Hồ Ngọc Thiến biết đây là Tô Dẫn cố ý để Diệp Phù Dư ở riêng với người bên trong, cô liếc mắt nhìn tấm bảng trên văn phòng mới phát hiện ở phía trên ngay cả một cái tên cũng không có.
Làm gì thần thần bí bí như vậy?
Trong lòng có chút bất an, nhưng thử nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Tô Dẫn.
Tục ngữ nói đưa tay đánh người, không ai nỡ đánh trên mặt người đang nở nụ cười, huống chi Diệp Phù Dư còn là một tiểu hồ ly, chỉ cần không phải đụng phải yêu quái cùng đạo sĩ đạo hạnh lâu năm thì đều không phải vấn đề lớn.
Cân nhắc vài lần, Hồ Ngọc Thiến gật đầu với Tô Dẫn, nhưng cũng lướt qua bả vai Tô Dẫn nói với Diệp Phù Dư: "Vậy em có chuyện gì nhớ gọi cho chị."
Diệp Phù Dư gật đầu.
Đứng ở trước văn phòng, cô đợi đến khi Tô Dẫn và Hồ Ngọc Thiến đều rời đi, mới xoay người gõ cửa.
Quy luật gõ ba cái, bên trong vẫn không có ai đáp lại, nhưng ngay khi Diệp Phù Dư đang nghĩ có nên trực tiếp đẩy cửa đi vào không, cửa lại "xoạch" một tiếng, tự động hé mở.
Diệp Phù Dư: "..." Vị ở bên trong cũng không đơn giản nha?
Cô không hoảng hốt, trái lại còn có chút tò mò.
Ngón tay dài trắng nõn vuốt ve cánh cửa lạnh như băng, nhẹ nhàng đẩy một cái, toàn bộ nội thất trong văn phòng mang theo hơi thở lạnh lẽo rơi vào trong mắt.
Diệp Phù Dư đứng ở cửa, theo bản năng mà nhìn quanh văn phòng một cái. Cuối cùng, đồng tử co rụt lại, trong mắt hiện lên hình ảnh một người.
Người nọ dựa lưng vào cửa sổ đứng, dáng người cao gầy, trên người mặc âu phục đứng đắn nhưng áo sơ mi bên trong hơi hé mở, lộ ra một mảng lồng ngực trắng nõn.
Khóe miệng Diệp Phù Dư hơi giật một chút, vội vàng dời tầm mắt lên trên.
Vừa nhìn rõ, tự dưng khó thốt nên lời.
Người đàn ông nhìn bộ dáng ngơ ngác của cô, nhịn không được nở nụ cười. Những đường nét tinh xảo trên khuôn mặt thanh tú lập tức trở nên sinh động.
Anh ngoắc tay về phía Diệp Phù Dư, giọng nói từ tính* vang lên: "Tiểu hồ ly, bất ngờ không?"
giọng nói từ tính*: nguyên văn là "声音磁性", nghĩa là giọng nói hay, hấp dẫn như nam châm có từ tính hút kim loại á
Bất ngờ không?
Đương nhiên vô cùng bất ngờ!
Diệp Phù Dư thoắt cái liền biến thành tiểu hồ ly, nhảy về phía người đàn ông.
Người đàn ông giơ tay ôm cả con hồ ly vào trong ngực, xoa đầu hồ ly của cô, anh "chậc" một tiếng, "Gọi anh đi"
"Anh ơiii." Tiểu hồ ly ngoan ngoãn nâng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh lại ở chỗ này dạ?"
"Vừa xuất quan thì phát hiện nhóc con em đã rời khỏi Minh Sơn, anh đi tìm Bạch Trạch mới biết là em tới đây", Người đàn ông lười biếng nhấc mắt lên, "Tìm hiểu một chút thì nghe nói gần đây em gặp chút rắc rối, vừa hay nhớ tới lúc rảnh rỗi không có gì làm trước kia có mở một công ty."
"Trách không được Tô Dẫn lại liên lạc với em."
Người đàn ông thấp giọng cười cười, cầm lên một móng vuốt hồ ly của cô, "Vậy xin hỏi Diệp Phù Dư tiểu thư có muốn cho công ty chúng tôi một cơ hội dốc sức dốc lòng cho cô không?"
Diệp Phù Dư mở to mắt, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Mười phút sau, khi Hồ Ngọc Thiến được Tô Dẫn mời đến văn phòng, nhìn thấy một nam một nữ thân mật ngồi trên cùng một cái sofa, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó trên trán lập tức bốc lên một ngọn lửa.
ĐMMM! Tình huống này là như thế nào! Tiểu hồ ly sao lại thân cận với người đàn ông kia như vậy!
Đặt anh Lận của bọn tôi ở chỗ nào!
Hồ Ngọc Thiến tức giận đến mức muốn lập tức biến thành hổ, cào cho người đàn ông xinh đẹp hơn cả phụ nữ này một trận.
Ai ngờ một giây sau, người đàn ông kia chủ động đứng lên, vươn tay mỉm cười, "Xin chào, tôi là anh trai của Phù Dư, Diệp Thanh Y."
Hồ Ngọc Thiến một bụng đầy lửa cháy, thiếu chút nữa tự thiêu luôn mình.
Cô mê mang nhìn Diệp Phù Dư.
Tiểu hồ ly từ khi nào còn có anh trai?
---
Editor có lời muốn nói:
Niềm vui của độc giả là chương mới, niềm vui của editor là thấy độc giả vui~