Diệp Phù Dư trở về phòng liền thu dọn hành lý, chuẩn bị chạy lấy người.
Đoàn làm phim có một số nhân viên bị ép buộc tàn nhẫn, còn không ngại tính toán trước khi đi bệnh viện xem Bối Ni thế nào, Vu Lam cũng là một trong số đó. Cô hỏi Diệp Phù Có muốn đi cùng không thì bị Diệp Phù Dư cự tuyệt.
Bối Ni nhìn thấy những nhân viên khác có thể chỉ hơi tức giận, nhưng nếu nhìn thấy cô không chừng ngay lập tức vì tức giận bốc khói mà ngủm củ tỏi.
Tuy rằng Diệp Phù Dư vẫn luôn muốn dạy cho Bối Ni một bài học, nhưng nếu dạy đến chết thì có chút quá đáng.
Vu Lam rất nhanh đã trở về, bệnh viện của Bối Ni cũng không xa phim trường, đi đi lại lại cũng chỉ mất mười mấy phút mà thôi. Sau khi con thỏ tinh từ bệnh viện trở về, tâm trạng hiển nhiên rất tốt, biến thành một con thỏ con vây quanh Diệp Phù nhảy Loạn.
"Chị không nhìn thấy khuôn mặt kia của Bối Ni, một khắc kia em đều hoài nghi có phải sắp xảy ra án mạng không. May mắn cô ta đã biết《 Cố nhân đến》đã bị phế đi, nếu không nhất định có thể nằm một giấc ngàn thu."
"Hơn nữa em còn thấy cô ta tìm kiếm gì đó ở trong đám người thật lâu, em đoán chắc là đang tìm chị, có khi cô ta còn thắc mắc vì sao chị không đi cười nhạo cô ta."
Diệp Phù Dư nhịn không được "chậc chậc" cảm khái, "Nhìn không ra Bối Ni đã yêu chị đến mức độ này."
Khóe mắt Vu Lam giật một chút, cũng không có ý định để ý đến tiểu hồ ly nào đó. Tầm mắt của cô dạo một vòng trong phòng, phát hiện hành lý của tiểu hồ ly đều đã thu dọn xong, ngay cả phần lớn các góc trong phòng đều đã được dọn dẹp.
Quả nhiên là tiểu hổ ly thích sạch sẽ.
Cô co lại trên ghế sofa, lắc lắc đôi tai dài của mình và nói: "Em đã đặt vé máy bay lúc bốn giờ chiều nay. Đúng rồi, trước khi em mua vé đã muốn hỏi chị, Lận ảnh đế đâu? Anh ta có muốn về nhà với chúng ta không?"
Về nhà?
Tay cầm điện thoại của Diệp Phù Dư dừng lại, ánh mắt lướt qua trang chủ WeChat. Hộp thoại đầu tiên ở trên là của Lận Châu, ngày đó sau khi hai người trò chuyện xong thì nó vẫn luôn ở vị trí thứ nhất.
Cô dời tầm mắt, mặt không chút thay đổi nói: "Hôm qua anh ta đã trở lại quay phim."
"Trở về?" Vu Lam cọ một cái từ trên ghế sô pha nhảy lên giường, nâng ánh mắt như hồng bảo thạch lên, cau mày, cái đuôi nhỏ run lên tất cả đều là nghi hoặc, "Thật sự là tới đây làm việc rồi thuận tiện tìm chị?"
"Em nghĩ sao?"
"Em cho rằng anh ta thích chị á." Vu Lam bĩu môi, "Cắt, uổng công em còn đặc biệt đăng ký một tài khoản mới, mỗi ngày đi điểm danh trong Siêu Thoại CP Ngày Đêm, lãng phí sức lực của em."
Diệp Phù Dư: "..." Cô không nói cảm ơn hẳn là không sao chứ?
*
Trong phòng nghỉ, Xa Thần cầm điện thoại lẩm bẩm đọc: "Được biết, đoàn làm phim《 Cố nhân đến》đã ngừng quay, nhân viên trong đoàn và diễn viên chính đều lần lượt rời khỏi phim trường."
Người ngồi trên sô pha không nhúc nhích.
Xa Thần tằng hắng một cái, nói to, "Hôm nay có cư dân mạng chụp được nữ phụ của《 Cố nhân đến 》Diệp Phù Dư xuất hiện ở sân bay, cô ấy hiện giờ đã trở về Đế Đô."
Người ngồi trên sô pha vẫn như cũ không động đậy.
Xa Thần rốt cục không thể nhịn được nữa, nhấc chân lên đạp lên sô pha, "Tôi nói nhiều như vậy cậu có nghe thấy không? Lớn tuổi rồi lãng tai sao?"
Người đàn ông trên sô pha nghe vậy, tựa như bố thí mà ngước mắt lên nhìn mặt anh.
Lận Châu môi mỏng khẽ mím, ngũ quan tinh xảo giờ phút này tản ra một chút mệt mỏi cùng không kiên nhẫn, "Cậu thật sự rất ồn ào. Chồn sóc trắng từ khi nào còn có thêm đặc điểm của chim sẻ?"
"Mẹ tôi chính là chim sẻ nha, cậu không biết sao?"
Lận Châu: "?"
"Khiếp sợ như vậy làm gì? Không phải chính cậu cũng tạp giao ra tới."
---
Editor có lời muốn nói:
A~ chắc mình phải đi ngủ thôi, hẹn các tình yêu vào ngày mai nhá. Mình sẽ cố gắng siêng năng mỗi ngày một chương hoặc ít nhất một tuần cũng ba chương ha (o_o) Ngủ ngonn