GẢ CHO LÃO ĐẠI TRĂM TỶ

-----Hôm nay mình rảnh nên ra hai chương cho các tình yêu đọc nè-------

?Nhấn sao ủng hộ mình với nha các tình iu.???

Pháp quyết không phải độc, nếu là độc thì Tiểu Lạc có thể vận chuyển linh khí, trực tiếp đem độc bức ra bên ngoài cơ thể, nhưng là pháp quyết thì không được.

 

Pháp quyết này là chuyên môn dùng để chỉnh  người, bởi vì đối thân thể cũng không  tính có gì nguy hại, Tiểu Lạc lúc trước cũng không có nghĩ cách giải, cho nên cũng không nghĩ giải bỏ pháp quyết.

 

Lâm Ngạn Sơ nhìn Tiểu Lạc lăn vài vòng trên sô pha, hảo tâm nói: “Không bằng nhân cơ hội này cô suy nghĩ một chút cách giải ngứa quyết này, miễn phải chịu tội thêm hơn hai giờ.”

 

“Hừ, đều tại anh.”

 

Nếu không phải hắn nói cô…… Không phát dục, cô sẽ trả thù sao? Nếu không phải vì trả thù hắn, cô như thế nào sẽ trúng chiêu.

 

Ngàn sai vạn sai đều là Lâm Ngạn Sơ sai.^^

 

Cô không nghĩ lại cùng nói chuyện với tên đàn ông đáng giận này nữa.

 

Tiểu Lạc đem chính mình hướng sô pha lăn qua lăn lại làm bộ không nghe thấy hắn nói.

 

Lâm Ngạn Sơ lấy khăn lông nhúng ướt đưa cho cô: “Đắp một cái, xem có dễ chịu hơn không.”

 

Tiểu Lạc cầm lấy khăn lông ướt từ Lâm Ngạn Sơ,  khăn lông lạnh băng chạm tới làn da xác thật có thể làm cô dễ chịu hơn chút, nếu như vậy…… Tiểu Lạc không chút do dự sử  dụng băng quyết đối với bản thân.

 

(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com, tài khoản lovebichbong123

 

Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)

 

 

Lâm Ngạn Sơ phát hiện, sau khi đắp khăn lông ướt lên, toàn thân Tiểu Lạc  bắt đầu tràn đầy khí lạnh, Lâm Ngạn Sơ chạm vào  trán  cô, quả thực cùng khối băng không sai biệt lắm.

 

“Cô làm sao vậy?” Lâm Ngạn Sơ lúc này mới sốt ruột.

 

Hàm răng Tiểu Lạc run lên: “Lạnh.”

 

Người hầu trong nhà đã bị hắn đuổi đi, Lâm Ngạn Sơ  chạy lên lầu cầm chăn xuống quấn lên người Tiểu Lạc, “Khá hơn chút nào không?”

 

Tiểu Lạc lắc đầu.

 

“Muốn hay không gọi bác sĩ đến xem?” Lâm Ngạn Sơ luôn luôn bày mưu lập kế trên mặt cũng mang theo tia dồn dập.

 

“Không cần, tôi không có việc gì.”

 

Lâm Ngạn Sơ nửa tin nửa ngờ, nhưng suy xét đến Tiểu Lạc không phải người bình thường, không dám tùy tiện đem cô giao cho bác sĩ, cho dù là  tâm phúc của bản thân cũng không được. Thấy cô vẫn rất lạnh, Lâm Ngạn Sơ cách một lớp chăn ôm lấy cô, “Như vậy có đỡ lạnh hơn không?”

 

Tiểu Lạc mới vừa nghiêng đầu liền đối diện khuôn mặt tuấn tú của Lâm Ngạn Sơ, lúc trước chính là người này  khiến cô trúng chiêu, hắn còn…… Còn không được cô cho phép liền hôn cô.

 

Kia chính là  nụ hôn đầu tiên của cô.

 

Quá đáng.

 

 Tâm tư trả thù của Tiểu Lạc nổi lên: “Anh đến gần thêm chút nữa.”

 

Lâm Ngạn Sơ lại dựa qua một chút.

 

Tiểu Lạc đem chăn xốc lên, chỉnh  khối băng tiếp xúc với Lâm Ngạn Sơ: “Chăn căn bản vô dụng, quả nhiên là người mới có tác dụng, anh họ. Anh họ, ôm chặt một chút, không cần bỏ em xuống nha.”

 

Lâm Ngạn Sơ chỉ cảm thấy bản thân bị một  khối băng quấn lên, khí lạnh tức khắc thổi quét toàn thân, cố tình  hiện tại  tâm chơi của Tiểu Lạc lại nổi lên, cả người giống như bạch tuộc quấn ở trên người hắn, ném đều ném không được.

 

“Anh họ, anh lạnh không? Có muốn em đắp chăn cho anh không?”

 

“Chỉ còn hơn hai giờ, biểu ca, anh nhẫn nại một chút, thực nhanh liền qua nha.”

 

Lâm Ngạn Sơ: “……”

 

Ngày hôm sau, Tiểu Lạc và Lâm Ngạn Sơ cùng nhau hắt xì, quản gia lo lắng nói: “Trời nóng như vậy, như thế nào bị cảm đâu, tôi đi bảo  cách vách nấu chút canh thanh nhiệt giải độc mang lại đây.”

 

“Không cần.” Lâm Ngạn Sơ lại  hắt xì.

 

Cái này mặc kệ hắn nói như thế nào, quản gia đều cường ngạnh mà yêu cầu bác sĩ Phạm qua đây.

 

An Đức  từ nhỏ đã ở bên cạnh Lâm Ngạn Sơ, thời gian ở bên Lâm Ngạn Sơ không ai có thể so sánh, cho nên hắn nói Lâm Ngạn Sơ vẫn  sẽ nghe. Không có biện pháp, chỉ có thể để bác sĩ Phạm qua đây xem bệnh cho hắn.

 

Bác sĩ Phạm ở gần đây, ba phút đã tới, giúp Lâm Ngạn Sơ kiểm tra qua một lần, nghi hoặc mà lại kiểm tra thêm một lần nữa, lặp lại ba lần như vậy, An Đức nhìn đến sốt ruột: “Thiếu gia rốt cuộc làm sao vậy, bác sĩ Phạm nói để tôi còn biết .”

 

Bác sĩ Phạm thu  tay, ngạc nhiên  mang theo vài phần nghi hoặc mà nói: “Thiếu gia thân thể so sánh với trước kia tốt hơn rất nhiều, lần này chỉ là cảm mạo bình thường, cũng không vướng bận, hơn nữa……”

 

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này ông phát hiện, thiếu gia cảm mạo tốt hơn nhiều, hiện tại đã không hắt xì, sự việc thần kỳ như vậy hắn  lần đầu tiên nhìn thấy.

 

Dựa theo hệ miễn dịch trước kia của thiếu gia, cảm mạo chính là đại sự.

 

Bác sĩ Phạm ánh mắt đảo qua  Tiểu Lạc đang ăn bữa sáng cách đó không xa, lại thu trở về: “Tôi kê chút thuốc, thiếu gia, tôi kiến nghị ngài làm một lần kiểm tra sức khoẻ, nói không chừng sẽ có kinh hỉ.”

 

“Rồi nói sau.” Lâm Ngạn Sơ có lệ mà nói.

 

Bác sĩ Phạm đã thấy nhiều cũng không trách, thiếu gia vẫn là trước sau như một chán ghét kiểm tra.

 

Bác sĩ Phạm đi ra ngoài phân phó y tá nấu thuốc, quản gia đuổi theo: “Bác sĩ Phạm vừa mới nói thiếu gia thân thể chuyển biến tốt đẹp chính là  sự thật? Kỳ thật lần này tôi cũng cảm thấy thiếu gia thay đổi rất nhiều……”

 

Lâm Ngạn Sơ bóp mũi đem chén thuốc uống, Tiểu Lạc ở cách đó không xa vui sướng khi người gặp họa, bị Lâm Ngạn Sơ bắt được: “Tiểu Lạc, cô cũng uống một chén.”

 

“Đây là thuốc cho anh chứ không phải cho tôi, tôi mới không uống.”

 

“Đây là thuốc thanh nhiệt giải độc trị cảm mạo, Tiểu Lạc, cháu cũng uống một chén đi.” Quản gia gấp gáp trở về vội vàng nói.

 

“Cháu không uống.” Tiểu Lạc cất bước muốn chạy, bị Lâm Ngạn Sơ bắt được, “Nghe lời một chút, uống thuốc, uống xong còn đi làm.”

 

“Tôi không……” Còn chưa nói xong, liền nghe Lâm Ngạn Sơ nói khẽ bên tai, “Anh họ đều là vì suy nghĩ cho thân thể của em họ, em họ nếu là không uống, anh họ cũng chỉ có thể tự mình đút em uống.”

 

“Anh vô sỉ.”

 

Lâm Ngạn Sơ: “Tôi vô sỉ.”

 

Tiểu Lạc: “……”

 

Tiểu Lạc căm giận cầm chén thuốc uống lên một ngụm, mới vừa uống xong liền phát hiện trong thân thể linh khí lập tức tràn đầy.

 

Trời ạ, đây là loại thuốc tuyệt diệu gì vậy, linh khí thật nhiều.

 

Tiểu Lạc đã lâu không có cảm thụ linh khí tràn ngập cơ thể như vậy.

 

Thuốc này cô còn có thể uống mười chén.

 

Tiểu Lạc chạy về, đem thuốc  Lâm Ngạn Sơ chưa uống xong toàn bộ uống hết, uống xong chưa đã thèm: “Còn nữa không?”

 

Lâm Ngạn Sơ: “……”

 

Lâm Ngạn Sơ đem kẹo vốn dĩ chuẩn bị cho cô thu trở về: “Đã không còn, đi công ty.”

 

Tiểu Lạc liếm liếm môi: “Tôi cảm mạo còn chưa đỡ, buổi tối còn muốn uống thuốc.”

 

Giả vờ khụ khụ hai cái.

 

Lâm Ngạn Sơ: “……”

 

Hắn biết cô rất thích ăn uống, nhưng không nghĩ tới đến thuốc cũng muốn uống.

 

Có phải hay không quá không chọn lọc.

 

?"Cầu sao a, mọi người vote cho mình nếu thấy hay nhé. Tiếp thêm cho mình chút động lực đi mấy tình yêu ơi!"?

Bình luận

Truyện đang đọc