GẶP NGƯỜI ĐÚNG LÚC


Editor: Chanh
Hướng Ca tới kỳ sinh lý, Chu Hành Diễn cũng chỉ bình tĩnh trình bày sự thật một chút để cô thành thật hơn chứ không hề có ý nghĩ gì khác.
Vậy mà cô gái ngược lại không hề buông tha, lật người ngồi dậy, xòe bàn tay nhỏ trắng nõn lên trước mặt anh, gãi gãi, như cách một tầng không khí cào nhẹ vào lòng anh: "Thế, em dùng cái này nhé?"
"..."
Chu Hành Diễn lại dí đầu cô vào ngực mình: "Càng nói em càng không thành thật đúng không?"
Hướng Ca vùi đầu vào trong ngực anh thấp giọng cười, sau một lúc lâu, mới vô cùng tự nhiên mở miệng: "Hành Hành, hai ngày nữa có buổi biểu diễn, em phải qua Ý mấy ngày."
Động tác Chu Hành Diễn khựng lại, cằm gác trên đỉnh đầu cô khẽ cọ cọ: "Khi nào em đi?"
Hướng Ca ngẩng đầu lên: "Tuần sau."
Chu Hành Diễn không nói gì.
Hướng Ca nhìn anh cười tủm tỉm: "Hôm nay em còn ký hợp đồng với mấy thương hiệu đấy nhé, bây giờ cũng xem như thành người mẫu có người muốn rồi.

Anh chờ em nỗ lực thêm hai năm nữa, đến lúc đó trở thành tú bà rồi sẽ có tiền nuôi anh."
Chu Hành Diễn mím môi: "Trước đây sao lại không có ai muốn?"
Hướng Ca ngẩng đầu có chút mỏi, lại gục xuống dựa vào lòng anh: "Em lùn chứ sao, cũng không có tên trên bảng xếp hạng danh tiếng, nên không có tư cách làm người mẫu trình diễn trên sàn catwalk, cũng chỉ có thể yên lặng đứng ở dưới thôi."
Cô nói điều này một cách rất thản nhiên, nhưng Chu Hành Diễn nghe được lòng lại khó chịu vô cùng.
Anh không thể nghe ai đó nói rằng cô không tốt, với anh, cô quá hoàn hảo, từ đầu đến chân đều vô cùng hoàn mỹ không chút tì vết, bất kỳ chuyện gì cũng không thể xuất hiện tình huống "không đủ tư cách".
Cho dù lời này do chính miệng cô nói ra cũng không được.
Chu Hành Diễn rũ mắt: "Sao lại không đủ tư cách, chiều cao trung bình của phụ nữ châu Á chỉ rơi vào tầm khoảng 160cm, người mẫu cao 172cm thôi là vừa, cao quá không có tính đại diện." Anh nghiêm túc nói, "Trong giới thời trang bọn em có tổ chức nào phụ trách quản lý hòm thư góp ý không, để anh đi viết lá thư kiến nghị bọn họ sửa lại tiêu chuẩn chiều cao của người mẫu trên sàn diễn."
Hướng Ca sững sờ, cô bị bộ dáng nghiêm túc này của anh chọc cười: "Bác sĩ Chu, anh có đọc tiểu thuyết ngôn tình à?"
"Gì cơ?"
"Ban nãy anh trông như tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình ấy, người phụ nữ của tôi là chân lý, cô ấy muốn trở thành người mẫu cao 1 mét 5, vậy thì mở một công ty người mẫu cho cô ấy, vóc người phải cao đúng 1 mét 5, nhiều hơn một phân cũng không được" Hướng Ca bắt chước giọng điệu của của mấy tổng tài trong phim ngôn tình, nói xong bèn gật gật đầu, "Đại khái là như thế đó."
Chu Hành Diễn nghiêng đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Sau đó nam chính mở công ty bán quần áo trẻ em cho nữ chính à?"
"..."
Hướng Ca cảm thấy người đàn ông này thực sự không có khiếu hài hước.
- -
Hướng Ca không nói với Chu Hành Diễn việc mình tới Milan như thường lệ, cũng không phải không muốn nói cho anh, mà cô đã quen ở một mình nhiều năm như vậy, trong lúc nhất thời không quen với việc gọi điện báo cáo với người khác lịch trình của mình, hơn nữa cũng nghĩ công việc anh bận rộn, nếu có biết cũng không có thời gian tới tiễn cô.
Kết quả không biết Chu Hành Diễn nghe được tin tức từ đâu, xin nghỉ phép nửa ngày, Hướng Ca đã gọi Trình Mục tới đón, xe bảo mẫu đã đậu ở dưới lầu, Chu Hành Diễn cũng không lái xe, dứt khoát ngồi chung xe với cô.
Trình Mục nhìn vị bác sĩ lạnh lùng mình từng đưa bữa sáng tới tặng những hai lần này lên xe, cau mày nhìn đoạn bắp chân đang phơi mình trong không khí se lạnh cuối thu của Hướng Ca, rồi đem áo trong người đắp lên đùi cô.
Trong lòng Trình Mục yên lặng bội phục Hướng Ca mười giây, chị Hướng Ca đúng là lợi hại, nhắm trúng anh này là hốt được tới tay luôn.
Cậu còn định nói, thật ra trong xe mở điều hòa, cũng không lạnh lắm, ngài không cần cẩn thận thế đâu.
Mãi cho tới khi đưa người đến sân bay, hôm nay Cung Mạt không tới, vì thế Trình Mục đi theo xuống xe, nhìn Chu Hành Diễn như một bà mẹ già dặn tới dặn lui, nhắc nhở lịch sinh hoạt từ sáng đến tối, chỉ hận không thể cột mình đi theo cùng.
Còn Hướng Ca lại đang lười biếng nằm dài trên mặt bàn, trên vai khoác áo khoác, nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, đột nhiên giơ tay vòng lấy cổ anh hôn một cái.
Trình Mục quay mặt đi, gương mặt cẩu độc thân đầy vẻ bi thương.
Cánh môi Hướng Ca dán lên môi anh nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, khóe mắt cong lên: "Bác sĩ Chu lại phải phòng không gối chiếc rồi, đáng thương quá."
Chu Hành Diễn không phản bác, ngược lại rũ mắt mím chặt môi, khóe mắt hơi xụ xuống, nom như có chút tủi thân, giống hệt chú chó Golden bị chủ nhân bỏ rơi ở nhà không cho đi chơi cùng.
"Đúng vậy, thật là đáng thương." Anh thấp giọng nói.
Rất hiếm khi anh để lộ ra dáng vẻ này, trong nháy mắt lòng Hướng Ca mềm nhũn, đã tới giờ vào cổng soát vé nhưng chân cô hoàn toàn không có cảm giác muốn nhúc nhích.
Cô chớp mắt, cánh tay đang câu lấy cổ anh siết chặt, ngẩng đầu lên hôn anh một lần nữa.
Như là đã sớm có linh cảm, anh cũng giơ tay giữ chặt gáy của cô.
Động tác phần vai hơi lớn khiến chiếc áo khoác màu nâu nhạt trên vai cô gái trượt xuống, mặt sàn trong sân bay sáng đến độ có thể soi gương, chiếc áo khoác nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, gần như không chút tiếng động.
Thân hình cao gầy mảnh dẻ của cô gái hơi ngửa đầu, cánh tay víu lấy người đàn ông trước mặt, không để ý xung quanh mà hôn anh.
Thật lâu sau, Hướng Ca mới buông người ra, thỏa mãn liếm môi một cái: " Hành Hành."
Chu Hành Diễn rũ mắt, ngón tay nhẹ nhàng quấn lấy lọn tóc mềm của cô: "Ừ."
"Hành Hành."
"Anh ở đây." Anh nhẹ nhàng nói.
Hướng Ca nhìn anh, đôi mắt đen láy tràn ngập sự dịu dàng.
Cô không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn anh, lại gọi tên anh một lần nữa: "Hành Hành."
Chu Hành Diễn nhìn cô, không lên tiếng.
Anh chỉ mong giờ khắc này thời gian có thể dừng trôi, chỉ cần nghe cô gọi tên mình hết lần này đến lần khác, là lòng anh đã đong đầy cảm xúc mãn nguyện.
Chỉ cần nghe được giọng nói của cô, cảm nhận được từng hơi thở, độ ấm, mùi hương thuộc về cô, là sinh mệnh giống như được lấp đầy.

Sau khi Chu Hành Diễn và Hướng Ca ở bên nhau, Lương Thịnh Tây từng hỏi anh rằng, anh thích cô bao nhiêu.
Lúc ấy anh không đáp.
Rốt cuộc mình thích cô bao nhiêu.
Chu Hành Diễn không biết.
Anh quen biết Hướng Ca tám năm, cho dù mỗi ngày mỗi đêm xa cách, hay từng phút từng giây sau khi gặp lại, Chu Hành Diễn đều chưa từng nghĩ đến vấn đề này dẫu chỉ một giây.
Anh chỉ biết rằng, chỉ cần vừa nhìn thấy cô, suy nghĩ đến cô, tâm can đã sôi sục như muốn trào ra.
Chu Hành Diễn thở dài một tiếng, bỗng nhiên giơ hai tay lên ôm lấy cô vào lòng.
Anh rũ mi, đầu gục xuống, cánh môi mấp máy nhẹ nhàng cọ lấy vành tai cô, giọng nói vừa trầm vừa nhẹ: "Hướng Ca."
Giọng nói của anh rất trầm, nhẹ như đang thủ thỉ, vừa có vẻ bất đắc dĩ cảm thán, lại giống như tự mình sa ngã trầm luân: "Rốt cuộc anh thích em đến nhường nào nhỉ."
Cả người Hướng Ca nhẹ run lên, đôi mắt bỗng chốc mở to.
Hai cái tên Chu Hành Diễn và Hướng Ca đặt ở bên nhau, giống như đã vượt qua muôn sông nghìn núi, cũng giống như vô cùng tự nhiên thuận lý thành chương.
Thậm chí ngay cả một câu thích cũng chưa từng nói ra khỏi miệng.
Thật ra từ trước đến nay, Hướng Ca chưa bao giờ là một người dũng cảm, những mặt khác lúc nào cũng tốt, duy chỉ lúc đối diện với mặt tình cảm và gia đình, cô sẽ trở nên vô cùng mâu thuẫn, sẽ theo bản năng nhút nhát muốn chùn bước, cũng sẽ vô thức hoài nghi liệu bản thân mình có xứng đáng để có được hay không.
Hoàn cảnh lớn lên từ bé khiến đáy lòng cô luôn cảnh giác với mọi thứ.
Cô kiêu ngạo, nhưng cũng tự ti hơn bất kỳ ai.
Mãi đến khi Chu Hành Diễn xuất hiện.
Sau lưng cô như xuất hiện một đôi bàn tay vô hình, không ngừng đẩy cô tiến về phía trước, để cô quyết đoán không chút chần chừ bước gần về phía anh.
Giống như bên tai có người không ngừng cổ vũ cô, rằng dũng cảm một chút, dũng cảm thêm chút nữa, thôi thúc cô bước đến gần anh thêm một bước, rồi lại một bước.
Mãi đến khi anh xuất hiện.
Anh quá tốt, mang theo ánh sáng rực rỡ, anh như tia sáng đầu tiên của một ngày đầu đông, xuyên qua những lớp mây dày, xua đi bóng tối mịt mờ của cô trong những đêm dài đằng đẵng.
Anh cũng dịu dàng ôm cô vào lòng, thủ thỉ bên tai cô hết lần này đến lần khác, rằng cô rất tuyệt, cô vừa thiện lương lại dũng cảm, cô là cô gái tốt nhất trên đời này, mỗi một sợi lông mi đều vô cùng đáng yêu.
Trái tim cô run rẩy cho đến khi đầu ngón tay tê dại, Hướng Ca ôm chặt lấy anh, cánh mũi chun lại, giọng nói vừa mềm lại có chút nghèn nghẹn: "Anh cố ý đúng không, anh muốn em trễ mất chuyến bay chứ gì."
Chu Hành Diễn bật cười.
Cô gái trong ngực anh mảnh khảnh, mềm mại như không xương, giống như chỉ cần dùng sức một chút là người sẽ gãy làm đôi, thật khiến người ta không nhịn được mà cẩn thận nâng niu trong lòng.
Muốn ôm cô, chiều chuộng cô, muốn cho cô những điều tốt nhất anh có thể có trên thế giới này.
Anh thấp giọng cười khẽ: "Vậy em có đi nữa không?"
Hướng Ca trầm mặc trong chốc lát, cánh tay buông lỏng ra, cả người hơi lùi về sau: "Hành Hành, em sẽ trở nên thật lợi hại."
Cô nghiêm túc nhìn anh: "Em cũng sẽ bước lên trên đỉnh cao, trở thành người lợi hại nhất trong giới, đến lúc đó, chúng ta kết hôn đi."
Ánh mặt trời ban mai dịu nhẹ, xuyên qua từng lớp cửa kính của chiếc giếng trời trong suốt nơi sân bay, hàng mi dài của cô nhẹ chớp, như được nhuốm lên một tầng vàng nhạt.
Cả người đắm mình dưới ánh sáng mặt trời, giống như một bức tranh hoàn chỉnh sống động, giống như chú sư tử đang từ từ thức giấc, cũng giống như cánh bướm đang vươn mình thoát kén, chuẩn bị cất cánh bay về bầu trời cao xa.
Chu Hành Diễn cụp mắt nhìn cô, sau một lúc lâu, mới thong thả đầy kiên định đáp: "Được."
Sân bay tấp nập dòng người qua lại, thoáng chốc lướt qua, cũng không kịp dừng lại bao lần.
Bầu trời cao trong xanh, những đám mây bồng bềnh lững thững trôi, thi thoảng lại vang lên tiếng ù ù của máy bay cất cánh.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp.
- -
Những show diễn lớn nhỏ chồng chất nhau diễn ra vào tháng chín tháng mười, thời gian bận rộn nhất rõ ràng đã qua, nhưng dường như Hướng Ca lại càng tất bật hơn.
Gần như chỉ trong chớp mắt, công việc chuẩn bị cho tuần lễ thời trang thu đông vào tháng hai và tháng ba đã bắt đầu, các quốc gia lớn lớn bé bé đua nhau tổ chức show diễn để đổi lấy tấm thẻ ưu ái cho tuần lễ thời trang sắp tới.
Thời gian nhàn rỗi của Chu Hành Diễn cũng không nhiều, một khi đã bận là bận đến đầu tắt mặt tối, hai người không có nhiều thời gian gọi điện thoại.

Hướng Ca ở nước ngoài cũng chỉ tranh thủ một chút vào buổi tối gọi video cho anh, chờ tới khi cô về nước được mấy ngày lại phải đi, thời gian càng trở nên quý báu, Chu Hành Diễn chỉ hận không thể tắm rửa cũng lôi cô theo.
Nghĩ đến bản thân mấy tháng trước bị đôi mắt kiên định sáng ngời kia mê hoặc thốt lên chữ "Được.", rồi đổi lấy những đêm dài một mình đơn côi, ngón tay Chu Hành Diễn day day huyệt thái dương, lòng hối hận muốn chết.
Cũng không phải không nuôi nổi cô, biết thế lúc ấy cứ cột chặt cô bên người, lúc nào chán quá thì chụp ảnh bìa cho một tạp chí ít nổi cũng tốt.
Thậm chí ngay cả ngày Tết dương, Chu Hành Diễn cũng chỉ có thể ở cùng Lương Thịnh Tây.
Vốn mang tiếng hoa đã có chủ, thế mà chỉ có thể gặp bạn gái của mình vào ngày đầu năm mới qua màn hình điện thoại, còn phải chịu đựng cảnh anh em tốt cười vui vẻ hả hê khi thấy người gặp họa.
Chu Hành Diễn hối hận xanh cả ruột gan.
Giữa trời đông, thời tiết ngày càng ẩm ướt và lạnh buốt, đầu tháng sau mới tới Tết Nguyên Đán nhưng khắp các con phố, hương vị Tết đã ngập tràn.
Ảnh hậu Tô và viện trưởng Chu đã bay thẳng đến Hải Nam vào tuần trước, lúc này đang cùng nhau hưởng thụ ánh mặt trời chiếu xuống bãi biển xanh bờ cát trắng, hoàn toàn không vướng bận về trời đông giá rét ở quê nhà, thuận tiện báo cho anh một tiếng qua năm mới về.
Lâm Nhiễm cũng chuyển khoa, bản thân Khoa chỉnh hình không giống với những Khoa khác, việc phẫu thuật chỉnh hình đòi hỏi rất nhiều thể lực của bác sĩ, quả thực sẽ gây áp lực không nhỏ cho những bác sĩ nữ, trước giờ cô ta không chịu chuyển đi cũng là vì Chu Hành Diễn.
Trước khi rời đi, cô gái thu dọn sạch sẽ đồ đạc trên bàn chuẩn bị đi ra, đúng lúc Chu Hành Diễn bước vào phòng chuẩn bị tan làm.
Cô ta nhìn anh cười, ngữ khí nhẹ nhàng, trong đôi mắt đẹp mang theo tia mong đợi mỏng manh: "Tôi đi đây, chúc anh sau này sẽ hạnh phúc."

Chu Hành Diễn lạnh lùng gật đầu: "Cảm ơn, cô cũng thế."
Câu trả lời vô cùng tiêu chuẩn không mang theo bất kỳ cảm xúc gì.
Ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng bị chặt đứt.
Bóng lưng rời đi của cô gái có vẻ lạc lõng, dường như Chu Hành Diễn không hề nhận ra, anh vào phòng cởi chiếc áo blouse trắng rồi mặc áo khoác ngoài vào.
Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của anh, Lương Thịnh Tây không khỏi lắc đầu: "Tốt xấu gì em gái Lâm cũng theo đuổi cậu 6 năm trời, cậu không có chút cảm giác gì thật à?"
Vẻ mặt Chu Hành Diễn không chút gợn sóng, cầm lấy điện thoại trên bàn: "Tôi nhớ rõ 6 năm trước mình cũng đã từ chối rồi," anh bỏ điện thoại vào túi, nghiêng đầu nhìn anh chàng, có chút buồn cười nhướng mày, "Bây giờ cậu không đứng về phe em gái yêu tinh nữa à?"
"Này này tôi chắc chắn về phe em gái yêu tinh đến chết nhé," Lương Thịnh Tây vội vàng nói, "Tôi chỉ cảm khái một chút, vẻ lạnh lùng vô tình của A Diễn nhà chúng ta đúng là mười năm như một."
Chu Hành Diễn cong môi cười một cái, không nói gì.
Lương Thịnh Tây cũng không lên tiếng, hai người đi vào thang máy, anh chàng nhịn không được lại liếc người đàn ông bên người một cái.
Thật ra anh chàng nói thế cũng chỉ là trêu chọc đôi câu, quen biết Chu Hành Diễn nhiều năm như vậy, sao anh lại không biết người này vô tình hay không.
Chẳng qua hết thảy thâm tình của anh đều chỉ dành cho một người mà thôi.
Lương Thịnh Tây còn nhớ rõ Chu Hành Diễn thời còn học đại học, còn lạnh nhạt hơn so với bây giờ, cả người như một hồ nước tĩnh lặng, không có một chút tươi tắn vốn nên có ở độ tuổi này.
Sau này ở chung với nhau một thời gian, đôi bên đã dần trở nên quen thuộc, anh mới nói nhiều hơn một chút, nhưng phần đa thời gian vẫn trầm mặc như cũ, sau khi tan học rồi lại bận rộn việc khác, khó có khi gặp được mọi người trong phòng ngủ.
Mãi tới khi có một buổi giao lưu, Lương Thịnh Tây uống chút rượu, mơ mơ màng màng đi vào nhà vệ sinh, chợt thấy Chu Hành Diễn đang ngồi tựa vào sàn đá cẩm thạch của toilet.
Lương Thịnh Tây cho rằng anh uống quá chén, bèn đi qua ngồi xổm xuống gọi anh, vừa định chế giễu tửu lượng của anh quá gà, mới uống được mấy chén mà đã say quắc cần câu.
Đột nhiên Chu Hành Diễn ngẩng đầu lên.
Lương Thịnh Tây bỗng chốc nghẹn họng.
Đôi mắt trầm tĩnh kia đã đỏ ửng, khóe mắt ẩm ướt, con ngươi tối đến mức khiến người khác nhìn không thấu.
Cánh môi mỏng mím chặt, trắng bệch.
Chu Hành Diễn nhìn anh một hồi lâu, mới khàn giọng mở miệng: "Tôi đánh mất cô ấy rồi."
Lương Thịnh Tây sửng sốt.
Giọng nói Chu Hành Diễn khản đặc, giống như lẫn vào cát, ánh mắt trống rỗng vô hồn: "Tôi không tìm được cô ấy..."
Lương Thịnh Tây cảm thấy, anh quả thực đã uống quá nhiều rồi.
Cũng kể từ khi đó, anh mới ý thức được, người đàn ông thoạt nhìn lạnh lùng đến mức vô tình này, hóa ra cũng có những cảm xúc mãnh liệt đến kinh tâm động phách như thế.
Nói như thế nào nhỉ, người thoạt nhìn càng bạc tình, lúc yêu đương lại càng cuồng loạn.
Lần đó chỉ có một mình Lương Thịnh Tây nhìn thấy được, sau đó Chu Hành Diễn cũng không có gì thay đổi, cho nên Lương Thịnh Tây cũng không biết được rốt cuộc, anh có nhớ rõ chuyện tối ngày hôm đó không.
Chu Hành Diễn vẫn thường xuyên không ở phòng ngủ, làm ngơ trước đủ loại ám chỉ của mọi cô gái, hầu hết thời gian, anh chỉ lặng im nghe bọn họ nói chuyện, thi thoảng mới lên tiếng vài câu, nhưng câu nào câu nấy đều mang tính sát thương cao vô cùng.
Mãi cho tới một lần, bọn họ tan học trở về, Đào Viễn muốn đi mua số mới của một cuốn tạp chí nào đó, sạp báo vừa khéo ở ngay gần cạnh trường.
Chờ tới khi Đào Viễn mua xong chuẩn bị rời đi, Chu Hành Diễn vẫn không nhúc nhích.
Anh tựa hồ đang ngẩn người, trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng từ góc độ của Lương Thịnh Tây lại có thể thấy rõ, đôi mắt đen láy kia phảng phất ánh lên tia kích động, rồi sau đó, nhẹ nhàng bừng sáng.
Thật giống như, có thứ gì đó lặng lẽ sống lại.
Anh nương theo ánh mắt của Chu Hành Diễn nhìn qua, đó là một quyển tạp chí thời trang rất mỏng, chất giấy thoạt trông có chút thô ráp, nhìn qua khá rẻ tiền, nhưng cô gái ở trên mặt bìa lại rất đẹp.
Giống như yêu tinh câu lấy hồn phách của người ta, vừa kiêu ngạo lại rực rỡ, khiến người nhìn không thể rời mắt.
Lúc Chu Hành Diễn mua quyển tạp chí kia về, Đào Viễn và Lâm Tu Nhiên cũng chưa nhìn thấy mặt bìa, chỉ biết từ đó về sau Chu Hành Diễn bắt đầu có hứng thú mua tạp chí thời trang, Đào Viễn còn đùa không biết có phải anh đang thích thầm em gái nào bên khoa thiết kế nên chuẩn bị đổi chuyên ngành hay không.
Khi ấy Lương Thịnh Tây tỏ vẻ tán đồng, mãi đến khi nhiều năm trôi qua, anh gặp được Hướng Ca ở trong bệnh viện.
Thời gian trôi qua đã quá lâu, hơn nữa trước đó anh cũng mới chỉ ngẫu nhiên liếc qua đôi lần, vậy nên ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô, quả thực Lương Thịnh Tây nhận không ra.
Nhưng ngoại hình và khí chất của cô thật sự quá nổi bật, chính là kiểu cho dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng cũng khiến người khác dễ dàng lưu lại ấn tượng mơ hồ.
Ting một tiếng, thang máy dừng lại, cánh cửa kim loại chậm rãi mở ra.
Chu Hành Diễn nhấc chân bước ra ngoài, Lương Thịnh Tây cũng đi theo sau.
Hai người một trước một sau, đột nhiên anh chàng mở miệng: "Tìm được rồi sao?"
Chu Hành Diễn nghiêng đầu: "Gì cơ?"
Lương Thịnh Tây không nhìn anh, chỉ đi thẳng về phía trước: "Người trước đó cậu không cẩn thận đánh mất, bây giờ tìm được rồi sao?"
Chu Hành Diễn sửng sốt, bước chân thả chậm lại.
Người đứng ở trước xe, mắt rũ xuống, khóe môi cong cong: "Ừ,"
Anh cười nhẹ, "Tìm được rồi."
- -
Lúc Chu Hành Diễn về đến nơi, trong nhà không tối như anh tưởng tượng, cả căn phòng sáng trưng.
Bên cạnh tủ giày là một đôi bốt cao gót, trước bàn trong phòng khách là chiếc vali bị mở tung đựng đủ loại quần áo đồ đạc cái gì cũng có, đồ lót đặt một bên hông, còn chiếc váy len thì nằm vắt vẻo trên sofa.

Hướng Ca mặc chiếc áo ngủ bằng bông màu san hô nằm dài trên sofa, đang ôm gối ngủ ngon lành.
Đông về nên trong phòng lạnh lẽo, mày cô nhíu lại, cả người cuộn tròn rúc vào trong góc ghế.
Tật xấu không nói bao giờ mình về cho anh biết này của cô vẫn không đổi được, lần nào anh nhắc cô cũng hoa mỹ bảo rằng muốn tặng anh một bất ngờ.
Chu Hành Diễn thở dài, bước vào bế thốc người lên đi vào phòng ngủ, đặt xuống giường đắp chăn đàng hoàng, bật thảm điện lên, rồi rút chiếc gối trong ngực cô ra.
Chu Hành Diễn cúi người, một tay chống xuống nơi mép giường, nghiêng đầu nhìn cô.
Khi cô ngủ say, bờ mi dài cụp uống, khóe mắt hơi xếch lên tạo thành một đường vòng cung mềm mại, hệt như đang cười.
Cánh môi no đủ thi thoảng hơi mấp máy, lộ ra nét đáng yêu tuyệt đối không bao giờ xuất hiện những lúc người tỉnh táo.
Chu Hành Diễn rũ mắt chăm chú nhìn cô gái đang ngủ ngon lành trên giường, khóe môi vô thức cong lên.
Giống như có nhìn chừng nào vẫn cảm thấy không đủ.
- -
Lần trở về này Hướng Ca có một kỳ nghỉ dài, ở lại trong nước đến hết Tết Nguyên Đán, rồi lại bắt đầu bận rộn cho Tuần lễ thời trang New York diễn ra vào tháng hai.
Mùa đông trong phòng lạnh lẽo, giống như thấp hơn ngoài trời mấy độ, con sâu thích ngủ nướng như Hướng Ca lại càng không muốn bò ra khỏi chăn, buổi sáng bị Chu Hành Diễn gọi dậy ăn sáng, chờ anh đi làm xong lại ba chân bốn cẳng chạy vào phòng ngủ chui tót vào ổ chăn, bật điều hòa hưởng thụ như thể hơn nửa thế kỷ rồi chưa được kỳ nghỉ phép nào.
Những lúc làm việc thời gian như trôi chậm hơn hẳn, trước đêm giao thừa một ngày, rốt cuộc Chu Hành Diễn cũng được nghỉ.
Bố mẹ Chu đã đi Hải Nam chơi, Tô Tĩnh lại đang ở Pháp, đêm giao thừa chỉ còn lại hai người Chu Hành Diễn và Hướng Ca.
Vốn dĩ Hướng Ca ở nhà suốt ngày cũng đã bắt đầu chán đến mốc meo, khó khăn lắm mới có chút việc để làm, cô vô cùng tích cực sắm sửa trang hoàng nhà cửa đón Tết, chiếc cửa sổ sát đất thật lớn trong phòng khách được treo một dải những chiếc đèn lồng đỏ rực, trên mặt kính dán chữ Phúc thật lớn, câu đối thì đợi Chu Hành Diễn trở về rồi chọn, ngay cả ga giường vỏ gối cũng được đổi thành màu đỏ chót.
Phong cách của nhà Chu Hành Diễn vốn đơn giản nay đã bắt đầu thay đổi từng chút một, thậm chí cô còn mua những bộ đồ ăn màu sắc tươi sáng để dùng cho dịp năm mới.
Hướng Ca không biết nấu ăn, cơm tối cơm tất niên đều giao cho Chu Hành Diễn xử lý, Hướng Ca lang thang không có mục tiêu đi lòng vòng trong phòng bếp, xung phong nhận nhiệm vụ giúp anh rửa rau lấy bát đĩa dọn bàn, vừa làm vừa tự kiểm điểm: "Em có nên đi học nấu ăn không nhỉ?"
Chu Hành Diễn thuần thục lắc chảo: "Không phải em biết cuốn sushi đấy sao."
Hướng Ca nhớ tới những cuộn sushi xấu xí mình cuốn trước đó dưới sự chỉ bảo của Cung Mạt: "Cái đấy cũng tính là nấu ăn hở anh?"
Anh ừ một tiếng: "Không cần học, em biết làm cái này là được, những cái khác cứ để anh."
Vốn dĩ Hướng Ca cũng không quá nhiệt tình với chuyện học nấu nướng, anh có lòng cho cô bậc thang thì cô cũng có dạ bước xuống, buổi tối Chu Hành Diễn làm vằn thắn, bèn lọ mọ tới bên cạnh nặn hoa hướng dương.
Lúc còn nhỏ bố mẹ hay cho con trẻ gói cái này, chụm hai mép của vỏ bánh lại với nhau, chừa một lỗ ở giữa để nhét nhân vào rồi miết kín lại sao cho tròn trịa.
Chu Hành Diễn nhìn cô thích thú nghịch cục bột trong tay, nhịn không được cười: "Đây là đồ để ăn mà em nghịch như nghịch đất sét thế?"
Hướng Ca đã bắt đầu nặn đến bông hoa hướng dương thứ ba, so với hai bông xiêu xiêu vẹo vẹo xấu hoắc trước đó cũng tạm coi như ra hình ra dáng, cô vừa lòng đặt ở trong lòng bàn tay ngắm nghía một hồi rồi đưa tới trước mặt anh, cong mắt cười: "Hành Hành, tặng anh một đóa hướng dương này."
Chu Hành Diễn ngẩng đầu nhìn cô: "Anh có rồi," trong tay còn đang nặn bột, đột nhiên cúi người hôn nhẹ lên khóe môi cô.
Bên môi Hướng Ca cũng dính một chút bột mì, anh không thèm để ý, cười nhẹ một cái: "Một đóa thôi là đủ."
Tiếng pháo giao thừa rộn ràng vang lên, không khí năm mới còn chưa qua hết mà ở bên kia bán cầu, tuần lễ thời trang New York đã kéo rèm chính thức bắt đầu.
Năm nay Chu Hành Diễn không phải trực, cuối cùng hai người cũng có cơ hội ở bên nhau suốt Tết Âm lịch, mãi đến ngày mùng sáu, Chu Hành Diễn đi làm lại, Hướng Ca cũng chuẩn bị tham gia Tuần lễ thời trang.
Tuần lễ kéo dài từ giữa đến cuối tháng Hai.
Trong Tuần lễ thời trang xuân hè năm ngoái, Hướng Ca sang Paris với vai trò người mẫu dự bị, không có tên tuổi trên bảng xếp hạng danh tiếng, chiều cao cũng không đủ nên không được nhiều người biết đến.
Năm nay, cô đã ký hợp đồng với một số công ty quản lý người mẫu ở New York và Paris, đồng thời cũng trình diễn cho một số thương hiệu lớn nhỏ.
Có nhiều nhà thiết kế ngưỡng mộ và yêu thích Hướng Ca đã đặc biệt thiết kế riêng cho cô những bộ trang phục phù hợp với khí chất và gương mặt thuần Á Đông.

Khí chất mạnh mẽ, độc đáo đầy tự do của cô cuối cùng cũng gây được chút tiếng vang cho thị trường người mẫu Châu Á trên sàn diễn quốc tế.
Từ tháng 2 đến tháng 3, từ New York đến London tới Milan qua Paris, cô giống như con quay không ngủ, như thể trong người có nguồn năng lượng vô tận, bộc lộ mũi nhọn của mình để gây tiếng vang với bạn bè năm châu.
Ở thời điểm đó, vấn đề chiều cao 1m73 vốn luôn bị chê là "người mẫu nhí" của cô dường như đã trở thành một nét độc đáo, bắt mắt.
Cuối tháng 3, Hướng Ca về nước, thậm chí nơi sân bay đã có nhiều phóng viên thời trang trong nước đang ngồi xổm đợi để chụp được ảnh.
Mới đầu cô còn chưa nhận ra người ta đang chụp mình, mãi đến khi cô kéo vali đi ra, nhìn thấy mấy người bắt đầu chĩa ống kính về phía mình, mới phản ứng lại.
Bây giờ lấy kính râm ra hình như cũng đã quá muộn, may mà không có quá nhiều người, Cung Mạt và Trình Mục cũng ở cách đó không xa, thấy cô đi ra bèn vội vã chạy tới.
Thật ra Hướng Ca không chút hoang mang, thậm chí ngay sau khi phát hiện ra, cô nhanh chóng điều chỉnh tốt biểu cảm trên gương mặt, đồng thời khoe ra góc chụp ăn ảnh nhất của mình trước ống kính.
Sau hai tháng quay vòng vòng không ngừng nghỉ, con quay nhỏ Hướng Ca cuối cùng cũng đứng yên, ở nhà nằm ườn ra mấy ngày, thi thoảng nhận chụp ảnh bìa cho một tạp chí nổi danh trong nước, cũng nhận được đề nghị gia hạn hợp đồng với bên.
Không lâu sau, Bạch Đường Viễn cũng gọi điện tới.
Sau gần tám tháng quay chụp, cuối cùng cũng đã chuẩn bị công chiếu.
- -
Cuối tháng 4, Thanh Minh vừa qua, Cốc vũ* đã tới.
*Cốc vũ: một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.

Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 19 hay 20 tháng 4 dương lịch, hiểu một cách đầy đủ là mưa rào, mưa nặng hạt như những hạt ngũ cốc.
Đợt không khí lạnh về cơ bản đã kết thúc, thời tiết bắt đầu dần ấm lên, cây cối đua nhau đâm chồi nảy lộc.
Vào ngày công chiếu của , Hướng Ca nhịn không được báo trước lịch cho Chu Hành Diễn biết, người đàn ông nhàn nhạt ngẩng đầu, nói mình không được nghỉ.
Đương nhiên Hướng Ca biết anh phải đi làm, nhưng vẫn muốn nói cho anh biết.
Là lần đầu tiên muốn bỏ qua những tự ti trong quá khứ, ngỏ ý mời anh tới xem.
Đối với Hướng Ca mà nói, bộ phim này có ý nghĩa rất lớn.
Đây là bộ phim đầu tiên, và có lẽ cũng sẽ là bộ cuối cùng của cô, cũng bởi vì nó, cô niết bàn trọng sinh, giống như khúc nhạc dạo mở ra một chương mới, và cuộc đời của cô cuối cùng cũng rẽ sang một con đường khác kể từ khi ấy.
Cô vốn cho rằng nếu mình nói cho anh thì có khi anh sẽ đến.
Lúc ấy Hướng Ca vô cùng hiểu chuyện gật đầu, cũng không nói gì.
Trang điểm chuẩn bị trang phục xong xuôi, Cung Mạt tới đón cô.
Buổi ra mắt diễn ra tại Nhà hát hội nghị và triển lãm của thành phố, khi các diễn viên đến, nơi tiền sảnh đã chật cứng các phóng viên.

Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy bảng áp phích, băng rôn dựng ở hai bên lối ra vào, đạo diễn và diễn viên xếp thành hàng dài, phía dưới là các phóng viên và máy quay.
Hướng Ca mặc một chiếc váy dạng ống màu xanh nhạt, phần eo ôm sát tôn lên vóc dáng của cô rồi dần xòe ra về phía đuôi.
Sau khi tự giới thiệu về mình xong xuôi, cô lặng lẽ lui người về sau, người đứng bên cạnh là Tô Nghệ Ninh mới vừa từ Hải Nam trở về trong làn da bánh mật khỏe khoắn.
Ảnh hậu Tô nhìn cô cười tủm tỉm, đè thấp giọng ghé sát vào tai cô nói nhỏ: "Gần đây ngực con dâu có phải lớn hơn rồi đúng không?"
Ngay trước mặt là cả tá máy quay và phóng viên đến từ nhiều công ty truyền thông khác nhau, từ trước đến nay, Hướng Ca chưa bao giờ bị hỏi vấn đề như thế này dưới một tình huống như vậy.
Cô ho nhẹ một tiếng, gò má hơi ửng hồng.
Nghi thức công chiếu kết thúc, mọi người hướng về khán phòng trong rạp, tấm màn khổng lồ đã được kéo lên, bộ phim chuẩn bị bắt đầu công chiếu.
Buổi công chiếu đầu tiên không có quá nhiều người tham dự, phải mua vé vào cửa, mọi người đều là những người trong ngành hoặc là đại diện của các hãng phương tiện truyền thông khác nhau.

Khi tất cả gần như đã ngồi ổn định vào chỗ, ánh đèn dần mờ đi.
Khi quay phim, những cảnh quay của mọi người đều được phân đoạn, tuy rằng cảnh sau quay tiếp nối cảnh trước, nhưng sau khi cắt ra lại mang tới hiệu quả hoàn toàn khác.
Hướng Ca vẫn chưa xem thành phẩm sau khi xử lý hậu kỳ, bây giờ đúng là một cảm giác mới lạ khi ngồi trên ghế như một khán giả bình thường xem bộ phim do chính mình đóng.
Bộ phim đề cập đến vấn đề nhạy cảm, cũng là một trong số những vấn đề xã hội nhức nhối nhất hiện nay, tuy nhiên, nhận thức về bạo lực gia đình của hầu hết mọi người mới chỉ đang giới hạn trên Internet, họ không hiểu biết sâu hơn về vấn đề này.
Mãi cho đến khi bộ phim kết thúc, đèn trong phòng chiếu từ từ bật sáng, Hướng Ca còn nghe thấy tiếng nức nở yếu ớt từ hàng ghế bên cạnh.
Cô ngồi bên cạnh Quý Nhiên, lúc này anh ta nghiêng đầu qua nhìn cô, Hướng Ca rũ mắt, mới vừa đứng dậy, ánh đèn lại một lần nữa tắt.
Hướng Ca sửng sốt, người đứng tại chỗ ngẩng đầu lên.
Phía sau cô cũng có không ít người vừa đứng lên định rời đi, lúc này cũng đang nhìn về phía trước.
Tấm màn lớn treo phía trước từ từ được kéo lên, để lộ ra toàn cảnh sân khấu khổng lồ.
Những lớp rèm vải trắng che đi những dây đèn nhỏ bên trong, xung quanh mờ ảo, ánh sáng của những chiếc đèn trên sàn phản chiếu lờ mờ qua hàng trăm quả bóng bay trên mặt đất.
Phía sau Hướng Ca càng thêm ồn ào, vài cô gái đã thấp giọng thét lên.
Chu Hành Diễn trong bộ vest chỉnh tề bước ra từ một bên sân khấu, anh rũ mắt, bước qua bóng bay và đèn nháy, đi xuống sân khấu, tầm mắt bình tĩnh dừng lại ở người nào đó đang đứng ở hàng ghế đầu tiên.
Trong tay anh cầm một thứ trắng như tuyết, nó đang chuyển động, mãi tới khi đến gần, Hướng Ca mới nhận ra ấy là một chú chim bồ câu.
Chú chim bồ câu dường như đã được huấn luyện, nằm yên lặng trong lòng bàn tay của Chu Hành Diễn, đầu nó lắc lư từ bên này qua bên khác, thi thoảng lại gật gà gật gù.
Đầu của nó sáng lấp lánh, phía trên là một chiếc nhẫn được buộc bằng sợi chỉ trong suốt.
Những viên kim cương tỏa sáng chói lóa, hoa văn đơn giản nhưng tinh xảo, được anh đội ở trên đầu, giống như đang đội một chiếc vương miện cho cô nhóc trắng như tuyết kia, nhìn qua vừa đáng yêu lại ngốc nghếch.
Hướng Ca nhìn người đàn ông đang tới gần, đại não đang đình trệ vài giây bắt đầu hoạt động trở lại.
Phản ứng đầu tiên là muốn cười.
Cô nhịn không được mà bật cười, vươn một ngón tay sờ sờ chú chim trong tay anh, lại giơ tay tới, nhìn nó vô cùng ngoan ngoãn nghe lời để cô ôm lại đây, cũng không hề vỗ cánh bay đi.
Sinh vật sống trong lòng bàn tay nặng trĩu không ngừng chuyển động, có chút ngưa ngứa, Hướng Ca sợ nó đột nhiên bay đi, cũng sợ mình vô tình làm đau chú chim nhỏ nên vô cùng cẩn thận ôm lấy: "Đây là cái gì thế."
Chu Hành Diễn rũ mắt nhìn cô: "Là công chúa bồ câu của anh."
Đôi mắt Hướng Ca chớp chớp, lồng ngực tràn đầy cảm xúc đang không ngừng bành trướng ra, cô biết rõ còn cố hỏi: "Thế anh tới đây làm gì, không phải phải đi làm sao?"
Cặp mắt đen láy của Chu Hành Diễn nhìn cô, dịu dàng mở miệng: "Anh tới cưới công chúa bồ câu của anh về nhà."
Bên cạnh bọn họ là đạo diễn, biên kịch và dàn diễn viên, mọi người ở hàng ghế bên cạnh cũng có thể nghe rõ, xung quanh bắt đầu cổ vũ nhiệt tình vỗ tay hò hét, nhiều người đã bắt đầu lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Bờ mi dài của Hướng Ca khẽ run lên, khóe mắt ẩm ướt ngẩng đầu nhìn anh.
Cô muốn cười, nhưng chóp mũi lại cay cay, lại cúi xuống như muốn che đi cảm xúc của mình lúc này, tốc độ nói cũng nhanh hơn hẳn: "Từ trước đến nay chưa thấy ai ôm bồ câu đến cầu hôn như anh bao giờ cả, chẳng nhỡ nó bay mất thì làm sao? Không có nhẫn thì làm sao?"
Chu Hành Diễn rũ mi cười nhẹ: "Bay mất thì thôi, dùng nhẫn đổi lấy một cô vợ, hình như cũng rất hời mà."
"Không có nhẫn là em không gả đâu nhé." Hướng Ca ngẩng đầu lên, hốc mắt hồng hồng trừng anh, "Hơn nữa anh cũng chẳng nói câu gì, cứ ba phải cái nào cũng được như thế ấy hả?"
Mọi người chung quanh cười ồ lên, cổ vũ càng thêm phần nhiệt tình hăng hái, Chu Hành Diễn cũng sửng sốt, vẻ mặt vừa sủng nịch lại bất đắc dĩ.
Anh rũ mắt, hơi cúi thấp người, cánh môi ấm áp hôn lên trán cô: "Anh yêu em."
Thanh âm hơi khàn, nhưng rất đỗi dịu dàng, "Ngay từ ánh nhìn đầu tiên."
Chú chim bồ câu trắng sải rộng đôi cánh bay ra khỏi lòng bàn tay của cô, lượn một vòng thấp rồi lại ngoan ngoãn bay về đậu trên vai Chu Hành Diễn.
Hướng Ca giơ tay ôm chặt lấy người trước mặt.
Phòng chiếu của nhà hát lớn như vậy, xung quanh giống như có vô số người đang vỗ tay nhiệt liệt, có cô gái hâm mộ hét lớn, cũng có người gào lên "Gả đi, gả đi!", người lại hô hào "Hôn một cái, hôn một cái!"
Cả người Hướng Ca nhũn ra, cô cũng cảm nhận được người đàn ông đang ôm chặt mình, cánh tay có vẻ run rẩy, rất cẩn thận mà ôm lấy người mình hết mực trân quý vào lòng.
Còn có gì mà phải chần chừ, phải do dự.
Còn có gì mà phải đợi chờ thêm.
Hướng Ca nhắm mắt lại, giọt nước trong suốt nơi khóe mắt cuối cùng cũng chầm chậm chảy xuống.
Em từng hãm sâu vào vũng lầy không đáy, từng rơi xuống vực thẳm tối tăm, từng trải qua những năm tháng tối đen mờ mịt, cõng trên lưng mình bụi gai đau đớn độc hành trên quãng đường dài rộng.
Nhưng cuối cùng lại gặp được anh.
Mọi khó khăn, nhọc nhằn cuối cùng cũng trở thành dĩ vãng, tựa như mây khói giữa kẽ tay, lặng lẽ biến tan.
Cho dù tương lai không biết trước, cho dù con đường tiếp theo sẽ trải đầy chông gai, em cũng sẽ bình tĩnh, thản nhiên, không mảy may run sợ.
Tất cả những điều này chỉ bởi vì một lẽ.
Có anh trong đời.
HOÀN CHÍNH VĂN.
*Tác giả có lời muốn nói:
Câu chuyện của Chu Hành Hành và tiểu bồ câu đến đây là kết thúc, cảm ơn các bạn đã luôn đồng hành cùng tôi, tôi yêu mọi người, cảm ơn vì vẫn luôn ủng hộ, cảm ơn cảm ơn, khom lưng cảm ơn mỗi người một cái nè ~
- -----------.


Bình luận

Truyện đang đọc