EM ƯƠNG BƯỚNG LẠI CHO LÀ EM HƯ


Sau khi tắm rửa xong, Thương Âu chùm một chiếc khăn lau đầu lên tóc, vừa lững thững ngó quanh căn nhà mới của mình.
Trình Tranh biết là anh có đang chọn lựa giữa ba căn hộ, hai căn đầu là anh ta gợi ý cho Thương Âu nhưng có vẻ anh không thích lắm, gọi cho trợ lí của mình để tìm mua.
Một lúc sau, trợ lí gửi kết quả tham khảo, Thương Âu chọn một căn rồi cùng Trình Tranh đi xem.
Kết quả, Trình Tranh đã há hốc đến sái cả quai hàm khi đứng trước toà chung cư mà anh đang định mua, không những vậy, căn mà trợ lí mua cho anh còn là căn rộng nhất.
“Na, này này này!...!Thương… Bạn Âu thân mến của tôi! Ở bên Mỹ bạn đã làm những công việc gì vậy?!”
Trình Tranh nắm chặt lấy hai vai của Thương Âu, dùng sức mà kịch liệt lắc mạnh.
Thương Âu không biết vì sao trông anh ta có vẻ hoảng hốt như vậy, chỉ thành thật mà đáp lại.
“Tôi làm nhiếp ảnh gia, cũng có tham gia và thắng một vài giải thưởng… Có một quỹ riêng.”
“Còn gì nữa?!”
“Tôi… làm cổ đông cho một tập đoàn bên đó.”
“Tập đoàn nào?!”
“Tobias.”
Ối giời ơi… Tobias… đây chẳng phải là tập đoàn công nghệ lớn nhất thế giới sao?
Trình Tranh run rẩy chỉ tay vào mặt của Thương Âu, bắt anh kể lại toàn bộ những gì trong cuộc sống của Thương Âu khi ở bên Mỹ.
Nghe anh nói vắn tắt tất cả những gì mà mình trải qua, Trình Tranh càng kích động hơn nữa.
“Tên nhóc nhà cậu! Cậu nói là chỉ chụp hình chơi chơi mà thắng được mấy giải lớn quốc tế là sao hả?! Còn gì nữa? Mua cổ phiếu cho vui vì được rủ, thế là trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn người ta lúc nào không hay luôn hả?! Đậu phụ nhà cậu thật chớ!”

Trình Trang ôm đầu khóc tức tưởi, sao cậu ta còn có mặt mũi mà quay về cơ chứ? Sao lại có một cái người toàn năng như thế này cơ chứ? Sao toàn làm cho vui mà đạt được toàn thành công vậy? Aaaaaaa! Tức chết anh ta mất!
Nói tóm lại, Thương Âu hiện tại chính là một trong những kẻ giàu nhất trong top 20 của thế giới.
Và anh ta đang có một cậu bạn làm tỉ phú!
Thương Âu hiện tại giàu như vậy đấy, mỗi tội anh chỉ thích lối sống tối giản nên toàn bị hiểu lầm là vẫn nghèo kiết xác như trước, điển hình có Miên Lễ.
Quay trở với Thương Âu hiện tại, anh đi vòng quanh căn nhà mới của mình, mở thử cửa tủ lạnh hai cánh hiện đại trong phòng bếp, ngó qua căn phòng ngủ rộng ba trăm mét vuông, liếc nhìn ra ngoài ban công rộng rãi.
Ồ! Ngoài một bộ bàn ghế đan bằng mây, cây cối rợp mát ra còn có cả một cái kính viễn vọng ráp vàng nữa.
Phòng tắm mà vừa nãy anh bước ra cũng có một cái bồn tắm bằng đá cẩm thạch đen trắng, chậu rửa đôi và giá treo khăn nóng.

Rất xa hoa.
Mấy lọ hoa cắm ở trong phòng khách và mấy lối đi trong nhà không phải là hoa thật, nhưng chúng còn giá trị hơn cả hoa thật vì ở mỗi bình hoa đều sẽ đính một viên đá quý hoặc kim cương.
Nhưng tiếc thay, chủ nhân của chúng nó là Thương Âu – một kẻ với suy nghĩ: “Đắt đỏ làm cái gì? Cái nào mà chả như cái nào.

Dùng được là được”.
Thương Âu đi quanh một vòng căn nhà mới của mình, rồi bê một chiếc máy tính xách tay, ngồi ở trên băng ghế phòng khách.
Anh tự pha cho mình một tách trà gừng nóng, mở xem những tin nhắn được gửi tới.
[Trợ Lý Lewis]: Đại cổ đông, ngài có hài lòng với căn hộ mà ngài nhờ tôi mua không ạ?
Thương Âu hồi âm trả lời lại cậu ta.
[Ở được.

Nhưng rộng quá mức không cần thiết rồi.]
Lewis trả lời lại, hết mực cung kính.
[Tôi sẽ rút kinh nghiệp lần sau.]
Ngoài cậu ta ra còn có một vài người khác nhắn tin hỏi thăm anh, ngoài công việc còn có một số những người đồng nghiệp ở Mỹ hỏi xem anh về Trung Quốc có gặp những vấn đề gì không.
Anh gõ trên máy tính một lúc rồi gập nó xuống cất đi, lôi cái bao đựng máy ảnh ra để kiểm tra, rồi lau chùi ống kính.
Ngày mai anh sẽ chính thức đi làm ở Lyubov.

“Oáp! Hơ hơ hơ…”
Miên Lễ vươn vai, ngáp một tiếng rồi nhìn ra xung quanh căn phòng tổng giám đốc Lyubov bằng một nửa con mắt.
Đập ngay vào mắt cô là cái nhìn chăm chú của Ngô Từ Diệp.
“Nhìn cái gì?”

Miên Lễ vẫn uể oải nằm trên ngai vàng của mình.
Ngô Từ Diệp ngồi ở bàn làm việc, ở bên cạnh anh ta là tập hồ sơ của những nhân viên mới vừa được tuyển vào trong công ty.
“Này, cô có tin trên thế giới này có sự tình cờ đến vậy không? Hay còn được người ta gọi là duyên phận ấy?”
Miên Lễ nhìn anh ta như nhìn một bệnh nhân tâm thần vừa mới ra viện.
“Lại nói nhảm cái gì đấy? Tối qua ngủ không kĩ à?”
Ngô Từ Diệp không để tâm tới câu nói đấy của cô, anh ta vẫn bộc lộ hết những suy đoán của mình.
“Hoặc là thực tế hơn một chút.

Rõ ràng đã biết sẵn nếu vào làm ở trong này sẽ rất hay phải chạm mặt, nhưng vẫn nộp đơn tuyển vào làm.

Như vậy là cố tình rồi, rõ ràng là vẫn chưa thể quên được nhau.

Luỵ đến tận giờ.”
Miên Lễ không thèm để tâm tới Ngô Từ Diệp nữa, cô cầm cái túi xách của mình rồi đẩy cửa bước ra bên ngoài.
“Đi đâu đó?”
“Đi xem xem họ làm ra mấy bộ trang phục mà tôi thiết kế kiểu gì.”
“Thật á? Cô mà cũng có hứng đi xem thử?” Một cái đứa lười như cô…
Miên Lễ trừng mắt nhìn Ngô Từ Diệp, lập tức cả người của anh ta chợt trở nên lạnh toát.
“Dù sao thì đó cũng là những bản thiết kế của tôi mà anh lén đem đi cho người sản xuất mà không có sự đồng ý của tôi.”
Ngô Từ Diệp biết điều mà ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Miên Lễ sải từng bước đi dứt khoát ở trên đoạn hành lang, đi đến đâu, người ta đều sẽ dạt về hai phía nhường đường cho cô đi, vừa cúi đầu chào cô.

“Hạ tổng.”
“Hạ tổng.”
Miên Lễ phẩy tay rồi tiếp tục bước đi.
Đường từ hành lang đến xưởng thiết kế phải đi qua một phòng chụp tạp chí.
Miên Lễ liếc mắt nhìn qua rồi đi tiếp.

Một lúc sau đó, cô bỗng nhiên lùi chân lại ra đằng sau, dán người lên cửa kính căn phòng chụp ảnh tạp chí.
Đôi mắt Miên Lễ mở to, cực kì sửng sốt nhìn một đám người đang bận bịu, chuyên chú chụp ảnh một cô người mẫu đang tạo dáng trước ống kính.
T, t, t, t, t, t, t, t, Thương Âu?!
Cái dell!
Sao Thương Âu lại ở trong công ty cô?! Còn đang chụp ảnh nữa?!
Lời tác giả:
Thương Âu: Em suốt ngày ở trong phòng của anh ta mà không phòng trừng anh ta là đàn ông sao?
Miên Lễ: Cái gì? Anh ta là đàn ông á?
Ngô Từ Diệp: … Đúng vậy, tôi không phải là đàn ông..


Bình luận

Truyện đang đọc