EM ƯƠNG BƯỚNG LẠI CHO LÀ EM HƯ


Chiếc USB đã được cắm vào bên trong máy tính, ở trên màn hình hiển thị lên một file ghi âm.
“Nó là cái gì thế?”
Tình Phong thử di chuột vào chỗ thư mục lưu trữ của chiếc USB đó, thấy nó chỉ chứa mỗi một file ghi âm này mà thôi.
“Chẳng biết nữa.

Nhưng cứ nhấn vào đấy thử xem.”
Nghe Miên Lễ nói vậy, Tình Phong cũng làm theo.

Cậu trượt tay lên tấm chạm hình chữ nhật ở dưới hàng bàn phím, nhấn một cái vào file ghi âm.
Ngay sau đó, từ phông nền đen của cửa sổ được hiện lên là một giọng nói không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
Miên Lễ và Tình Phong nhìn nhau.
Là của Tiêu Niên!
[Xin lỗi, cô có đau lắm không? Tôi không cố ý mạnh tay nhưng vì cô phản ứng gay gắt quá.]
Nối tiếp theo sau đó là một giọng nói run rẩy của một người phụ nữ vang lên, kèm theo cả tiếng khóc nấc nghẹn cầu xin chị ta.
[Xin đừng làm hại tôi… Làm ơn, làm ơn đi mà!]
[Lại đây, đừng có sợ.

Tôi chỉ hỏi cô chút chuyện thôi.

Đơn giản ấy mà.


Trả lời đúng thì tôi sẽ thả cô đi.]
[Cô nói thật chứ!?]
[Ừ.]
Ở trong đoạn ghi âm có tiếng xê dịch ghế, hình như là Tiêu Niên đang kéo sát ghế ngồi đến bên cạnh cô gái đó.
Tiêu Niên: [Khả Dữ đã nói gì với cô?]
“Khả Dữ là ai?” Tình Phong thắc mắc huých khuỷu tay của Miên Lễ.
“Là tên của sở trưởng sở cảnh sát hiện nay.” Miên Lễ trả lời cậu, đôi mắt cô chăm chú nhìn vào file ghi âm, miệng cắn móng tay.
Ở trong khoang xe tối, ánh sáng xanh từ màn hình máy tính phản lên khuôn mặt của họ.
Cô gái: [Không nói gì cả… Tôi thậm trí còn chẳng biết anh ta là ai…]
Tiêu Niên: [Đừng có mà nói dối tôi chứ? Chính xác là vào ngày mùng bảy tháng sáu, lúc tám giờ bốn mươi lăm phút, chính mắt tôi đã thấy Khả Dữ khoác tay cô bước vào bên trong quán bar đấy.

Hắn rất thích những cuộc tán gẫu, tôi biết mà… Đặc biệt là trong những cơn phê thuốc với gái đẹp như cô ở bên cạnh.]
Từ trong màn hình phát ra tiếng khóc lóc của cô gái nọ.
Tiêu Niên: [Đừng có khóc chứ? Tôi đã làm gì cô đâu mà khóc? Cô gái bé nhỏ à, cô đang sợ sao?]
Cô gái: [Xin cô… Nếu như tôi nói ra, anh ta sẽ gi.ết ch.ết tôi mất.]
Tiêu Niên: [Tôi đã có hộ chiếu của cô rồi.

Ngay sau ngày hôm nay, tôi sẽ sắp xếp một chuyến bay sang nước ngoài để cho cô rời đi.

Tôi hứa đấy.

Nhưng trước tiên tôi cần phải biết, Khả Dữ đã nói chuyện gì với cô?]
Cô gái: [*sụt sịt* Anh ta nói rằng, anh ta đã giúp cô xóa đi dấu vết của một vụ tai nạn do cậu cả nhà họ Kha gây ra trong cơn say xỉn.

Nếu như để bị bắt, thì giá cổ phiếu của Kha gia sẽ sụt giảm nghiêm trọng…]
Tiêu Niên: [Ừm.

Anh ta nói vậy với cô sao?]
Cô gái nói tiếp: [Anh ta nói cô là đồ khôn ranh.

Có được trong tay bằng chứng về vụ tai nạn đó nên cô có thể điều khiển cả nhà họ Kha…]
Tiêu Niên: [Được rồi… Được rồi.]
Sau khoảng hai giây tĩnh lặng, đột ngột ở bên trong vang lên tiếng hét thất thanh chói tai của cô gái nọ.

Tiếng xê dịch bàn ghế vô cùng hỗn loạn.

“Chị ta bóp cổ cô gái đó…”
Miên Lễ không thể nghe nổi tiếng hét tru trời của cô gái kia nữa, hai đầu lông mày nhíu chặt lại với nhau.

Cô định vươn tay tắt đi nhưng chợt ở bên trong đoạn ghi âm ấy, Tiêu Niên bỗng dưng cất tiếng, chất giọng kinh động.
[Ơ…? Anh làm gì ở đây vậy?! P…]
Đến đây, đột ngột cả máy tính của cô bị đánh sập xuống, màn hình bị nhiễu loạn, hiện lên những trang web lỗi liên lục chồng xếp lên nhau che phủ cả màn hình máy tính.
Tình Phong hoảng hốt bấm bấm vào tấm chạm nhưng không làm gì được.

Một lúc sau, toàn bộ dữ liệu ở bên trong máy tính cô đã bị virut xóa sạch.
“Mẹ kiếp!”
Tình Phong rút chiếc USB ra, sợ rằng dữ liệu ở trong đây cũng đã bị nhiễm virut mất rồi.
“Kẻ nào dám làm chuyện này chứ? Virut sao? Điên rồi thật!”
Chiếc USB này là bằng chứng duy nhất đã ghi lại toàn quá trình giết người của Tiêu Niên.

Không còn có thứ này thì bọn họ phải làm sao đây?
“Chúng ta đem nó đến cho Tiêu Vân Hầu.

Anh ta có thể khôi phục lại nó.”
Tiêu Vân Hầu làm trưởng phòng cảnh sát phòng chống tội phạm công nghệ cao, chắc chắn có thể giúp được hai người.
Vì thế mà con xe Porsche đỏ chuyển hướng đi ngược vào bên trong thành phố.

“Cái này…”
Tiêu Vân Hầu gãi đầu.
“Có vẻ hơi khó đấy.”
Anh ta cầm lấy chiếc USB mà Miên Lễ đưa cho mình, ngó nghiêng một hồi.
“Virut có thể xâm nhập và ‘ăn sạch’ mọi dữ liệu ở trên máy tính của tôi nên có vẻ hơi khó quyết định ha.”

Miên Lễ ngồi đối diện trước bàn làm việc của Tiêu Vân Hầu, cô nhận lấy tách trà do một cô nhân viên cấp dưới của anh ta mang đến đặt lên miệng, nhấp một ngụm trà.
“Tôi sẽ mua cho anh một máy tính mới.”
“Có đó cũng được… Nhưng tất cả dữ liệu trong máy tính của tôi đều là dữ liệu quan trọng hết đó.”
“Tôi sẽ trả công cho anh.”
“Thôi… Bận việc lắm.

Trên cơ quan tôi còn chưa hoàn thành xong mấy vụ án nữa.

Giờ làm thêm giờ cho cô chắc tôi chết vì kiệt sức mất.”
“Năm mươi nghìn tệ.”
“Ừmm… Tôi nghĩ mình có thể làm được.

Hai tuần sau tôi gửi kết quả nhé?”
“Hai triệu trong năm ngày.”
“Đơn đã được chốt! Cô chủ Hạ cứ tin ở tôi!”
Đúng là vật chất quyết định ý thức.

Khi cô rời đi, Tiêu Vân Hầu còn nhiệt tình ra mở cửa tiễn cô về, còn đứng ở sân sở cảnh sát mà vẫy vẫy khăn về phía con xe Porsche đỏ đang phóng đi, miệng ho lớn.
“Cô chủ Hạ vạn tuế! Vạn tuế vạn vạn tuế!!!”


Bình luận

Truyện đang đọc