GIẢ CHẾT CŨNG KHÔNG CỨU NỔI THẾ GIỚI

Liên Hề, rốt cuộc cậu là ai?

Trong nửa năm qua, rất nhiều người đã hỏi câu này nhưng không ai nhận được đáp án cả.

Trên có chủ nhân Địa phủ, dưới có Hắc Bạch Vô Thường tỉnh Giang Nam, không ai có thể tra ra được thân phận thực sự của Liên Hề. Ngay cả Sổ Sinh Tử quản lý sinh linh vạn vật, trang giấy thuộc về cậu cũng trống không! Không có kiếp trước, chẳng thấy kiếp sau, cứ như thình lình xuất hiện, lẻ loi chỉ có đời này.

Bây giờ người đã từng là chủ nhân Thần đình, Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng cũng hỏi câu tương tự.

Liên Hề ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, mím môi.

… Cậu, là ai chứ?

Là một trong mười vạn tám nghìn Thần Minh chuyển thế của Thần đình, hay chỉ là một vị quỷ thần Địa phủ nào đó, nhưng sau khi lên Dương gian thì bị quy tắc hai giới áp chế khiến mất đi ký ức giống Liệt Thần? Nhưng cho dù như Liệt Thần, thì tên của hắn vẫn được viết lên Sổ Sinh Tử. Hoặc ví dụ như Vương Việt Thanh là Bạch Đế chuyển thế, kiếp trước của cậu ta vẫn ghi rõ rành rành trong Sổ Sinh Tử.

Chỉ có cậu, tất cả đều trống không.

Trong chớp mắt đó, cõi lòng Liên Hề hoang mang vô cùng. Ai cũng hỏi cậu câu này, nhưng ai sẽ nói cho cậu biết đáp án đây?

“Cậu ấy tên là Liên Hề.”

Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng chợt vang lên, phá tan khoảng dài im lặng.

Mọi người thoáng sửng sốt. Liên Hề nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Trên bầu trời, Thanh Đế hóa thành đám mây màu xanh cũng không kịp phản ứng, ngạc nhiên lặp lại: “Liên Hề?” Gã ngừng một chút: “Mà khoan, Liên Hề là ai?”

Liệt Thần tặc lưỡi, không thèm để ý đến tên chủ nhân đã về vườn của Thần đình, nhưng tiếng tặc lưỡi ngắn ngủi đã khéo léo bộc lộ sự khinh thường và châm chọc.

Không phải chính mi hỏi cậu ấy là ai sao, nói mi nghe mà mi còn hỏi lại?

Y như thằng bại não.

Thanh Đế: “…”

“Liệt Thần!!!”

Mọi người không dám thở mạnh, chỉ có thể né sang một bên dòm các ông lớn cãi nhau.

Hai người này, một kẻ là chủ nhân Thần đình, một người là chủ nhân Địa phủ. Theo lý thì chắc chắn chủ nhân Thần đình mạnh hơn chủ nhân Địa phủ, nhưng nom tình hình hiện tại thì cả hai xem như ngang sức, Liệt Tổng chả thèm sợ. Thậm chí tua ngược về sáu trăm năm trước khi bọn họ đang ở đỉnh cao, ai mạnh hơn ai còn chưa biết đâu.

Mọi người đang cẩn thận quan sát cuộc giao đấu của sếp, nhưng không ai chú ý tới bàn tay Liệt Thần lặng lẽ nắm lấy cổ tay Liên Hề.

Liên Hề chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn bàn tay đang siết lấy mình. Lúc cậu ngẩng đầu, ánh mắt lập tức rơi vào đôi mắt đen láy sâu thẳm.

Tôi là ai?

Cậu không phải Liên Hề sao?

Chẳng cần đến ngôn ngữ, trong nháy mắt Liên Hề đã hiểu ý của người đàn ông này. Con ngươi trong veo hơi mở to, thật lâu sau thu lại ánh mắt. Nhắm mắt vào, lúc mở ra lần nữa thì đôi mắt thanh niên đã vô cùng kiên định.

Đúng vậy, cậu là Liên Hề.

Một sinh viên vừa tốt nghiệp.

Vì bẩm sinh có đôi mắt âm dương nhìn thấy quỷ, luôn mang đến vận xui cho người xung quanh, nên cậu dè dặt không dám tiếp xúc nhiều với ai cả. Chẳng dám đi học đi làm như bao người, càng không trông mong được kết bạn với ai, vừa tốt nghiệp đã làm streamer nhưng flop sml, đến giờ vẫn không tý tiếng tăm nào.

Nhưng mà, cậu là Liên Hề.

Vương Việt Thanh đã từng lặp lại không biết bao nhiêu lần: “Tôi là Vương Việt Thanh.”

Thần Minh chuyển thế thì sao? Cớ sao cứ phải thêm một tên húy trước tên của bọn họ?

Họ là chính họ.

Không cần thắc mắc hay nghi ngờ, hơn hai mươi năm qua ngày nào cậu cũng sống đàng hoàng tử tế, trải nghiệm cuộc sống, dù cho nhỏ bé tầm thường thì đó cũng là cuộc đời thuộc về một người phàm tên Liên Hề.

Giờ phút này, trái tim Liên Hề vững vàng về vị trí. Cậu không còn bối rối, cũng sẽ không tò mò nữa. Cậu không cần biết rốt cuộc mình là ai, cậu chỉ cần biết rằng…

Cậu là Liên Hề.

Nhìn bề ngoài, người đàn ông cao lớn đẹp trai không hề có động tĩnh gì, bình thản ngửa đầu nhìn trời. Ánh mắt Liệt Thần nhìn Thanh Đế hệt như đang nhìn tên đồng đội bại não, đã dùng Trương Phi mà trở tay lại chọn Ngưu Ma (Vương): Chỉ có bị tắc mạch máu não mười năm thì mới làm thế. Chẳng qua, hắn không dám xem thường mà khinh địch.

Dù gì Thanh Đế cũng là Thanh Đế, dẫu bị giam phạt hơn sáu trăm năm dưới vực sâu Địa ngục thì gã vẫn là chủ nhân cũ của Thần đình. Hơn nữa…

Bây giờ gã còn nắm Sáu Cõi Luân Hồi trong tay!

Liệt Thần lặng lẽ nheo mắt. Bỗng nhiên hắn sửng sốt, ngoảnh đầu nhìn thanh niên phía sau.

Liên Hề bước lên phía trước nửa bước đến bên cạnh hắn, đứng sóng vai với hắn. Cùng lúc đó, bàn tay cậu hơi nhúc nhích, trở tay nắm lấy tay Liệt Thần.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Liên Hề: Nắm tay là phải nắm dị nè, anh nắm cổ tay chi dợ?

Bờ môi Liệt Thần mấp máy, lúc lâu sau: … Ừm.

“Tôi là ai cũng không quan trọng, tôi chỉ là người bình thường thôi.” Liên Hề lạnh lùng nhìn bầu trời lộng lẫy sặc sỡ, nói từng chữ: “Nếu anh đã nhận ra cái chuông này, vậy chắc anh cũng biết, lần này, anh lại thua rồi.” Liên Hề nói xong thì giơ tay cầm cái chùy bên cạnh chuông đồng cổ.

Như đang mong chờ, ngay khi Liên Hề vừa vươn tay ra thì cái chùy tối màu đã vui sướng rung lên, nóng lòng muốn được cậu cầm vào tay.

Bàn tay Liên Hề càng lúc càng gần, bên cạnh đó, ánh mắt Liệt Thần tối sầm lại.

Trên bầu trời, Thanh Đế cũng giận dữ quát: “Liệt Thần, mi thật sự dám để Chuông Sớm vang lên?!”

Bàn tay sắp nắm lấy chùy bất chợt khựng lại, Liên Hề ngạc nhiên hỏi: “Ý là sao?”

Thanh Đế cười xấu xa: “Ồ, cậu không hiểu thật à? Ha ha, thì ra người phàm cậu đây lại chẳng biết gì cả? Lần đầu tiên Chuông Sớm vang lên, Thần đình hủy diệt. Lần thứ hai vang lên… Cậu nghĩ hai giới Âm Dương, còn chỗ nào để chôn nữa không?!”

***

Cùng lúc đó, dưới Hoàng Tuyền, bên bờ sông Vong Xuyên.

Năm vị Diêm Vương đứng sừng sững cạnh dòng Vong Xuyên chảy cuồn cuộn, Bình Đẳng Vương mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Tần Quảng Vương, Sở Giang Vương, Tống Đế Vương, và cả Biện Thành Vương vừa mới tới, bốn vị đều đến rồi, vậy chúng ta không ngại đi thẳng vào vấn đề nhé! Bốn vị đã bao giờ nghĩ rằng… Sáu trăm năm trước, rốt cuộc vì sao Thần đình lại hủy diệt chưa?”

Sở Giang Vương thẳng tính, không chút do dự nói: “Chuông Sớm vang lên, Thần đình hủy diệt. Mười vạn tám ngàn Thần Minh rơi ầm ầm xuống Hoàng Tuyền như sao chổi. Lúc ấy chúng tôi đều có mặt, sao anh vẫn không hiểu?” 

Tống Đế Vương trầm mặt suy tư một lát, nói: “Lý do Thần đình hủy diệt, là vì người phàm không còn tín ngưỡng Thần Minh nữa.”

“Đúng, mà cũng sai.” Bình Đẳng Vương thừa nước đục thả câu.

Tống Đế Vương khó chịu bảo: “Có gì thì anh nói thẳng ra đi.”

Bình Đẳng Vương cười: “Trong hơn hai trăm nghìn năm bị phạt dưới vực sâu Địa ngục, mỗi phút mỗi giây Thanh Đế bệ hạ đều suy nghĩ, vì sao, rốt cuộc là thứ gì đã khiến Thần đình hủy diệt! Thật sự chỉ là người phàm không còn tín ngưỡng Thần Minh thôi sao?”

“Không phải vậy thì là gì?”

“Khi Thần Minh mới xuất hiện, người phàm cũng chưa bao giờ tín ngưỡng bọn họ, là Thần Minh có trước, được chứng kiến quyền năng mạnh mẽ của Thần Minh, lúc này mới có tín ngưỡng của người phàm! Mối quan hệ trước sau này không thể lẫn lộn được.” Bình Đẳng Vương nói nhanh hơn, “Tất nhiên Thần đình không phải vì không có tín ngưỡng của người phàm mới diệt vong. Nhưng bọn họ diệt vong, chắc chắn có liên quan tới người phàm. Bị đè trong bùn nước nhận hết nhục nhã, cuối cùng Thanh Đế bệ hạ cũng hiểu ra, Thần đình hủy diệt là vì chủ nhân thật sự trong đất trời không còn là Thần nữa, mà là vạn vật trên thế gian!”

Bình Đẳng Vương lộ vẻ thương xót: “Thế gian cũng không cần Thần Sông nữa, bởi vì rốt cuộc các sinh linh cũng hiểu mọi thứ trên đời là vô tận, đều có bắt đầu và kết thúc, không cần tác động bên ngoài, tất cả đều là khép kín; thế gian cũng không cần Tống Tử Quan Âm nữa, bởi vì bọn họ biết mọi sự sống trên đời đều do tự nhiên tạo ra, nên có thì có, không có thì không.”

Dường như Thần đình bất ngờ diệt vong trong một đêm. Nhưng thực tế, là do sinh linh trên thế gian bỏ ra hơn nghìn năm vạn năm, mới “giác ngộ” chân lý trong đó! Con đê ngàn dặm bị vỡ vì tổ kiến, Thần đình hủy diệt, mà Địa phủ vẫn còn tồn tại. Nhưng nếu thật sự giống như những gì Thanh Đế suy tính, Thần đình hủy diệt là vì trời đất, Sáu Cõi Luân Hồi cảm thấy thế gian không cần Thần Minh nữa. Vậy tiếp theo sẽ là ai, ai sẽ là đối tượng tiếp theo bị Sáu Cõi Luân Hồi vứt bỏ và phá hủy?!”

Lời vừa dứt, âm vang mạnh mẽ.

Dòng sông Vong Xuyên vô tận vỗ về hai bên bờ, những đóa hoa Mạn Châu Sa màu đỏ tuyệt đẹp, khiến mấy người Sở Giang Vương nhìn mà giật mình.

Mắt Bình Đẳng Vương lia từng phản ứng của bốn vị Diêm Vương. Gã thỏa mãn nhìn nét kinh hãi trên mặt Tống Đế Vương, dáng vẻ hoảng sợ của Sở Giang Vương và Biện Thành Vương, cuối cùng gã liếc Tần Quảng Vương đứng đầu Thập điện Diêm Vương, cũng là người khó giải quyết nhất.

Bình Đẳng Vương: “Tần Quảng Vương điện hạ, bây giờ ngài đã rõ chưa vậy?”

Sau khi Thần đình hủy diệt, tiếp theo sẽ là ai?

Đáp án không cần nói cũng biết.

Tuy trông Địa phủ dường như sóng yên biển lặng, mọi thứ vẫn y nguyên như cũ, chẳng khác gì mấy vạn năm trước. Nhưng chẳng lẽ một giây trước khi Thần đình hủy diệt, thành trì, thần tiên, lầu quỳnh điện ngọc, lại có dấu hiệu sụp đổ ư?

Bình Đẳng Vương tận tình khuyên nhủ: “Tần Quảng Vương, lúc Thần đình hủy diệt không hề có dấu hiệu nào cả. Anh nghĩ khi Địa phủ diệt vong, sẽ cho chúng ta cơ hội để phản ứng sao?!”

Qua thật lâu, giọng nói kiên định nghiêm nghị của Tần Quảng Vương vang lên: “Cho nên, đây là lý do các anh quyết định giúp Thanh Đế vượt ngục, xây dựng lại Thần đình?”

Bàn tính tinh Tống Đế Vương chen ngang: “Chờ đã, xây dựng Thần đình gì chứ? Thần đình đã biến mất lâu rồi, giờ xây dựng lại thế nào đây?”

Bình Đẳng Vương mỉm cười: “Địa phủ vẫn tồn tại đấy thôi.”

Tống Đế Vương hoảng sợ: “Ý anh là sao?”

Bình Đẳng Vương: “Đến lúc đó, các vị đều là những vị Thần đắc lực của Thần đình.”

Các Diêm Vương: “…”

Bình Đẳng Vương: “Thế nào, các điện hạ tính toán sao rồi?”

Tần Quảng Vương không nói hai lời, bàn tay dày rộng cầm cái chùy hai đầu: “Không thế nào cả.”

Bình Đẳng Vương sững sờ: “Tần Quảng Vương?”

“Bản Diêm Vương thân là người đứng đầu Thập điện Diêm vương, dưới một người trên vạn người, kỷ luật Địa phủ do tôi giữ gìn.” Tần Quảng Vương nghiêm khuôn mặt chữ quốc, cương trực nhìn về phía năm vị Diêm Vương đã phản bội Địa phủ: “Bản Diêm Vương không cần trở thành ‘một vị Thần đắc lực’ chỉ biết nghe theo lệnh*.”

(*Chỗ này TQV dùng từ ‘tù nhân theo lệnh’, ý là một vị Thần chỉ biết nghe theo lời sai sử và sống dưới sự điều khiển của kẻ khác.)

Bình Đẳng Vương khó hiểu nói: “Nhưng nếu Địa phủ hủy diệt, anh và tôi cũng sẽ chết!”

“Vậy thì chết thôi. Năm xưa Thần đình hủy diệt, Sáu Cõi Luân Hồi có cạn tàu ráo máng đâu? Trong mười vạn tám ngàn Thần Minh, có hơn nửa trực tiếp đầu thai, số trong đó sau khi chết còn trở lại thành Quỷ thần, ví dụ như Quảng Hàn tiên tử.”

Câu này vừa phát ra, mọi người đều trố mắt nhìn Tần Quảng Vương chính trực ngoan cố.

Bàn tính tinh Tống Đế Vương: “Quảng Hàn tiên tử cũng trở thành quỷ thần Địa phủ ư, là ai vậy?”

Sở Giang Vương và Biện Thành Vương: “Quảng Hàn tiên tử chuyển thế thành người nào á?”

Năm vị Diêm Vương phản bội Địa phủ cũng thở dốc: “Là ai thế, anh nói lẹ coi!”

Tần Quảng Vương: “…”

Quan trọng lắm à?

Tần Quảng Vương thẳng nam sắt thép: “Tôi quên rồi, mấy trăm năm trước có lần mượn Sổ Sinh Tử của Thôi Phán Quan xài lát, vô tình giở trúng tờ đó, dòm sơ qua thấy nhưng giờ quên rồi!”

Các Diêm Vương: “…”

Hận không thể lên Dương gian bắt Thôi Phán Quan về ngay bây giờ, mượn Sổ Sinh Tử của hắn dùng xíu!

Tần Quảng Vương: “Nếu Địa phủ cũng hủy diệt, thì cứ để nó hủy diệt thôi. Bản Diêm Vương không thẹn với lương tâm, chẳng qua chỉ là chuyển kiếp đầu thai mà thôi.” Hắn nhìn năm vị Diêm Vương Bình Đẳng Vương, hỏi: “Trừ khi, các anh cảm thấy mình làm quá nhiều việc ác, sẽ bị ném nào Địa phủ phạt hơn mấy chục nghìn năm như Thanh Đế.”

Bình Đẳng Vương nghiến răng, gã cười dài: “Chúng tôi làm quỷ thần thế nào, Tần Quảng Vương cũng biết rồi mà. Đương nhiên chúng tôi sẽ bị phán tội, nhưng đâu đến nỗi nhận án 66 nghìn 660 năm như Thanh Đế. Ủa mà này, Tần Quảng Vương thật sự muốn trở thành người phàm bình thường đấy à? Người phàm tay trói gà không chặt, không chút pháp thuật phòng thân, sống chết tại trời, phú quý tại số ư?!”

Tần Quảng Vương nghe vậy thì bật cười: “Trước kia bản Diêm Vương chính là người phàm thành thần, ai nói quỷ thần thì cao quý hơn người phàm, làm một người phàm cũng có rất nhiều trải nghiệm mà quỷ thần khó có thể nếm thử được. Rốt cuộc tôi đã hiểu, vì sao Sáu Cõi Luân Hồi không dung nạp các anh, vì sao các anh lại sợ Địa phủ bị hủy diệt.”

“Bởi vì thứ các anh sợ chưa bao giờ là sự trừng phạt của Địa ngục, mà là mất đi đặc quyền cao cao tại thượng của quỷ thần!”

Sắc mặt Bình Đẳng Vương lạnh lẽo, dòm lom lom Tần Quảng Vương và mấy người Tống Đế Vương sau lưng hắn. Một lát sau, gã cười thâm trầm nói: “Khác lý tưởng thì chẳng đi chung đường được rồi. Đã vậy, nói nhiều cũng vô ích.” Gã ngoảnh đầu nhìn đồng nghiệp phe mình: “Các vị, ra tay đi!”

Vừa dứt lời, năm vị Diêm Vương đồng loạt giơ pháp khí.

Trong chốc lát, âm phong nổi lên khắp bờ Hoàng Tuyền. Một thanh thước, một thanh kiếm, một cây cung, một khay ngọc và một đóa hoa ngọc bích lưu ly, năm pháp khí cao cấp của Diêm Vương bay lên không trung. Năm vị Diêm Vương thét lên, hai tay kết ấn chỉ vào pháp khí của mình.

“Âm Ti có luật, Diêm Vương hiệu lệnh, cấp cấp như luật lệnh!”

Tần Quảng Vương thấy vậy cũng bất ngờ rút chùy hai đầu bên hông ra. Cái chùy hai đầu này là vũ khí hắn đã sử dụng khi dẫn binh tác chiến lúc còn là người phàm, sau khi chết đã mang xuống Âm phủ, trở thành pháp khí Diêm Vương của hắn. Có một số pháp khí Diêm Vương gắn liền với chức vị, ví dụ như Gương Chuyển Luân của Chuyển Luân Vương, bây giờ đang thuộc về lão hổ tinh, nhưng nếu lão hổ tinh lìa đời thì vị trí Chuyển Luân Vương sẽ đổi người, Gương Chuyển Luân thuộc về Chuyển Luân Vương đời tiếp theo.

Nhưng chùy hai đầu của Tần Quảng Vương thì khác.

Dù Liệt Thần và Liên Hề ở đây, cái chùy hai đầu này cũng không phản chủ.

Vũ khí có linh hồn, chọn người hợp ý để đồng hành. Mà vũ khí càng có hồn càng trung thành bảo vệ chủ, tuyệt đối không hai lòng.

Bình Đẳng Vương cười lạnh: “Xem ra hôm nay, tất phải có một trận chiến rồi.”

Tần Quảng Vương cầm chùy hai đầu trong tay: “Đánh đi!”

Trong tích tắc, sáu vị Diêm Vương cùng xông lên, pháp khí va vào nhau phát ra tiếng vang rung trời.

Ba vị Diêm Vương Tống Đế Vương thấy cảnh này, đều lộ vẻ mặt phức tạp. Tần Quảng Vương mạnh hơn nữa cũng không thể một chọi năm được, trên đời này có bao nhiêu Thần Minh ngu ngốc mới lấy một chọi năm, nghĩ mình vô địch thiên hạ chứ, nhưng Tần Quảng Vương vẫn xông lên. Không phải vì hắn ngốc, mà vì hắn biết mình không thể không lên. Nếu hôm nay hắn lùi bước, Địa phủ sẽ không còn ai ra trận nữa.

Sau lưng Tần Quảng Vương chẳng có ai cả.

Tiếng bàn tính lạch cạch, đầu óc Tống Đế Vương hoạt động cấp tốc. Hắn ta tính kiểu gì cũng thấy, về phe Bình Đẳng Vương là phương án tốt nhất. Dù tệ đến đâu cũng không thể về một phe với Tần Quảng Vương được, trận này mà thua thì vạn kiếp chẳng thể quay đầu. Cho dù thắng, Địa phủ hủy diệt, hắn ta cũng không có quả ngon để ăn.

Nhưng mà…

“Lão Tống tôi nghe anh, anh nói coi chúng ta nên làm gì giờ?” Sở Giang Vương đáng thương nhìn hắn ta.

Biện Thành Vương cũng nói: “Lão Tống, trong chúng ta chỉ có đầu óc anh là tốt nhất, anh nói đi, chúng tôi nghe theo.”

Nhìn bóng lưng thẳng tiến không lùi của Tần Quảng Vương, bên tai lại vang lên câu nói “Ai nói quỷ thần thì cao quý hơn người phàm”. Ma xui quỷ khiến thế nào mà Tống Đế Vương lại trở tay lấy bàn tính – pháp khí bản mệnh của mình ra, nheo mắt bảo: “Thề sống chết bảo vệ Địa phủ!”

Sở Giang Vương, Biện Thành Vương: “Bình Đẳng Vương, mi nộp mạng cho bố mi đi!!!”

Bên bờ sông Vong Xuyên, chín vị Diêm Vương chia hai phe đánh lộn túi bụi. Pháp lực va vào nhau chấn động đến mức dội ầm ầm không ngớt bên bờ sông. Vô số quỷ hồn xếp hàng chờ đầu thai gần đó cũng mơ màng bị đánh rơi xuống đất, rồi lại mơ màng đứng lên chuyển sang chỗ khác tiếp tục xếp hàng.

Một trận đánh rất chi là số má.

Tuy nói bên phe Bình Đẳng Vương nhiều hơn một vị Diêm Vương, nhưng mình Tần Quảng Vương có thể chấp ba người! Thấy bọn họ sắp rơi vào thế yếu, bỗng nhiên Tống Đế Vương ngoái đầu nhìn dòng nước Vong Xuyên đang chảy cuồn cuộn sau lưng.

Vẻ mặt hắn ta trở nên hoảng sợ, vội nói: “Tần Quảng Vương, anh nhìn kìa!”

“Nhìn gì, ai rảnh, đang vội!” Tần Quảng Vương phang cái chùy đánh bay hoa giả của Bình Đẳng Vương, “Mấy trăm năm không ra tay, vừa khéo bắt bọn bây luyện tay một chút.”

Tống Đế Vương kéo chùy hai đầu của Tần Quảng Vương lại, vội la lên: “Anh nhìn Vong Xuyên lẹ lên!”

Lúc bấy giờ Tần Quảng Vương mới dừng tay, nhíu mày nhìn dòng nước Vong Xuyên cuộn trào mạnh mẽ. Lúc nhìn tới dòng sông đục ngầu không thấy đáy, hắn lập tức sững sờ rồi trợn tròn.

Cùng lúc đó ở Dương gian, Tô Thành.

Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng vừa nói xong, tay Liên Hề cũng dừng lại giữa không trung, thật lâu vẫn không lấy cái chùy kia.

Trên trời cao, Thần Minh màu xanh buông lời giễu cợt với vẻ quái lạ: “Sáu trăm năm trước, một tiếng chuông vang lên, Thần đình hủy diệt. Sáu trăm năm sau… Liệt Thần, giờ đến lượt mi!”

Đến lúc này, ai cũng hiểu ý của Linh Uy Ngưỡng.

Chuyển Luân Vương trợn tròn đôi mắt hổ, vội vàng chạy tới. Gã rất muốn ném cái chùy ra xa, nhưng gã không dám làm mà chỉ dám lắc đuôi với Liên Hề: “Đại nhân, chuyện gì thế này? Thanh Đế nói nếu gõ cái chuông này là Địa phủ sẽ diệt vong ư? Đáng sợ quá vậy, chuyện này sao có thể chớ?!” Đúng vậy, thật sự quá đáng sợ, thứ khủng bố như Chuông Sớm vẫn nên ném ra xa mới tốt á.

Thôi Phán Quan cũng lại gần: “Chuyện này… Mặc dù nghe hơi hú hồn, nhưng sáu trăm năm trước đúng là có tiếng chuông vang, sau đó Thần đình đã bị sụp đổ!” 

Phu canh: “Đúng thế đúng thế!”

Tưởng Quỷ đã thờ ơ với sống chết từ lâu, bây giờ hóng chuyện cũng chẳng ngại chuyện lớn, đứng kế bên xài xể: “Ông đúng gì mà đúng? Sáu trăm năm trước ông còn chưa ra đời hen, ông là Quảng Hàn tiên tử mà.”

Các quỷ thần: “Mi câm mồm cho tau!” Đã là lúc quan trọng mà mi còn thọc gậy bánh xe! Đúng là bực mình!

Thấy nhóm quỷ thần Địa phủ khiếp sợ lo lắng, nơm nớp ngó mình, ngón tay Liên Hề khẽ co lại. Cậu ngoảnh đầu nhìn người bên cạnh.

“Địa phủ sẽ bị hủy diệt thật sao?”

“Hên xui.”

Câu trả lời cục súc dứt e khiến Liên Hề ngơ ngác: “Anh là chủ nhân Địa phủ mà không biết hả?”

Liệt Thần lẳng lặng nhìn cậu: “Một giây trước khi Thần đình hủy diệt, cậu hỏi Linh Uy Ngưỡng coi, gã cũng đâu biết.”

“…”

Liên Hề: “Vậy nếu không gõ cái chuông này, anh có thể đánh bại gã rồi đưa gã về Địa phủ chứ?”

Liệt Thần im lặng thật lâu, thản nhiên nói: “Không biết.”

Nếu chỉ một Linh Uy Ngưỡng thì dù sáu trăm năm trước hắn cũng không sợ, nhưng nay Linh Uy Ngưỡng bắt được Sáu Cõi Luân Hồi. Nếu gã thật sự nắm Sáu Cõi Luân Hồi trong tay, vậy thì…

Liên Hề mím chặt môi: “Kết quả xấu nhất là gì?”

Liệt Thần nói: “Chúng ta bị gã vây đến chết ở đây, trong tay gã nắm Sáu Cõi Luân Hồi, Sổ Sinh Tử và Kim Chân Ngọc Quang Tử Văn, Đan Chương (con dấu bạch ngọc). Sau khi chúng ta chết, gã sẽ quản lý Địa phủ… Biến Địa phủ thành Thần đình tiếp theo?”

Do dự mấy giây, Liên Hề nhìn chiếc chuông đồng cổ xưa thật sâu rồi dời mắt đi. “Được, vậy chúng ta khoan gõ nó, thử một lần xem có thể đánh bại gã luôn không.”

Dường như không ngờ Liên Hề sẽ đưa ra câu trả lời này, chiếc chuông đồng đang hóa thành chuông cổ khẽ run lên, như đang lặng lẽ nghẹn ngào.

Nhưng Liên Hề không nhìn nó nữa.

Địa phủ hủy diệt, tất cả quỷ thần đều bị phạt theo luật, sau đó chuyển kiếp đầu thai.

Địa phủ không hủy diệt, bọn họ bị vây chết trong thành phố do giới tử tu di sáng tạo ra, cũng là diệt vong.

Trường hợp đầu, tất nhiên quỷ thần sẽ chuyển kiếp đầu thai, bảo là sinh mạng mới nhưng cũng đón lấy cái chết. Trường hợp sau, cũng là chết. Vậy chi bằng liều mạng thôi!

Ngay lúc Liên Hề quyết định cùng đánh Linh Uy Ngưỡng với Liệt Thần mà không dùng Chuông Sớm, bỗng nhiên một cơn gió lạnh vô hình thổi lên từ sâu trong lòng đất.

Ánh mắt Liệt Thần ngưng đọng.

Chuyển Luân Vương hoảng sợ: “Cái gì dẫy? Đây là không gian Liệt Thần đại nhân dùng Giới Tử Tu Di tạo ra mà? Vậy bên ngoài không thể xâm nhập vào, mà vật thể sống bên trong cũng không thể xông ra, cho dù pháp lực cao mấy đi nữa. Chuyện gì thế?!”

Cơn gió vô hình kia càng lúc càng mạnh, thổi quần áo mọi người kêu phần phật.

Liệt Thần vô thức nắm chặt tay Liên Hề, bỗng hắn cúi đầu nhìn đốm nhỏ màu trắng giữa đường.

Liên Hề nhìn theo tầm mắt hắn: “Sao thế?”

Liệt Thần: “Suỵt.”

Hắnim lặng nhìn rồi lại nhìn. Thật lâu sau, mọi người đều hoảng sợ.

Trên mặt đất sạch sẽ ngăn nắp của thành phố, một quả cầu ánh sáng màu trắng lớn bằng trái dưa hấu bỗng dưng chui lên từ dưới đất, từng chút bay lên không trung! Sau đó, càng lúc càng có nhiều quả cầu ánh sáng màu trắng bay lên.

Hàng nghìn hàng vạn quả cầu ánh sáng màu trắng chui lên từ lòng đất, chúng bay giữa không trung, chậm rãi sáp đến gần bầu trời đầy màu sắc với màu xanh làm chủ đạo!

Một quả cầu ánh sáng màu trắng tình cờ bay lên bên cạnh phu canh, ông ta vô thức vươn tay bắt lấy nhưng còn chưa chạm vào quả cầu ánh sáng thì đã bị phỏng tay bởi nguồn pháp lực mạnh mẽ, ông ta rú lên thảm thiết.

Phu canh: “Cái quần què gì vậy?!!”

Tất cả mọi người im lặng, sợ hãi nhìn cảnh tượng chấn động này.

Liên Hề: “Đây là cái gì?”

Liệt Thần cười khịt mũi đầy khinh miệt.

Trên bầu trời xanh, Linh Uy Ngưỡng lại điên cuồng cười sảng: “Đây là cái gì? Đây là những Thần Minh bị giam cầm dưới Vong Xuyên, trong Địa ngục bị Sáu Cõi Luân Hồi và Liệt Thần cùng áp chế! Bọn họ đã dồn hết pháp lực vào đây và giao cho bản tôn. Bây giờ trong Địa ngục, bọn họ không còn pháp lực phòng thân, bị lửa dữ thiêu đốt thống khổ vô cùng. Nhưng pháp lực của bọn họ đã bay lên từ đáy sông Vong Xuyên, vượt qua hai giới Âm Dương, đến đây sóng vai cùng chiến đấu với bản tôn!”

Vô số quả cầu ánh sáng màu trắng bay giữa không trung, không ai biết trải qua bao lâu, rốt cuộc quả cầu cuối cùng cũng bay vọt lên từ lòng đất.

Linh Uy Ngưỡng đột nhiên cười quái dị: “Sao lại thiếu một hai phần. Không lẽ mấy tên Diêm Vương vô dụng dưới Địa phủ ăn hại vậy à, để các quỷ thần khác ngăn cản một phần pháp lực của Thần Minh? Mà thôi, nhiêu đây đủ rồi.”

Linh Uy Ngưỡng cười cợt: “Liệt Thần, bây giờ, mi lấy gì để liều mạng với ta nào!”

Nỗi hận ngút trời hóa thành lời nói, từng câu từng chữ Thanh Đế đều nhắm vào Liệt Thần, gã thật sự rất hận kẻ thù đã hại mình bị phạt mấy chục nghìn năm dưới Địa phủ. Mặc dù gã chưa từng nghĩ đến nay gã mới bị giam sáu trăm năm, còn cách rất xa so với ba mươi nghìn năm mà Liệt Thần tốt bụng tranh thủ thêm cho gã.

Trong tiếng cười đè nén đến điên cuồng của Thanh Đế, chủ nhân Địa phủ hờ hững mở miệng, giọng điệu thản nhiên: “Linh Uy Ngưỡng, ở đây đâu phải chỉ có một mình ta?”

Tiếng cười dừng lại: “Ồ?”

Liệt Thần giơ bàn tay cầm tay thanh niên, sắc mặt bình tĩnh: “Còn cậu ấy, còn có Chuông Sớm.”

Liên Hề sửng sốt: “Liệt Thần?”

Liệt Thần ngoảnh đầu nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, gằn từng chữ: “Hôm nay Linh Uy Ngưỡng đã làm đến cùng, vốn cứ tưởng gã chỉ muốn kéo dài thời gian vây chết tôi, tuy gã kham nổi nhưng những Thần Minh trong Địa ngục kham không nổi. Vậy nên gã muốn giải quyết dứt tay.”

Liên Hề bình tĩnh hỏi: “Dứt tay là sao?”

“Muốn nhanh chóng giết chết tôi rồi cướp Sổ Sinh Tử, có một cách đơn giản. Cưỡng chế phá hủy trận pháp, tuy rằng sẽ bị thương, nhưng có pháp lực của các Thần Minh bảo vệ nên gã vẫn có thể sống sót. Nhưng cưỡng chế phá hủy trận pháp sẽ khiến những người trong trận pháp và tất cả sinh linh vốn thuộc về thành phố này, đều bị diệt sạch.”

Nghe hắn nói vậy, Thanh Đế tức quá bật cười: “Liệt Thần, mi dám gõ Chuông Sớm à?”

“Ha, vậy mi nói ta không dám à?”

Dường như nhớ về chuyện cũ, Thanh Đế hơi cứng họng, sau đó gã nói vẻ quái lạ: “À, đúng nhỉ, không có chuyện gì mà mi không dám làm. Nhưng mà mi nói không sai, bản tôn quyết định cưỡng chế phá hủy trận pháp. Nhưng sau khi cưỡng chế phá hủy trận pháp, nếu còn người sống thì mi và bản tôn đều có cơ hội. Thậm chí người phàm bên cạnh mi, cậu ta có Chuông Sớm bảo vệ nên có lẽ cũng sống sót.”

Nhóm Chuyển Luân Vương, Thôi Phán Quan, phu canh bên cạnh: “…”

Thôi toang mẹ rồi ông Giáo ơi!!!

Vậy tụi này ra chuồng gà hết à?!!

Thanh Đế: “Đã có thể sống sót, mi còn muốn gõ Chuông Sớm không?”

“Sẽ luôn có người chết.” Liệt Thần không thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Rất nhiều người sẽ chết.”

Thanh Đế: “Hử?”

Lão hổ tinh chợt hiểu, hơi cảm động: “Đại nhân…”

Liệt Thần: “Nếu tôi bất ngờ chết đi khi chưa kịp ăn trái quýt Liên Hề vừa lột cho mình, tôi sẽ rất không vui.”

Nước mắt của lão hổ tinh nghẹn ứ trong hốc mắt: “???”

Liệt Thần: “Nếu tôi bất ngờ chết đi khi đang cưỡi trên đầu Liên Hề và giật được Quadrakill, chẳng mấy chốc sẽ giật được Pentakill. Tôi cũng sẽ rất không vui.”

Liên Hề: “…” Anh ví von cái gì dẫy! Anh chỉ hỗ trợ tôi giật Pentakill mà bày đặt kiêu ngạo chi?!

Trong gió rét mùa đông, Liệt Thần ngoảnh đầu nhìn thanh niên bên cạnh, hắn cụp mắt, nói khẽ: “Cậu nói đó.”

Không biết vì sao, trong lòng Liên Hề hơi rung động.

Liên Hề: “Tôi nói gì?”

Khóe miệng lặng lẽ cong lên, Liệt Thần: “Cậu đã nói…”

“Phải nghĩ cho người*.”

Hai mắt Liên Hề mở to.

[Tôi không hiểu tình yêu và thù hận trên thế gian này, cũng không hiểu vì sao người phàm lại có nhiều lo lắng buồn phiền như vậy.]

[Nhưng tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ lời của cậu.]

[Phải nghĩ cho người.]

(*Câu thành ngữ Tương tâm bỉ tâm/将心比心 đã xuất hiện từ nhiều chương trước rồi, có nghĩa là đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, phải nghĩ cho người.)

(Ghi chú: Tất cả đơn vị ‘vạn’ trong chương này đều đã được đổi thành ‘chục nghìn’ để dễ hình dung và so sánh số năm Thanh Đế bị phạt hơn.)HẾT CHƯƠNG THỨ MỘT TRĂM LINH CHÍN

Bình luận

Truyện đang đọc