EM TỚI LÀ ĐỂ ÔM ANH

Đối với vấn đề đặt tên cho máy bay, ban đầu trên mạng chỉ là tin tức bắt bóng bắt gió, bởi vì trận bay thử này nhận được nhiệt độ chú ý quá cao, có một số tài khoản nghe nói biết chút nội tình che che giấu giấu, cố ý không nói tỉ mỉ đăng mấy bài Weibo, dẫn tới vô số lượt chia sẻ.

Mấy ngày nay, tuyến tình cảm cùng với các loại chi tiết nhỏ của Tần Nghiên Bắc và Vân Chức đã bị mọi người xem tới thuộc làu, có rất nhiều nhân viên của Tần thị và sinh viên của Thanh Đại đã nghẹn lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể tận tình công khai những sự thật mà tận mắt mình nhìn thấy, còn đăng lên không ít ảnh chụp lén làm bằng chứng.

Đám cư dân mạng mỗi ngày nhìn đám minh tinh cố tình xào couple với kim chủ tổng tài vốn dĩ đã nhàm chán tới cực điểm rồi, đang buồn chán không có đường couple chân chính để cắn thì lần này đột nhiên bị tọng một đống đường vào mồm, nghẹn một miệng Mãn Hán Toàn Tịch.

Này quả thực quá không chân thật! Hai người có địa vị xã hội kém xa! Thế nhưng chiều cao cùng hình thể lại là sự chênh lệch tuyệt phối! Ngoại hình một người nhìn như hung thú uy vũ, một người như tiểu bạch thỏ vô hại, thế mà sau khi yêu đương, một người trở thành con mèo Maine cao quý ngạo kiều, một người là huấn miêu sư trên môi luôn nở nụ cười, người nhìn qua có vẻ cường thế nhưng trên thực tế lại thâm tình muốn chết.

Loại cp tuyệt phối này căn bản không phải là thứ mà những cặp đôi dùng marketing để nổi tiếng có thể so sánh, cái này chính là - bắt đầu từ thanh mai trúc mã - niên thiếu thấu hiểu - thành niên hấp dẫn cứu vớt lẫn nhau, anh đang ở địa ngục lại vẫn muốn đem em kéo ra khỏi vực sâu, này rốt cuộc là thần tiên ở đâu hạ phàm tự đút cơm chó cho bọn họ chứ, lại còn khiến bọn họ đam mê đến nỗi không thể tự thoát ra được.

Tần Nghiên Bắc không có Weibo riêng của mình, Vân Chức lại chỉ có tài khoản công việc của Sin, fan cp ngại thức ăn cho chó không đủ ăn, cũng chỉ có thể chạy tới bên dưới Weibo Official của Tần thị với trung tâm phi hành quốc gia, cầu đăng nhiều tin yêu đương hằng ngày của Tần tổng một chút, ngay cả Weibo của Thanh Đại cũng không thể may mắn thoát được, đồng dạng cũng bị công hãm.

Trên mạng còn có một số người vẫn cứ dậm chân kêu gào nói Tần Nghiên Bắc và Vân Chức có tội, sống chết không chịu tin những bằng chứng sáng tỏ đó là sự thật, chính là một lòng một dạ muốn bôi đen bọn họ, nhưng cuối cùng lại bị nhóm fan cp chủ động xuất kích block tất cả.

Mọi người tựa như đói khát, lúc đang buồn chán khi không có tin tức mới từ chính chủ thì lời đồn cho cái tên của máy bay thử nghiệm đã tràn ra, lúc ấy fan cp giống như được tiêm máu gà, mặc kệ những bài Weibo đó viết mơ mơ hồ hồ, bọn họ đều tình nguyện nghiên cứu phân tích, sau khi hiểu được rồi thì lại là một tràn "a a a" thét chói tai.

Thẳng đến buổi tối trước ngày diễn ra buổi bay thử, Weibo Official của trung tâm phi hành quốc gia đã online, chính thức ra một thông cáo tuyên bố: [Đệ nhất nghiên cứu phát minh tự chủ máy bay dân dụng của quốc gia - Sao Chức Nữ, hai giờ chiều ngày mai sẽ chính thức khởi động bay thử trên sân bay quốc tế Hoài.]

Cái tên "Sao Chức Nữ" vừa được công bố, toàn bộ mạng xã hội đã dấy lên một tràng bạo nổ.

Trung tâm phi hành quốc gia còn rất tích cực trả lời bình luận dưới bài viết.

[Đúng đúng không sai đâu, chính là cái tên mà thiết kế sư tổng đã đặt, cái quyền được đặt tên này đối với anh ấy mà nói là đặc biệt quan trọng.]

[Thiết kế sư tổng nói, đó là món quà nhỏ dành cho vị hôn thê của anh ấy.]

Trừ nhóm fan cp kích động vui sướng giống như được quan tuyên ra thì phạm vi truyền bá của chuyện này đã dần dần được mở rộng, cho đến khi vượt qua những gì trong dự tính, càng ngày càng có nhiều cô gái dù không trưởng thành trong hoàn cảnh giống như gia đình của Vân Chức nhưng cũng đặt mình vào trong tình cảnh của cô, cảm thấy đồng cảm, chủ động lên tiếng, không phân biệt thân phận tuổi tác.

~ [Tuy rằng tôi không trải qua những chuyện như vậy, nhưng ít ra tôi cũng hiểu được rằng, mặc kệ trước kia chịu khổ bao nhiêu, bị người nhà dẫm đạp tổn thương nhiều tới thế nào, cho dù những vết thương đó sẽ đi theo chúng ta cả đời, thế nhưng không chừng trên thế giới này cũng sẽ có một người biết cách trân trọng chúng ta, coi chúng ta như món quà vô giá, nâng chúng ta lên cao, trở thành ngôi sao sáng nhất.]

Ngày hôm sau không chỉ là ngày bay thử mà cũng là ngày diễn ra thi đấu, thi đấu bắt đầu từ 9 giờ sáng, buổi bay thử vào lúc hai giờ chiều, vừa vặn có thời gian để xem.

Từ sau khi Vân Chức cúp điện thoại ở hành lang trường học thì sau đó cũng không có đi xem ồn ào náo động ở trên mạng nữa, Tần Nghiên Bắc đã cho cô an tĩnh lớn nhất, giống như toàn bộ thế giới đều có thể vì anh mà tạm dừng, cô chỉ cần đứng sau lá chắn anh dựng lên cho mình, chuyên tâm chuẩn bị thi đấu.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Tần Nghiên Bắc nhắn một tin WeChat tới: [Bà xã, sáng mai anh phải tham gia thí nghiệm sai sót cùng với khẩn cấp tránh hiểm lần cuối, không thể đưa em đi thi đấu.]

Vân Chức đã biết trước, ở trên giường cuốn chăn gọi điện thoại qua cho anh, thanh âm không tự giác thả đến ngọt mềm: "Anh an tâm làm việc nhé, buổi chiều em sẽ xem buổi phát sóng trực tiếp đúng giờ, buổi tối sẽ làm tiệc chúc mừng anh."

Bắt đầu từ tối mai, anh sẽ không cần vất vả như vậy nữa, có thể về nhà mỗi ngày rồi.

Bên kia an tĩnh một lát, Tần Nghiên Bắc giống như là đã đi tới chỗ không có ai, đóng cửa khóa lại, ngồi xuống, hơi thở hơi nặng nề, có chút không che giấu nổi vẻ mệt mỏi, quần áo cọ xát vang lên một thanh âm rất nhỏ, truyền qua ống nghe, trong đêm khuya không hiểu sao lại khiến nhân tâm rối loạn.

Khắp nơi an tĩnh, Vân Chức rúc trong chăn nằm trong phòng ngủ của Nam Sơn Viện, kề sát điện thoại ở trên tai, không nghĩ tới điện thoại đột nhiên bị Tần Nghiên Bắc cúp máy, ngay sau đó là lời mời gọi video.

Vân Chức khẩn trương bò dậy vọt vào phòng tắm, vội vàng soi gương hai cái, xác định nhan sắc của mình không quá tệ thì mới chui vào trong chăn ấn nghe, động tác quá nhanh khiến mặt cô có chút đỏ.

Trên màn hình, Tần Nghiên Bắc đặt điện thoại ở phía xa, Vân Chức mới nhìn ra đó là phòng nghỉ cá nhân của trung tâm phi hành, anh ngồi ở mép giường đơn, cổ áo chế phục bị kéo ra, đường cong cần cổ thon dài.

Vân Chức nhìn chằm chằm anh, mới rõ ràng cảm nhận được vài ngày không gặp, trong lòng nhung nhớ biết bao nhiêu.

Sau khi video được mở lên, tâm mắt Tần Nghiên Bắc liền không hề di chuyển, hầu kết anh trượt lên xuống, hỏi: "Muốn ngủ rồi sao?"

Vân Chức nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, không hiểu sao bản thân lại đột nhiên cảm thấy tai bắt đầu nóng dần lên, chỉ có thể che giấu đè ở trên gối đầu.

"Anh cũng có thể nghỉ ngơi một tiếng." Tần Nghiên Bắc nói xong liền đặc biệt tự nhiên cởi bỏ nút áo chế phục, bắt đầu phát trực tiếp hiện trường c ởi quần áo cho cô xem, anh cởi không nhanh lắm, giống như có ý không nhanh không chậm, nhưng cố tình lại nhìn không ra dấu vết anh cố ý, "Muốn đi tắm."

Vân Chức trơ mắt nhìn anh cởi áo sơ mi bên trong ra, lộ ra màu da rắn chắc ưu việt, bên hông thế mà còn có một vệt đỏ chưa tan mà do lần trước thân mật bị cô cào ra.

Hình ảnh giống như c ởi đồ bình thường nhưng đột nhiên không khí lại thay đổi.

Vân Chức cắn môi, toàn bộ màn hình cơ hồ chỉ còn lại có đôi mắt sáng lên của cô, cô hậu tri hậu giác ý thức được bản thân đã nhìn quá gần, quá chăm chú rồi, lại vội vàng kéo chăn chùm lên mặt, che lại một nửa, rầu rĩ nói: "Tắm thì tắm nhanh đi, tranh thủ ngủ một lát, em cúp đây."

"Thật sự không xem?"

Tần Nghiên Bắc có ý dò hỏi, lại chậm rãi bổ sung.

"Anh có thể mang điện thoại vào phòng tắm, phát sóng trực tiếp cho em xem."

Vân Chức nóng não che mặt lại.

A a a a a vì cái gì mà cách một màn hình video rồi mà giá trị sắc khí còn gia tăng nhanh như vậy, hơn nữa sao anh còn làm tới mức tươi mát thoát tục đến thế chứ! Rõ ràng chính là muốn để cô xem, còn làm như là cô khó khăn không nhịn nổi lắm ý!

Chờ cô chậm rãi xốc một góc chăn lên, hình ảnh trên màn hình đã đổi tới phòng tắm, khí nóng mờ mịt, anh đặt điện thoại ở trên giá đỡ, góc độ vừa vặn là ở chính giữa phòng tắm, ngực bụng đến tuyến nhân ngư, tất cả theo động tác tắm rửa của anh mà ngẫu nhiên lại như ẩn như hiện.

Vân Chức nín thở.

"Đừng nhắm mắt, lại không phải chưa từng thấy qua." Tiếng nước ào ào, Tần Nghiên Bắc nhìn cô, dòng nước trượt theo làn da ngực bụng phập phồng lên xuống, "Chức Chức, thật sự không muốn anh sao?"

Thanh âm hỏi của anh rất thấp, có chút ủ dột mất mát, cố tình còn không thấy rõ biểu cảm của anh.

Vân Chức đầu hàng, lật chăn lên người, sau đó liền nghe anh nói: "Bọc đến kín mít như vậy, không nóng sao em."

Cô ngẩn ra một chút, sau đó liền phản ứng lại ý tứ của anh.

A a a a a a người này quả thực là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, chính anh làm đa dạng còn chưa tính, bây giờ còn muốn mang cô cùng bi3n thái nữa chứ!

Vài giây sau, Vân Chức thỏa hiệp, nghe lời kéo chăn xuống một chút, lộ ra váy ngủ bị làm cho rối tung, gương mặt trắng nõn cùng xương quai xanh hồng hồng đặt ở cạnh nhau, vừa trẻ con lại vừa mềm ngọt.

Người đang tắm dừng một chút, trước ngực hơi hơi phập phồng.

Truyện người lớn từng đọc đột nhiên tràn lên não, video người lớn cô cũng không phải chưa từng xem, Vân Chức nuốt nuốt, tâm tư nhỏ muốn phản kích anh dâng lên, không muốn để mình bị tùy ý ức hiếp như vậy.

Cô dứt khoát không lộ mặt, dời màn ảnh xuống dưới, đai an toàn của váy ngủ không cẩn thận bị kéo xuống, cô nhẹ giọng nũng nịu: "Ở trước ngực em có dấu tay của anh nè, rất đỏ, ngày hôm qua còn ở đây, hôm nay liền hết rồi."

Người trên màn hình hô hấp càng nặng nề.

Vân Chức ngây ngô hỏi: "Cho nên, khi nào mới bổ sung cho em?"

Cô rõ ràng nhìn thấy cả người anh đầy nước, nhịn không được đến gần điện thoại, cô lại dũng khí mười phần bỏ thêm một câu xưng hô, là cái anh muốn nghe nhất, nhưng cô lại chưa từng giáp mặt gọi cho anh nghe.

"Ông xã ơi?"

Vân Chức gọi xong, biết bản thân đã động thổ trên đầu Thái Tuế*, đã chọc phải chỗ yếu mềm nhất của anh, phỏng chừng anh bên kia đã sắp nhịn không nổi, vì thế liền nhanh chóng quyết định cúp video.

*Động thổ trên đầu Thái Tuế: Dùng để miêu tả về việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác

Cô làm chuyện xấu xong thì có chút luống cuống tay chân, nhanh chóng nhắn cho anh một câu: [Ngủ ngon, cố lên, mai gặp lại nha.] Sau đó liền nhanh chóng tắt máy.

Lúc tay ấn ở trên nút nguồn, vừa lúc nhận được tin nhắn trả lời của anh: [Em chờ đi, đến lúc đó tốt nhất đừng có khóc.]

***

Ngày hôm sau, Vân Chức dậy sớm, tài xế đúng giờ tới đón cô tới trung tâm nghệ thuật quốc gia, ở nơi thi đấu hội hợp với các giáo viên của Thanh Đại, đi tới hiện trường, Vân Chức ngoài ý muốn phát hiện ra thính phòng tầng tầng lớp lớp đã chật ních người, có thể so với hiện trường của buổi biểu diễn hàng đầu, căn bản không phải là hiện trạng của một giới tranh sơn dầu trong nước nhỏ nhoi.

Đường Dao cùng với rất nhiều sinh viên cùng viện đã tới trước đó, cô ấy đi ra sau hậu trường ôm Vân Chức, vỗ vỗ lưng cô: "Tuy rằng Tần tổng không thể tới, nhưng còn có tớ mà, hôm nay tớ tới làm hậu phương tốt nhất cho tiểu A Chức nè, anh ta có thể tin tưởng vào tớ."

Vân Chức bị chọc cười, không nhẫn tâm nói cho cô ấy chuyện những cái tiểu thuyết người lớn đã bị Tần Nghiên Bắc bắt gian tại trận hết rồi.

Phương Giản gần đây cũng rảnh rỗi tới phát sầu, người bệnh nghiêm trọng nhất của hắn sau khi trở về từ Anh Quốc thì đã bắt đầu ổn định đến không thể tưởng tượng nổi, buổi sáng lại không tới được hiện trường bay thử, thế nên dứt khoát liền mang một thân nhiệt tình tới xem Vân Chức thi đấu.

Trước ngày thi đấu chính thức hôm nay, kết quả sơ tuyển đã được công bố, căn cứ vào những tác phẩm đăng báo của tuyển thủ dự thi, trải qua ba vòng bình chọn của giám khảo chuyên nghiệp, hơn nữa còn được người trong vòng tranh sơn dầu cả nước bình thẩm bỏ phiếu, Vân Chức đã dùng một số phiếu cao ngất trở thành người đứng đầu bảng.

Nhưng thành tích cuối cùng thì phải căn cứ vào đề mục họa tác hôm nay đưa ra ở hiện trường, sau đó tổng hợp rồi mới cho ra kết quả cuối cùng.

Nếu hôm nay mà thua thì sẽ không được lên bục nhận giải thưởng quán quân.

Thi đấu bắt đầu lúc 9 giờ, trước khi chính thức tiến vào sân, Vân Chức nhắn một tin WeChat cho Tần Nghiên Bắc, anh chỉ đáp lại hai chữ ngắn gọn: [Sẽ thắng.]

Vân Chức có chút kỳ quái rằng hôm nay anh nói hơi ít, không biết có phải do tối hôm qua chọc anh cho nên anh giận hay không, cô tắt điện thoại, tĩnh hạ tâm, đi lên sân khấu lớn nhất của trung tâm nghệ thuật quốc gia.

Trên sân khấu đã được trang trí thiết kế tỉ mỉ, chia làm sáu khu vực nhỏ, sáu họa sĩ trẻ tuổi vào được vòng sơ tuyển mỗi người ngồi một hướng, không quấy nhiễu lẫn nhau, mỗi một người đều có một không gian tương đối kín, có camera nhắm ngay vào giá vẽ và mặt của mỗi người, quá trình vẽ tranh hoàn toàn được phát sóng trực tiếp trên màn hình lớn.

Thời gian hai tiếng rưỡi.

Chủ đề sau khi sáu người ngồi yên vị xong mới được công bố.

Đề bài: [Nhân gian]

Nguyên tố: [Nhân thể]

Mỗi một khu vực đều có một cánh cửa độc lập, bắt đầu từ một giây đếm ngược, Vân Chức không thể nghe được thanh âm ngoài thính phòng, chỉ có không gian vẽ tranh trống trải trước mắt, hoàn toàn yên tĩnh.

Hình ảnh phát sóng trực tiếp của Vân Chức hiện ở chính giữa màn hình lớn, năm vị bên cạnh cũng đều là họa sĩ tranh sơn dầu cao cấp được hoan nghênh trong giới khắp cả nước.

Những người khác đều đã bắt đầu xuống tay, nhưng cô vẫn ngồi ở đó, nhìn cái tờ giấy trắng trên khung tranh trước mặt.

Vì vẽ tranh thuận lợi, trên tay cô không mang nhẫn, học theo cách của Tần Nghiên Bắc, dùng một sợi dây chuyền luồn nhẫn vào rồi đeo ở trước ngực, giấu bên trong áo, hiện tại hơi cộm lên, chua xót tê ngứa.

Nhân gian trước kia của cô, giống như đều triền trong bụi gai, liều mạng chạy về phía trước, cho tới một ngày gặp được người mệnh trung chú định* của mình, nhân gian sau này của cô, dừng hình ảnh ở cửa sổ mở rộng trong viện nghiên cứu Anh Quốc.

*Vận mệnh sắp đặt

Cô vô cùng tin tưởng, nếu ngày đó anh rơi xuống, linh hồn của cô cũng sẽ tiêu tán, không còn sót lại một chút.

Anh luôn cho rằng, cô cứu rỗi anh, là cô vươn tay ra ôm lấy anh từ trong tuyệt cảnh quay về, nhưng kỳ thật từ đầu tới cuối, cô mới là người chân chính được cứu rỗi.

Cô là người của anh, hoàn chỉnh trùng điệp, không thể phân cách.

Vân Chức cúi đầu, nặn thuốc màu, điều chế màu, lúc giương mắt lên, trên màn hình lớn là một đôi con ngươi ôn nhuận lóe lên thủy quang.

Thời điểm đến ngược chỉ còn có hai phút, năm người còn lại trên màn hình đều đã dừng, camera đã hoàn chỉnh quay lại được thành phẩm bức vẽ của họ, đều là những tác phẩm cao cấp đáng để thưởng thức, nhưng những ánh mắt ở hiện trường đều nhất trí tập trung ở ô hình ảnh chiếu người còn chưa hoàn toàn toàn dừng bút kia.

Vân Chức ở những giây cuối cùng, vẽ lên ánh sáng cho đôi mắt của nhân vật trong tranh, thanh âm nhắc nhở đếm ngược vang lên, cô buông bút xuống, đối diện với bức tranh chậm rãi nở nụ cười, sau đó tháo vòng cổ trên cổ xuống, gỡ nhẫn ra, đeo ở trên ngón giữa tay trái của mình.

Thính phòng an tĩnh trong phút chốc, dần dần vang lên tiếng vỗ tay, thẳng đến khi thanh âm càng lúc càng lớn, thậm chí có người còn đứng lên, hai tay giơ lên đ ỉnh đầu để vỗ.

Bức vẽ tuyệt đỉnh nhất, trừ bỏ kỹ xảo của một họa sĩ cao cấp ra thì còn phải có tình cảm.

Trước đó có hai người đã làm được tới cực hạn, những người khác dù làm thế nào cũng khó có thể với được tới điểm cao nhất, nhưng một tia tình cảm cuối cùng của cô liền khiến cho linh hồn chân chính của bức họa hoàn toàn sống lại.

Trên giá vẽ, xuyên qua lồng kính khung ảnh cứng nhắc, thông qua đôi mắt của người trong tranh, ta có thể thấy rõ được tình cảm dạt dào được biểu hiện ra.

Bối cảnh bức họa mang phong cách thiên về u tối đặc biệt của Sin, người đàn ông ở chính giữa khung ảnh, tùy ý ngồi trên một tảng đá lởm chởm, vân da cốt cách chân thật sinh động như thật.

Anh mặc áo sơ mi trắng mỏng, đi chân trần, tay chân, gương mặt đều có máu, bụi gai dữ tợn quấn xung quanh đầu gối cùng khuỷu tay của anh, lại không có xu thế bò trường lên trên mà là khô héo lùi bước.

Sau lưng anh là vực sâu, trên đỉnh đầu là ánh sáng chiếu xuống.

Màu sắc vừa tối vừa sáng va chạm k1ch thích cảm quan, mà cuối cùng những ánh sáng đó lại chiếu vào chỗ sâu nhất trong đôi mắt của người đàn ông, chiết ra một ánh sáng do cô bật lửa soi rọi anh.

Phía sau là quá khứ của anh.

Mà trước mắt là tương lai mà anh sẽ có được.

Trung tâm nghệ thuật quốc gia vang lên một tràng vỗ tay như sấm dậy, rất nhiều người yêu thích tranh sơn dầu lâu năm đều nhịn không được kêu to thành tiếng, cảm xúc quần chúng tăng cao, chỉ có không biết từ bao giờ mà có một bóng người xuất hiện ở hàng phía trước, vẫn luôn không lên tiếng, bên môi nở nụ cười.

Phía sau lưng anh cũng là một mảng bóng đêm lớn.

Nhưng trước mặt anh lại là ánh sáng bắt mắt ôn nhu nhất cuộc đời này.

Thông qua mấy vòng bình thẩm, Vân Chức hoàn toàn xứng đáng trở thành người đạt giải lần này, danh xưng họa sĩ tranh sơn dầu thế hệ mới trong nước danh xứng với thực.

Cô đứng ở dưới đèn tụ quang, gắt gao nắm chặt cúp cùng huy chương, lòng đang không khống chế được mà run rẩy, muốn gặp anh, muốn đem những cái này đều đưa cho anh, muốn mặt đối mặt nói với anh, không chỉ là đính hôn, kỳ thật cô còn muốn gả cho anh.

Chờ đến khi hình ảnh trao giải trên màn ảnh lớn được dừng lại, toàn bộ ánh đèn hội trường cũng được bật lên, đám người đang dần dần sơ tán xuống sân khấu, đến khi khán đài thính phòng dần dần không còn bao nhiêu người, có người mắt sắc phát hiện ra một thân ảnh cao lớn đang ẩn ở chỗ ánh sáng giao nhau đằng kia.

Vân Chức đã sắp đi vào trong hậu trường, bức thiết muốn gọi điện thoại cho Tần Nghiên Bắc, cô vẫn luôn nhịn lại cảm xúc, lúc nghe thấy tiếng quay đầu lại, một khắc xa xa nhìn thấy anh kia, đột nhiên trước mắt liền mơ hồ.

Anh đã sớm tới...

Anh cố ý không xuất hiện, là sợ lực chú ý giữa sân bị dời đi, pha loãng vinh quang của cô.

Tần Nghiên Bắc không thèm để ý tiếng la hét phía sau, dọc theo con đường đi thẳng lên sân khấu, anh không có đứng ở trên bục cao, dừng ở những bậc thang thấp bên dưới, ngẩng đầu nhìn cô: "Anh nói rồi, sẽ thắng."

Trước kia Vân Chức rất xấu hổ khi phải công khai thân mật trước mặt nhiều người như vậy, nhưng hôm nay, giờ phút này, cô hai, ba bước chạy tới ôm lấy anh: "Sao anh lại tới được chứ! Không phải anh đang ở buổi bay thử sao? Bây giờ đã 12 giờ chiều rồi, hai giờ là chính thức bay, sao anh không ở sân bay..."

"Anh đương nhiên không thể ở sân bay." Tần Nghiên Bắc ôm lấy cô, "Thành viên bay thử lần đầu tiên còn thiếu một người, anh không đi tìm cô ấy về, làm sao có thể cất cánh chứ, cô giáo Sin, đồ họa em vẽ lên thân máy bay đã được phê duyệt rồi, không muốn tận mắt đi xem sao?"

Vân Chức không nghĩ tới bản thân lại có cái quyền hạn này.

Sự nghiệp của anh, chịu đựng quá tải quá nhiều gánh nặng, cô vẫn luôn cảm thấy xa xôi không thể với tới.

Tần Nghiên Bắc lấy ra dây thẻ có tên đăng ký và ảnh chụp của cô, đeo cùng với huy chương ở trên ngực cô.

Trong hội trường huyên náo ồn ào.

Anh lại thành kính hôn lên khóe môi cô.

"Chức Chức."

"Em kéo anh về nhân gian, anh mang em lên trời cao."

Bình luận

Truyện đang đọc