GIẢ CHẾT CŨNG KHÔNG CỨU NỔI THẾ GIỚI

Trước khi chốt bảng, người tập trung tinh thần nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bảng xếp hạng là Liên Hề và Liệt Thần.

Nhưng sau khi chốt bảng, nhìn thấy công trạng của quỷ sai Ôn Châu lật kèo tăng 60.000 điểm chỉ trong một giây, chớp mắt đã vượt mặt bọn họ trở thành quán quân của tháng thì người thất vọng và giận dữ nhất lại không phải Liên Hề và Liệt Thần, mà là phu canh.

“Đồ vô liêm sỉ!!!”

Phu canh là người đầu tiên hai mắt tóe lửa, nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên trán nảy lên! Thịt mỡ cả người tức đến mức giật tưng tưng.

Liên Hề thấy phu canh tức giận như vậy, ban đầu còn thấy hơi lạ. Đây là thứ hạng công trạng của quỷ sai Tô Thành bọn tôi mà, có liên quan gì với ông đâu, bọn tôi còn chưa kích động mà ông đã cuống lên thế làm gì. Nhưng sau khi nghĩ lại, Liên Hề mới ngộ ra, quả thật phu canh còn có tư cách để nổi giận hơn cậu và Liệt Thần.

Hơn nửa tháng vừa qua, hai vị quỷ sai Tô Thành thực thụ chẳng có làm cái mông gì hết, mười ngày thì hết tám ngày trốn trong nhà chơi game. Trong 240.000 điểm công trạng thì có đến một 120.000 là do phu canh rong ruổi từng ngày, cần cù chăm chỉ thâu đêm suốt sáng, không ăn không ngủ vất vả bắt quỷ đổi điểm.

Phu canh đúng là chẳng dễ dàng gì.

Đến cả nghiên cứu sinh số khổ như Tô Kiêu, dăm ba hôm lại bị giảng viên sai đi làm việc, thường xuyên vội không thấy bóng người. Thế mà cậu ta cũng phải cảm thán một câu: “Mập Mạp này không khỏi chuyên nghiệp quá ấy chứ!”

Phu canh đã làm việc không hề ngơi tay trong nửa tháng qua.

Ngày nào cũng vội vàng chân không chạm đất, đi khắp phố lớn ngõ nhỏ Tô Thành, tần tảo sớm hôm với công việc bắt quỷ. Cũng không phải phu canh không về nhà, ông vẫn về chứ. Nhưng lần nào về cũng toàn giờ cơm, mua bữa sáng – trưa – tối mang về cho Liên Hề và Liệt Thần, nịnh nọt vài câu, tâng bốc tung zời. Sau khi nịnh xong thì phu canh lại có động lực hơn, cũng càng có sức ra ngoài bắt quỷ.

Cho nên 240.000 điểm công trạng này, có một phần rất lớn là đổi từ mồ hôi nước mắt của phu canh.

Mà bây giờ, sắp thắng lại thành thua, thử coi phu canh có tức không?

Liên Hề cảm thấy rất đồng cảm với ông.

Phu canh nghiến chặt răng: “Đại nhân, bây giờ chúng ta vọt qua Ôn Châu đi!”

Liệt Thần cười lạnh: “Ha, đi!”

Phu canh phụ họa: “Vâng, đi!”

Liên Hề bị hai người bỏ lại sau lưng: “…”

Khoan khoan, không đúng, hai người định cứ thế chạy đến Ôn Châu à?!

Liên Hề cạn cmn lời, chỉ biết nhanh tay cản hai vị đồng nghiệp. Lúc bị chặn lại, Liệt Thần và phu canh còn ra vẻ không tình nguyện, Liệt Thần nhìn Liên Hề với ánh mắt sâu thẳm, thiếu điều viết bảy chữ: “Cậu chẳng có chí tiến thủ gì hết” lên mặt.

Liên Hề bất đắc dĩ: “Muốn đến Ôn Châu, dù sao cũng phải có cách đi chứ? Ôn Châu cách Tô Thành xa lắm, gần như cách nguyên tỉnh Chiết Giang. Nếu đi bằng tàu cao tốc… Mập Mạp, ông có thẻ căn cước không?”

Chính phu canh cũng nói không tài nào tìm được tên ông ta nữa, đến cả ông cũng quên. Cho nên tất cả mọi người gọi ông là Mập Mạp.

Phu canh cau mày trả lời: “Đại nhân, thẻ căn cước là gì thế?”

Nữa, lại một tên không giấy tờ tùy thân, không thân phận trong xã hội hiện đại!

Liên Hề: “Không có thẻ căn cước thì không đặt vé lên tàu được, xe khách đường dài cũng không. Xem ra vẫn nên thuê xe.”

Hầy, sau này phải mua lấy chiếc xe thôi.

Liên Hề thở dài, không chần chừ nữa, cậu nhanh chóng mở app thuê xe. Nhờ sự phát triển vượt bậc của thời đại internet, đến rạng sáng, ba người đã nhanh chóng thuê được một chiếc xe. Chuyện này không chậm trễ được, Liên Hề trực tiếp chở Liệt Thần và phu canh, dùng bản đồ hướng dẫn trên điện thoại di động rồi vội vàng lái đến Ôn Châu.

“Ngồi vững, thắt dây an toàn vào.”

Liên Hề khẽ nheo mắt, nhấn chân ga phóng vèo đi.

Trong bóng đêm, một chiếc xe lao vút trong gió, xuyên qua màn đêm, lái thẳng về phía Nam.

***

Lúc ba người đến Ôn Châu đã là sáng sớm.

Sắc trời hơi sáng, chân trời phía Đông dần hiện ra một đường trắng bạc nhàn nhạt. Thành phố dần tỉnh giấc, khắp nơi trên đường phố đều có thể thấy nhân viên công sở trẻ tuổi cầm bữa sáng trên tay, vội vã đuổi theo xe buýt hay tàu điện ngầm.

Liên Hề dừng xe ở một bãi đậu ven đường, cả ba cùng bước xuống xe.

Trên đường từ Tô Thành đến Ôn Châu, ba người đã bàn bạc với nhau nên tìm quỷ sai Ôn Châu bằng cách nào.

Không có bất cứ mối cảm ứng hay biện pháp tìm kiếm nào, giữa các quỷ sai khác thành phố với nhau. Trước đó cậu nhóc quỷ sai Vô Tích cũng từng chạy đến khu vực biên giới Tô Thành, tìm được Liên Hề và Liệt Thần. Nhưng đó là do cậu nhóc may mắn, tìm một đêm đã thấy ngay hai người.

Ôn Châu rất lớn, muốn kiếm một người ở thành phố hiện đại này độ khó cực cao. Cho nên Liên Hề vừa nghĩ ra một cách.

“Ông đã từng nói, cuốn Vô Thường Chứng mà quỷ sai Ôn Châu đang giữ không phải là phiên bản hàng nhái kém chất lượng, mà là Hắc Vô Thường Chứng của tỉnh Giang Nam đúng không?”

Phu canh gật đầu: “Đúng, là Vô Thường Chứng của đồng nghiệp nhà tôi. Lúc tên chồng bé xuất hiện, nhõng nhèo đòi hỏi, dụ đồng nghiệp của tôi cho mượn luôn.”

Liên Hề cười, nói tiếp: “Đã thế thì mọi chuyện càng đơn giản. Vô Thường Chứng loại dỏm, một lần chỉ có thể bắn ra một vệt kim quang dẫn đường, còn là ngẫu nhiên. Nhưng Quỷ Sai Chứng chính tông của tỉnh Giang Nam thì mỗi lần có thể phát ra một trăm vệt kim quang. Trong con số một trăm khổng lồ này, dù có ngẫu nhiên, nhưng chắc chắn vẫn có thể xuất hiện một vệt kim quang cực kỳ to.” Liên Hề dừng lại chốc lát, cậu ngoảnh sang nhìn đồng nghiệp nhà mình: “Quỷ sai Ôn Châu cũng coi như khá chuyên nghiệp, người này đã giữ vững vị trí thứ nhất trên bảng xếp hạng nhiều năm liền.”

Liệt Thần nhìn cậu, cũng cười: “Cậu muốn dùng một vệt kim quang thô to để dụ người này tới?”

Liên Hề cười trả lời: “Đúng.”

Quỷ sai Ôn Châu cực kỳ chuyên nghiệp, thậm chí có lẽ trình độ chuyên nghiệp của người này còn không kém là bao so với phu canh.

Đã thế thì chắc chắn ngày nào người này cũng đều ra ngoài bắt quỷ. Người này có Quỷ Sai Chứng chính tông trong tay, có lẽ không chỉ ra ngoài bắt quỷ ban đêm, mà là giống phu canh, hai mươi tư giờ bắt quỷ không ngừng nghỉ. Dưới tình huống như vậy, nếu có một vệt kim quang cực kỳ to xuất hiện, quỷ sai Ôn Châu có thể bỏ qua không?

Đáp án tất nhiên là không.

Lúc này phu canh cũng đã hiểu ý Liên Hề, ông ta cười he he, mặt lộ vẻ bỉ ổi.

Ba người không phí thời gian nữa.

Phu canh lấy cuốn Vô Thường Chứng của mình, giở nó ra rồi vươn ngón tay chạm lên, giận dữ quát to: “Sắc lệnh của Bạch Vô Thường tỉnh Giang Nam, trăm quỷ hiện thân, không chỗ ẩn nấp!”

Phu canh ra lệnh một tiếng, chỉ thấy cuốn Vô Thường Chứng mỏng không gió mà bay múa giữa không trung. Ngay sau đó, một trăm vệt kim quang chói lọi bắn ra, tản ra khắp bốn phương tám hướng.

Liên Hề tìm ra một vệt kim quang to cỡ bắp đùi trong đó: “Chính là nó!”

Phu canh: “Vâng, đại nhân.”

Ba người lái xe đuổi theo vệt kim quang to bự kia tìm kiếm cả một đường. Lần tìm kiếm này, không ngờ vậy mà tìm ra tận vùng ngoại thành Ôn Châu.

Trên đồng ruộng mênh mông hoang vu, gió thu quét qua, những bông lúa mì vàng ươm hơi rũ xuống.

Dưới ánh mặt trời chói chang, vệt kim quang siêu to chỉ thẳng vào một ngọn đồi nhỏ giữa hai dãy trang trại. Sau khi ba người lại gần chăm chú quan sát, thì nhận ra đây là một khu mộ.

Cách đây vài chục năm, người dân nông thôn có tục chôn cất cho người đã khất. Sau khi thiêu thi thể thành tro rồi cất vào hũ tro cốt vùi nó xuống dưới lòng đất, đắp một gò đất nhỏ. Mỗi khi đến tiết thanh minh, con cháu trong nhà sẽ tề tựu trước phần mộ để cúng bái tổ tiên, dập đầu đốt vàng mã. Những năm gần đây nông thôn đã cải cách tiến bộ hơn, cũng có nghĩa trang riêng giống thành phố, nhưng nhiều tro cốt vẫn chôn trong gò đất không có di dời.

Bây giờ đang là ban ngày, gió thu thổi xào xạc qua hàng gò đất trơ trọi lẻ loi, càng tô thêm vẻ lạnh lẽo thê lương cho khung cảnh này.

Còn chưa hoàn toàn đến gần, Liệt Thần bỗng nhiên giơ tay ra, cản Liên Hề và phu canh lại.

Liên Hề ngẩng đầu nhìn hắn: “Liệt Thần?”

Phu canh nghi hoặc hỏi: “Đại nhân?”

Đôi mắt đen nhánh lạnh lùng của người đàn ông nhìn lướt qua ba bốn gò đất nhỏ bên kia, một giây sau, Liệt Thần lật tay, cuốn sổ vàng nhanh chóng xuất hiện trong lòng bàn tay.

“Càn Khôn hữu đạo, Địa Ngục vô môn… Kim Chân Ngọc Quang Tử Văn!”

Sau một tiếng quát lạnh lẽo, cuốn sổ vàng rít lên một tiếng, phóng đến gò mộ trung tâm được lớp lớp gò đất khác bao quanh.

Ngay lúc cuốn sổ vàng bay đến vị trí cách gò mộ này năm mét, bỗng nhiên, một luồng âm khí mạnh mẽ đáng sợ đột ngột bốc lên từ dưới đất. Luồng âm khí nồng đậm đến mức gần như ngưng tụ thành thực thể, tràn ngập khắp đất trời, Liên Hề và phu canh vô cùng kinh hãi. Dưới sự chứng kiến của bọn họ, vô số âm khí màu đen đang sôi trào trên không trung kì từ từ hóa thành một ao máu đáng sợ!

“Cái gì vậy?!” Phu canh hoảng sợ nói.

Cho dù là Bạch Vô Thường tỉnh Giang Nam hiểu biết phong phú, cũng chưa từng thấy cảnh tượng thế này ở nhân gian.

Phải đến hơn trăm linh hồn đáng thương, đang kêu gào thảm thiết chìm nổi bập bềnh trong ao máu!

Luyện Ngục nhân gian kiểu này, phu canh chỉ thấy ở dưới Địa Ngục.

Liên Hề tỉnh táo lại, cậu quay đầu nhìn Liệt Thần: “Hóa ra đây là ác quỷ sao?”

Liệt Thần không trả lời, mà từ từ nhắm mắt, hai ngón tay hắn khép chặt rồi chỉ xuống dưới, nhắm thẳng vào giữa gò mộ kia.

Cuốn sổ vàng nghe lời lật qua lật lại, tiếng trang giấy sột soạt nghe rõ mồm một trong gió thu. Theo nhịp lật giở của nó, ánh kim quang chói lại cũng chiếu thẳng vào chính giữ gò đất kia. Chỉ nghe một tiếng gào rống đáng sợ, âm khí xông lên tận trời, lao ra gò mộ. 

“Là kẻ nào to gan dám giỡn mặt với ông đây?!”

Phu canh nhanh chóng cầm chiêng đồng lên, Liên Hề thì trực tiếp lắc chuông đồng.

Leng keng!

Chiếc chuông đồng thoát khỏi sợi dây đỏ, vèo một cái bay về phía ác quỷ toàn thân nhuốm đầy màu máu. Cuốn sổ vàng cũng không chịu thua, nhanh chóng xông lên.

… Chưa tới vài giây.

Phu canh lau mồ hôi trên trán, nhìn con quỷ đang bị cuốn sổ vàng và chuông đồng tẩn cho một trận, trực tiếp thu phục.

Cuốn sổ vàng từ từ mở ra, phát ra một vệt kim quang chiếu vào người ác quỷ. Ác quỷ gào lên thảm thiết, hóa thành làn khói xanh rồi bị nhốt vào cuốn sổ vàng.

Liệt Thần vươn tay cầm lấy cuốn sổ vàng, chiếc chuông đồng cũng thong thả bay về lòng bàn tay Liên Hề.

Trong lòng phu canh vẫn còn sợ hãi, quan sát hai món pháp khí này.

Lúc trước, chính hai thứ này đã đánh ông ta thành đồ chân chó nịnh hót…

Phu canh nhớ lại quá khứ, sống mũi vẫn còn hơi cay cay. Nhớ hôm đó, lúc ông ta lên sân khấu cũng rất ngầu lòi bá cháy, nhìn chẳng khác gì một nhân vật lớn phong độ xịn xò. Ai ngờ còn chưa được mấy phút, đã bị Hắc Bạch Vô Thường Tô Thành phi logic đánh thành chân chó. Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì thời gian ông ta lên sân là tính bằng đơn vị phút, còn tên ác quỷ này chỉ vừa nhập cuộc vài giây đã bị đánh quỳ rạp rồi…

Phu canh cười vô cùng hả hê.

Đẳng cấp của ông ta cao hơn con ác quỷ không biết tên này rất nhiều!

Phu canh nhìn Liệt Thần với vẻ lấy lòng: “Đại nhân đúng là pháp lực vô biên, ngài dùng pháp khí nhốt tên ác quỷ này rồi hả?”

Liệt Thần hờ hững gật đầu: “Ừm.”

Liên Hề: “Chờ đến Ôn Châu thì thả con quỷ này ra. Một lần hoạt động thì Vô Thường Chứng của quỷ sai Ôn Châu có thể phóng ra một trăm vệt kim quang chỉ đường, chắc chắn có thể nhanh chóng phát hiện kim quang chỉ hướng ác quỷ này. Chỉ cần người này nhìn thấy thì chắc chắn sẽ lần tới. Đến lúc đó, chúng ta có thể tìm ra mục tiêu.”

Phu canh: “Đại nhân thật anh minh, tiểu nhân bội phục sát đất.”

Liên Hề nhìn phu canh với vẻ mặt quái lạ. Cậu không hề hứng thú với kiểu nịnh hót tung trời thế này, chỉ có Liệt Thần mới hưởng thụ mấy kiểu khen vổng lên như vậy thôi.

Nói đến chuyện chính, ba người vừa đi về phía chiếc xe đỗ bên đường, Liên Hề: “Nhưng mà, có một chuyện rất kỳ lạ. Vệt kim quang chỉ đường kia đúng là chỉ vào ác quỷ này đúng không?”

Phu canh vội đáp: “Đại nhân nói chuẩn, chắc chắn là thế.”

Liên Hề nhíu mày: “Độ thô của kim quang chỉ đường đồng nghĩa với khả năng nhận được điểm tích lũy nhiều hay ít. Mà điểm tích lũy càng nhiều, đồng nghĩa sau này quỷ hồn đầu thai, kiếp sau của kẻ đó có thể tạo ra bao nhiêu giá trị.” Đây là “Thuyết luân hồi” mà Bạch Vô Thường Vô Tích tiền nhiệm đã để lại. Liên Hề suy nghĩ rồi nói tiếp: “Vậy có nghĩa là, tên ác quỷ này ăn rất nhiều linh hồn ác quỷ, kiếp sau gã sẽ được một cái đầu thai tốt?”

Phu canh hơi sửng sốt, một lát sau, ông ta ngạc nhiên nói: “Đại nhân, ý ngài là chúng ta nhận được càng nhiều điểm tích lũy, thì kiếp sau của quỷ hồn đó sẽ càng tốt đẹp sao?”

__________________HẾT CHƯƠNG THỨ SÁU MƯƠI BA

Bình luận

Truyện đang đọc