GẶP NGƯỜI ĐÚNG LÚC



Editor: Chanh
Trong phòng trang điểm nơi hậu trường, bầu không khí vừa áp lực lại nặng nề.

Những cô gái trong phòng, người nào người nấy đều sở hữu dáng người hoàn hảo cùng khuôn mặt tinh xảo, hai ba cô đứng dựa người vào mép bàn trang điểm, đứng xem người phụ trách nổi đóa hệt như đang xem diễn, thỉnh thoảng còn cúi đầu nhỏ giọng đàm tiếu vài câu.

Nơi giữa phòng chỉ có hai người, người phụ trách chống nạnh đứng giữa, đôi mày đen nhíu chặt vào nhau nói lớn.

"Vừa nãy cô làm cái gì thế? Đang mộng du à? Hay không đi được? Giày cao gót cũng không biết đi sao?"
"Tài nguyên của Z thị lần này tốt như thế, cơ hội tốt nhất cũng đưa cho cô, bây giờ thì sao? Sân khấu dựng lên rồi, còn nói đập đi? Cô là con lật đật lắc qua lắc lại thế à?"
Đôi mắt anh ta rất to, nhưng đồng tử lại bé, phối với cặp mày đen rậm và khuôn mặt mũm mĩm kia, nhìn không khác gì có họ hàng gần với Shin cậu bé bút chì.

Nếu không phải bởi vì thân thể bây giờ đang không thoải mái, có khi Hướng Ca đã bật cười thành tiếng rồi cũng nên.

Mà lúc này, cô chỉ có thể miễn cưỡng đứng thẳng lưng, cảm giác trướng đau nơi vùng bụng dưới lại càng thêm rõ ràng, đau đến mức mặt mày trắng bệch.

Nơi mắt cá chân cũng đau rát, một chân còn đang đặt trên mặt đất, không dám dùng lực.

Hình tượng như thế này thật ra lại rất phù hợp với không khí bây giờ, Hướng Ca mơ mơ màng màng nghĩ.

Show diễn thời trang xuân hè của Z thị khiến bao nhiêu người phải chen chúc cũng không chạm được chân tới cửa, vốn cũng không đến lượt một người mẫu nhỏ bé như cô.

Kết quả vào đêm trước ngày trình diễn, một người mẫu cùng công ty đột nhiên bị viêm ruột thừa cấp tính phải mổ gấp, không có cách nào mới gọi cô tới bổ sung cho đủ số lượng.

Còn bị cô làm cho rối tinh rối mù.

Chu kỳ của Hướng Ca luôn không có quy luật, hơn nữa mỗi lúc tới còn đau đến chết đi sống lại, để không bị ảnh hưởng tới công việc, cô luôn phải dùng đến thuốc giảm đau.

Nhưng lần này chuyện xảy ra có chút bất ngờ, sáng hôm nay cô mới nhận được điện thoại, thuốc còn chưa kịp uống mà bà dì đã tới thăm rồi.

Hướng Ca cũng không còn cách nào, nhét vội viên thuốc vào miệng rồi nhanh chóng chạy tới.

Chờ tới buổi chiều, thuốc hết tác dụng, từng cơn đau đớn như châm chích nơi bụng mới bắt đầu xuất hiện, khiến đầu óc cô dường như cũng đau theo, khi ánh đèn chiếu xuống sân khấu, hai mắt cô bắt đầu hoa lên, cơ thể cũng đứng không vững, khiến chân bị trẹo một lần.


Cố gắng chịu đựng đi tiếp quãng đường còn lại rồi chờ tới khi bế mạc, kết thúc xong xuôi mắt cá chân của cô cũng đã sưng tấy lên, đau thấu tim.

Ai ngờ vừa mới lui về phòng hậu trường ngồi được hai phút đã lại bị lôi đầu dậy ăn mắng.

Người trước mặt còn đang lải nhải, từng câu từng chữ bắn ra như súng liên thanh không ngớt, cặp mày sâu róm cũng theo chuyển động của môi mà di động liên tục, nhìn tổng thể khuôn mặt sinh động vô cùng.

Hướng Ca im lặng lắng nghe anh ta nói trong gần mười phút liền, cô gái nhỏ Kiều Hân bình thường có quan hệ khá tốt với cô đứng bên cạnh mới nhịn không được, nhút nhát mở miệng: "Lý ca, chị Hướng Ca hôm nay có chút không khỏe, hơn nữa vừa nãy hình như còn bị ảnh hưởng tới chân..."
Lúc cô nàng nói lời này, một người đàn ông tình cờ bước vào.

Anh ta rất cao, vai rộng eo hẹp, đôi môi hồng nhuận như được phủ một lớp son kem, trên người mặc bộ tây trang thẳng thớm, là phiên bản giới hạn nhân kỷ niệm 70 năm thành lập B thị.

Phó tổng của show diễn thời trang xuân hạ đêm nay, Phó Dung Sâm.

Người phụ trách bên cạnh vẫn đang nhả nọc, đôi mắt ân ẩn ý cười của Phó Dung Sâm liếc qua bên này một cái, rồi lại nhìn xuống phía người đang đứng kia.

- --- chân.

Một đôi chân thon dài thẳng tắp, làn da mịn màng trắng như sứ, đặc biệt xương bánh chè* rất đẹp.

*Xương bánh chè là một đoạn xương nhỏ nằm ở phần đầu gối, trước khớp gối, nằm ở trước đầu dưới xương đùi.

Xuống chút nữa, một bên mắt cá chân thoạt nhìn có vẻ không bình thường thật, hơi sưng tấy lên, vô lực giẫm trên sàn.

Coi như là tỳ vết duy nhất trên đôi chân dài hoàn mỹ này.

Tầm mắt Phó Dung Sâm từng chút rồi lại từng chút nhích lên, cuối cùng dừng lại ở gương mặt kia.

Dù là đại thiếu gia phong lưu, số mỹ nhân đã từng gặp qua còn nhiều hơn số lần ăn cơm, thế nhưng trong lòng anh ta vẫn sinh ra một loại cảm giác kinh diễm vốn đã mất từ lâu.

Tuy rằng cảm giác này chỉ xuất hiện trong giây lát.


Cô gái này lớn lên thật sự rất đẹp.

Phó thiếu gia nhướng mày, cảm thấy cái tên họ Lý này không có chút nào gọi là thương hoa tiếc ngọc, bèn cất bước đi qua, mang theo một loại khí chất thành thục, mãi đến khi đôi giày da bóng loáng dẫm lên thảm đặt nơi giữa phòng mới dừng lại.

Hướng Ca đang ỉu xìu miễn cưỡng xốc mí mắt lên, hờ hững nhìn anh ta một cái.

Con ngươi đen nhánh, đường eyeliner vừa dài vừa sắc, bờ mi rất dài, hơi cong lên trên.

Rõ ràng đó là một cái nhìn vừa lạnh lùng vừa điềm tĩnh, nhưng Phó Dung Sâm lại cảm thấy bản thân như bị cô câu đi hồn phách.

Hứng thú của đại thiếu gia lại dạt dào vô cùng, khóe môi treo ý cười, mắt nhìn người bên cạnh, nhưng lời nói ra thì không biết đang nói cho ai nghe: "Chân con gái nhà người ta bị thương sao lại có thể để cô ấy đứng yên một chỗ lâu thế được, không phải chân rất quan trọng với người mẫu sao?"
Giọng nói anh ta đè thấp xuống, mềm mại mang theo thập phần ái muội.

Lần này, rốt cuộc Hướng Ca cũng nâng mí mắt lên nhìn người vừa đến một cái.

Toàn thân người đàn ông này từ trên xuống dưới đều tỏa ra mùi đào hoa, mỗi một hơi thở đều ngập tràn hương vị "ông đây chính là thích mập mờ thế đó".

Hướng Ca cong cong khóe môi, cũng vô cùng thức thời hùa theo: "Thế thì tôi xin phép ngồi xuống nhé?"
Phó Dung Sâm cười thành tiếng, không nói gì, trực tiếp nghiêng người kéo ghế qua đến trước mặt cô, làm ra động tác "mời".

Hướng Ca cũng không ngượng ngùng khách sáo, trực tiếp đặt mông ngồi xuống.

Ghế do Phó thiếu gia tự mình kéo tới, người phụ trách cũng không dám ho he gì, một câu Phó tổng rồi lại Phó tổng, vừa theo anh ta đi ra ngoài, vừa không quên cúi đầu khom lưng xin lỗi rồi giải thích thêm.

Hướng Ca an tĩnh ngồi một bên ấn vào bụng dưới, màu son sẫm màu che đi đôi môi tái nhợt, nhưng vẫn không ngăn được từng lớp mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.

Cô khom người đi đến bên cạnh bàn trang điểm, cúi người kéo túi xách lại, lấy di động ra nhắn tin cho Hạ Duy, hỏi xem bao giờ cô nàng có thể tới.

Hạ Duy bên kia trực tiếp gọi điện thẳng qua cho cô, xung quanh là tiếng nhạc ầm ĩ, cô gái lớn giọng nói: "Cậu xong rồi à? Tớ đến rồi, đang ngồi trong xe chờ đấy."
Hướng Ca nhíu mày ghét bỏ, người hơi dựa vào ghế uể oải ỉu xìu nói: "Thế cậu vào đi."
Đầu bên kia liền nghe ra thanh âm cô có chút không đúng lắm, trực tiếp tắt nhạc, âm lượng nói chuyện cũng quay về trạng thái bình thường: "Không khỏe à?"

Hướng Ca bất lực rên hừ hừ hai tiếng: "Tớ bị tổn thương về cả thể xác lẫn tinh thần này tình yêu ơi, đau lòng lắm, muốn khóc lắm lắm."
Cô vừa nói vừa vịn lấy tay ghế cố hết sức đứng dậy cầm túi xách, chuẩn bị đi ra ngoài.

Tội ác mang tên "Kỳ kinh nguyệt" quả thực không nên tồn tại trên thế giới này, cho nên nghiêm túc mà nói, sao lại có thể tồn tại thứ tra tấn tinh thần và thể xác của các chị em phụ nữ như này nhỉ?
Hướng Ca cúp máy, cố gắng dùng sức bước chân ra cửa, vừa chạm vào tay nắm, cửa đã bị người bên ngoài mở ra.

Người đàn ông vừa rời đi hồi nãy bây giờ lại xuất hiện, mang theo một thân ngả ngớn.

Hướng Ca nhíu mày, nghiêng người sang một bên.

Phó Dung Sâm không nhúc nhích, chỉ cười một cái, vô cùng thật trân hỏi han: "Hướng tiểu thư tự đi được sao?"
Hướng Ca nghĩ thầm trong bụng, thằng cha này mù à? Không thấy bà đây lết được tới cửa đây thây?
Mà trên thực tế cô cũng hoàn toàn không có ý tứ muốn che giấu, ánh mắt đã biểu hiện hết thảy, cô nghiêng đầu sang, một tay chống lấy khung cửa: "Phó tổng còn có việc sao?"
Phó Dung Sâm cười cười, lặp lại một lần nữa: "Hướng tiểu thư tự đi như vậy có tiện không? Chi bằng tôi đưa cô tới bệnh viện, dù gì cũng coi như đây là tai nạn lao động."
Hướng Ca cảm thấy người này đúng thật là thần kỳ, cái chân bị đau của cô qua miệng anh ta liền biến thành tai nạn lao động, cô cũng cười nhẹ: "Không cần, tôi có bạn tới đón."
Nói xong lập tức gật đầu xem như chào hỏi, cũng không để ý đối phương có phản ứng gì, ưỡn thẳng lưng nhịn đau đi ra ngoài.

Vừa đi được vài bước đã thấy Hạ Duy vội vã đi tới đỡ, cả người Hướng Ca lập tức mềm nhũn, đứng im một chỗ chờ cô nàng.

Từ xa Hạ Duy đã nhìn thấy cô, nhanh chóng đi tới, tầm mắt dừng trên mắt cá chân sưng to kia của cô bạn, mày nhíu lại, duỗi tay qua đỡ: "Đại tiểu thư của tôi ơi, ngài bị sao thế này? Sao lại vết thương lại cứ cái cũ chồng cái mới thế?"
Hướng Ca được đỡ đi ra ngoài, lên xe, cả người co lại thành một cục trên ghế phụ, cầm lấy chiếc bình giữ nhiệt, bên trong là nước đường đỏ đang nóng hầm hập.

Hạ Duy lái xe tới bệnh viện, liếc mắt nhìn người bên cạnh đang uống đường đỏ, đang cau mày chua xót nhìn mình: "Cậu có mang thuốc giảm đau không đấy?"
"Không." Cô nàng dứt khoát quyết đoán nói.

Hướng Ca gật gật đầu, cũng không nói gì, trực tiếp mở ngăn kéo đựng đồ trước mặt mình lấy ra một vỉ giảm đau, lấy vài viên bỏ vào miệng, rồi uống một ngụm đường đỏ nuốt xuống.

Hạ Duy không đồng ý nhìn cô: "Cậu cũng đâu thể dựa vào cái này suốt được."
"Tình huống đặc biệt mà."
"Chân sao lại bị thế này?"
"Bụng khó chịu nên đi không vững."
Hạ Duy nhíu nhíu mày: "Không mang thuốc giảm đau?"
Hướng Ca nhắm hai mắt ngửa đầu tựa vào lưng ghế, không hé răng.

Một lát sau, cô mới chậm rãi mở mắt ra.

"Tớ có mang."
"Hở?"

"Lúc ra cửa đã bỏ vào trong túi rồi." Cô cười một tiếng, rồi lại nhắm mắt, "Thế mà để túi trong phòng trang điểm một hồi liền đột nhiên biến mất, cậu có thấy thần kỳ không?"
Hạ Duy dựa theo hướng dẫn của bản đồ chạy đến bệnh viện Nhân Dân 2 gần đây, đỡ Hướng Ca đi vào làm thủ tục đăng ký.

Giờ này trong bệnh viện vẫn còn rất nhiều người, Hướng Ca nhận số xong rồi đi vào thang máy lên phòng chờ, cửa của năm phòng khám trước mắt đều mở, phía trước còn có 8, 9 người đang đợi.

Lúc nãy cô đã uống sạch một bình nước đường đỏ, bụng dưới đã ấm lại, thuốc giảm đau cũng bắt đầu phát huy tác dụng, cả người như được hồi sinh, vì thế nên đau đớn nơi mắt cá chân lại càng trở nên mãnh liệt.

Đợi tầm khoảng hơn nửa giờ mới đến lượt cô.

Hạ Duy đỡ cô đi đến phòng khám cuối cùng, cửa phòng khép hờ, Hướng Ca gõ cửa theo thói quen, dừng lại một giây, rồi tiếp tục gõ thêm hai lần.

Cô gõ xong đứng đợi một lát, người bên trong cuối cùng cũng lên tiếng: "Mời vào."
Hướng Ca đẩy cửa đi vào.

Trong phòng khám, một người đàn ông mặc chiếc áo blouse trắng dài ngồi nơi bàn làm việc cạnh cửa sổ, mái tóc đen hơi ngắn, đang cúi đầu viết gì đó.

Bước chân Hướng Ca ngừng lại, người đứng im tại chỗ bất động.

Người đàn ông cúi đầu, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy hàng mi rất dài của anh, sống mũi thẳng tắp cùng đường quai hàm góc cạnh.

Giọng nói hơi lành lạnh vang lên, chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Họ tên?"
Từ lúc cô đi vào đến giờ, anh vẫn không hề ngẩng đầu.

Hướng Ca đột nhiên cười một tiếng.

Cô nhớ tới rất nhiều năm trước đây, người thiếu niên nọ cũng dùng thanh âm nhàn nhạt không gợn sóng như vậy hỏi mình: "Họ tên?"
Lúc ấy cô đã trả lời thế nào nhỉ?
—— "Tổ tông của cậu đấy."
*Tác giả có lời muốn nói:
Chu Hành Diễn: Sao nam phụ lại lên sân khấu sớm hơn tôi thế, đất diễn cũng nhiều hơn nam chính là thế nào z?
*Editor có lời muốn nói:
Hello, lại là hố mới của Chanh đây, mọi người nhớ ủn mông cho Chanh sớm ngày lấp hố nhéeeee ^^
- -----------
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo" trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~.


Bình luận

Truyện đang đọc