Trong vòng nửa tiếng đó, Hồ Ngọc Thiến cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là thực bất tri vị*.
thực bất tri vị*: nguyên văn là "食不知味", một thành ngữ Trung Quốc có nghĩa là trong lòng có tâm sự nên ăn uống cũng không thấy mùi vị gì. Tiếng Việt mình gọi là gì he (o_O)
Để xiên mực nướng cuối cùng xuống, cô ngẩng đầu nhìn Diệp Phù Dư, ý tứ trong mắt tương đối rõ ràng.
Diệp Phù Dư tằng hắng một tiếng, "Chị hứa trước đi, lát nữa dù em có nói gì thì chị đều phải giữ bình tĩnh, không thể động thủ ở chỗ này."
Sự hoài nghi trong lòng Hồ Ngọc Thiến càng tăng thêm mấy lần.
Với tính tình của con hồ ly này, rốt cuộc là đã làm gì mà phải rào trước đón sau như vậy. Nhất định là biết sau khi nói xong mình sẽ động thủ nên mới cố ý nói vậy.
Hồ Ngọc Thiến chậm rãi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm tiểu hồ ly không chớp mắt.
Diệp Phù Dư bị Hồ Ngọc Thiến nhìn mà kinh hồn bạt vía, nhưng trên mặt vẫn giữ được bình tĩnh.
Chỉ là ánh mắt lấm la lấm lét, không ngừng cùng Vu Lam liếc nhìn nhau mới lộ ra tâm trạng lúc này của cô.
Cha mạ ơi.
Thật sự rén quá huhu.
Diệp Phù Dư lại đảo mắt nhìn vị trí bọn cô đang ngồi ——
Hồ Ngọc Thiến thông cảm cho cô là nữ diễn viên, đặc biệt chọn một góc không có người.
Thực tốt...
Cô bỗng dưng nói, "Em và Lận Châu đã đăng ký kết hôn."
"À, có nhiêu thôi... Từ từ, em mới nói cái gì?! Mẹ nó em giấu chị kết hôn?!" Hồ Ngọc Thiến vốn đang bình tĩnh, nghe xong bỗng thu lại biểu cảm, bị câu nói của Diệp Phù Dư làm kinh hãi mà trực tiếp nhảy dựng lên, thiếu chút nữa lật luôn cái bàn.
Diệp Phù Dư cùng Vu Lam nhất thời im lặng.
Kết hôn hình như không phải trọng điểm.
Vu Lam nhìn thoáng qua xung quanh, tuy nói là trong góc, nhưng động tác vừa rồi của Hồ Ngọc Thiến cũng khá lớn nên đã hấp dẫn sự chú ý của vài người.
Cô yên lặng kéo kéo tay áo của người đại diện, nhỏ giọng nói, "Chị Thiến Thiến, ngồi xuống... ngồi xuống rồi nói."
Sau khi Hồ Ngọc Thiến bị Vu Lam kéo ngồi xuống, Diệp Phù Dư lại tằng hắng một tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Chị Thiến, chị có nghe rõ em nói gì không?"
"Nghe được. Em nói em với Lận... ĐMMMMM em nói cái gì!!!!!!!!"
Diệp Phù Dư lui về sau một chút, quyết định cách Hồ Ngọc Thiến một mét.
Nghĩ nghĩ một lát lại cảm thấy lo lắng, nhanh chóng đứng lên lui về phía sau thêm vài bước.
Hồ Ngọc Thiến lúc này như muốn nổ tung rồi.
Mặt đỏ bừng, đôi mắt thiếu chút nữa trừng thành cái chuông đồng, một tay cô chỉ vào Diệp Phù Dư.
(mắt trừng như thế nào để ra hình cái chuông đồng nhỉ õ.O)
Diệp Phù Dư lo lắng không biết người đại diện nhà mình có tức giận đến mất đi lý trí mà biến thành con hổ, ở chỗ này nuốt chửng con hồ ly nhỏ đáng thương là cô hay không.
Hình ảnh kia nghĩ đi nghĩ lại đều thấy thật đáng sợ.
Vu Lam nhìn hai người giằng co cũng kinh hồn bạt vía. Cô duỗi tay ôm lấy cánh tay của Hồ Ngọc Thiến, ra sức cọ cọ, "Chị Thiến Thiến, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói! Tiểu hồ ly chị ấy cũng không phải tình nguyện kết hôn với ảnh đế Lận! Chị nên thông cảm cho chị ấy!"
"Em nói cái quái gì! Được kết hôn với anh Lận mà em còn không vui hả??!! Hồ ly chết tiệt, em con mẹ nó mới cắn thuốc đúng không??!"
Diệp Phù Dư: "..." Mẹ nó, fan não tàn thật sự là rất đáng sợ.
Cô lặng lẽ meo meo lùi về phía sau hai bước.
"Em lui cái gì mà lui, cho rằng chị nhìn không thấy sao?"
Diệp Phù Dư xấu hổ cười trừ một tiếng: "Không có không có, em chỉ hơi khẩn trương một chút thôi, chị, ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện. "
"Chị muốn chụp hình chung với Lận Châu, còn muốn anh ấy ký tên cho chị, sau đó kêu anh ấy moah moah chị một cái, làm được thì chị liền ngồi nói chuyện với em." Hồ Ngọc Thiến chống hông, mặt không biểu cảm.
Vu Lam trầm mặc hai giây: "Chị Thiến Thiến, chuyện moah moah là nghiêm túc sao? Chị làm fan của ảnh đế Lận nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không biết moah moah nghĩa là đệch mợ sao?"
({•̃̾_•̃̾} ??? cao nhân nào đi ngang có thể giúp tui giải thích chỗ này được không)
Hồ Ngọc Thiến: "..."
---
Editor có lời muốn nói:
Oaaaaaa, hôm nay vừa mở truyenlol.com là thấy bão vote từ caheo1610 và VyVy1103abcd luôn, huhu cảm động quá nên tui lật đật mở lap dịch ngay một chương để cảm ơn hai bạn nè~ Love love *tung bông* ♥‿♥ ✿◕ ‿ ◕✿