Lúc nhìn thấy Vương Việt Thanh, mấy người Liên Hề đều cho rằng vị Thần Minh kiếp trước đã khôi phục ký ức.
Một thiếu niên vóc người nhỏ bé, gầy gò ốm yếu lại ung dung bước vào cửa, trên người cậu ta không chỉ có sự tự tin do bẩm sinh phú quý, mà còn có hơi thở mờ ảo khó tả thuộc về Thần Minh.
Nhưng mà…
Liệt Thần nhíu mày: “Cậu khôi phục được bao nhiêu ký ức?”
Bạch Đế không khôi phục toàn bộ ký ức, nếu cậu ta nhớ lại chuyện kiếp trước, tuyệt đối sẽ không nói mình là con chim ngớ ngẩn ưa trang điểm xinh đẹp, thích nhất là cầu xin tiểu tiên nữ vuốt lông cho!
Vẻ mặt Vương Việt Thanh thay đổi, cuối cùng vẫn thốt lên một tiếng đau đớn, nghiêm túc nói: “Chỉ một đoạn ngắn thôi.”
Lúc nhắc đến điều này, khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên như có như không ngó qua ông nội mình.
Ông lão này từng oai phong trên thương trường, nay đã tóc trắng bạc phơ, chẳng biết đã ngồi lên ghế bành từ lúc nào. Ánh mắt ông không rơi vào đứa cháu trai trưởng đang mê man trên giường, cũng không nhìn về phía cháu trai nhỏ vốn đã chết từ lâu. Ông trầm mặc cụp mắt, vẻ mặt trang nghiêm bình tĩnh.
Ông không nói gì, cũng không làm gì.
Nhưng dường như đã lặng lẽ đưa ra một quyết định.
Vương Việt Thanh im lặng, thôi không dòm nữa.
Liên Hề nhìn vẻ mặt thiếu niên không thay đổi, bỗng nhiên cảm thấy dường như cậu ta… Có gì đó là lạ.
“Từ sau khi tôi mắc bệnh, đôi lúc tôi sẽ mơ thấy lầu quỳnh điện ngọc đẹp mê ly cùng vài mặt người mờ ảo. Trong mơ còn có giọng nói gọi tên tôi.”
Vương Việt Thanh nhắm mắt, bên tai tựa như lại vang lên hàng ngàn tiếng nỉ non trầm thấp…
“Bạch Chiêu Cự…”
“Bạch Chiêu Cự.”
“Bọn họ gọi cái tên này.”
Liên Hề im lặng chốc lát, nói: “Mặc dù cậu đoán sai thân phận đời trước của mình, nhưng từ lâu cậu đã biết có lẽ cậu chính là Thần Minh chuyển kiếp.”
“Đúng.”
“Cậu chết tháng trước à?”
Vương Việt Thanh ngẩng đầu: “Ừm, nếu như tim không đập coi như là chết, vậy thì tôi chết rồi.”
Liên Hề: “Bây giờ cũng không đập nữa sao?”
Vương Việt Thanh cười, cậu ta không trả lời mà vươn tay ra trước mặt Liên Hề. Liên Hề cứ tưởng cậu ta muốn mình chạm vào ngực cậu ta để cảm nhận nhịp tim, ai ngờ cậu vừa giơ tay thì tay hai người lại tiếp xúc với nhau. Nhiệt độ lạnh thấu xương khiến Liên Hề run bắn, cậu ngẩng đầu, lập tức hiểu ý của thiếu niên.
Thiếu niên đối diện trắng bệch không chút huyết sắc, không phải quỷ, càng không phải Thần Minh.
Cậu ta là một xác chết.
Liên Hề rụt tay lại, trong lòng cũng không nghĩ gì. Bẩm sinh nhìn thấy quỷ, khiến cậu gặp qua vô số những mảnh đời buồn vui. Bà nội vừa qua đời, ngồi trên linh bài muốn nhìn cháu nội lần cuối, nhưng những gì bà thấy lại là cảnh tượng đám con gái tranh giành rương của hồi môn cũ của mình; ác quỷ hung ác ngang ngược, biết rõ người trước mặt là con gái mình nhưng không kiềm chế được bản tính ác quỷ, tập kích con gái khiến cô bị thương nặng.
Một khi con người thành ác quỷ, sẽ có vô số ác ý cuồn cuộn trào ra từ sâu trong lòng, cuối cùng sẽ lạm sát kẻ vô tội, gây hại một phương.
So với ác quỷ sau khi chết giết hết cả nhà, thì Vương Việt Thanh chỉ là muốn lấy mạng anh trai mà thôi, không có gì đặc biệt. Nếu phải nói thì điểm duy nhất khiến Liên Hề ngạc nhiên, chính là bây giờ cậu ta không phải quỷ hồn, mà là một cái xác.
Ngoài ra cậu ta muốn chiếm đoạt sinh mạng của anh trai để sống sót, cũng chẳng có gì lạ cả.
Vẻ mặt Liên Hề lạnh nhạt: “Theo những gì Sổ Sinh Tử viết, cậu đã chết. Mà sở dĩ bây giờ cậu còn sống, tôi nghĩ là do kiếp trước cậu là Thần Minh. Nhưng còn một khả năng nữa… Có lẽ cậu sống sót, chính là nguyên nhân gây ra tình trạng bây giờ của Vương Dục Quân.” Nói đoạn, cậu nhìn về phía quỷ thần duy nhất đáng tin ở đây: “Thôi Phán Quan, anh nghĩ là nguyên nhân nào?”
Thôi Phán Quan vừa định giở Sổ Sinh Tử, nhưng hắn ta chưa hành động đã ngừng ngang.
Không cần phải giở Sổ Sinh Tử nữa, mặc kệ là Vương Dục Quân hay Vương Việt Thanh, cuộc đời hai người này đã được mọi người đọc vô số lần.
Dù trước mặt chính là một trong Ngũ Đế, Thôi Phán Quan cũng chỉ do dự chốc lát rồi công tâm nói: “Thuộc hạ nghĩ là nguyên nhân thứ hai. Chúng ta từng gặp không chỉ một Thần Minh chuyển kiếp đầu thai. Không nói tới Văn Tụng Đế Quân, ngay đây cũng có một người.” Ngũ quan bắt đầu méo đi, Thôi Phán Quan nghiến răng nói: “Chẳng phải La Chung cũng từng là Thần Minh chuyển kiếp sao, nhưng ông ta chuyển kiếp thì chuyển, thân phận Thần Minh không hề ảnh hưởng đến kiếp sau của ông ta.”
Chuyển Luân Vương bên cạnh tò mò, nhỏ giọng hỏi phu canh: “Ông là Thần Minh chuyển kiếp ư? Ha, nói bản Diêm Vương nghe thử coi, ông là Thần Minh nào chuyển kiếp?”
Phu canh cười hèn mọn, đang định nói thì Thôi Phán Quan đột nhiên thẹn quá hóa giận, quát lớn: “Im ngay! Dám nói ra thần danh của cô ấy, hôm nay bản Phán Quan sẽ sống mái với mi!”
Lần này Chuyển Luân Vương rất dũng cảm: “Sợ gì, chẳng lẽ lúc ông làm Thần Minh từng đánh Thôi Giác hả? Nói đi, bản Diêm Vương làm chỗ dựa cho ông!”
Đương nhiên phu canh không quan tâm đến tâm trạng của Thôi Phán Quan, ông ta mấp máy bờ môi dày cộm, âm thanh phát ra từ trong cổ họng: “Bẩm Chuyển Luân Vương điện hạ, he he, nghe nói tiểu nhân đã từng là…”
Thôi Phán Quan muốn rách cả mí mắt: “Không…!”
“Quảng Hàn tiên tử!”
Chuyển Luân Vương cười hô hố: “Không ngờ ông lại là Quảng Hàn tiên tử, hahahaha, bảo sao Thôi Giác tức giận thế này, thì ra là vì ông là Quảng Hàn tiên… tử…” Giọng nói đột ngột dừng lại, lão hổ tinh trợn tròn mắt hổ: “Ông, ông nói là ai chuyển kiếp?!”
Phu canh cười nhe răng, tiện thể đá lông nheo: “Quảng Hàn tiên tử ạ.”
Chuyển Luân Vương: “…”
Một giây sau, lão hổ tinh bất ngờ vén tay áo lên, nổi trận lôi đình: “Tiểu quỷ sai dám giả mạo Quảng Hàn tiên tử của ta, mi nạp mạng cho ta mau!”
“…”
Phu canh đâu ngờ đến cả Chuyển Luân Vương cũng là fan cuồng của Quảng Hàn tiên tử, ban đầu ông ta chỉ thấy ghét bỏ Thôi Phán Quan, lần này thực sự là uy hiếp đến mạng nhỏ, ông ta vội vàng tìm Liên Hề: “Cứu mạng, đại nhân cứu mạng!”
Lông mày Liên Hề nhíu chặt, đang lúc nguy cấp sao mấy quỷ sai này không đáng tin như vậy chứ! Cậu đang muốn quát, chợt khóe mắt liếc thấy Vương Việt Thanh.
Liên Hề: “???”
Thiếu niên thấp bé sắc mặt tái nhợt vừa nãy, giờ phút này đột nhiên càng thêm gầy hóp. Cơ thể nhỏ bé của cậu ta không ngừng run lên với biên độ nhỏ, một lúc sau, cậu ta kẽo kẹt ngoảnh đầu nhìn Liên Hề. Nghĩ lại, cuối cùng vẫn nhìn về phía Liệt Thần.
“Anh là người đứng đầu Địa Phủ, chắc chắn anh biết tất cả mọi chuyện. Mau nói cho tôi biết… Ông ta không phải Quảng Hàn tiên tử đi?!”
Có vẻ Liệt Thần cũng không ngờ sau khi biết phu canh là Quảng Hàn tiên tử, Vương Việt Thanh sẽ có phản ứng thế này. Bỗng nhiên hắn nhếch miệng, trịnh trọng nói từng chữ một: “Ông ta chính là, Quảng, Hàn, tiên, tử.”
Vương Việt Thanh: “…”
Soạt, ánh mắt phẫn nộ của Vương Việt Thanh bắn về phía phu canh.
Trong phút chốc, bốn người ở đây đã từng làm Thần Minh, từng gặp Quảng Hàn tiên tử, ngoài Liệt Thần ra, ba người còn lại đều trợn mắt nhìn phu canh, răng cửa run lên như muốn uống máu, ăn thịt ông ta!
Phu canh: “…”
“Đại nhân cíu!!!”
Vương Việt Thanh không nhớ mình là ai, cũng không rõ tại sao mình lại đầu thai chuyển kiếp. Nhưng khuôn mặt của Quảng Hàn tiên tử thì tuyệt đối không quên được! Đây là cảnh trong mơ của cậu ta, một nữ thần tuyệt thế với tiên khí ngút trời vô song, dù blur* gấp trăm lần cũng có thể nhận ra!
(*Hiệu ứng gaussian blur được dùng trong các phần mềm xử lý hình ảnh để giảm nhiễu, giảm độ sắc nét -> mờ.)
Bạn nghĩ rằng mỗi tối nằm mơ đều nghe một vạn người gọi “Bạch Chiêu Cự, Bạch Chiêu Cự” bên tai rất thú vị ư? Nếu không phải vì nhìn thấy khuôn mặt mờ ảo của Quảng Hàn tiên tử, nghe Quảng Hàn tiên tử gọi một tiếng “Bạch Chiêu Cự”, cậu ta đã tìm đại sư giới huyền học đến ngăn chặn giấc mộng kiếp trước không thể giải thích này rồi!
“Được rồi!”
Liên Hề ra lệnh một tiếng.
Liệt Thần bình tĩnh vươn tay ra.
Một vệt kim quang như kết giới, tách ba người đang tức giận đỏ mặt và phu canh run lẩy bẩy xin tha mạng.
Không thèm nhìn Chuyển Luân Vương đang giương nanh múa vuốt và Thôi Phán Quan thư sinh đang giận dữ, Liên Hề bước thẳng tới trước mặt Vương Việt Thanh.
“Dù là nguyên nhân gì, cậu đã chết thì nên đầu thai.”
Vương Việt Thanh nghe vậy, cả người run lên, cậu ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn thanh niên trước mặt.
“Anh nói đúng, sau đó thì sao?”
Trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng Liên Hề vẫn nói tiếp: “Tôi là quỷ sai Tô Thành, dù đời trước cậu là ai… Vương Việt Thanh, kiếp này cậu đã chết, có lẽ cậu nên xuống Địa Phủ báo cáo.”
Chàng trai tuấn tú xinh đẹp khẽ cúi đầu xuống, dùng ánh mắt bình tĩnh lặng lẽ nhìn thiếu niên trước mặt.
Liên Hề từng không muốn nhúng tay vào chuyện quỷ thần, một khi liên lụy vào chuyện quỷ hồn, tất nhiên sẽ thu hoạch được hồng quang và kim quang. Nhưng làm việc tốt chưa chắc sẽ nhận được kim quang, giải quyết chuyện xấu cũng chưa chắc nhận được hồng quang.
Liên Hề chưa bao giờ cảm thấy mình là một người tốt xả thân vì nghĩa lớn. Cậu sẵn sàng cứu một người sắp chết, điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến bản thân.
Ai muốn ăn sâu phải trong cơm hộp mỗi ngày, ai muốn 24 giờ đi đường đều giẫm phải shit chó?
Cậu rất ích kỷ, đương nhiên cậu không muốn.
Hôm nay nếu cậu giúp con quỷ nào đó, một giây sau có lẽ sẽ nhìn thấy hồng quang bay khắp núi đồi. Huống chi…
Sắc mặt Liên Hề sa sầm.
Những hồng quang đó, thực sự sẽ không ảnh hưởng đến người quan trọng nhất của cậu ư?
“Ừm, Bạch Chiêu Cự, cậu nên xuống Địa ngục.”
Một giọng nam lạnh nhạt trầm thấp đột ngột vang lên, Liên Hề ngẩn người, suy nghĩ rối loạn trong lòng và hình ảnh ký ức mấy năm trước cũng biến mất theo. Cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa lên tiếng, ai ngờ không biết vì sao, Liệt Thần cũng ngoảnh lại nhìn cậu.
Bốn mắt trao nhau, hai người đều sững sờ.
Liên Hề nhanh chóng quay đầu đi, lạnh lùng nói trước: “Vương Việt Thanh, ai cũng muốn sống nhưng cậu đã chết rồi. Từng có Thần Minh giống cậu, hắn để ‘bản thân” mỗi kiếp sau nhận hết mọi loại tra tấn chỉ để mình được phục sinh. Nhưng… hắn đã chết. Vì vậy…”
“Vì vậy,” Liệt Thần tiếp lời Liên Hề, hắn cúi đầu nhìn cậu nhóc nhỏ con trước mặt: “Bạch Chiêu Cự, nên xuống Địa Phủ.”
“Chờ chút đã.”
Liên Hề nhíu mày: “Hử?”
Trong gian phòng rộng rãi tĩnh lặng, nghe giọng nói thiếu niên giòn giã, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Việt Thanh. Chỉ có ông cụ Vương, cả người ông ta chấn động nhưng vẫn chậm chạp không ngẩng đầu, vẫn cúi đầu nhìn sàn nhà như cũ. Lúc lâu sau, hai mắt ông cụ nhắm nghiền, ngón tay run nhè nhẹ.
Ánh mắt Vương Việt Thanh đảo qua đảo lại giữa Liên Hề và Liệt Thần, cậu ta bị kết giới kim sắc ngăn cản không thể động đậy, nhưng cậu ta không tức giận mà đút hai tay vào túi, đầu tiên lẩm bẩm một câu “Đút tay vào túi cũng vì lạnh*”, sau đó nhếch khóe môi cười hỏi Liên Hề: “Anh vừa nói, ai cũng muốn sống đúng không?”
(*Nguyên văn là 插口袋手也是冷, có câu đút tay vào túi không phải vì đẹp trai mà là vì lạnh, khi một người cho tay vào túi, người khác cho rằng họ muốn tỏ vẻ ngầu nên làm vậy, nhưng thực ra là vì họ lạnh. Ở đây ngầu là hình ảnh phiếm chỉ của bề nổi, lạnh là đại diện cho sự thật sâu xa, mục đích bản thân. Ý Vương Việt Thanh là cậu ta đút tay vào túi vì lạnh – không có nhiệt độ cơ thể nữa, hoặc chính là ‘người nào đó’ hành động như vậy cũng là vì bản thân họ.)
Liên Hề không hiểu ý cậu ta lắm, chỉ có thể trả lời: “… Đúng thế.”
“Anh nói là người. Người, đương nhiên muốn sống. Nhưng tôi không còn là người nữa. Quỷ sai Tô Thành, tôi đã bao giờ nói tôi muốn sống chưa?”
Con ngươi Liên hề co rút: “Ý cậu là?”
Vương Việt Thanh bật cười, cậu ta kéo ống tay áo sơ mi trắng lên, một giây sau, từng vết thương màu tím sậm xuất hiện trên cánh tay trắng nõn gầy gò.
Cứa dao vào cơ thể người sống, tất nhiên sẽ máu chảy thành sông. Nhưng cứa dao lên một cái xác, sẽ chỉ để lại những vết thương khắc sâu màu tím đen chói mắt này!
Đến lúc này, cảm giác quái lạ và linh cảm không thích hợp bỗng nhiên có được đáp án, Liên Hề ngạc nhiên nhìn Vương Việt Thanh.
“Cậu như vậy là sao?”
Vương Việt Thanh: “Tôi chưa từng muốn sống tiếp, càng chưa từng nghĩ phải giết anh trai mình để có thể sống tiếp. À đúng, còn cả anh nữa.”
Thiếu niên một mét sáu ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông áo đen đằng sau.
“Chủ nhân của Địa Phủ đúng không? Thần Minh thì ngon lắm hả, anh cũng nói Bạch Chiêu Cự chết rồi. Hắn là một trong Thần Minh Ngũ Đế, một Thần Minh rất lợi hại nhưng mà hắn vẫn chết. Thần Minh gì, thì cũng chỉ đến thế thôi.”
Liệt Thần nhìn gương mặt xa lạ đối diện, đôi mắt khẽ nheo lại: “Ồ? Cậu muốn nói gì?”
Vương Việt Thanh: “Bạch Chiêu Cự đã chết…”
“Liệt Thần, tôi là Vương Việt Thanh.”HẾT CHƯƠNG THỨ MỘT TRĂM