FAN CP CỦA TÔI VÀ ẢNH ĐẾ TRẢI DÀI KHẮP MẠNG XÃ HỘI

Diệp Phù Dư lúc này cảm thấy có chút mới lạ.

Mà cảm giác của Lận Châu lúc này càng thêm mới lạ.

Sau khi nghe Lăng Tử Việt nói, anh không nhịn được cười. Vươn tay chọc chọc bả vai Lăng Tử Việt, ai một tiếng, "Cậu thừa nhận hay không thì liên quan cái rắm gì tới tôi?"

Dứt lời, một cái tay khác lập tức cầm cái mũ đội lại lên đầu tiểu cô nương bên cạnh.

Đầu đột nhiên bị đè nặng một chút, Diệp Phù Dư ngơ ngác ngước mắt lên, nhưng tầm mắt của Lận Châu không dừng trên người cô. 

Ảnh đế Lận còn bận battle với Lăng Tử Việt. 

Nội dung chính là 'Siêu thoại CP của người ta còn cần tên lâu la* như cậu đồng ý sao, cậu cho rằng cậu là ai, ha'.

lâu la*: nguyên văn là "喽啰" [lóu luó], dùng để chỉ mấy tên lính lác, thuộc hạ, tay chân, đại khái là thân phận thấp, râu ria


Nửa tiếng đồng hồ kế tiếp, Diệp Phù Dư bị buộc phải nghe một đoạn rắm cầu vồng* của mình.

rắm cầu vồng*: nguyên văn là "彩虹屁" [cǎihóng pì], nghĩa là khen ngợi người khác một cách thái quá, kiểu như thần tượng tôi vô cùng tốt đẹp, thả một quả rắm cũng có thể sánh với cầu vồng á

Thật là xấu hổ haha.

Mà Lận Châu và Lăng Tử Nhật càng chiến càng hăng, cuối cùng kết thúc với thất bại của Lăng Tử Việt.

Thanh niên mất mát bĩu môi, "Không nói chuyện này nữa, tôi dám lấy chuyện của tôi và tiểu tỷ tỷ Diệp Phù Dư ra thề chính là vì chứng minh lời tôi vừa nói tuyệt đối là sự thật! Tuyệt đối không nói dối!"

Lận Châu battle thắng lợi xong tâm trạng tất nhiên không tệ, gật đầu với thanh niên, "Được, bọn tôi biết rồi, tiếp theo cậu cứ yên tâm nghỉ dưỡng là được, chuyện kia giao cho bọn tôi."


Dứt lời, kéo tiểu cô nương còn đang ngơ ngác đi ra ngoài.

Ở đây thêm một giây cũng không được.

Lăng Tử Nhật ngồi trên giường bệnh nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong lòng quẩn quanh vài phần quái dị không rõ. 

Từ khi nào mà vị ảnh đế Lận Châu này còn kiêm thêm thân phận cảnh sát? 

Mẹ nó, không phải mình bị chơi chứ?!!

*

Trở lại bãi đậu xe tầng hầm, hai người ngồi vào trong xe, Lận Châu lập tức lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

"Alo? Phòng hình sự Cục quản lý yêu tinh? Tôi là Lận Châu."

"À không có gì, có nhân chứng nói với tôi, tai nạn giao thông xảy ra trên đường Bắc Hòa Đế Đô hôm nay có thể có liên quan đến một con chồn tinh, đề nghị các người đi điều tra một chút. Đúng, chính là như vậy. Tạm biệt."

Ba.

Cúp điện thoại, anh quay đầu lại nhìn tiểu cô nương, nhướng mày hỏi, "Đói bụng chưa? Muốn đi ăn chút gì không?"


Diệp Phù Dư lắc đầu, "Chuyện này giải quyết xong rồi?"

"Nếu không thì sao?" Lận Châu bĩu môi, "Loại chuyện này giao cho Cục quản lý là được, không còn chuyện của chúng ta."

Dừng một chút, anh lại nói, "Gần đây hình như có một tiệm bánh rất nổi tiếng, đi ăn thử."

Tiệm bánh tên là Trái cây ngọt ngào, do một cặp vợ chồng trẻ mở, đặc biệt được những người trẻ tuổi hoan nghênh. 

Khi Lận Châu một mình đi tới, trong tiệm còn có rất nhiều khách hàng trẻ tuổi.

Trong tiệm đột nhiên xuất hiện một người đàn ông cao, chân dài, đeo khẩu trang và kính râm, tự nhiên không thể tránh khỏi mà gây ra một phen chấn động nhỏ. 

Ban đầu một nhóm người cũng chỉ suy đoán người đàn ông gần như che hết khuôn mặt, nhìn qua rất đẹp trai này rốt cuộc như thế nào. Nhưng cẩn thận cân nhắc một lát lại cảm thấy một tia không thích hợp.
Có nữ sinh chọt chọt bạn học đang uống cà phê bên cạnh, "Ấy ấy, cậu có cảm thấy người kia hơi giống anh Lận không?"

"Cậu đu thần tượng đu tới bệnh rồi hả?" 

Cô bạn đang uống cà phê bĩu môi, ánh mắt không tự chủ nhìn qua người đàn ông có chút giống anh Lận, vừa hét lớn "Không lẽ trên đời này còn tồn tại người đàn ông giống anh Lận vậy sao", vừa nhìn kỹ hơn.

Hai giây sau ——

"Mẹ kiếp! Giống cái quỷ gì! Này mẹ nó chính là anh Lận a a a! Nhìn đôi tay kia kìa! Tớ dám lấy danh dự của một tay khống ra thề, đây tuyệt đối là tay của anh Lận!"

Có được câu trả lời chính xác này, toàn bộ tiệm bánh đều sôi trào.

---

Editor có lời muốn nói:

Bù chương cho những ngày quaaa, hôm nay đuối quá nên tui ngủ sớm đâyyy. Nếu mai tui xong deadline thì có thể có hai chương nhá (๑•̀ㅂ•́)ﻭ✧ 

Bình luận

Truyện đang đọc