EM TỚI LÀ ĐỂ ÔM ANH


Gió lạnh phần phật, hai câu nói của Vân Chức bị gió thổi đến mơ hồ, cô mặc kệ Tần Nghiên Bắc có nghe được hay không, không nói thêm nữa, đóng cửa xe lại.
Trên người cô mặc lễ phục cùng áo khoác, ở trong xe ấm áp cảm thấy không sao cả, nhưng một khi đứng giữa trời đông lạnh lẽo như vậy rất dễ dàng bị thổi cho lạnh.
Vân Chức nhẹ nhàng rùng mình một cái, cúi đầu cười tự giễu, bộ trang phục quý giá sang trọng này tựa như cô mấy ngày nay tự cho là đúng ở chung với Tần Nghiên Bắc vậy, thoạt nhìn phồn hoa cẩm tú, thực tế cũng chỉ là một tầng mỏng, không cần phí lực đã đâm thủng.
Cô vốn dĩ chỉ là một sinh viên nghèo ăn mặc một chiếc áo lông vũ đồng phục của trường, chạy ở trong gió lạnh bôn ba vẽ tranh mà thôi.

Thái tử gia Tần thị cái gì cần có đều có, dựa vào cái gì mà cần cô đi cứu chứ, là cô mạnh mẽ xâm nhập vào trong sinh hoạt của anh, làm tất cả những thứ kia như tự rước lấy nhục.
Tầm mắt Vân Chức dời khỏi cửa sổ xe đen như mực, cô biết tài xế lái xe qua đây, đứng ở phía sau mình không dám nói lung tung, gấp đến độ vẫn luôn bước qua bước lại, cô cũng không có tinh lực đi xem, trực tiếp đi ngang qua bên cạnh xe, đi thẳng ra phía đường lớn.
Mấy chục mét phía sau chính là góc đường, đi qua đó thì sẽ không còn nằm trong phạm vi tầm mắt của Tần Nghiên Bắc nữa, có lẽ là có thể gọi được xe.
Tần Nghiên Bắc nhìn Vân Chức đi ngang qua cửa sổ xe mình, trong tay âm thầm nắm hộp gỗ đã nóng bỏng đến cơ hồ nhịn không được, chiếc hộp góc cạnh quá mức sắc bén, bên trên vẫn còn lưu lại vết máu nhàn nhạt bị cắt ra trên lòng bàn tay anh.
Anh buông ngón tay ra, cái hộp rơi xuống một bên, nắp hộp rơi ra, bên trong là chiếc vòng ngọc quang hoa ôn nhuận được gia truyền tặng cho bạn gái, giống như đôi mắt ôn nhu của cô gái nhỏ.
Tay Tần Nghiên Bắc ấn ở trên cửa xe, sắp không thể nhịn được nữa mà đẩy ra, trực tiếp đi trên đôi chân giả vờ bị thương này, không chút cố kỵ bước xuống xe kéo Vân Chức lại.

Nhưng ngay thời khắc đó, một chiếc xe taxi trong đêm khuya vắng lặng không người đã đỗ ở trước khu biệt thự, quẹo qua góc đường, dừng ở trước mặt Vân Chức đang vẫy tay gọi xe.
Vân Chức cảm thấy may mắn khi vận khí mình thật tốt, nhanh chóng lau chút hơi ẩm nơi khóe mắt do bị gió thổi, không chút do dự lên xe.
Trên đường tùy thời có thể thấy được một chiếc xe cho thuê cùng với những chiếc xe hơi màu đen giá trị cao khác đan xen nhau mà đi, người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm, khớp xương banh đến tái nhợt.
Tài xế ở bên ngoài không biết phải làm sao, cửa sổ phía sau xe bỗng nhiên hạ xuống, đôi mắt Tần Nghiên Bắc thâm đen âm trầm dọa người: "...!Còn không đuổi theo, chờ cái gì!"
Tài xế thở dài một hơi, ông nói mà, cái gì mà sủng vật chứ, Vân tiểu thư sợ là đã nghe được lời đồn đãi vớ vẩn gì rồi suy nghĩ nhiều, lấy hiểu biết của ông ta đối với thái tử gia, có thể ở dưới cùng một mái hiên với anh, sao anh có thể không coi trọng chứ.
Ông ta cũng không có can đảm lắm miệng, lên xe khởi động, không xa không gần đuổi theo chiếc xe phía trước, hai mươi phút sau, xe taxi ngừng ở trước cửa một khách sạn tầm trung, Vân Chức xuống xe đi vào, sau đó cũng không ra ngoài nữa.
Chiếc xe màu đen đứng dưới ánh đèn ở con đường đối diện khách sạn, Tần Nghiên Bắc xuyên qua cửa sổ xe, nhìn chăm chú vào bóng dáng biến mất của Vân Chức, lại thấy trên lầu có một cửa sổ sáng đèn, anh mới tựa lưng vào ghế ngồi bực bội mà nhắm mắt lại, huyệt thái dương đau nhức, nhảy lên liên tục chọc vào trái tim, một lần so với một lần càng sâu hơn.
"...!Chỗ này một đêm bao nhiêu tiền."

Tài xế vội trả lời: "Giá trung bình tầm bốn 500 tệ gì đó, hoàn cảnh rất tốt, an toàn."
Tần Nghiên Bắc nhíu mày.
Cái tính tình của cô nhóc kia, có bản lĩnh gây chuyện với bạn trai thành như vậy, một lòng một dạ muốn cãi nhau, kiên cường mà bỏ nhà ra đi, lại không biết đi tìm một nơi giống khách sạn mà ở sao?!
Cô đã quen ở Nam Sơn Viện rồi, ở chỗ này nháo một ngày, nhiều nhất đêm mai sẽ trở về thôi.
Chịu tội một chút cũng là tự cô chuốc lấy.
Tần Nghiên Bắc chắc chắn Vân Chức sẽ về nhà, ngón tay bị bóp nát kia lại ở trong bóng tối chịu không được mà run rẩy rất nhỏ.
Anh siết chặt, vẫn cứ không có cách nào triệt tiêu những cái cảm giác không tên đang từ đáy lòng lan tràn ra khắp cơ thể.
"Lái xe..." Thanh âm anh vẫn bình tĩnh như cũ, nghe không ra bất cứ dao động nào, "Về Nam Sơn Viện."
Lần này không để cô tự mình tỉnh táo lại, sau này còn sẽ nháo nghiêm trọng hơn đòi anh yêu cô.
Hai ngày này cô thích đi đâu thì đi, anh còn lâu mới để ý.
Tần Nghiên Bắc quay trở lại Nam Sơn Viện thì đã là đêm khuya, trong nhà một mảnh đen nhánh, thỉnh thoảng vào thời gian này mấy cái đèn kia đều sẽ được bật lên, bây giờ lại tựa hồ như trở thành cái động sâu đen không đáy, hút vào trong lồng ngực không ngừng những lệ khí cuồn cuộn nóng nảy.
Anh từ trên xe lăn đứng dậy, không tự giác đi về phía nhà kính ở hậu viện, mặt vô biểu tình ấn bật đèn, chiếu sáng lên một khu đồ ăn vừa mới mọc mầm.
Hai má Tần Nghiên Bắc căng chặt, cúi người muốn đem mấy thứ đồ chướng mắt này của Vân Chức nhổ hết đi, tốt nhất ngay cả cây cũng đốn nốt, nhưng chờ đầu ngón tay lạnh như băng chạm tới trên lá mầm, anh lại chỉ không kiên nhẫn vỗ hai cái, vừa định rời đi, ánh mắt liền đột nhiên nhảy dựng.
Một cây mầm non trong góc thế mà lại chết héo, ở trong số đông những cái lá xanh mướt thì đặc biệt chói mắt.
Tần Nghiên Bắc cởi áo khoác, cởi nút tay áo sơ mi kéo đến trên khuỷu tay, lộ ra cánh tay thon dài có lực, anh không hề để ý quần tây cùng giày da ở trên người, trực tiếp dẫm vào bùn, chạm vào cái cây đang vàng đi kia.
Chậc.
Chờ cô nhóc kia về, nhìn thấy lại khó chịu.
Anh lấy điện thoại ra lên mạng tìm cách xử lý những cái mầm thất bại, câu trả lời đều đã hiện ra, tất cả đều nói là không thể cứu, hết hy vọng đi.
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm mấy chữ kia, khó có thể nói ra ở một chỗ nào đó trong lòng mình đang từng tấc từng tấc bị đào đi, anh gọi điện thoại cho trợ lý, nói: "Tìm một chuyên gia trên lĩnh vực gieo trồng cây qua đây, càng nhanh càng tốt."
Trợ lý còn cho rằng Nam Sơn Viện chuẩn bị đưa về một loại chủng cây hoa quý báu gì, nhanh chóng mời một chuyên gia có quyền thế chạy tới đây, vừa tới liền há hốc mồm, ai cũng không nghĩ tới đối tượng cần cứu là một cây cải dầu nhỏ tuổi không hề có giá trị.
Chuyên gia không biết nên khóc hay nên cười, nhưng đối diện với con ngươi của vị tổ tông Tần gia này, lời nói vui đùa đều nuốt hết xuống, có chút nơm nớp lo sợ nói: "Nhổ đi là được, đã héo như vậy rồi, không có khả năng khôi phục như ban đầu đâu."

Chỉ là một câu trả lời bình thường, màu sắc ánh sáng phối hợp với không khí ấm áp trong nhà kính tựa như bốn mùa như một, nhưng vô hình có hàn ý mang theo tính công kích nặng nề thổi tới, khiến người ta chỉ muốn chạy trốn.
Chờ trợ lý có mắt mà tiễn người ra về xong, trong căn nhà kính to như vậy chỉ còn lại một mình Tần Nghiên Bắc, anh nhìn cái lá cây vàng úa kia không chớp mắt, tưởng tượng tới cảnh Vân Chức ôm lấy đầu gối ngồi xổm ở đây, vẻ mặt mất mát mà nói với anh: "Nghiên Bắc, có phải là không cứu được nữa hay không?"
Nói đùa, đồ của cô, sao có thể không cứu chứ.
Tần Nghiên Bắc lên lầu, vào phòng Vân Chức tìm được thuốc màu còn dư ở trên giá vẽ của cô, ở trong mâm trộn một màu gần giống màu xanh lục, bướng bỉnh cố chấp tô lên cái lá vàng kia.
Thần kinh anh vẫn còn nhảy kịch liệt, liên lụy tới toàn thân đều cương lãnh đau nhức, lấy thuốc của Phương Giản ra uống, rất nhanh tác dụng phụ đã tìm tới, dạ dày đảo lộn run rẩy.
Tần Nghiên Bắc lại lần nữa quay lại phòng ngủ Vân Chức, nhìn những đồ dùng cùng quần áo cô lưu lại, gối đầu nhạt màu được cô vuốt đến bằng phẳng, nhưng bên dưới để sót lại một sợi tóc dài.
Anh cuốn sợi tóc dài kia vòng quanh ngón tay, ở dưới thần kinh không thể chịu đựng được sự lôi kéo nữa chậm rãi nằm nghiêng trên giường cô, hơi thở thanh nhuận còn lưu lại chút ít bao vây anh, anh cắn răng, theo bản năng cuộn lại thân thể.
Người đàn ông cao lớn đĩnh bạt, thân cao ưu việt ở trên chiếc giường, đắp cái chăn mà Vân Chức từng ngủ qua, nhưng lại chỉ là một mảnh trầm mặc lạnh lẽo như băng.
Tần Nghiên Bắc không biết bản thân mình ngủ lúc nào, trong mơ anh giống như vô số lần trong quá khứ, nhảy lên một bức tường thấp bé, biếng nhác dẫm lên những nóc nhà nối tiếp nhau không dứt, ngừng ở trên mái nhà cạnh cửa sổ đơn sơ.
Anh duỗi tay xốc rèm lên, bên trong không có ánh sáng gì khác, mơ hồ có một thân ảnh gầy yếu nhỏ bé đang trốn tránh, giống như con thỏ nhỏ rơi xuống nước xong đã mấy tháng không ăn cơm.
Trong ngực anh ôm mấy quả đào nhỏ hái ở sau núi, không nhiều không ít còn thừa mười một quả, ném một cái cho cô bé, cô bé hoảng sợ đẩy ra, anh liền tiếp tục ném, thẳng đến khi cô bé không sợ đến mức né tránh nữa.
Thỏ nhỏ tóc lộn xộn cả lên, một gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay, cũng không thấy rõ là trông như thế nào.
Mỗi lần ở trong mơ, anh đều giữ một khoảng cách như thế này, như có như không ném đồ ăn cho cô, nhưng hôm nay, anh phảng phất như bị sự sợ hãi không tên nào đó chiếm lấy, từ cửa sổ trực tiếp nhảy vào trong, kéo thỏ nhỏ ra, nâng mặt cô lên.
Bên dưới mái tóc thế nhưng lại là ngũ quan anh vô cùng quen thuộc, mắt đen môi đỏ, lông mi ướt đẫm, môi hơi chu ra.
Không phải cô bé nhu nhược 13, 14 tuổi mà là người vừa cãi nhau với anh, luôn miệng nói những lời quyết liệt với anh, đến nhà cũng không chịu về, một nụ hôn kéo nhiều ngày như vậy, ở dưới tình huống anh dùng hết biện pháp thỏa mãn cô xong, cô vẫn không chịu hôn anh, Vân Chức.
Vân Chức lạnh lùng nhìn anh, đẩy anh ra.
Anh cảm thấy mình có lẽ điên rồi, bóp chặt gương mặt không an phận của cô kéo qua, mặc kệ cô còn muốn dùng bao nhiêu tâm tư nhỏ để đối phó với anh đi chăng nữa, anh cúi đầu tàn nhẫn cắn lên môi cô.
Anh từng nghĩ qua xúc cảm đó vô số lần, nhưng dừng ở trên môi lại giống như nước ấm hòa tan, cũng giống với ngọn rửa nóng rực.
Anh không hề để tâm mà thâm nhập vào, bị Vân Chức khóc lóc né tránh, đôi mắt đỏ bừng chỉ vào anh: "Tần Nghiên Bắc, em sẽ không về, sẽ không ngồi trên xe anh nữa, ân này em không báo nữa, anh cút đi!"
Rạng sáng, Tần Nghiên Bắc mới bừng tỉnh dậy từ trông mộng, trợn to mắt nhìn căn phòng đen nhánh, hơi thở trên người Vân Chức đã bị anh tham lam đến tiêu hao sạch sẽ, trong phòng cũng không tìm thấy một tia nào còn sót lại.

Ngực anh phập phồng dồn dập, lấy điện thoại ra ấn mở WeChat của Vân Chức, đầu ngón tay không đủ ổn định, nhập vào: [Em còn muốn nháo tới bao giờ, rốt cuộc thì lúc nào mới quay về.]
Những chữ này dừng ở trong khung chat hồi lâu, anh lại từng bước từng bước xóa đi, đem điện thoại siết chặt đến phát ra tiếng vang dị thường.
Tần Nghiên Bắc xoay người ngồi dậy, thái dương đều là mồ hôi lạnh, lông mi đen nhánh rũ thấp, nhìn đến bên gối có một cái dây cột tóc chưa được cất, màu trắng ngà, sạch sẽ, giống như cô vậy.
Anh nhặt lên, thong thả vòng vào trong cổ tay của mình.
Cô nhóc này, nếu như mai mà còn không về, anh sẽ đổi mật khẩu trong nhà đi.
***
Vân Chức ở khách sạn một đêm, cưỡng ép bản thân mình cái gì cũng không được nghĩ, coi như là gió thoảng mây bay mà thôi, bây giờ hết thảy đều trở về như trước.
Cô vẫn là sinh viên nghèo, cùng nơi mà mình sẽ không bao giờ tiếp xúc nổi kia chưa từng tới gần.
Ngày hôm sau cô rời giường từ rất sớm, đặt mua một bộ đồ đơn giản mộc mạc, chờ nhân viên chuyển phát nhanh đưa tới.
Cô mặc xong quần áo rồi mới cẩn thận đóng gói bộ lễ phục tối hôm qua vào, muốn gửi qua cho Tần Nghiên Bắc, nghĩ đi ngẫm lại người tự phụ như thái tử gia sao có thể sẽ cần thứ đồ mà cô từng mặc qua chứ.
Số WeChat của Tần Nghiên Bắc chính là số điện thoại của anh, cô ấn mở tìm Alipay rồi sao chép qua, quả nhiên tìm được tài khoản của anh, dựa theo số tiền tương ứng chuyển qua, sau đó lựa chọn hoàn toàn rời khởi.
Ít nhất thì như vậy sẽ không cần anh phải ấn xác nhận làm gì, có thể bảo đảm tiền chuyển thẳng vào tài khoản của anh.
Vân Chức ra khỏi khách sạn, lập tức liên hệ với căn phòng cho thuê mà cô đã nhìn trúng trước khi dọn vào Nam Sơn Viện ở, phòng ở vẫn còn, cô đặt trước ba tháng tiền thuê nhà, thuận lợi nhận được chìa khóa, cùng ngày liền qua đó thu dọn nhà cửa vào ở luôn.
Cô lại tới trường đi học như bình thường, ăn cơm bình thường, buổi tối lại trở lại như bình thường, ở trong căn nhà mới nhỏ gọn sạch sẽ, dùng chăn trùm kín đầu, tựa như khoảng thời gian sớm chiều ở chung với người kia chưa từng phát sinh qua, cũng hoàn toàn không biết đêm nay Tần Nghiên Bắc ở Nam Sơn Viện trắng đêm không ngủ, chờ cô trở về.
Tách ra ngày thứ ba, bây giờ đã là 25 tháng Chạp, cách Tết Âm Lịch ngày càng gần, Vân Chức bọc kín áo lông vũ, tới phòng triển lãm phát tiền thưởng cho nhân viên cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng nhìn số tiền vượt mức tưởng tượng được chuyển tới trong tài khoản, kinh ngạc đến ngây người, kích động ôm lấy Vân Chức: "Chức Chức, hôm nay chị có thể...!có thể đưa em tới trung tâm thương mại một lần được không, em đã tích cóp đủ tiền rồi, muốn mua cho bạn trai một bộ quần áo của nhãn hàng kia."
Vân Chức sứng sốt hai giây, mới phản ứng lại "nhãn hàng kia" là cái gì.
Cái đó, là nhãn hàng có bộ quần áo bị cô cắt hỏng vạt áo với đùi trong, Tần Nghiên Bắc lại vì dỗ cô vui vẻ mà mặc nó lên người.
Vân Chức thất thần trong chớp mắt, không đầu không đuôi hỏi nhân viên cửa hàng: "Em có sẽ vì dỗ sủng vật vui vẻ mà mặc quần áo lố lăng không?"
Nhân viên cửa hàng quyết đoán nói: "Đương nhiên là sẽ rồi, chỉ cần mèo của chúng ta vui vẻ, bảo em giả làm Ultraman cũng được."
Đúng không, quả nhiên.
Vân Chức nhẹ giọng lẩm bẩm: "Ở trước mặt mọi người kêu Chức Chức gì đó, cũng coi như là thuận miệng gọi mèo đi."
Nhân viên cửa hàng nghe thấy thế, lôi kéo cô hỏi: "Chức Chức? Aizz, chị đừng nói, hai chữ Chức Chức đáng yêu như vậy, thật giống như là tên của manh sủng mà."
Vân Chức một lời khó nói hết nhìn cô nàng.

Đúng thật, ở trước mặt trưởng bối gọi biệt danh của sủng vật, một chút vấn đề cũng không có, giống như cô gọi "Nhạn Nhạn" vậy.
Vân Chức không chịu được sự nhiệt tình của nhân viên cửa hàng, cuối cùng vẫn là đưa cô ấy tới trung tâm thương mại, nhân viên tiêu thụ còn nhớ rõ cô, lập tức lấy tới mấy bộ mới được nhập về cửa hàng, đề cử cho cô mua cho bạn trai.
Cô nhanh chóng muốn đẩy về, đằng sau lại ngoài ý muống có một giọng nam vang lên: "Vân tiểu thư, trùng hợp quá, mua quần áo sao?"
Vân Chức quay đầu lại, nhìn thấy Phương Giản đứng ở phía sau, ý vị thâm trường cười cười với cô, không chờ cô giải thích, hắn đã cúi đầu đơn giản chào một cái rồi đi luôn.
Chờ rời khỏi cửa hàng quần áo, Phương Giản nghĩ nghĩ vẫn là nhấn mở khung thoại với Tần Nghiên Bắc: [Nghiên Bắc, tôi gặp được bạn gái cậu đi mua quần áo cho cậu kìa, không tệ nha, có quà rồi đó.]
Trong thư phòng Nam Sơn Viện, hai đêm không ngủ, Tần Nghiên Bắc dẫm lên mảnh vỡ thủy tinh dưới đất, hai mắt ẩn ẩn hàm chứa tơ máu nhìn chằm chằm điện thoại.
Khóe môi anh có chút vết thương bị nứt ra không rõ, lúc nhìn thấy tin nhắn này giống như rốt cuộc cũng tìm được loại thuốc hữu hiệu, cúi người về phía trước, lộ ra nụ cười mỉm.
Nhìn đi.
Cô sắp về nhà rồi.
Cô đi mua quần áo cho anh, muộn nhất là tối hôm nay cô nhất định sẽ trở về, ở bên ngoài nháo hai ngày rồi, cũng đủ rồi, còn không về nữa, anh thật sự sẽ đổi mật khẩu.
[Mấy giờ, cô ấy đi với ai, biểu tình thế nào, có hỏi tình huống của tôi không?]
Phương Giản không có cách nào trả lời, cách một lát, hắn mới gửi một tin nhắn cho Tần Nghiên Bắc.
[Nghiên Bắc, cậu yêu cô ấy đúng không?]
Tần Nghiên Bắc cười nhạo, giữa môi răng lại có mùi máu tươi nhàn nhạt.
Anh một ngày nay đều không rời khỏi Nam Sơn Viện, những công việc ở công ty đều mang về nhà làm, thời thời khắc khắc đều nghe ngóng động tĩnh dưới lầu, quan sát cả camera trước cổng lớn, vẫn luôn đợi đến trời tối.
Yết hầu anh giống như sinh ra thứ độc đằng đang không ngừng lan tràn, chọc thẳng vào phế phủ, căn nhà này lại một lần nữa rơi vào trong bóng tối không một bóng người, anh một mình ngồi, vẫn không nhúc nhích, chỉ có chính mình mới có thể nghe thấy thanh âm như có gì đó đang sụp đổ không ngừng.
8 giờ tối, Tần Nghiên Bắc hung hăng tắt camera đi, máy tính cùng phụ kiện ở trên bàn đều bị anh xô xuống rơi trên mặt đất, vài phút sau, lại có chút âm thanh vô cùng cẩn thận, nhỏ đến không thể nghe thấy vang lên trên lầu cầu thang.
Một khắc trước, trạng thái tinh thần của Tần Nghiên Bắc đang kề bên bờ vực của sự nguy hiểm chuẩn bị lao xuống, đột nhiên lại bị âm thanh nho nhỏ này túm lại.
Khớp xương anh siết chặt đến mức âm thầm lên men, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cửa thư phòng đang đóng chặt.
Cửa khẽ mở ra một khe nhỏ, lộ ra ánh đèn mờ mờ ngoài hành lang, ấm áp, rất sáng.
Ánh mắt Tần Nghiên Bắc giống như có ngọn lửa đang đốt cháy, anh khắc chế, nắm lấy tay vịn ghế dựa, vào lúc cửa bị nhẹ nhàng gõ vang, thử thăm dò đẩy ra, anh mới khàn giọng nói: "Ba ngày, em còn biết trở về?"
Mà ngay sau đó, cửa đã hoàn toàn được mở ra.
Dì Trịnh ngơ ngẩn đứng ở bên ngoài, đối diện với đôi mắt ửng đỏ của thái tử gia, run rẩy hỏi: "Hay là...!tôi đi nhé?".


Bình luận

Truyện đang đọc