ÉP YÊU 100 NGÀY (MẠNH MẼ YÊU NHAU 100 NGÀY)

Không, hình như là sớm hơn một chút, là lúc hắn đưa thẻ cho cô quẹt, hay là lúc cô bị bắt cóc ta…

“Nghĩ gì vậy?” Cố Dư Sinh đang tao nhã ăn cơm, thấy cô cắn đũa sửng sốt một hồi, cũng không có động tĩnh gì, liền nghiêng đầu hỏi cô.

Tần Chỉ Ái vội vàng dẹp bỏ những suy nghĩ trong đầu, nghe Cố Dư Sinh hỏi liền lắc lắc đầu, vừa mới chuẩn bị thu lại tầm mắt liền nhìn thấy hắn giật giật môi, hình như muốn nói chuyện.

Cố Dư Sinh theo phản xạ có điều kiện cho rằng hắn sẽ nói hai tiếng ”Bảo Bảo”, con ngươi liền nhìn quanh một bàn đầy thức ăn, giơ đũa liền gắp cho Cố Dư Sinh một quả trứng cút, lại nhét vào miệng hắn.

Cố Dư Sinh ghét nhất là trứng cút, bị nhét vào miệng lại hoàn toàn không có cách phản đối, chỉ muốn phun ra nhưng sau đó lại nghĩ đây chính là đồ tự tay cô đút cho hắn ăn liền bỏ ý định kia qua một bên, ung dung nhai rồi lại nuốt, sau đó thành thơi bưng chén canh lên uống, lúc này mới nhìn về phía Tần Chỉ Ái.

Cũng tương tự như vậy, hắn còn chưa phát ra bất cứ âm thanh nào cô lại đút một miệng thịt gà cho hắn.

Lần này hắn ăn xong cũng không cho Tần Chỉ Ái bất cứ thời gian nào để gắp thức ăn liền mở miệng nói: “Lúc đi Pháp, sao em lại không dùng thẻ anh đưa?”

Tần Chỉ Ái gắp một miếng khoai tây, vốn định chặn miệng Cố Dư Sinh nhưng lại nghe câu đó chứ không phải hai chữ “Bảo Bảo” liền ngẩng ra, đặt khoai tây trong chén của mình, suy nghĩ vấn đề hắn hỏi cẩn thận một chút, sau đó mới trả lời: “Lịch trình của em rất bận, thời gian đi dạo phố cũng không có.”

“A” Cố Dư Sinh tin là thật, đáp một tiếng, cầm đũa ăn một miếng cải xanh, sau đó chợt nhớ tới ngày mai là chủ nhật nên nói: “Ngày mai là chủ nhật, anh cũng không có việc bận, em có rảnh không? Chúng ta ra ngoài đi dạo?”

Đi dạo? Dạo phố sao? Nhưng cô căn bản không có tư cách dùng tiền của hắn…

Ngón tay cầm đũa của Tần Chỉ Ái cứng ngắt một hồi, rũ mắt nhìn chằm chằm chén cơm của mình một chút mới vững tâm ngẩng đầu lên, bình tĩnh trả lời Cố Dư Sinh: “Ngày mai em có việc, Chu Tịnh sẽ bàn kịch bản phim với em.”

Cố Dư Sinh không nói nữa, vẻ mặt cũng không có gì bất thường, khiến người ta cho rằng hắn vẫn tin những lời cô nói.

Tần Chỉ Ái vốn nói dối, có nhiều kẽ hở như vậy, huống chi Cố Dư Sinh là người thông minh, lúc này chọn cách im lặng là tốt nhất, đơn giản trầm mặc không nói gì thêm.

Trên bàn cơm lại trở nên yên tĩnh, Cố Dư Sinh ăn cơm xong, hắn bỏ đũa xuống, không đá văng ghế tựa như ngày thường mà thư thái dựa vào ghế ngồi một chút, mới quay đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái vẫn đang bới cơm.

Hay là cô không muốn cùng hắn đi dạo phố?

Dù sao… hắn cũng đã từng đối xử với cô như vậy, trong thời gian ngắn cũng rất khó để cô có thể thân thiết với hắn...

Cũng được, từ từ đi.

Cố Dư Sinh dừng lại trong chốc lát, lại nói: “Vậy ngày mai em xong việc thì cùng với quản lý của em đi dạo trung tâm thương mại một vòng đi, cứ ở nhà hoài cũng không tốt đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc