EM ƯƠNG BƯỚNG LẠI CHO LÀ EM HƯ


Buổi tối ngày hôm ấy, Tiêu Vân Hầu đi đi lại lại ở trong văn phòng làm việc không dám quay về nhà, cuối cùng sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Tiêu Vân Hầu cũng đau đớn đưa ra quyết định.
Phải thành thật đi khai báo nếu như còn muốn sống tiếp thôi.

Có thể sẽ phải mất vài khúc xương sườn nhưng thà thế còn hơn là bị cô chủ Hạ quyền cao chức trọng quay lưng lại với mình.
Tiêu Vân Hầu cố để không tưởng tượng những cảnh tượng kinh thiên động địa, máu chảy thành sông đang bời bời ở trong não, nhưng biết làm thế nào bây giờ? Chết anh ta mất thôi…
Tiêu Vân Hầu lái xe trong trạng thái bủn rủn tay chân xuống Tứ Hợp Viện của Miên Lễ, lúc đứng trước cửa nhà cô, anh ta hết giơ tay lên rồi lại ngần ngại rụt tay về, cuối cùng vẫn phải nhịn đắng nuốt cay mà run rẩy đưa ngón tay trỏ lên ấn chuông cửa.
“Dinh dong\~”
Tiếng chuông cửa lanh lảnh vang lên lên mang theo bao tâm trạng căng thẳng của Tiêu Vân Hầu đẩy lên cao đến cực độ.
“Xin hỏi ai vậy?”
Ra rồi!
Tiêu Vân Hầu mở trừng mắt sau khi đang run rẩy nhắm nghiền, nhưng người ở trước mặt anh lại không phải là chủ nhà Miên Lễ mà lại là bạn trai của cô – Thương Âu.
Cả hai đều đưa mắt nhìn nhau.
“Anh là ai vậy?”
Thương Âu là người cất tiếng trước, đôi mắt cẩn thận dò xét trên người của Tiêu Vân Hầu xem có điểm gì khác thường không.
Còn Tiêu Vân Hầu vẫn chưa thể khôi phục lại được trạng thái như bình thường, mắt mở to nhìn Thương Âu cứ như lần đầu được nhìn thấy một món đồ trang sức rất đắt đỏ vậy.
Wow! Đến cả một thằng đàn ông chân chính như Tiêu Vân Hầu cũng phải cảm thán rằng người đàn ông đang đứng ở trước mặt mình này đẹp quá đi! Mới nãy lúc thấy Kha Triệu Phượng, anh ta đã thấy chiều cao của cậu ta là đỉnh lắm rồi, nhưng không ngờ Thương Âu trông còn cao hơn cả cậu ta nữa chứ.

Thương Âu thấy Tiêu Vân Hầu cứ nhìn mình lên xuống, đôi mắt khẽ nheo lại cảnh giác hơn, lặp lại câu hỏi trước đó.
“Anh là ai vậy?”
“Tôi á? Tôi là cảnh sát thuộc tổ phòng chống tội phạm công nghệ cao.

Còn cậu là ai vậy? Đây có phải là nhà của cô chủ Hạ không?”
“Anh biết Miên Lễ?”
“Còn cậu đang ở trong nhà của Miên Lễ?”
Cả bốn con mắt lại tiếp tục nhìn nhau, cuối cùng cả hai cũng phải biết đường tự nói vắn tắt lại.
“Tôi tên Thương Âu, là bạn trai của cô ấy.”
“Cậu là Thương Âu?” Tiêu Vân Hầu mở lớn mắt ngạc nhiên nhìn lại anh thêm một lượt nữa.
Đây chính là cái người đã khiến cho cô chủ Hạ si mê trong suốt tám năm kia sao?! Anh ta đã nghe rất nhiều lần rồi, không ngờ cũng có thể một lần được diện kiến vị thánh nhân này!
Hóa ra anh đã từ Mỹ trở về rồi sao?
“Tôi là cảnh sát nhưng hiện đang làm một công việc ngoài giờ cho cô chủ Hạ.

Lần đầu gặp nhau.

Xin cho hỏi cô chủ Hạ có đang ở trong nhà không ạ?”
“Có.

Nhưng anh tìm cô ấy để làm gì?”
Tiêu Vân Hầu khẽ nuốt nước bọt.

Thương Âu có thể nhận ra được sự e ngại và đắn đo ở trên biểu cảm của anh ta, có thể đoán ra được rằng đó là một chuyện rất khó nói.
“Nếu được thì để tôi chuyển lời cho cô ấy hộ anh.”
Tiêu Vân Hầu lắc đầu: “Cái này là tôi đắc tội với cô ấy.

Cảm ơn ý tốt của cậu nhưng tôi đã chuẩn bị cho cái chết của mình rồi.”
Thương Âu nhìn dáng vẻ bi thương của Tiêu Vân Hầu, anh ta thật có tài làm khơi nên cảm giác xót xa cho người ta mà, đến cả anh dù có lạnh lùng đến mấy vẫn không nhịn được mà cất tiếng hỏi.
“Anh đắc tội gì với cô ấy? Nếu được thì để tôi giúp anh một chút?”
“Thật sao?!”

Hai mắt của Tiêu Vân Hầu lập tức sáng lên mừng rỡ nhưng ngay sau đó đã tiu nghỉu mà xịu xuống.
“Cảm ơn người anh em đã có ý tốt ra tay tương trợ, nhưng mà cái này khó lắm.”
“Không sao.

Cứ kể đi.

Nhỡ đâu lại được.”
Thế là Tiêu Vân Hầu đứng đó giãi bày hết tất cả những gì mà mình mới phải trải qua, từ cuộc rượt đuổi gà bay chó sủa ở ngoài đường cho đến cuộc vật lộn một mất một còn ở trên sân thượng lúc ban sáng.
Thương Âu chỉ lặng lẽ đứng dựa lưng vào thành tường mà lắng nghe, khuôn mặt anh trầm ngâm như đang suy nghĩ một điều gì đó.
“Vậy, kẻ mặc đồ đen lập dị trong lời anh nói chính là kẻ đã đổ tội cho Miên Lễ?”
“Tôi cũng không biết nữa.

Cậu đang nói tới người mặc đồ đen đã cho tôi ăn không biết bao nhiêu chưởng ấy là cậu út nhà họ Kha sao? Đó là cậu ta thật à?”
Sáng nay khi cô bước ra khỏi sở cảnh sát, anh đã muốn biết kẻ nào là người đã đổ tội cho cô nhưng cô không nói gì với anh cả, cũng chẳng cho anh biết đầu đuôi cơ sự gì, điều ấy khiến cho anh cảm thấy khó chịu ở trong lòng.
Nhưng thông qua những tin tức rải rác trong lời nói của những người có liên quan, anh biết là Tình Phong bị ai đó đánh úp rồi mất tích, Miên Lễ vì đi tìm cậu mà bước vào trong một câu lạc bộ đêm, rồi bị một cô gái lập mưu đổ vạ lên người mình.
Người đứng sau tất cả những sự việc đó là câu út Kha, và cậu ta muốn cái USB kia.
Nhưng cái USB - bằng chứng chống lại Tiêu Niên đã bị đánh rơi vào trong một cái bình cổ được đem đi đấu giá?
Đôi mắt của Thương Âu sậm lại.
Anh sẽ không bao giờ nương tay với những kẻ có ý định làm hại Miên Lễ.
“Cái bình đó trông như thế nào?”
“Hả? À… Tôi có thấy nó trên mạng một lần rồi, cũng không rõ lắm.


Nó là bình cổ thời nhà Tống, ở trên bề mặt có in hình một con phượng màu đỏ.

Nó đã được chuyển tới nhà đấu giá thành phố rồi, ba ngày sau sẽ được đưa ra để đấu giá.”
Thương Âu đã ghi nhớ, anh vỗ vai của Tiêu Vân Hầu.
“Anh cứ về đi, chuyện cái bình tôi sẽ lo cho.”
“Hả?! Được không đấy? Nhưng nó đã rơi vào cái bình đó rồi mà? Lấy ra kiểu gì chứ? Bảo mật ở trong đó kinh lắm á!”
Tiêu Vân Hầu nhìn thấy nét mặt của Thương Âu vẫn bình thản như thường, trong đầu khẽ xoẹt qua một dòng suy nghĩ khiến cho anh ta lắp bắp sợ hãi.
“Lẽ nào… cậu định mua nó…?” Đừng đùa! Giá khởi điểm của cái bình ấy lên tới một trăm tám mươi triệu nhân dân tệ! (180 triệu NDT \~ 5970 tỷ VNĐ)
Tiêu Vân Hầu nhìn anh đầy nghi hoặc nhưng đáp lại anh chỉ là một cái nhíu nhẹ chân mày.
“Anh cứ về trước đi.

Tôi đã nói là sẽ lo hết cho mà.

Cái này ta sẽ giữ bí mật không cho Miên Lễ biết.”


Bình luận

Truyện đang đọc