GẢ CHO LÃO ĐẠI TRĂM TỶ

Hắn nghe nói trại nuôi ngựa bên này có một con ngựa trắng thuần chủng (BMW), tốc độ nhanh không nói,  giá trị nhan sắc cũng cao,  vừa vặn xứng với hắn, cho nên  hôm nay hắn cố ý dẫn người lại đây xem  con ngựa trắng này, thuận tiện mua nó, biến nó thành con ngựa thuộc quyền sở hữu của mình, hiện tại vật sở hữu của hắn lại bị người khác nhúng chàm.

Vị này chính là  thiếu gia của một gia tộc, nhân viên công tác không dám đắc tội, chỉ có thể khó xử mà nói: “Con ngựa này hiện tại còn thuộc về trại nuôi ngựa, theo như quy củ của trại mọi khách nhân đều có quyền cưỡi.”

Đây là một cách nói uyển chuyển, trại nuôi ngựa của bọn họ không phải không thông tình đạt lý, nếu con ngựa này đã được người lựa chọn mua, giao tiền đặt cọc, bọ họ khẳng định đã phân nó thành ngựa tư nhân, như thế nào còn có thể nuôi ở đây, khẳng định là vị thiếu gia này đang che giấu cái gì.

Nhân viên công tác cũng không có đoán sai, tên thiếu gia kia xác định rất muốn có con ngựa này, nhưng  hắn ngày thường tiêu tiền ăn xài phung phí, lại không học giỏi, người trong nhà vì muốn chỉnh đốn tật xấu tiêu tiền phung phí này của hắn, đem  tiền tiêu vặt giảm một nửa, hắn hiện tại căn bản không có nổi tiền đặt cọc, sở dĩ nói như vậy, vì hắn muốn lấy gia thế nhà hắn tạo áp lực, hắn  nói muốn, xem mặt mũi nhà hắn, trại nuôi ngựa cũng sẽ đem ngựa để lại cho hắn.

Bất quá hiện tại, một bên là  thiếu gia không có thực quyền, một bên là nhà giàu số một Hoa Hạ Lâm đại thiếu, nên đứng về phía nào nhân viên công tác cũng hiểu rõ..

Tiểu Lạc cũng mặc kệ tên kia loanh quanh lòng vòng, người này vừa đến cái gì cũng chưa hỏi liền chất vấn người khác thái độ cũng không tốt, lỗ mũi đều hướng lên trời. Nếu là hắn nói lịch sự ngựa này của hắn, Tiểu Lạc khẳng định lập tức đi xuống, một lần nữa chọn con khác, nhưng hắn hiện tại thái độ ngạo mạn, hơn nữa con ngựa rõ ràng cũng không thích hắn, thấy hắn liền  hắt xì, Tiểu Lạc đương nhiên  làm lơ hắn trực tiếp cưỡi ngựa rời đi.

Vị thiếu gia kia lập tức nổi giận, hôm nay sao lại thế này, một người hai người đều dám cãi lời hắn, đang muốn đi cản Tiểu Lạc, Tiểu Lạc trực tiếp kéo chặt dây cương, cưỡi ngựa từ trước mặt hắn chạy như bay, căn bản không có ý tứ giảm tốc độ, vị thiếu gia kia bị dọa phát hoảng.

Cô gái  này, cô ta dám.

Tiểu Lạc xác thật dám, hù dọa một phàm nhân mà thôi. Cô nãi nãi ở trên trên trời thời điểm ngự phong,  tổ tông hắn cũng không biết đang ở nơi nào đâu.

Tiểu Lạc cưỡi ngựa trở về  địa phương nơi Lâm Ngạn Sơ đọc sách.

Nhân viên công tác ở một chỗ bóng râm che dù, bày trái cây lên bàn nhỏ, Lâm Ngạn Sơ  ngồi ở nơi đó đọc sách, từ vị trí này có t nhìn thấy rõ ràng tình cảnh bên trong trại nuôi ngựa.

“Xem ngựa tôi chọn, soái hay không?” Tiểu Lạc vỗ vỗ đầu ngựa, nó thân thiết mà cọ cô.

“Thích?” Lâm Ngạn Sơ hỏi.

Tiểu Lạc gật đầu: “Chủ yếu là nó thích tôi, vì không để nó thương tâm, tôi khẳng định cũng nên thích nó đúng không, tiểu bạch.”

Lâm Ngạn Sơ bị  logic của cô chọc cười, hướng người giám đốc bên cạnh nói: “Con ngựa này tôi mua, nhớ lấy danh nghĩa của cô ấy.”

“Vâng.” giám đốc vội vàng đáp.

“Tôi còn đang suy nghĩ là ai đoạt ngựa của tôi, thì ra là Lâm gia đại thiếu gia.” Một âm thanh âm dương quái khí tiến vào, Tiểu Lạc quay đầu nhìn lại, bắt gặp chính là tên quỷ chán ghét kia.

Một đám người mênh mông cuồn cuộn đã đi tới, ít nhất phải sáu bảy người, vị thiếu gia kia đi phía sau một người đàn ông, ý muốn cáo trạng, Tiểu Lạc nghe hắn gọi người đàn ông kia là anh họ.

“Lâm đại thiếu, đã lâu không gặp.” Người cầm đầu, cũng chính là anh họ Phương Lê của vị thiếu gia kia mở miệng chào hỏi.

Lâm Ngạn Sơ nhíu mày.

Tiểu Lạc cảm nhận được bầu không khí vi diệu liền đoán được quan hệ của Lâm Ngạn Sơ và bọn họ không mấy tốt đẹp.

Tiểu Lạc cảm giác rất đúng đúng, Phương Lê, một người vĩnh viễn bị Lâm Ngạn Sơ đè ở phía dưới bao năm luôn luôn đứng thứ hai về mọi mặt.

Trước kia Lâm Ngạn Sơ thân thể không tốt, không thể đến trường học, Phương Lê là giáo thảo, học lực cũng tốt nhất, mọi người trong miệng gọi hắn là thiên chi kiêu tử, sau đó Lâm Ngạn Sơ thân thể tốt hơn bắt đầu đến trường học, giành lấy danh hiệu giáo thảo, nhân tiện đoạt luôn danh hiệu học bá, mọi người gọi Lâm Ngạn Sơ là nam thần trường học, toàn bộ danh hiệu trước kia là  Phương Lê đều đổi thành Lâm Ngạn Sơ.

Sau đó khi hai người đồng thời tốt nghiệp, Phương Lê lần đầu tiên đại diện Phương gia tham gia một hạng mục, kết quả lại gặp Lâm Ngạn Sơ, cuối cùng bại trận trước Lâm Ngạn Sơ . Còn có tin đồn tình cảm vô cùng gay cấn, Phương Lê thích Vu Nhã, nhưng Vu Nhã cùng Lâm Ngạn Sơ từng có hôn ước, hơn nữa cô ta còn nói người  mình thích là Lâm Ngạn Sơ, dẫn tới Phương Lê cùng Lâm Ngạn Sơ mâu thuẫn lại lần nữa đạt đến đỉnh điểm.

Hiện tại kẻ thù gặp mặt, trong không khí đều là mùi thuốc súng.

“Lâm thiếu gia là người bận rộn, có thể gặp được thật không dễ dàng. Nếu mọi người đều tới trại nuôi ngựa, không bằng cùng nhau thi thố một chút.” Phương Lê ánh mắt quét một vòng trên người Lâm Ngạn Sơ, “Bất quá, thân thể Lâm đại thiếu gia cao quý như vậy có thể cưỡi ngựa được không?

Mọi người đều biết, Lâm Ngạn Sơ từ nhỏ bệnh tật quấn thân, trước năm mười tuổi vẫn luôn nằm trên giường bệnh, thời điểm ra cửa luôn phải có người đẩy xe lăn đi.

Ba của Lâm Ngạn Sơ không tiếc tiền đầu tư mạnh mở công ty dược phẩm, mở viện nghiên cứu, chỉ vì mong muốn Lâm Ngạn Sơ có thể đứng lên.

Đáng tiếc Lâm Ngạn Sơ mệnh không tốt, năm hắn mười lăm tuổi, ba Lâm gặp tai nạn lúc ở trên máy bay, lúc ấy ba Lâm vì nghe nói ở nước ngoài có chuyên gia  về não bôh đã nghiên cứu ra loại thuốc mới, khả năng có ích đối với Lâm Ngạn Sơ, cho nên tự mình bay qua, từ đó vĩnh viễn không quay về được nữa.

(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com, tài khoản lovebichbong123

Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)

Lâm Ngạn Sơ mười lăm tuổi, bệnh tật quấn thân, người ba yêu thương  qua đời, người mẹ mỗi ngày chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt, người duy nhất có thể chống đỡ toàn bộ Lâm gia Ông nội Lâm mấy năm trước cũng đã đi theo con trai.

Chung quanh toàn kẻ lòng lan dạ sói, Lâm Ngạn Sơ đã trải qua nỗi thống khổ lớn nhất, đột phá thân thể cực hạn, từ trên xe lăn đứng lên. Sau đó, dưới sự trợ giúp của Ông nội Lâm một bên học tập, một bên học quản lý công ty.

Lâm Ngạn Sơ 18 tuổi,  bệnh tình ông nội Lâm chuyển biến xấu, sinh mệnh bị đe dọa, Lâm Ngạn Sơ lúc ấy 18 tuổi đã gánh trên vai toàn bộ Lâm gia.

Chớp mắt một cái đã qua tám năm, thiếu niên tối tăm trước kia còn ngồi xe lăn đã biến thành nhà giàu số một Hoa Hạ, nhưng mà, vẫn không thể sống lâu được.

Những điều đau khổ nhất hắn đều đã trải qua, những gì nên hưởng thụ, lại chưa được chạm đến.

Nghĩ đến đây, Phương Lê cảm thấy tâm tình của mình tốt lên không ít.

Nghe xong lời nói của Phương Lê, Lâm Ngạn Sơ còn chưa sinh khí, Tiểu Lạc đã nổi giận.

Lâm Ngạn Sơ được thương tiên là cô che chở, hắn từ đâu ra lại  dám  mở miệng khiêu khích như vậy.

Tiểu Lạc cười lạnh một tiếng: “Mấy người nói xong chưa? Cũng là, thiếu gia nhà tôi là chim ưng, mấy người chỉ là ruồi bọ, ruồi bọ ngày thường  không có cơ hội cùng chim ưng nói chuyện.”

“Cô……” Vị thiếu gia kia nghe vậy liền phải dậm chân, bị Lâm Ngạn Sơ khinh phiêu phiêu   liếc mắt một cái dọa sợ.

“Thiếu gia nhà tôi ngày thường lười so đo với mấy người, không phải sợ mấy người, mà là chim ưng  sẽ không để ý tới một đám ruồi bọ, bất quá hôm nay mấy người đã tích cực như vậy,  chúng tôi cũng nên cho mấy người chút mặt mũi, cho mấy người biết, thiếu gia nhà tôi, liền tính mang theo tôi, muốn thắng mấy người cũng không cần tốn nhiều sức.”

Tiểu Lạc ngồi trên lưng ngựa, một thân trang phục gọn gàng,   thời điểm nói chuyện cũng leng keng hữu lực, cùng bộ dáng không đứng đắng ngày thường  như hai người khác nhau. Cô hướng Lâm Ngạn Sơ duỗi tay: “Thiếu gia, cho bọn họ biết sự lợi hại của anh.”

Lâm Ngạn Sơ cong cong khóe môi, đem tay đặt lên, nói: “Được.”

Tiểu Lạc nhẹ nhàng lôi kéo, Lâm Ngạn Sơ liền lên ngựa.

Phương Lê vốn dĩ chỉ nghĩ thử Lâm Ngạn Sơ, không nghĩ tới Lâm Ngạn Sơ thế nhưng thật sự sẽ lên ngựa.

Thân thể Lâm Ngạn Sơ thế nào hắn ít nhiều đều biết, vạn nhất có bất trắc gì, chẳng phải là do hắn? Hắn không thích Lâm Ngạn Sơ, không sai, nhưng cũng không muốn gánh vác trách nhiệm lớn như vậy.

“Lâm thiếu gia, cậu xác định muốn so? Đừng đến lúc đó cưỡi ngựa không được, còn phải vào bệnh viện.” Phương Lê không khách khí mà nói.

Tiểu Lạc hỏi Lâm Ngạn Sơ: “Người này sao lại thế này, nói muốn thi đấu  là hắn, hiện tại không lên ngựa một người lải nhải lẩm bẩm cũng là hắn, hay là hắn dựa miệng là có thể cưỡi ngựa thi đấu?”

Lâm Ngạn Sơ bật cười: “Tôi cũng rất tò mò.”

Hai người kẻ xướng người hoạ, Phương Lê thầm nghĩ Lâm Ngạn Sơ đây là tự tìm chết, nơi này có nhiều người như vậy làm chứng, hắn không có ép buộc Lâm Ngạn Sơ.

Phương Lê kêu người dắt ngựa của mình đến, ngồi trên lưng ngựa nói: “Chúng tôi không chiếm tiện nghi của cậu, chúng ta mỗi người mang một người, ai chạy đến đích trước sẽ thắng.”

?"Cầu sao a, mọi người vote cho mình nếu thấy hay nhé. Tiếp thêm cho mình chút động lực đi mấy tình yêu ơi!"❤❤❤

Bình luận

Truyện đang đọc