EM ƯƠNG BƯỚNG LẠI CHO LÀ EM HƯ


“Em đến tìm anh hôm nay để làm gì vậy?”
Thương Âu vừa đi, vừa đeo chiếc máy ảnh lủng lẳng ở trên cổ.
Anh vẫn có những sở thích tám năm qua không thay đổi.

Như thích máy ảnh, thích mặc áo len bên trong một chiếc áo măng tô lớn.
Miên Lễ say đắm ngắm nhìn anh, hai người họ đã thay đổi thái độ với nhau với một tốc độ ánh sáng mà đến chính cô nhiều lúc vẫn phải ngỡ ngàng.
Hình như, nếu như người ta vẫn quá yêu đối phương, thì dù cho quá khứ có từng xảy ra những chuyện gì, thì vẫn luôn sẵn sàng quên đi hết tất cả mọi thứ để được ở bên, được yêu thương người còn lại.
“Chẳng phải ngày hôm qua em nói sẽ đến rủ anh đi chơi sao?” Miên Lễ mỉm cười vui vẻ, tự nhẩm lại trình tự những điểm đến và việc làm của họ tối hôm nay: “Tối nay anh đi được không? Em sẽ đặt bàn riêng cho hai chúng ta ở…”
Miên Lễ còn chưa kịp nói xong, thì điện thoại ở trong túi áo của Thương Âu chợt rung lên.
Cô dừng lại không nói nữa, còn Thương Âu thì lấy điện thoại ra, nhìn một dòng số máy của bên nước ngoài, nét mặt anh hiện lên đôi chút sự bất ngờ, vội trượt màn hình nhận cuộc gọi.
Ngay lập tức, ở bên đầu dây bên kia vang lên sang sảng tiếng cười của một người ngoại quốc, ông ta nói bằng tiếng Mỹ bản địa.
“Magnus! Cậu đang làm gì ở bên đó mà bận tối mặt tối mũi không thể gọi điện lại cho lão già này một cuộc nào thế? Quên lão rồi chứ gì?”
Thương Âu tiếp lời ông, cũng nói bằng tiếng anh đáp lại.
“Thưa thầy, tôi làm sao mà quên thầy được ạ? Chỉ là vừa mới nhận được việc làm mới ở bên này nên phải làm việc cật lực một chút để lấy được sự tín nhiệm của cấp trên.


Còn thầy ở Mỹ sao rồi ạ? Sức khỏe có tốt lên không?…”
Miên Lễ lẳng lặng đứng chờ Thương Âu nói chuyện xong, cô chăm chú quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt của anh.
Thái độ của Thương Âu đối với người đàn ông được gọi là “thầy” kia rất tôn trọng và nghiêm túc, anh nói năng cũng rất lễ phép và đàng hoàng, ở cuối đoạn hội thoại còn biểu hiện lên một sự bất ngờ.
Sau khi kết thúc cuộc gọi điện tới, Miên Lễ chờ đợi anh nãy giờ mới lên tiếng hỏi.
“Thương Âu, tối nay…”
“Anh xin lỗi, tối nay anh có việc rồi.” Thương Âu cất lại điện thoại vào trong túi áo: “Thầy của anh và một vài người khác từ bên Mỹ sang thăm anh, họ mới xuống sân bay xong.

Bây giờ anh phải về đón tiếp họ.

Hẹn em hôm khác nhé.”
Thương Âu nói chào tạm biệt với cô rồi xách cặp đựng đồ làm việc rời khỏi công ty Lyubov.
Miên Lễ đứng đằng sau anh, cô gật đầu coi như đã hiểu rồi vẫy tay tạm biệt anh cho đến tận khi anh bước vào bên trong thang máy.
Khi hai cánh cửa làm từ hợp kim đóng chặt vào hai, hàng chữ ở trên bảng điều khiển lùi số, lúc đó, nụ cười vẫn luôn nở ở trên môi của cô chợt vụt tắt.
Khuôn mặt của ai đó giờ đây đã trở về vẻ khó chịu như thường ngày.
Miên Lễ xách váy đi vào trong nhà vệ sinh, đứng ở bồn rửa tay đặt ở giữa hai lối ra vào vệ sinh nam và nữ.
Cô chống hai tay lên bồn rửa tay, nhìn mình ở trong gương.
“Mẹ nó…” Miên Lễ đặt tay lên má mình, véo mạnh một cái: “Trông có khác nào con khỉ không?”
Sáng ngày hôm nay cô vì quá phấn khích mà không ngại tình trạng của cơ thể mình mà dậy từ rất sớm, trang điểm và chuẩn bị váy để đi đến công ty - một điều trước nay mà cô chưa từng làm bao giờ.
Tất cả chỉ vì muốn mình đẹp nhất ở trong mắt anh.

Rồi giờ thì sao? Cô bị vứt bỏ ở lại, trông đần độn và hề hước cứ như là một con khỉ ở trong gánh xiếc trung ương vậy.
Cánh cửa phòng vệ sinh nam được mở ra, Tử Trục Lưu đặt chân bước ra bên ngoài.

Lúc cậu ta ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy Miên Lễ đang đứng ở trước mặt gương bồn rửa tay.
“Hạ tổng.”

Miên Lễ với một khuôn mặt “không hề nhẫn nại” ngẩng đầu lên.
“Gì?”
Chỉ với một câu đáp lại chỉ viên vẹn đúng một từ, Miên Lễ đã khiến cho Tử Trục Lưu đờ đẫn.
Cậu ta hốt hoảng, nhận ra cánh tay của mình từ lúc nào đã run lên giần giật.
Vì sợ hãi sao?
Ánh mắt cùng với giọng điệu ấy của cô quá mức kinh người, nó ẩn chứa một lực sát khí vô cùng nồng đậm.
Một tràng các lời nhận xét và cảnh báo chớ có lại gần của thư kí lại vọng lên ở bên trong đầu óc của cậu ta.

Nhưng chẳng hiểu sao, đứng trước cô nàng được mệnh danh là “phù thủy ngành thời trang” này, cậu ta lại cảm thấy rất có hứng thú.
Tử Trục Lưu là người được thừa hưởng tập đoàn từ một ông bố giàu có, là một cậu ấm quyền thế nhất nhì trong thành phố.
Lại còn là con nhất nên rất được chiều chuộng, vì thế nên dù rất tài năng nhưng cậu ta vẫn bị nhiều người khác cảm thấy chướng mắt do những tật xấu của mình.
Một trong số đó là háo sắc.
Tử Trục Lưu rất thích những cô gái có vẻ đẹp ngoại hình xuất chúng, nhưng không thích dây dưa với loại con gái chơi bời mà phải là gái ngoan.
Vừa hay, Miên Lễ vô tình lọt trúng tầm mắt của cậu ta.
Tử Trục Lưu hồi phục lại tình thần rất nhanh chóng, vừa mỉm cười đẹp đẽ vừa đưa tay ra trước mắt của Miên Lễ.
“Hạ tổng, tôi họ Tử, tên Trục Lưu, là tổng giám đốc của Tử thị đang có một dự án hợp tác cùng các cô.”
Miên Lễ nhìn cánh tay đang giương ra của Tử Trục Lưu, vẻ mặt không cảm xúc.
“Hết giờ làm việc rồi, không tiếp khách.”

Nói rồi cô cầm túi rời đi, vừa lấy tay che miệng ho khan.
Lúc đi cô hơi khom người, hai bả vai rung lên.

Mái tóc đuôi sam trượt lên phía trước, để lộ ra vùng gáy cổ trắng ngần hơi ửng hồng.
Đúng là bệnh Tây Thi* mà.

Thật muốn được li3m thử lên chiếc gáy cổ ấy quá.
Tử Trục Lưu nuốt một ngụm nước bọt, cười lên một tiếng.
*bệnh Tây Thi: ở Trung Quốc có tương truyền một câu chuyện về mĩ nhân Tây Thi, có lần Tây Thi bị bệnh, gương mặt kém tươi tỉnh, sắc mặt nhợt nhạt, hay ho bệnh.

Lúc nàng khom người ho thì để lộ ra một vùng gáy cổ trắng nõn.

Người ta bảo nàng bị bệnh mà đẹp hơn những người khỏe mạnh khác..


Bình luận

Truyện đang đọc