lớn vẫn luôn u ám, nhưng thực ra vẫn luôn cần một dòng nước lũ không có điểm cuối có thể lấp đầy.

Vân Chức nhích vào trong ngực Tần Nghiên Bắc, nỗ lực hồi phục tâm trạng.

Cô muốn anh.

Nhưng mà cô lại sợ mình biểu hiện quá mức chủ động trước mặt bạn trai sẽ khiến bản thân bị OOC*, lo lắng dáng vẻ ban đầu khiến anh động tâm của mình sẽ ngày càng cách xa.

*OOC: Out Of Character, dịch nôm na là tính cách bị thay đổi

Vẫn là nên... rụt rè chút.

Vân Chức bị hôn đến hai mắt mất cả tiêu cực, rời khỏi môi anh, dựa ở trên vai anh thở d ốc.

Tay Tần Nghiên Bắc cũng tự nhiên mà dừng lại, khắc chế không có tiếp tục hướng lên trên nữa, đầu ngón tay anh đã lướt qua xương sườn mỏng manh của cô, chạm được tới bên cạnh nội y của cô rồi.

Anh che giấu nắm chặt ngón tay, bưng bánh kem bên cạnh lên đút cho Vân Chức.

Vì muốn cô thử được nhiều vị nên kích cỡ bánh kem đều không lớn, trang trí rất tinh xảo, ăn cũng không quá no, nhưng Vân Chức bị đút được hai cái đã cảm thấy không ăn nổi nữa.

Cô trông mong nhìn chín cái bánh kem phía sau, hối hận ban nãy mình không chọn cẩn thận, còn có cái Tiramisu và Blueberry phô mai cô muốn thử nhất mà còn chưa kịp nếm.

Tần Nghiên Bắc cười cười, véo má cô một cái, lại cầm cái hộp Tiramisu lên, xắn một miếng.

Vân Chức nhanh chóng cản lại: "Em không ăn được nữa, đừng lãng..."

Chữ "phí" còn chưa nói ra khỏi miệng, cô đã thấy thái tử gia chậm rãi bỏ miếng bánh này vào trong miệng, sau đó ôm lấy gáy cô, lại lần nữa hôn xuống.

Vân Chức "ưm" một tiếng nhắm mắt, Tiramisu ngọt ngào liền tràn ngập vào trong khoang miệng cô, còn có cả sự lạnh lẽo sạch sẽ vốn có của anh, bốn phía xâm lược các giác quan của cô.

Trong Tiramisu có rượu, sắc mặt cô đỏ lên, hoài nghi bản thân sao lại dễ say như vậy, vừa nếm thử hương vị đã bắt đầu chóng cả mặt rồi, chờ lúc Blueberry phô mai tiến công xuống thì cô đã hoàn toàn mất đi sức chống cực, mơ mơ màng màng nhưng cũng không quên nhỏ giọng nhắc nhở: "Dù sao... cũng không được lãng phí."

Tiếng cười rất nhẹ của Tần Nghiên Bắc phiêu ở trong gió, mang theo ý tứ chây lười, Vân Chức siết chặt góc áo, tim đập như sấm.

Cuối cùng Tần Nghiên Bắc cũng nghe lời cô, ăn hết hai cái bánh kem này, Vân Chức thăm dò qua, còn thừa tới bảy cái, cô để lại ba cái cho Tần Nghiên Bắc: "Về nhà để vào tủ lạnh đi, ngày mai em lại ăn."

Bốn cái còn lại, cô chia làm hai phần, không quá xác định nâng mi nhìn anh: "Nghiên Bắc, nhiều quá, em có thể tặng cho người khác không?"

Tần Nghiên Bắc thu mắt lại.

Được lắm, anh trèo tường tới tìm vợ, vợ của anh thế mà muốn lấy bốn cái bánh trong mười một cái bánh của anh đưa cho người khác.

Tuy nói trong lòng anh rất rõ cô muốn đưa nó cho ai, nhưng tâm ý của mình bị châm chọc như vậy khiến trong mắt thái tử gia vẫn lộ ra vẻ ủ dột, ra vẻ đạm nhiên nhìn chằm chằm Vân Chức, không nói chuyện.

Khoảng cách ngày đính hôn đã định trước sau khi mặt trời ngày hôm nay lặn cũng chỉ còn lại có mấy ngày.

Chức Chức quả nhiên không dễ dàng yêu anh như vậy.

Vân Chức đặc biệt mở to mắt nghiêm túc nói: "Một phần cho Dao Dao, một phần cho Từ Khuynh, hôm nay mọi người đều bị nhốt trong trường, em muốn chia bánh kem cho các cô ấy."

Tay cô chống trên đùi Tần Nghiên Bắc, nghiêng người tới, ngửa đầu, hôn lên cái cằm đang banh chặt của anh, nhẹ giọng nói: "Hơn nữa còn là bánh kem mà bạn trai em không ngại cực khổ, trèo đèo lội suối đưa tới."

Một câu nói đã châm lửa thiếu đốt những thứ đang tích tụ trong ngực Tần Nghiên Bắc, bùng cháy biến thành tro tàn.

Anh nâng mi, nhịn không cho khóe miệng cong lên quá rõ ràng, trấn định nói: "Lần sau muốn show ân ái thì cứ nói thẳng."

Thái tử gia không biết lấy ra một cái hộp từ đâu, mở ra, bên trong là một loạt socola được đóng gói đơn độc, là socola định chế, bên trên là đủ các loại lời âu yếm, chủ yếu chính là, cái nào cũng khắc tên "Nghiên Bắc" với "Chức Chức", ở giữa hai cái tên còn có một hình trái tim nhỏ.

Vân Chức quả thực khiếp sợ.

Thái tử gia cực kỳ bình tĩnh lấy ra bốn lời âu yếm ngọt ngào nhất, đựng trong hai cái túi riêng bỏ vào trong hai cái túi đựng bánh kem muốn đi tặng của cô đưa cho Vân Chức, tứ bình bát ổn nói: "Bảo bọn họ trước khi ăn thì đừng quên chụp ảnh đăng vòng bạn bè."

Vân Chức không biết là bản thân nhịn cười như thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng như có một hũ mật bị tắc nghẽn ở đó, không nhịn được tò mò hỏi: "Đống socola đó, vốn là định làm gì thế?"

Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm cô, bình tĩnh trả lời: "Buổi tối về công ty còn phải họp với cổ đông, đây là điểm tâm ngọt trước hội nghị, hôm nay bọn họ lời rồi."

Vân Chức đã hiểu, cô show ân ái ngầm thôi mà đã sợ quá mức rồi.

Thế mà bạn trai cô show ân ái còn cuồng vọng kiêu ngạo đến vô pháp vô thiên như vậy, trực tiếp đưa nó lên bàn hội nghị luôn.

Tần Nghiên Bắc ôm Vân Chức nhảy xuống tường vây, Vân Chức cầm theo bánh kem tới cửa phòng KTX của Từ Khuynh trước, cô gõ cửa, đặt ở bên cạnh cửa sổ, cũng không có gặp mặt Từ Khuynh, chỉ là trên bánh kem có để lại một tờ giấy.

~ [Chúng ta đều không có tuổi thơ.]

~ [Thế nhưng chúng ta đều phải có một Tết thiếu nhi thật vui vẻ.]

Đường Dao nhận được bánh kem thì như được tiêm máu gà, một bên xúc một muỗng lớn ăn, một bên hô to hâm mộ, cười hề hề nhìn Vân Chức: "Xin hỏi tiên nữ, trước mắt cậu với thái tử gia rốt cuộc đã tiến triển tới mức độ nào rồi? Hôn môi rồi đúng không, anh ấy ở Tùy Lương chăm cậu lâu như vậy, lúc đó cậu còn bệnh nặng không có năng lực phản kháng, anh ấy rốt cuộc có nhân cơ hội bắt nạt cậu không thế?"

Vân Chức mím môi cười, dù sao trong KTX cũng chỉ có hai người, cũng không có gì không dám nói: "Không tính là quá bắt nạt đâu."

Đường Dao nhiều chuyện thò lại gần, "bụp" một tiếng tắt đèn, trực tiếp kéo ra chuyên mục tâm sự đêm khuya của các thiếu nữ, "Anh ấy đối với cậu rất tốt, tớ tận mắt nhìn thấy đó, nói điên cuồng cũng không quá đâu, hơn nữa căn cứ vào kinh nghiệm của tới, phương diện kia của thái tử gia, tuyệt đối là..."

Cô ấy đem hai chữ "rất mạnh" nói nhẹ xuống, miễn cho Chức Chức xấu hổ.

Mặt Vân Chức đỏ lên, thanh thanh giọng nói: "... Nói linh tinh."

Nhưng mà... cũng có chút đúng.

Đường Dao chỉ mắt mình: "Ánh mắt tớ chuẩn lắm đó, cậu phải chuẩn bị tâm lý trước, bất quá nói đi cũng phải nói lại, các cậu đều đã xác định quan hệ rồi, sớm muộn gì cũng phải đi tới bước kia, trong lòng cậu nguyện ý sao?"

Vân Chức đã nóng đến muốn phát sốt, cái này phải trả lời thế nào!

Cô đỡ trán nằm bò trên bàn, xúc cảm ở chỗ nội y ban nãy bị Tần Nghiên Bắc sờ tới lại ập đến, thiêu đến sáng quắc.

Đường Dao thấy cô không trả lời thì cũng hiểu được, thần bí nói: "Có phải không có kinh nghiệm nên có chút sợ không, không vấn đề gì, có tớ đây, tớ dạy cậu. Mặc kệ là nó phát sinh vào lúc nào, dù sao thì cậu phải hiểu biết nó trước đã."

Nói xong, Đường Dao mở laptop ra, thuần thục ấn mở folder được giấu trong ổ cứng, một loạt danh sách hiện ra, tiêu đề khiến người khác nhìn vào khá là khó hiểu.

Đường Dao đè thấp giọng: "Kỳ thật còn có video, manga, anime, truyện tranh nữa cơ, nhưng mà Chức Chức ngây thơ của chúng ta vẫn là chưa thể lập tức tiếp xúc với k1ch thích quá mức được, trước tiên bắt đầu từ tiểu thuyết đi, tớ chọn cho cậu vài quyển nhập môn, cậu từ từ thích ứng trước, cho có kiến thức căn bản đã."

"Không cần đâu..."

Vẻ mặt Đường Dao nghiêm túc: "Cậu tin tớ đi, tốt xấu gì cứ giữ lại đã, thời điểm cần còn có thể lấy ra chữa cháy."

Cô nàng vốn dĩ muốn trực tiếp gửi nó cho Vân Chức, nghĩ nghĩ lại dừng lại, mở giao diện biên tập hồ sơ ra, đem nam chính trong truyện đều đổi tên thành "Tần Nghiên Bắc", tên nữ chính thì thay thành "Vân Chức", còn đặc biệt tri kỷ đổi cả nick name của hai người thành "Nghiên Bắc" và "Chức Chức".

Vân Chức chưa từng thấy qua thao tác này, tùy tiện thoáng nhìn qua, liền bị dòng chữ trên màn hình đập vào mặt...

"Roẹt" một tiếng, Tần Nghiên Bắc xé váy Vân Chức xuống, tơ lụa rách ra, lộ ra làn da tuyết trắng của cô gái, anh x0a nắn bắp đùi cô, để cô mở chân ra, qu@n lót ren đen treo ở trên đầu gối phiếm hồng của cô...

Vân Chức nhắm mắt, mặt đã sắp bị thiêu đốt rồi.

Đường Dao vỗ vỗ cô an ủi: "Trộm đổi tên cho vai chính trong tiểu thuyết đều là kỹ năng cơ bản của chó truy tinh, yên tâm, những quyển tớ chọn tuyệt đối đều là tuyệt phẩm, cốt truyện có thịt có đường, cậu biết chút kiến thức căn bản này thì sẽ ổn thôi."

Vào ban đêm, thiếu nữ ngây thơ Vân Chức nằm trong ổ chăn của KTX, nắm chặt điện thoại, khó khăn lắm mới đợi được tới lúc Đường Dao đi ngủ, cô trùm chăn che đầu, yên lặng ấn mở tiểu thuyết 18 + mà cô tuyệt đối sẽ không bao giờ xem kia.

Đêm khuya tĩnh lặng. 

Cô thử thăm dò đọc hai chương, đã mặt đỏ tai hồng.

Cố tình khi nhìn thấy cái đoạn kia lại...

Tần Nghiêm Bắc li3m vành tai mẫn cảm của Vân Chức, thấp giọng dụ dỗ cô: "Bảo bối, ngủ chưa?"

Điện thoại cô dột nhiên rung lên, thông báo hiển thị một tin nhắn WeChat mới.

Vân Chức luống cuống tay chân ấn mở, là Tần Nghiên Bắc nhắn tới một tin nhắn thoại ngắn gọn, bởi vì bận tới đêm khuya cho nên thanh âm của anh có vẻ trầm khàn, cách ống nghe hỏi cô: "Bảo bối, ngủ rồi sao?"

Giống như cảnh trong tiểu thuyết đang được tái hiện lại.

Tuy nói ngữ cách lẫn ý tứ đều hoàn toàn không giống nhau.

Nhưng Vân Chức nghe tiếng nói trầm thấp của Tần Nghiên Bắc, hơn nữa cái xưng hô muốn xem nhẹ cũng không thể xem nhẹ nổi kia của anh khiến tai cô trong chăn đã đỏ như sắp nhỏ máu, cô do dự nửa ngày, vẫn là rất đáng xấu hổ lật qua chương tiếp của cuốn tiểu thuyết, đồng thời đeo tai nghe lên, lặp đi lặp lại nghe mười mấy lần câu hỏi kia của bạn trai.

Sáng sớm hôm sau, Vân Chức xoa đôi mắt đã đỏ lên của mình, xốc chăn lên, cả người đau nhức.

Thật sự là, tiểu thuyết hại người.

Thanh đại sáng sớm đã mở cửa ra, Vân Chức và mấy chuyên gia được mời tới viện trao đổi vài câu xong, mới vừa lấy giá vẽ tới phòng vẽ tranh muốn hoàn thiện nốt bức poster điện ảnh thì lại nhận được điện thoại của Tần Nghiên Bắc.

Tần Giang Xuyên tỉnh rồi.

Phản ứng đầu tiên của Vân Chức là lập tức đi qua đó xem tình hình, nhưng chờ sau khi bình ổn lại cảm xúc thì mới suy xét rất nhiều thứ, tuy rằng cô là bạn gái của Tần Nghiên Bắc, nhưng Tần Giang Xuyên rốt cuộc cũng không phải một ông lão bình thường, cô gặp mặt ông ở nơi đó thực sự ổn sao.

Cô với Tần Nghiên Bắc yêu đương, đối với tình cảm, cô rất có niềm tin, cũng hiểu rõ anh chấp nhất mình, nhưng đoạn quan hệ này đặt ở trong mắt người khác thì chính là li kinh phản đạo.

Cô chỉ là một sinh viên rất bình thường, thậm chí quá trình trưởng thành của cô còn không bằng một người bình thường, theo lẽ thường thì thái tử gia Tần thị và cô chính là cách biệt ở hai thế giới khác nhau.

Cho dù vào lúc niên thiếu có ràng buộc, thì cũng là Nghiên Bắc cứu vớt cô, cứu tâm, cứu mạng cô, mà cô...

Dường như căn bản là chẳng làm gì được cho anh.

Anh vẫn luôn không màng tất cả mà chấp nhất, nắm chặt, móc trái tim ra cho cô, mà cô, tựa hồ chẳng có gì để cho anh.

Vân Chức cúi thấp đầu, hũ mật cô ngâm suốt đêm qua bị trộn lẫn chua xót rất nhỏ, cô nuốt xuống, còn chưa trả lời Tần Nghiên Bắc thì anh đã nhắn một tin WeChat tới: [Tài xế tới đón em, đã qua mười hai tiếng không gặp rồi, em không muốn gặp anh sao?]

Tay Vân Chức căng thẳng.

Tin nhắn WeChat kế tiếp nhảy ra.

[Nhưng anh rất nhớ em.]

Vân Chức thành công tước vũ khí đầu hàng, đi ra cổng trường gặp được tài xế, đi thẳng đến bệnh viện, cô đã tới một lần, biết phòng bệnh ở đâu, mới vừa vòng qua chỗ rẽ hành lang thì đã nhìn thấy Tần Nghiên Bắc đứng ở ngoài cửa chờ cô.

Người đàn ông tây trang giày da, khí thế áp người, khác hoàn toàn với thiếu niên hôm qua trèo tường đưa bánh kem cho cô, Vân Chức biết chỉ có cô mới có thể nhìn thấy một mặt kia của thái tử gia, nhịn không được bước nhanh hơn, chạy tới bên người anh.

Tần Nghiên Bắc nắm lấy tay cô, kéo cô muốn đi vào, Vân Chức nhớ tới những lời Tần Giang Xuyên nói trước khi vào bệnh viện, hẳn là có quan hệ với Tần Chấn, có khả năng là cô không thích hợp để nghe.

Tần Nghiên Bắc hoàn toàn mở lòng với cô, không hề có hàng rào, nhưng đề cập tới chuyện của Tần gia, tự cô không thể không đúng mực.

Vân Chức đẩy đẩy anh, "Nghiên Bắc, anh vào trước đi, chờ xác định tình huống của Tần đổng ổn định, nói xong chuyện công việc với anh thì em sẽ vào, em ở ngoài hành lang chờ anh."

Ánh mắt Tần Nghiên Bắc có chút tối đi, chăm chú nhìn cô vài giây, xoa xoa đầu cô, trầm mặt đi vào phòng bệnh, không biết là cố ý hay vô tình, cửa phòng cũng không hề đóng chặt.

Tần Giang Xuyên đã tháo các thiết bị hỗ trợ hô hấp xuống, nằm trên giường bệnh, trạng thái tinh thần so với lúc cấp cứu thì tốt hơn không ít, bác sĩ nhẹ giọng dặn dò, nói lão gia tử chỉ mới vừa tỉnh lại, chưa thể nói quá nhiều, cần có chừng mực.

Tần Nghiên Bắc không nói một lời ngồi trên ghế cạnh mép giường, hắc đồng nhìn không thấu cảm xúc trong đó, thẳng tắp đối diện với anh.

Không khí trong phòng bệnh đông cứng, cơ hồ là muốn kết ra giọt nước, một lúc lâu sau, Tần Giang Xuyên không chịu nổi cháu trai, chủ động mở miệng: "Nghiên Bắc, năm đó thật sự là ông đã ép con từ Đồng huyện về đây, những thứ con hỏi được từ miệng vị bác sĩ kia, đều là sự thật."

Biểu tình Tần Nghiên Bắc không có biến hóa, rũ mắt, nhìn chằm chằm vết thương trên cổ tay, không tiếp lời ông ấy, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Vì cái gì sau đó lại thay đổi chủ ý, là biết con không thể sống lâu sao."

Đôi mắt vẩn đục của Tần Giang Xuyên rung chuyển, hồi lâu sau mới thở dài, trả lời: "Đúng vậy."

Vân Chức ở ngoài cửa không phải cố ý muốn nghe, nhưng thanh âm nhè nhẹ từng đợt từng đợt bay ra, câu hỏi "không thể sống lâu" cùng câu trả lời khẳng định kia khiến ngực cô co thắt đến phát đau.

Tuy rằng cô là đương sự, hiểu biết bệnh tình của Tần Nghiên Bắc, nhưng khi nghe thấy thế, cô vẫn đem cái gọi là "có khả năng sẽ chết" liên hệ tới bản thân Tần Nghiên Bắc.

Tần Giang Xuyên nói chuyện vẫn là phải cố hết sức, chậm rãi nói: "Nếu như con đã biết, ông cũng không giấu diếm nữa, chỉ là con phải đồng ý với ông, mặc kệ là Tần Chấn đã làm sai bao nhiêu chuyện, thả cho hắn một con đường sống có được không, ông nội cũng chỉ còn có một đứa con trai là hắn mà thôi, hiện tại hội đồng quản trị đều là người của con, buổi hội nghị ngày hôm đó, nếu không phải trăm miệng một lời muốn đưa hắn vào chỗ chết, ông cũng không đến mức..."

Tần Nghiên Bắc cười lạnh đánh gãy: "Ông nội, con cũng chỉ có một Vân Chức, lúc cô ấy hôn mê bị đưa đi, sao không thấy ngài đi khuyên Tần Chấn, bảo ông ta đừng tận tuyệt với con như vậy?"

Sắc mặt Tần Giang Xuyên ảm đạm, môi giật giật.

Tần Nghiên Bắc tiếp tục nói: "Đến nỗi vì cái gì mà con lại nhắm vào Tần Chấn, ông nội lớn tuổi rồi nên dễ quên sao? Ông ta bày ra vụ tai nạn xe cộ để hại con, nếu như không phải con có chuẩn bị, đừng nói tới tàn phế, khi đó có khả năng là con đã chết ở hiện trường rồi."

"Lại ngược về lúc trước, chú cháu hai người bọn con là như thế nào mới đi tới bước đường này, ngài không nhớ rõ sao?"

Ngữ khí Tần Nghiên Bắc trầm lãnh, nói năng có khí phách: "Từ lúc con trở lại Tần gia, tiếp quản bộ phận chế tạo máy bay, ông ta đã hận không thể muốn mạng của con rồi, còn không phải là bởi vì con chắn ngang con đường tiền tài của ông ta hay sao?"

"Tần Chấn thích mấy công ty hàng đầu về chế tạo máy bay bên Âu Mỹ, một lòng chỉ muốn làm nô lệ cho người ta, lén lấy danh nghĩa của Tần thị để ký kết hợp ước với những công ty đó, dùng kỹ thuật của họ, bản vẽ, linh kiện, giả mù sa mưa làm ra mấy cái máy bay, rồi lại công bố rằng trình độ ở trong nước cũng chỉ tới thế mà thôi, vẫn cần phải dựa vào Âu Mỹ, để các công ty hãng hàng không tiếp tục lấy giá cao mua máy bay của người ta, ông ta giống như một con chó, dẫn dắt Tần thị ăn chia phần thưởng từ đám công ty Âu Mỹ đó, không phải sao?"

Tần Giang Xuyên nhắm mắt lại.

Tần Nghiên Bắc dựa lưng vào ghế ngồi, mi mắt hơi mỏng nhấc lên, đồng tử lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: "Là công ty sản xuất máy bay lớn nhất trong nước, một khi Tần thị tuyên bố không có năng lực độc lập nghiên cứu phát minh ra máy bay chở khách, vậy tương đương với việc hoàn toàn cắt đứt hy vọng. Ít nhất là trong tương lai mười năm sau, máy bay chở khách cao cấp nhất trong nước cũng sẽ chỉ là nô lệ cho người ta."

"Đúng vậy, nghiên cứu phát minh máy bay rất khó, tốn công vô ích, cho dù làm không được thì cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, ông ta chỉ muốn kiếm tiền nhẹ nhàng, làm thương nhân, đến cốt khí hay thể diện của bản thân, ông ta cũng không để bụng."

"Nhưng đáng tiếc, con để ý." Tần Nghiên Bắc ngồi dậy, nhìn ông lão trên giường bệnh, "Con không muốn làm nô lệ cho người ta, chuyện độc lập nghiên cứu phát minh này ông ta không làm được, nhưng con có thể làm được, con có lý do gì để dung túng cho một tên cặn bã vì tiền mà không có điểm dừng? Ông nội, ông trăm phương nghìn kế đưa con về Tần gia, chính là để con tiếp tục làm một con chó sao!"

Hơi thở của Tần Giang Xuyên hổn hển dồn dập, Tần Nghiên Bắc mặt vô biểu tình muốn rung chuông thay ông ấy, nhưng ông ấy đã tự mình bình ổn lại, thần sắc suy sụp.

Lúc ông còn trẻ, cũng khí phách hăng hái, thề rằng muốn dẫn dắt Tần thị vì đất nước nghiên cứu phát minh ra máy bay chở khách cho riêng mình, không muốn phải dựa vào mấy công ty lớn bên Âu Mỹ, để đất nước có thể ngẩng đầu trên lĩnh vực này, không tiếc tiêu một đống tiền, lại càng không thể chịu đựng những lửa giận đó.

Nhưng bị thương trường mài giũa, cuối cùng vẫn bị gọt gãy góc cạnh, thất bại quá nhiều lần, ông trước sau cũng không thể tìm được kỹ sư thiết kế máy bay nào có thể đảm nhiệm được.

Lúc Tần Nghiên Bắc bị trục xuất, ông bị bệnh nặng phải nằm viện, không quản được nhiều như vậy, nhưng chờ sau khi xuất viện về, ông cũng không có quyết tâm muốn đón cháu trai mình về nhà.

Thẳng đến năm ấy, Tần Nghiên Bắc mười mấy tuổi nhẹ nhàng phá hủy tuyến sản xuất máy bay quan trọng nhất của nhà họ Tần, ông mới ý thức được, đứa cháu trai bị trục xuất ra khỏi gia tộc này, là một thiên tài cầu mà không được.

Lúc ấy, Tần Dục đã bệnh đến mức không có sức lực xoay chuyển trời đất, nhưng vẫn kiên trì muốn ép chết đứa con trai tà tính này, là ông tự mình cho người mạnh mẽ mang Tần Nghiên Bắc trở về, để anh không có vướng bận, một lòng trở thành người thừa kế nhà họ Tần, hoàn thành mục tiêu mà không một ai có thể làm được kia.

Tần Giang Xuyên thấp giọng nói: "Con thật sự là không có lý do để tha thứ cho Tần Chấn... nhưng ít ra ông còn đưa Vân Chức tới cho con."

"Ngay từ đầu con chấp nhất như vậy, ông chỉ cảm thấy buồn cười, thiếu nam thiếu nữ mười mấy tuổi đầu mà thôi, làm gì có tỉnh cảm sâu đậm như vậy, không qua mấy ngày là sẽ quên thôi, nhưng sau đó con đều không hề dùng thuốc, tự mình ép bản thân tới con đường chết, lúc đó ông mới ý thức được mọi chuyện không có đơn giản như vậy."

"Ông quay lại Đồng huyện, muốn đi xem đứa bé gái kia rốt cuộc có ma lực gì, nhưng lại phát hiện..."

"Bà nội Vân Chức, là người quen cũ của ông."

Trên gương mặt già nua của Tần Giang Xuyên lộ ra vẻ hoài niệm.

Không chỉ là người quen cũ, mà còn là mối tình đầu chân chính đời này của ông, cho dù sau đó chia tay, tiếp nhận cuộc hôn nhân thương mại do gia tộc sắp xếp, người vợ mình không có tình cảm cũng qua đời, ông cũng không thể quên hết tội.

"Lúc trước bối cảnh hai bên kém nhau quá nhiều, không phải cứ có tình cảm là có thể được đền đáp, gia đình như chúng ta, yêu đương thì được, nhưng sao có thể chấp nhận một cô gái bình thường đi tới hôn nhân, cho dù ông nguyện ý, những trở ngại phải đối mặt sau đó lại quá phiền toái, bà ấy xác thật là không có bất cứ lợi ích gì với ông, ngược lại còn có thể kéo ông xuống."

"Bà ấy chủ động chia tay, sau khi biến mất thì cũng không có xuất hiện nữa, ông cưới vợ sinh con, sống tới tận khi già mới gặp lại được bà ấy ở Đồng huyện, lúc này mới biết được, Vân Chức mà con nhớ mãi không quên, là cháu gái của bà ấy."

Tần Giang Xuyên lắc đầu: "Đây là ông thiếu nợ, nợ bà ấy, còn nợ cả cháu gái bà ấy, huống chi tình huống lúc đó của con đúng là rất nguy cấp, thật sự nếu không nghĩ cách cứu con thì những tâm huyết cùng hy vọng ông đặt ở trên người con sẽ đều hỏng mất."

"Nhưng con đã lẫn lộn, nếu như ông mạnh mẽ đưa Vân Chức cho con, thì sẽ chỉ có phản tác dụng mà thôi. Hơn nữa ông cũng muốn thử một lần, để xem con đối với con bé rốt cuộc là thâm tình đến mức nào, sau khi thành niên lại gặp lại lần nữa, để xem còn có thể động tâm hay không."

"Bà nội Vân Chức còn nhớ rõ con, nhớ rõ ân tình trước đó con đã cứu Vân Chức, đồng ý với phương án của ông, ông đem bệnh và địa chỉ nhà của con giao lại cho bà ấy, để bà ấy tìm cơ hội đưa cho Vân Chức."

"Không nghĩ tới cơ hội ấy, lại chính là di ngôn trước lúc lâm chung của bà ấy."

"Kết quả thật sự không để người ta thất vọng, quả nhiên là mặc kệ xa cách nhau bao lâu đi nữa, đổi thành thân phận gì đi nữa, ở giữa lại có nhiều người cố tình cản trở, con vẫn sẽ yêu con bé, cho phép con bé kéo con ra khỏi tuyệt cảnh."

Tần Nghiên Bắc nắm lấy tay vịn trên ghế, gân xanh nổi lên trên làn da tái nhợt.

Vân Chức ngồi ở ghế dài bên ngoài, ngón tay siết chặt lại với nhau, nghe tới đây, trong lòng đã thở không nổi, cô không tiếp tục nghe nữa, chịu đựng ngực că ng trướng đi ra xa, dựa vào cửa sổ bên cạnh hành lang, đầu ngón tay nắm chặt đã trắng bệch cả lên.

Trong phòng bệnh, Tần Giang Xuyên quay đầu qua, nhìn chăm chú vào đứa cháu trai mà ông chưa bao giờ khống chế được: "Nghiên Bắc, con từ nhỏ đã quá khổ rồi, sau khi lớn lên lại bị tra tấn, tất cả đều do người nhà họ Tần mang tới cho con, con căm ghét Tần gia cũng không có gì đáng trách, là ông thẹn với con, nhưng ông cũng đã đưa Vân Chức về bên cạnh con rồi."

"Con có biết không, vì cái gì mà ông nắm chắc việc Vân Chức có thể cứu con về như vậy?"

"Không chỉ là những chuyện xảy ra ở Đồng huyện, còn có quyển sổ nhật ký mà bà nội Vân Chức đưa cho ông, là do Vân Chức viết..."

Ông thả chậm ngữ tốc, "Là cô bé gái Vân Chức năm bảy tuổi, đã từng viết cho Tần Nghiên Bắc một bức thư, mà ở bên người gửi của con bé lại không phải là tên thật, là một con số, mười một."

Ánh mắt đen nhánh của Tần Nghiên Bắc bỗng nhiên bốc cháy lên ánh lửa, ghế dựa cọ xuống đất phát ra thanh âm chói tai, anh đi tới cạnh giường bệnh, cúi đầu nhìn chằm chằm Tần Giang Xuyên, nhíu mày hỏi: "Ông nói cái gì?"

Đáy mắt khôn khéo của Tần Giang Xuyên có sự áy náy lan tràn, cũng không có đối diện với ánh mắt của Tần Nghiên Bắc, hô hấp lại có chút cố hết sức, hoãn một lúc mới nói: "Nghiên Bắc, lần đầu tiên con phát bệnh nghiêm trọng không phải là lúc con biết được chân tướng cái chết của mẹ con, kỳ thật là lúc đó còn sớm hơn nữa, là lúc ông đi công tác ở Tùy Lương, có mang con theo, lúc ấy tình huống đột nhiên mất kiểm soát, con được đưa tới bệnh viện ở gần đó."

"Lần đó trạng thái bệnh của con rất rõ ràng, tính công kích rất mạnh, bác sĩ mới dời mắt đi một chút thôi đã không thể giữ nổi con, con liền chạy ra khỏi phòng khám bệnh, với tình hình lúc đó của con, nhẹ thì đả thương người khác, nặng thì sẽ xảy ra chuyện lớn, sau đó con ở bên ngoài bệnh viện đụng ngã một cô bé gái."

"Lúc ấy ông nhìn nhật ký và bức thư đó, mới mơ hồ nhận ra đó là Vân Chức."

"Năm ấy Vân Chức bảy tuổi, trường tiểu học của con bé có hoạt động liên kết ở bệnh viện, mỗi cuối tuần, có học sinh nào tự nguyện tới khoa chăm sóc hồi phục chăm sóc bệnh nhân thì sẽ có thưởng, cặp cha mẹ kia thấy lợi sao có thể bỏ qua, vừa có thể học cách hầu hạ người khác, vừa có thể có tiền, đương nhiên sẽ ép con bé tới tham gia."

"Số thứ tự của con bé là mười một, treo ở trước ngực, lúc con xô ngã cô bé, thẻ bài ở trên ngực của con bé rơi xuống rồi bị con dẫm hỏng, con như bị ma quỷ ám ảnh, nhặt thẻ cài lên không chịu buông, khiến cho chỗ ghim đâm vào trong tay, chảy đầy máu, vẻ mặt dữ tợn, nhưng cuối cùng cũng không có làm tổn thương con bé."

"Con bé thấy bộ dáng hung thần ác sát người không ra người quỷ không ra quỷ của con, sợ tới mức khóc òa lên.

"Con ngồi xổm bên người con bé, bàn tay máu me nhầy nhụa vươn tới sờ mặt người ta, nói với con bé là..."

Năm ấy là lần đầu tiên anh phát bệnh, điên cuồng lại sợ hãi, muốn hủy diệt tất cả những thứ bên người mình, nhưng lại bóp mặt của cô bé bảy tuổi, nhìn chằm chằm cô hung dữ nói.

"Cái mười một này hỏng rồi thì thôi, khóc cái gì."

"Cùng lắm thì về sau, anh là Thập Nhất của em."

*Trong bản CV thì "Thập Nhất" đều viết là "mười một", nhưng vì tùy vào ngữ cảnh nên mình sẽ đổi cho phù hợp nhé

Bình luận

Truyện đang đọc