GẶP NGƯỜI ĐÚNG LÚC



Editor: Chanh
Anh vừa dứt lời, hai người đột nhiên đều im lặng một cách kỳ lạ.
Hướng Ca ngẩn hết cả người, suýt chút nữa điện thoại đã trượt khỏi tay rơi xuống thảm.
Cô vừa thả túi xách xuống bàn trà, còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống sofa, đầu gối khuỵu xuống, mông hơi cong lên, cả người như bị ấn nút tạm dừng.
Tốc độ nhả chữ của Chu Hành Diễn rất chậm, chỉ ba chữ, nhưng lại nói mất tận năm giây.
Hướng Ca bắt đầu hoài nghi, cảm giác bản thân vừa xuất hiện ảo giác dẫn đến nghe lầm.
Cô vốn chỉ thuận miệng đùa một câu.
Thậm chí đã chuẩn bị tốt tinh thần nghe anh chế giễu lại.
Hướng Ca chớp chớp mắt, từ từ hoàn hồn lại rồi ngồi xuống sofa, đùi hơi tê nhẹ khiến cô xuýt xoa thành tiếng.
Khi cất tiếng một lần nữa, dường như ngữ khí cũng trở nên nhẹ nhàng và cẩn trọng hơn hẳn: "Thế thì em đợi anh đến nhé?"
"Ừ." Giọng điệu của anh có vẻ như hoàn toàn không nhận ra mình vừa nói gì đó bất thường, vô cùng trầm ổn.
Hướng Ca suy nghĩ một chút, liền hỏi: "Cùng nhau ăn cơm tối đi?"
Chu Hành Diễn lại "Ừ" một tiếng, chợt nói tiếp: "Anh đưa thuốc giảm đau qua cho em."
"..."
Hướng Ca mới ngớ ra anh đang nói đến chuyện gì.
Khoảng thời gian trước, lúc bà dì cô đến thăm, người này đã máu lạnh vô tình cướp hết toàn bộ thuốc giảm đau của cô không sót một mảnh, thậm chí hai vỉ nằm trong hộp đựng nơi phòng bếp cũng không tha.
Hướng Ca nâng đôi chân dài lên, cả người dựa vào sofa, buồn bã nói: "Đàn anh, em cảm thấy anh thay đổi rồi."
Chu Hành Diễn bên kia khẽ thấp giọng cười: "Thay đổi thế nào?"
"Bây giờ anh vậy mà lại trả cho em, em cứ tưởng anh vứt thẳng vào thùng rác cơ."
Chu Hành Diễn trầm mặc một chút: "Vốn đã vứt vào thùng rác rồi, anh vừa lấy ra đấy."
"..."
Hướng Ca: "Hay là anh khỏi đưa cho em đi."
Nói xong, Hướng Ca cúp luôn điện thoại, lập tức nhảy dựng dậy.
Ném điện thoại xuống sofa, cô đứng đó một lúc mới chạy một mạch đến bàn trang điểm trong phòng ngủ, đứng trước gương nhìn trái ngó phải.
Vì đặc thù công việc phải trang điểm hàng ngày, thế nên mỗi khi quay chụp xong, Hướng Ca đều ngại để từng lớp từng lớp trang điểm bám trên mặt mình, nên sẽ tẩy trang ở công ty luôn.
Lúc này, cô gái trong gương đang để mặt mộc, ngũ quan không có vấn đề gì lớn, chẳng qua bởi vì làm cú đêm đã lâu, cộng với nguyên nhân công việc, thế nên dưới mắt có chút quầng thâm nhàn nhạt.
Nhưng làn da lại không vì vậy mà kém sắc, đây cũng luôn là điểm khiến cô âm thầm tự hào.

Phụ nữ là những sinh vật rất hay tự lừa dối bản thân, rõ ràng biết bản thân lúc phát sốt có bao nhiêu tiều tụy xấu xí cũng đã sớm bị người ta trông thấy, nhưng lúc gặp lại vẫn là nhịn không được để ý vẻ ngoài của mình một chút.
Nhất là lần này, khi hai người còn đặc biệt hẹn trước với nhau.
Hướng Ca ghé người vào bàn nhìn chằm chặp tấm gương trong chốc lát, đầu ngón tay khẽ gõ nhẹ hai ba nhịp, nghĩ đến buổi tối còn sẽ đi ra ngoài ăn cơm, cô vẫn là đứng dậy đi rửa mặt, bắt đầu dưỡng da rồi bôi kem nền.
Trời vốn đã tối, cô cũng có chút lười, vì thế dứt khoát lược đi nhiều bước, chỉ trang điểm nhẹ một tí.

Thời gian còn sớm, cô cũng không vội, chầm chậm trang điểm xong thì ngồi xếp bằng trên sofa xem video.
Sau khi xem xong mấy video mỹ thực đã là năm giờ rưỡi, mắt thấy sắp đến giờ hẹn, Hướng Ca tắt máy đi vào nhà thay quần áo.
Kết quả vừa mới thay đồ xong, chuông cửa đã vang lên.
Hướng Ca không ngờ Chu Hành Diễn sẽ đến nhanh như vậy, "Ơi" một tiếng, cô túm lấy mái tóc dài của mình ra khỏi cổ áo, không thèm nhìn mà trực tiếp mở cửa.
Đầu cô hơi cúi, một bên sửa sang lại tóc, một bên ngẩng đầu lên, "Anh tới nhanh——"
Nói được một nửa, đột nhiên im bặt.
Người đàn ông đứng nơi cửa mặc một chiếc áo khoác xám cùng quần jean xanh nhạt, áo có chút cũ, cổ tay và góc áo đều đã xơ hết, quần cũng giặt nhiều tới nỗi trắng bệch.
Dưới chân đi một đôi giày thể thao, phía trên đã bị bẩn, nhưng hai bên giày vẫn sạch sẽ, như thể chúng được đặc biệt đánh sạch.
Mái tóc được cắt ngắn, làn da rất đen, gương mặt đầy nếp nhăn, thoạt nhìn như mảnh đất khô cằn thiếu nước, cả người vừa già nua lại tiều tụy, nhưng đôi mắt đen lại sáng vô cùng.
Cả người Hướng Ca hệt như bị đóng đinh tại chỗ, ánh mắt trống rỗng.

Môi cô mấp máy nhưng lại không thể nói thành lời.
Người đàn ông liếm liếm môi, có chút chật vật đánh giá cô một vòng từ trên xuống dưới: "Đã lâu không gặp, bảo bối."
Một câu kia giống như ấn xuống công tắc khởi động, Hướng Ca phục hồi tinh thần lại, theo bản năng muốn đóng cửa, nhưng lại bị cánh tay người bên ngoài lanh lẹ chống lại.
Khóe miệng Hướng Lâm rũ xuống, nở một nụ cười không giống ai, giọng có chút khàn: "Nhiều năm không gặp như vậy, con không nhớ bố sao?"
Ngón tay đang nắm lấy chốt cửa của Hướng Ca cứng đờ, khớp xương bắt đầu trắng bệch, cô mím môi, không nói chuyện.
Tay Hướng Lâm cầm một cuốn tạp chí, giơ lên trước mặt cô huơ huơ: "Thật không ngờ con gái của ta lớn lên lại có tiền đồ như thế, là minh tinh sao?" Ông ta nghiêng đầu, đọc những dòng phỏng vấn của cô trên trang giấy, đọc xong lại ngẩng lên, "Người mẫu à?"
Hướng Ca mặt không cảm xúc nhìn ông ta, "Liên quan gì đến ông?"
Vẻ mặt Hướng Lâm nhìn qua có vẻ không hề để bụng: "Sao lại nói chuyện không đầu không đuôi với bố như thế?"
Nhìn gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ xuất hiện trước mắt, Hướng Ca chỉ cảm thấy máu trong người như đông cứng lại, đầu ngón tay bắt đầu tê dại, như thế có thứ gì đó đang rít gào muốn xông ra ngoài.
Cô hít sâu một hơi, đè nén sự biến hóa trong lòng, lạnh lùng nhìn người trước mặt nói: "Làm sao ông lại tìm được chỗ này?"
Ông ta thấy được tạp chí, tìm được công ty cô thì vẫn còn có thể hiểu được, nhưng lúc này đây, người này lại như ma như quỷ xuất hiện trước cửa nhà cô.
Cả người Hướng Ca rét run, cảm giác bất an dấy lên mạnh mẽ.

"Ông theo dõi tôi?"
Hướng Lâm vẫn cười như cũ, ngữ điệu rất bình thản: "Con đừng khẩn trương như thế, ta chỉ đến xem xem con gái của ta bây giờ sống có ổn không thôi."
"Phải không?" Hướng Ca rũ mi, "Thế bây giờ ông thấy rồi đấy, đi thong thả không tiễn."
Người đàn ông hoàn toàn thờ ơ trước thái độ bài xích của cô.
Thậm chí tầm mắt ông ta còn lướt qua cô, bình tĩnh đánh giá nhà của Hướng Ca một vòng.
Bên trong trang trí rất đơn giản, tường được sơn trắng, ghế sofa rất lớn, trên đó có vài bộ quần áo, nhìn chung khá thoải mái, chỗ nào cũng có đệm êm ái.

Trên tấm thảm có rải rác vài cuốn tạp chí, xa xa cạnh chiếc cửa sổ lớn sát đất trồng vài chậu cây leo thân mềm, lá xanh mềm mại rũ xuống.
Ông ta nghiêng người về phía trước, tiến vào trong hai bước.

Cả người Hướng Ca căng thẳng, bàn tay nắm lấy chốt cửa không hề buông lỏng, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cũng không có ý lùi lại nhường đường.
Hướng Lâm có chút kinh ngạc cúi đầu nhìn cô, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: "Vất vả lắm bố mới gặp được con, con thế mà không cho bố vào ngồi một chút sao?"
Cô lạnh lùng nhìn ông ta, trong đôi mắt đen nhánh không hề có một tia dao động.
Hướng Lâm đứng ở cửa, bàn tay chậm rãi mò mẫm trên khung cửa gỗ, nói: "Tiểu Ca bây giờ đã lớn rồi, còn nghịch ngợm hơn trước nữa, không còn nhớ lúc bé từng ngồi trên cổ bố đòi ăn thứ này ăn thứ kia ư?"
Hướng Ca cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng cuối cùng, lời này lại khiến một dây thần kinh trong cô đứt "phụt".
Không thể nhịn được nữa, cô đột nhiên buông lỏng tay, cả người lùi về một bước kéo dãn khoảng cách, cất cao giọng: "Rốt cuộc ông muốn làm cái gì thế!"
Hàm răng cô gắt gao cắn chặt, tay nắm lại thành quyền, móng tay cơ hồ khảm vào da thịt.
Từ trước đến nay cô chưa từng sợ ông ta.
Ngay từ đầu trong ký ức của cô, Hướng Lâm cũng giống như bao người bố khác.
Khi đi làm về, ông sẽ mua đồ ăn cho cô, cũng sẽ cười vang bế bổng cô lên, những ngày được nghỉ, ông cũng sẽ mang cô đi ra ngoài chơi.
Kể từ khi còn rất nhỏ, Hướng Ca như một cô công chúa sống trong lâu đài hạnh phúc, mẹ xinh như tiên nữ, còn bố lại là một cảnh sát vô cùng oách.
Mọi thứ cứ tưởng sẽ mãi đẹp đẽ như vậy, đẹp đến mức cô có thể bỏ đi ngoài tai những trận cãi vã thường xuyên giữa bố mẹ, loáng thoáng nhắc đến hai chữ con trai con gái.
Câu chuyện rẽ theo hướng khác từ bao giờ, Hướng Ca cũng không còn rõ.
Chỉ nhớ từ sau khi Hướng Lâm thất nghiệp, ông bắt đầu rượu chè, dần trở nên đa nghi, gương mặt cũng vặn vẹo khác thường.
Nhưng ít nhất ở thời điểm đó, Hướng Lâm vẫn được coi là bình thường.
Lúc Tô Tĩnh thua kiện, lần đầu tiên Hướng Ca khóc.
Cô gái nhỏ khóc ôm lấy mẹ thật chặt không chịu buông, giọng nói non nớt, khàn khàn cất lên hỏi: "Mẹ ơi, có phải bởi vì con là con gái không?"

Cô bé mười hai tuổi, dù ngây thơ nhưng vẫn đủ nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.
Bởi cô sinh ra đã là con gái.
Bởi vì là con gái, cho nên ông bà nội đều không thích cô, hệt như trong trí nhớ ngày còn thơ, chưa từng được nhìn thấy gương mặt tươi cười hiền hậu của ông bà mình.
Bởi vì là con gái, cho nên bố mẹ mới cãi nhau, mới càng ngày càng không thích cô, mới đột nhiên phát giận nói rằng sao lại sinh ra một cục nợ như thế.
Tô Tĩnh cũng khóc lóc ôm chặt lấy cô, nói sẽ đến đón cô về, nói sẽ trở nên có năng lực để bảo vệ cô.
Hướng Ca đột nhiên an tĩnh lại.
Cô gái nhỏ lau sạch nước mắt trên mặt, giơ cánh tay bé xíu lên ôm bà, như đang trấn an, nói: "Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, mẹ cứ đi đi."
Mẹ của cô không nên như vậy.
Mẹ của cô là người phụ nữ đẹp nhất, tốt nhất cô từng biết, bà nên vui vẻ trải qua từng ngày hạnh phúc, chứ không phải héo mòn bởi những thứ như thế.
Cô đã lớn, cô có thể tự chăm sóc bản thân.
Cô không thể liên lụy tới mẹ.
Đó là lần đầu tiên Hướng Ca khóc.
Cũng là lần cuối cùng.
Cũng vào chính ngày ấy, lần đầu tiên Hướng Lâm đánh cô.
Cô rất sợ đau, lúc bé, khi bị ngã xuống đất đến trầy cả đầu gối, hốc mắt cô đã đỏ hoe vì đau.

Nhưng sau này khi đối mặt với Hướng Lâm, cô lại chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Cô từng phản kháng, từng báo cảnh sát, từng cầu xin sự giúp đỡ của hàng xóm, cũng từng cắn chặt môi mắng ông, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ mở miệng cầu xin sự thương xót hay khóc lóc.
Cô chưa bao giờ sợ ông ta.
Ngày Tô Tĩnh trở về là một ngày đẹp trời.
Đêm hôm trước vừa có một trận mưa nhỏ, cái nắng buổi trưa hè khiến hơi nước còn đọng lại trên mặt đất nhanh chóng bốc hơi, người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ trông rất xa xỉ, nước da trắng ngần, đôi mắt và mày vô cùng thanh tú, mái tóc màu nâu nhạt được uốn thành từng lọn xoăn lớn.
Tô Tĩnh đứng ở cổng trường, phía sau là một chiếc xe thoạt nhìn rất đắt tiền, nói: "Mẹ tới đón con rồi đây."
Trong những năm kia, Hướng Ca đã chờ mong điều này gần như từng giây từng phút, chờ mong giây tiếp theo bà sẽ trở về, sẽ mang cô đi.
Nhưng trong một khắc đó, cô lại có tia do dự.
Giống như đột nhiên, có chút luyến tiếc.
Có một thiếu niên rạng rỡ như vậy, sẽ dán băng dán cá nhân cho cô, sẽ thu thập cục diện rối rắm lúc cô suýt đốt cháy phòng bếp, sẽ xụ mặt vô cùng khó coi lôi lôi kéo kéo cô rời giường, cũng sẽ mím chặt môi nhìn cô nói: "Hướng Ca, em mà còn như vậy nữa là tôi mặc kệ em."
Bất kể thế nào thì ít nhất, Hướng Ca cũng muốn nói với anh một tiếng.
Trước lúc rời đi, cô muốn nói với anh, hình như em thích anh rồi.

Cũng muốn hỏi anh, anh có thích em không?
Sau đó lại nói cho anh biết, em phải đi rồi, nhưng em sẽ trở lại, anh chờ em về được không?
Nhưng làm thế nào để giải thích điều này với anh đây?

Bởi vì nguyên nhân này, giống như đều khiến con người ta không có cách nào mở miệng.
Sâu thẳm bên trong là lòng tự trọng xen lẫn chút mặc cảm tự ti, cô như vậy, gia đình cô như vậy, Hướng Ca rất rất không muốn để cho anh biết.
Chỉ một mình anh, bất kể thế nào đều không muốn để cho anh biết.
Cửa phòng mở ra, có luồng gió từ trong thang máy tràn vào thổi tung làn váy của cô, cả người khẽ run lên vì lạnh.
Hướng Ca đứng đó như một pho tượng, hít một hơi sâu, cô bình tĩnh lại, "Bố,", cô nhàn nhạt nói, "Tôi gọi ông một tiếng bố này, bây giờ tôi đang sống vô cùng tốt, chuyện trước kia đã qua rồi thì thôi, tôi không muốn nhắc lại, cũng không muốn nhìn thấy ông."
"Tôi đã không còn là cô bé nhỏ ngồi trên cổ ông như trước, tôi bây giờ đã lớn, ông không có bất kỳ tình cảm nào với tôi, trùng hợp là tôi cũng thế, thế nên ông cũng không cần tìm đến tôi diễn ba trò phụ tử tình thâm đâu.

Ông muốn gì hay muốn làm gì, chi bằng cứ việc nói thẳng." Cô cười như không cười, ý trào phúng trong mắt rõ ràng không chút che giấu, "Tuy rằng ông có nói ra cũng vô ích, tôi sẽ không nghe, cũng sẽ không cho ông bất cứ thứ gì."
Những lời cô nói đều rất lạnh lùng tàn nhẫn, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hướng Lâm.

Người đàn ông hơi do dự, vẻ mặt muốn nói lại thôi, người đi vào phòng, xoay người đóng cửa lại.
Không đóng được.
Hướng Lâm quay đầu lại.
Chu Hành Diễn đứng ở sau cửa, một tay chống lấy cửa, khẽ nhìn qua Hướng Ca đang đứng phía sau một chút, rồi lại đảo mắt nhìn quanh một vòng.
"Ngài có việc gì sao?"
Hướng Lâm hiển nhiên không kịp phản ứng lại.
Chu Hành Diễn bình tĩnh nhìn ông ta, đôi mắt đen nhánh vô cùng lạnh nhạt.
Hướng Lâm nhìn anh, lại quay đầu nhìn Hướng Ca, ngượng ngùng cười một cái: "Không có việc gì." Rồi xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa, ông ta dừng một chút, lại quay đầu, nhìn Hướng Ca đang đứng trong phòng một cái.
Hướng Ca không nhìn ông, trực tiếp đi tới đóng cửa lại.
"Sầm" một tiếng, cô đứng im nhìn cánh cửa hồi lâu.
Cả người dường như đột nhiên mất đi sức lực, đầu gối cô mềm nhũn, cánh tay cứng đờ buông thõng bên người, đầu ngón tay lạnh lẽo.
Một lúc lâu sau, cô chậm rãi quay người lại, ngẩng đầu lên nhìn anh, cánh môi cắn chặt đến trắng bệch.
Chu Hành Diễn rũ mắt nhìn cô, không nói gì.
Cổ họng Hướng Ca khô khốc.
"Em..."
Chu Hành Diễn bước lên trước một bước, anh vươn tay, ôm cô vào trong ngực.
Cô đột nhiên không kịp phòng bị đụng phải lồng ngực rắn chắc của anh, thân thể lạnh lẽo khẽ run lên.
Chu Hành Diễn cảm nhận được, cánh tay hơi thu lại ôm chặt lấy người trong ngực, bàn tay rộng lớn phủ lên sau gáy cô, xoa nhẹ.
"Đừng sợ."
Anh trầm giọng nói, "Anh ở đây, đừng sợ.".


Bình luận

Truyện đang đọc