Cô, một vị thượng tiên, còn không thể trị hết bệnh của một phàm nhân sao, cùng lắm thì…… Cùng lắm thì cô phân chút căn nguyên linh khí cho hắn, tuy rằng nếu không thể kịp thời bổ trở về, cô có khả năng sẽ trở nên lùn, cô hiện tại đã không cao, nếu lại biến lùn một chút, cô liền trở thành chú lùn, nhưng là, nhưng là…… Ai bảo cô là vị tiên thiện lương nhất trên trời dưới đất kia chứ.
Lâm Ngạn Sơ nhìn bộ dạng rối rắm của Tiểu Lạc, không biết cô suy nghĩ cái gì, nhưng cũng có thể đoán được có liên quan đến bản thân. Từ lúc gặp được Tiểu Lạc, đầu của hắn so với trước kia đỡ đau hơn nhiều, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ có lúc có chút không khoẻ, nhưng cùng với trước kia phảng phất vĩnh viễn luôn có tạp âm ong ong ong vang dội trong đầu hắn so sánh với nhau quả thực như là đang ở trên thiên đường.
Lâm Ngạn Sơ nở nụ cười ấm áp sờ soạng cái đầu còn đang rối rắm của Tiểu Lạc: “Lại nói tiếp, tôi còn muốn cảm ơn cô, mấy ngày nay cảm giác thân thể so trước kia khoẻ mạnh rất nhiều, đầu cũng không đau như lúc trước, đây đều là công lao của cô.”
Đột nhiên bị sờ đầu, lại nghe được giọng nói ngày thường luôn thích chọc cô của Lâm Ngạn Sơ bây giờ lại trở nên nhỏ nhẹ, cô cảm thấy thật buồn nôn, Tiểu Lạc không được tự nhiên, quyết định xê dịch, thoát ra khỏi ma trảo của Lâm Ngạn Sơ, “Tôi đi ra ngoài.”
Nhanh chóng chạy đi.
Lâm Ngạn Sơ cong môi cười một tiếng.
Yêu thần quỷ quái, làm sao đấu trí được bằng hắn.
Bởi vì người Lâm gia đến đây, chương trình học của Tiểu Lạc bị gián đoạn một ngày, Tiểu Lạc ở trên sô pha xem phim vui vẻ vô cùng.
Tiểu Lạc trước kia rất thích xem các loại thoại bản ở nhân gian, bất quá khi đó xem thoại bản đều không hiện đại như bây giờ, chỉ có thể mua một quyển về xem, có đôi khi tùy tiện ném đi không tìm thấy đành phải mua lại thêm lần nữa, đâu giống hiện tại, chỉ cần có ipad là được, muốn xem gì đều có, muốn xem loại hình gì liền có loại hình đó, còn không cần cố sức đọc chữ, mọi thứ đều được con người thể hiện sinh động.
Những người diễn kịch đó gọi là diễn viên, có fans, Tiểu Lạc còn cố ý đăng ký Weibo, xem các fan của nam chính đánh sập weibo của nam chính ngao ngao kêu, kêu cái gì hảo soái hảo soái, nói thật, nam chính tuy rằng lớn lên soái, nhưng cùng Lâm Ngạn Sơ so sánh vẫn là kém không ít.
Nữ chính…… Ân, Cô mới là người đẹp nhất toàn bộ trên trời dưới đất, tuyệt không thừa nhận có người so với chính mình đẹp hơn.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com, tài khoản lovebichbong123
Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)
Tiểu Lạc ngây ngô cười gian, cổ áo đã bị người nào đó nhấc lên: “Chuẩn bị một chút,tôi mang cô ra ngoài chơi.” Lâm Ngạn Sơ đúng là không có đi làm.
“Đi chơi?” Tiểu Lạc bản chất hoạt bát hiếu động yêu tự do từ trên sô pha bò lên, “Đi nơi nào?”
Lâm Ngạn Sơ thể chất nhược, các loại vận động kịch liệt như chơi bóng, đua ngựa gì đó khẳng định là không thể chơi, ngay cả suối nước nóng đều không đi được, chẳng lẽ muốn đi xem phim? Đi khu trò chơi điện tử? Hoặc là đi sòng bài?
Tiểu Lạc, ngưòi đã am hiểu hết các hạng mục giải trí ở hiện đại yên lặng tính toán trong đầu.
“Đi hồ câu cá.” Lâm Ngạn Sơ nói.
Tiểu Lạc: “……”
Này còn không bằng cô ở nhà xem phim đâu.
Bất quá kháng nghị là không có hiệu quả, Tiểu Lạc cuối cùng vẫn bị Lâm Ngạn Sơ nắm cổ áo đi ra ngoài.
Đường đường là một yêu tinh, so với hắn còn lười hơn là như thế nào?
Cũng may Lâm Ngạn Sơ còn có chút nhân tính, không để cho cô câu cá ở cái hồ cách biệt thự không xa, mà lái xe chở cô đi một giờ, đến một khu phong cảnh khác. Lâm Ngạn Sơ ở chỗ này cũng có bất động sản, phòng ở dựa núi gần sông, kéo bức màn ra là có thể nhìn đến phong cảnh xa xa rất hợp lòng người.
Lâm Ngạn Sơ cùng Tiểu Lạc thay quần áo xong, một người cầm theo một cái xô đi ra ngoài.
Hai người tìm một vị trí có bóng cây. Không khí trong lành, sắc trời tốt, ngẫu nhiên còn có gió lạnh phơ phất, kỳ thật đến đây câu cá cũng không tồi.
Tiểu Lạc bỏ mồi câu vào, Lâm Ngạn Sơ hỏi cô: “Cô biết sao?”
“Đương nhiên.”
Thời điểm trước kia lúc cô còn ở Thiên Đình cũng thường xuyên cùng Hành Mộc đi câu cá, bất quá chỉ là câu chơi, thả một cây cần , sau đó tìm một địa phương thoải mái nằm ngủ, có đôi khi vận khí tốt, còn có thể câu được một hai con cá ngốc nghếch tưn chui đầu đến.
Chuẩn bị mồi câu tốt nhất, Tiểu Lạc tìm một chỗ đem cần câu cố định thật tốt, sau đó cách đó không xa hái được một mảnh lá sen che ở trên mặt, “Thời điểm trở về kêu tôi”
“Cô cứ như vậy câu cá?”
“Tôi sợ tôi nghiêm túc lên anh sẽ khóc.”
“Ha hả.”
Tiểu Lạc: “……”
Tiểu Lạc đặt tốt cần câu, cuối cùng vẫn là không kiên nhẫn đi ngủ, Lâm Ngạn Sơ lắc lắc đầu, hắn quá khứ luôn là một mình đến đây câu cá, lần này rõ ràng Tiểu Lạc đến đây chỉ là ngủ, nhưng lại có cảm giác không giống nhau.
Có lẽ là, hắn không hề cô độc. Rốt cuộc có một tiểu ngốc nghếch ở bên người, rõ ràng là yêu lại học không được đối hắn có tâm lý phòng bị, tâm tư thế nào vừa xem liền hiểu ngay, nhìn cô khiến cho người ta suиɠ sướиɠ.
Lâm Ngạn Sơ thả cần câu xuống, lần thứ nhất cá rất nhanh liền mắc câu. Lâm Ngạn Sơ kéo cá lên, là một con cá béo núc ních, vừa thấy chính là bộ dáng ăn quá nhiều nhưng chỉ số thông minh chẳng thể tăng lên cùng người nào đó giống nhau.
Lâm Ngạn Sơ đem con cá gỡ, duỗi tay búng búng đầu cá: “Nhanh như vậy liền mắc câu, thâth ngu ngốc.”
Cá:???
Tác giả có lời muốn nói: Ta là một con cá đáng yêu, hôm nay ta đụng tới một con người kỳ quái, hắn đem ta câu lên sau chẳng những đùa giỡn ta còn nói ta ngốc, cuối cùng còn đem ta thả đi.
Suy nghĩ của con người là làm cá thật khó hiểu.
Ở bên hồ câu một buổi trưa, Tiểu Lạc trong giấc ngủ tỉnh dậy hai lần, câu hai con cá, trộm đem mấy con cá trong xô của Lâm Ngạn Sơ bỏ vào xô của mình , sau đó yên tâm mà tiếp tục ngủ, thời điểm tỉnh lại phát hiện những con cá nhập cư trái phép lại đây thế nhưng lại bị nhập cư trái phép trở về.
Tiểu Lạc: “……”
“Tỉnh ngủ?” Lâm Ngạn Sơ hỏi cô.
Tiểu Lạc gật đầu: “Nhiều cá ngốc như vậy phải làm sao?”
“Cô ăn không hết?”
Cũng không phải ăn không hết, nhưng cá này không có linh khí, dưới tình huống được chọn lưan, cô vẫn cảm thấy vui hơn khi ăn đồ ăn có linh khí.
"Cầu sao a, mọi người vote cho mình nếu thấy hay nhé. Tiếp thêm cho mình chút động lực đi mấy tình yêu ơi!"