GẶP NGƯỜI ĐÚNG LÚC



Editor: Chanh
Lần đầu tiên Hướng Ca gặp Chu Hành Diễn là vào năm mười lăm tuổi.

Trong tuần đầu tiên của khóa học sinh khối mười, có tất cả năm ngày để báo danh, Hướng Ca đến muộn mất bốn ngày, hơn nữa vào ngày thứ năm cuối cùng, cô còn không tới trường đúng giờ.

Hôm đó đúng lúc Chu Hành Diễn ghi danh, thiếu niên với thân hình cao ráo, gương mặt thanh thoát, mái tóc đen ngắn sạch sẽ, khóa kéo cẩn thận, cổ áo không có tới một nếp nhăn.

Anh đứng nơi cổng trường Trung học trực thuộc Đại học Sư phạm, trên tay cầm tấm bảng ghi danh, hàng mi dài khẽ nhếch lên, không chút cảm xúc liếc nhìn cô một cái: "Họ tên?"
Hướng Ca mang chiếc cặp bên trong trống không, một tay đút trong túi áo đồng phục, miệng ngậm cây kẹo que, không chút để ý hếch cằm nhìn anh.

Hơn nửa ngày, khóe miệng cô mới hơi cong lên, giọng nói vừa thong thả lại lười biếng trả lời: "Tổ tông của cậu đấy."
Vẻ mặt Chu Hành Diễn không thay đổi, cũng không tức giận, thậm chí hàng mi cũng không hề run một chút nào, anh chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô gái ngạo mạn trước mặt.

Ánh mắt nhẹ nhàng theo những lọn tóc mai chỉa ra trên đỉnh đầu lướt qua khóe mắt, sống mũi, đỉnh cằm, rồi thẳng xuống xương quai xanh, cuối cùng dừng lại trên khóa kéo của chiếc áo đồng phục đang mở tung của cô.

Ngón tay trắng nõn khẽ thong thả lật hai trang giấy đã ố vàng trên bảng ghi.

Tuần đầu tiên khai giảng, đại đa số mọi người đều thành thành thật thật biểu hiện vô cùng tốt, vốn dĩ cũng không có mấy ai đi muộn, trừ những tên lớp 11,12 vốn đã có lịch sử đen tối trước đó, ngoài ra –
Chu Hành Diễn rũ mắt, lướt qua mấy cái tên trên đó: "Hướng Ca?"
Thiếu nữ nhìn anh không nói gì, đôi mắt đen nhánh tràn đầy sự khó chịu cùng địch ý.

Xem ra chính là người này.

Khóe môi Chu Hành Diễn khẽ cong, anh nhấc bút viết lên bảng ghi, đầu cũng không thèm ngẩng: "Kéo khóa áo cẩn thận vào."
"..."
Đôi mắt đen láy của thiếu nữ hiện lên sự thù địch, đầu lưỡi khẽ đảo quanh khoang miệng một vòng.

Giống như lúc này.


Hướng Ca ngồi trước bàn trong phòng khám, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện.

Tám năm không gặp, anh thế mà lại làm ra vẻ không nhớ bộ dáng của cô, rõ ràng đã đọc qua hồ sơ, còn làm bộ làm tịch hỏi tên cô là gì.

.

Kiếm Hiệp Hay
Làm gì có bác sĩ ngoại trú đa khoa nào lại hỏi câu hỏi đầu tiên là "Họ tên?".

Hướng Ca híp mắt lại, khẽ cắn lưỡi, ngón tay thon dài sơn màu đỏ thẫm ấn vào cuốn sổ khám bệnh bên cạnh, thong thả đẩy qua.

Chu Hành Diễn ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, nhận lấy sổ khám bệnh cô vừa đẩy qua, mở ra.

Anh mặc chiếc áo blouse trắng ngồi ở trước bàn, nét ngây thơ trẻ con đã dần phai nhạt, trên khuôn mặt chỉ lắng lại sự trầm tĩnh và chững chạc.

"Có vấn đề gì?"
Giọng nói cũng không dễ thương như thời niên thiếu, lạnh lùng lại lãnh đạm.

Hướng Ca một tay chống cằm, khuỷu tay chống ở bên cạnh bàn, chậm rãi mở miệng: "Chân bị đau."
Cô cố ý kéo dài âm cuối, kéo rất nhẹ, rồi sau đó khẽ nâng cẳng chân của mình lên.

Cô gái rất gầy, trên mu bàn chân có hơi sưng lên, nơi mắt cá mảnh mai còn có một vết bầm nhỏ, màu tuy không sẫm nhưng lại đối nghịch với làn da trắng nõn kia, nhìn vô cùng ghê người.

Chu Hành Diễn gật đầu: "Trước hết đi chụp X-quang xem có tổn thương đến xương cốt không đã."
Hướng Ca nhướng mày, không nhúc nhích, chậm rãi hỏi: "Nếu không tổn thương đến xương cốt thì sao?"
"Nếu bong gân nhẹ thì không sao, một tuần tới hạn chế dùng sức, lúc đi lại cẩn thận một chút là được."
"Vậy là có bị thương không?"
"Đợi có phim chụp mới biết chính xác được mức độ tổn thương, nếu cần thiết thì phải tiến hành tiểu phẫu."
Hướng Ca "À" một tiếng, tiếp tục hỏi: "Vậy bị thế nào thì cần yêu cầu tái khám?"

Cô nghĩ thầm, không phải không quen biết tôi sao? Anh cứ diễn tiếp đi.

Người đàn ông lại một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.

Ánh mắt kia vừa lạnh lùng lại xa lạ, hệt như thật sự không hề nhận ra cô.

Một lát sau, môi mỏng nhẽ cong, giọng nói không chút gợn sóng vang lên: "Đi chụp X-quang trước đi."
"...!"
Nói anh diễn mà anh diễn thật luôn à?
Hướng Ca vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm anh vài giây, ánh mắt người đàn ông cũng không hề né tránh, cô bĩu môi, chậm rì rì cầm lấy sổ khám bệnh đứng lên nói câu cảm ơn.

Nói xong câu cảm ơn, người vẫn không nhúc nhích, lại đứng yên tại chỗ nhìn anh một hồi, đôi mắt đảo quanh, làm như gì cũng không biết hỏi anh: "Chụp phim có đau không? Nếu đau thì khỏi chụp, anh kê thuốc cho tôi là được, tôi rất sợ đau."
Chu Hành Diễn: "...!"
Những chuyện vốn có thể giải quyết trong vài câu mà cũng bị cô kì kèo một hồi, mới chịu đến phòng chụp phim.

Hạ Duy bên cạnh tới đỡ cô đi ra ngoài, lúc ra khỏi phòng, Hạ Duy quay đầu qua hóng hớt hỏi: "Cậu sao lại thế?"
Hướng Ca cúi đầu nhìn chữ viết của người đàn ông trên sổ khám bệnh, không ngẩng đầu: "Thế là thế nào?"
"Cái chứng hoa si này của cậu có chút đột ngột."
"Tớ đâu có hoa si gì đâu."
Hạ Duy cười lạnh một tiếng: "À thế à."
Hướng Ca khép cuốn sổ khám bệnh trong tay, nghiêng đầu cong môi: "Anh ấy là mối tình đầu của tớ đấy."
Bước chân Hạ Duy hơi dừng lại, đôi mắt mở to có chút kinh ngạc: "Mối tình đầu của cậu sao tớ lại không biết?"
Cô nàng quen Hướng Ca lúc cả hai đang ở Pháp, tuy rằng sau này Hướng Ca về học đại học trong nước, nhưng ngót nghét cũng quen biết được tám năm rồi, gắn bó với nhau cũng gần một phần ba nhân sinh rồi.

Hướng Ca nháy mắt với cô nàng: "Vừa nãy mới gặp đã yêu đó, tim cứ đập thình thịch thình thịch."
Cô vừa nói vừa dùng tay minh họa nhịp tim của mình.

"..."

Hạ Duy trợn tròn mắt, cảm thấy câu hỏi vô cùng chân thành của mình vừa rồi đúng là quá con mẹ nó lãng phí.

Nơi chụp X-quang cũng có một hàng người xếp hàng dài, hai người ngồi trên băng ghế ngoài hành lang chờ, chụp xong phải đợi thêm một tiếng nữa mới lấy được phim.

Con người Hướng Ca luôn thiếu kiên nhẫn, trước đây năm phút cô cũng không muốn đợi thêm, lần này đợi những hai tiếng đồng hồ thế mà lại không hề sốt ruột, thậm chí còn ngân nga vài câu hát.

Cô gái lười biếng dựa vào chiếc ghế sắt cứng ngắc của bệnh viện, khuôn mặt được trang điểm tinh tế, từ nét mặt đến dáng người đều không có chỗ để chê, đôi chân dài thẳng tắp, những đầu ngón tay được sơn màu đỏ thẫm đang gõ từng nhịp nhịp nhàng lên đầu gối.

Hình ảnh vốn đang đẹp đẽ, lại bị âm thanh ngân nga vừa đặc sệt giọng Bắc Kinh lại còn lạc tông kia phá vỡ.

Rất dễ đánh tan ảo tưởng của người khác.

Hạ Duy dần dà cũng nhìn không nổi.

Gần đến giờ, cô nàng đi lấy ảnh phim, rồi lại đỡ lấy Hướng Ca đứng lên, tặc lưỡi: "Sao tớ lại có cảm giác mình giống như mẹ cậu thế nhỉ?"
Hướng Ca không đáp lời, nhận lấy ảnh chụp phim từ trong tay cô nàng, nghiêm túc nhìn hình ảnh chụp đoạn xương khập khễnh bên trong, gật gật đầu: "Đây là tổn thương đến xương cốt rồi, chắc chắn phải tái khám."
"..."
Hạ Duy cảm thấy mắt mình hôm nay cay vô cùng.

Trở lại cửa phòng khám, đúng lúc vừa có người từ trong đi ra, hai người đi vào, Hướng Ca một lần nữa ngồi vào đúng chỗ, đưa túi chụp phim qua.

Chu Hành Diễn rút ảnh phim ra, đưa tới nơi sáng sủa để xem.

Anh ngồi ngược sáng, sống mũi như được đánh thêm một lớp highlight, đôi mắt đen láy trong veo.

Hướng Ca chống cằm, nghiêng đầu nhìn anh, môi khẽ cong, mắt hơi nhếch lên, cánh tay trên bàn trườn về trước từng chút một, cả người cũng ngả về trước, hệt như muốn nằm sấp xuống: "Bác sĩ, bệnh của tôi có nghiêm trọng không?"
Giọng nói cũng lười biếng, hoàn toàn không có chút bộ dáng mà người bệnh nên có.

"Ảnh chụp cho thấy không tổn thương đến xương cốt, chắc chỉ là bong gân thôi." Chu Hành Diễn lại bỏ ảnh chụp phim vào trong túi, ghế trượt về trước một chút: "Nhấc chân."
Hướng Ca có chút không phản ứng kịp, nửa người trên ngồi thẳng lên, không nhúc nhích.

Chu Hành Diễn ngẩng đầu, nhìn cô lặp lại một lần nữa: "Nhấc chân lên."
Hướng Ca nhướng mày, đôi mắt giảo hoạt hệt như hồ ly nhìn anh: "Chân con gái chỉ có bạn trai mới được chạm vào thôi."
Người đàn ông không bị mấy lời bậy bạ của cô ảnh hưởng, khóe môi cong cong: "Không sao, tôi là bác sĩ, bạn trai cô sẽ hiểu thôi."

Hướng Ca nâng một bên chân bị thương lên: "Tôi vẫn chưa có bạn trai đâu."
Chu Hành Diễn không nói tiếp, một tay giữ lấy xương cổ chân của cô, một tay còn lại cởi chiếc giày cao gót ra.

Bàn tay của người đàn ông rất đẹp, khớp xương rõ ràng, nước ra rất trắng, có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt mờ mờ phía dưới.

Lúc này, hai bàn tay đang nắm lấy cổ chân trần của cô, đầu ngón tay hơi mát lạnh, nhưng Hướng Ca lại cảm thấy chỗ anh chạm vào nóng như lửa đốt.

Hướng Ca chớp chớp mắt, lòng hơi rục rịch.

Bàn chân đang nằm trong tay anh, năm ngón không thành thật co lại, mũi chân khẽ cọ vào bên cạnh vạt áo blouse trắng của anh.

Chu Hành Diễn dùng đầu ngón tay mạnh mẽ giữ chặt cổ chân cô, trực tiếp ngẩng đầu lên nhìn người đối diện.

Cô gái cụp mắt xuống nhìn anh, vẻ mặt vừa ngây thơ lại vô tội.

Chu Hành Diễn nheo mắt lại.

Trong chớp mắt, lại khôi phục bộ dáng thần tiên vô cảm không vướng vụi trần, trực tiếp buông tay ra, đứng thẳng người lên.

Giọng nói có chút trầm trầm, hơi lạnh: "Không có vấn đề gì lớn."
Hướng Ca có chút tiếc nuối "À" một tiếng, chậm rì rì đặt chân xuống, đợi trong chốc lát, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Thế có vấn đề nhỏ nào không?"
Mí mắt Chu Hành Diễn giật giật, anh ngồi xuống ghế trượt về sau một chút: "Vấn đề nhỏ là bong gân.

Sau khi về nhà nhớ chườm đá trong vòng 24 giờ, rồi lại chườm nóng để thúc đẩy tuần hoàn máu.

Bình thường đi đứng cẩn thận một chút, trong một tuần tới hạn chế đừng để mắt cá chân chịu áp lực lớn."
Anh nghiêng người trở lại bàn viết lời dặn của bác sĩ vào sổ, rồi đưa cho cô.

Bờ mi hơi rủ xuống, người đàn ông đưa mắt nhìn bàn chân trắng nõn đang chuẩn bị xỏ vào giày, dừng một chút, rồi dặn dò thêm: "Đừng đi giày cao gót."
- -----------
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo" trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~.


Bình luận

Truyện đang đọc