GIẢ CHẾT CŨNG KHÔNG CỨU NỔI THẾ GIỚI

Ban đêm.

Trong căn phòng trống trải tối tăm, mọi thứ đều tĩnh lặng, chỉ còn tiếng hít thở yếu ớt như có như không.

Khi con người mất đi thị giác, nhận thức về thời gian cũng trở nên chậm chạp. Có lẽ đã mười lăm phút, hoặc chăng đã nửa tiếng đồng hồ trôi qua rồi. Bỗng nhiên, có tiếng quần áo ma sát xột xoạt vang lên ở nơi nào đó trong bóng tối, Liên Hề hơi chấn động, cậu nắm chặt chiếc chuông đồng trên cổ tay, Liệt Thần cũng lấy con dấu bạch ngọc ra.

Âm thanh sột soạt càng lúc càng lớn, đúng lúc này, chỉ nghe phu canh mập mạp khẽ quát một tiếng.

“Sắc lệnh của Bạch Vô Thường tỉnh Giang Nam, yêu ma quỷ quái mau biến đi!”

“Xì…”

Trong chốc lát, âm thanh kỳ lạ vang lên khắp gian phòng.

Âm thanh này nghe như tiếng thịt bị nướng cháy trên bếp. Mập Mạp dùng cuốn Quỷ Sai Chứng của mình bắn ra mấy vệt sáng kết thành một tấm lưới khổng lồ, tung về phía bóng đen đang đứng không xa ba người. Tấm lưới dệt phát quang miễn cưỡng tăng thêm ánh sáng cho căn phòng, vừa đủ Liên Hề nhìn thấy người mà nó trùm lên…

Là Lưu Thiến!

Lưu Thiến trợn tròn hai tròng mắt trắng dã, cô chính là phiên bản “mộng du” trong lúc ngủ như lời Trần Khải nói. Nhưng sau khi bị Mập Mạp dùng tấm lưới sáng trói lại, cả người cô phát ra âm thanh xèo xèo, kết hợp với khuôn mặt vặn vẹo cùng tiếng hét thảm thiết vang lên chói tai.

Ngoài cửa, Trần Khải và đội phó Ngô lo lắng hỏi: “Không sao chứ, sao thế, Thiến Thiến làm sao?!” Hai người vừa định xô cửa vào, Liên Hề nhanh chóng khóa trái cửa phòng lại, nói: “Không cần lo lắng, không sao cả.”

Hai người Trần Khải đứng ngoài cửa, nóng ruột đến mức xoay mòng mòng.

Trong phòng, sau khi bị tấm lưới ánh sáng chế ngự, luồng âm khí đen ngòm quấn quanh bụng Lưu Thiến cũng bốc hơi. Âm khí càng nồng nặc, khuôn mặt dữ tợn của Lưu Thiến cũng hung ác hơn.

Mập Mạp: “Quả nhiên có liên quan đến đứa bé trong bụng cô ta!”

Nếu không liên quan đến đứa bé, vậy ông ta có dùng Vô Thường Chứng thì âm khí của thai nhi cũng không sinh ra phản ứng.

Liên Hề: “Bây giờ nên làm gì?”

Mập Mạp: “Chế trụ cô ta. Nếu như không màng đến cái thai thì thẳng tay đánh tan âm khí là được, tất nhiên đứa bé này sẽ mất mạng. Nhưng theo sự phán đoán của tiểu nhân, nếu có thể thì hai vị đại nhân vẫn nên giữ đứa bé này, may mà âm khí không nhiều lắm, trước tiên chúng ta có thể kiềm chế cô ta rồi từ từ giải quyết âm khí sau. Đại nhân, hai người có biện pháp nào để tách âm khí ra khỏi cơ thể cô ta không? Chỉ cần tách âm khí thật nhanh sẽ không khiến cô ta sẩy thai, sau đó trả âm khí lại trong vòng mười hai giờ là ổn, nhưng chúng ta phải để âm khí rời khỏi cơ thể cô ta hoàn toàn thì mới tính tiếp được.”

Liệt Thần nheo mắt: “Tách âm khí ra khỏi người cô ta?”

“Đúng.”

Phu canh vừa dứt câu, bỗng nhiên trong tay Liệt Thần có vầng kim quang lóe lên. Ngay sau đó, con dấu bạch ngọc trắng ngà bứt tốc xông lên, nhắm thẳng Lưu Thiến đang cấu xé lưới ánh sáng. Con dấu bạch ngọc không hề khách khí đâm vào bụng Lưu Thiến, ngay lập tức, sáu chữ Triện màu vàng to đùng hiển hiện giữa không trung, chiếu sáng cả căn phòng, rồi chẳng mấy chốc vụt biến đi.

Trong một quãng ngắn ngủi nó xuất hiện, vẫn kịp cho phu canh nhìn rõ sáu chữ này. Ông ta chớp mắt ngạc nhiên, vậy mà bản thân chỉ nhận ra hai trong sáu chữ Triện kia.

Biểu cảm đổi xoành xoạch, phu canh bắt đầu suy đoán, rốt cuộc Hắc Vô Thường Tô Thành là ai?

Ngay lúc này, con dấu bạch ngọc đã hoàn toàn chọc thủng tầng âm khí. Vầng ánh sáng vàng rực che khuất âm khí màu đen, nhưng cũng không thể tách nó khỏi cơ thể Lưu Thiến.

Thế này là sinh vật sống sao? Liệt Thần nhíu mày.

Con dấu bạch ngọc chỉ có tác dụng với những vật chết, nó không thể khống chế những thứ còn sống. Chẳng qua, không cần phải lo lắng.

Liệt Thần cất con dấu bạch ngọc, lấy cuốn sổ vàng ra.

Theo tiếng gió rít gào, cuốn sổ vàng hưng phấn nhào lên tấn công, chuẩn bị trổ tài. Nó giở từng trang sách, bắn ra kim quang chói mắt. Lần này, luồng âm khí quấn quanh bụng Lưu Thiến bị kim quang chiếu thẳng, dần trở nên nhạt đi. Nhưng mấy giây sau, vẫn không hề có tác dụng như cũ!

Phu canh không rõ tác dụng của con dấu bạch ngọc và cuốn sổ vàng. Nhưng chứng kiến một màn trước mắt, cả Liên Hề lẫn Liệt Thần đều ngơ ngẩn, liếc mắt nhìn nhau…

Vậy mà luồng âm khí này không sống cũng không chết, không phải người cũng không phải quỷ!

Thấy cuốn sổ vàng và con dấu bạch ngọc đều không có tác dụng, phu canh kinh hãi, vội kêu lên: “Pháp khí quỷ sai của tôi là vật giết chóc, không thể tách âm khí khỏi cơ thể người mẹ.”

Nhìn Lưu Thiến gầm thét xé tung tấm lưới ánh sáng ông vừa dệt, cô sắp thoát ra khỏi nó rồi. Liên Hề giơ cổ tay lên, theo động tác của cậu ống tay áo cũng tuột xuống, để lộ một chiếc chuông đồng giản dị cổ xưa buộc bằng dây đỏ.

Liên Hề nhẹ nhàng lắc chuông.

“Leng keng!”

Tiếng vang trầm thấp xa xăm lấy chiếc chuông làm trung tâm, bắt đầu phát tán khắp xung quanh. Mỗi nơi có tiếng chuông ghé qua, vạn vật bỗng chốc yên ắng, đến không khí cũng trở nên tĩnh lặng lạ thường.

Vì không khống chế được âm khí trên người Lưu Thiến, sau khi con dấu bạch ngọc và cuốn sổ vàng lui quân vẫn còn hơi cay cú. Nhưng khi nghe tiếng chuông, chúng nó bắt đầu ngoan ngoãn dịu im trở lại, lặng lẽ biến mất trong lòng bàn tay Liệt Thần; phu canh mập mạp một tay cầm chiêng đồng, một tay cầm Vô Thường Chứng, ban đầu ông ta cũng định, nếu thật sự hết cách thì chơi luôn đòn cuối cùng, dùng chiêng đồng thử xem có thể tách luồng âm khí này ra hay không. Bỗng nhiên nghe tiếng chuông này, tâm hồn ông ta lập tức trở nên bình thản kỳ lạ.

Mập Mạp ngoảnh đầu sang, nhìn Liên Hề và chiếc chuông đồng trên cổ tay cậu.

Người phản ứng lớn nhất là Lưu Thiến đang bị chế trụ.

Liên Hề lắc chuông lần nữa, liên tục rung chuông ba lần.

Khi tiếng chuông thứ nhất vang lên, âm khí trên người Lưu Thiến bị ngăn chặn không sôi trào nữa; tiếng chuông thứ hai, rốt cuộc âm khí màu đen cũng nhận ra chiếc chuông không phải đến giúp mình, nó nóng nảy phản kháng lại; tiếng chuông thứ ba, điểm kết nối giữa luồng âm khí và cơ thể người phụ nữ đã bị nứt gãy, hoàn toàn chia cắt.

Ngay khi luồng âm khí hoàn toàn bị tách rời, Liệt Thần đã vươn tay chụp một phát trúng luồng âm khí đó.

Phu canh trợn ngược hai mắt, ông ta đang định nói “phải dùng pháp khí làm vật chứa, không thể dùng tay không bắt âm khí được”, thì đã thấy Liệt Thần vững vàng tóm chặt âm khí trong lòng bàn tay.

Phu canh: “…”

Được thôi, thế giới quan của tui đã từng sụp đổ rất nhiều lần, thêm phát nữa cũng không sao.

Thật ra Liệt Thần suy nghĩ rất đơn giản. Nếu con dấu bạch ngọc và cuốn sổ vàng đều không thể áp chế luồng âm khí này, vậy để chính hắn ra tay cho rồi. Trong hai tháng làm việc trên cương vị Hắc Vô Thường Tô Thành, đây không phải lần đầu tiên Liệt Tổng xử lý âm khí cô hồn dã quỷ. Mặc dù âm khí lần này có hơi đặc biệt, dường như không phải người cũng không phải quỷ. Nhưng âm khí chỉ là âm khí, không lẽ còn tổn thương đến hắn được sao?

Âm khí trong tay kêu gào sôi sục lên.

Liệt Thần nhướng mày, ngón tay co lại bóp chặt âm khí.

Âm khí phát ra từng tiếng gào chát chúa, Liên Hề vội vàng ngăn bàn tay đang chuẩn bị siết nát âm khí của Liệt Thần, Liệt Thần ngẩng đầu nhìn cậu.

Liên Hề lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Đừng tổn thương nó, dù sao bây giờ, có lẽ nó vẫn còn là con của Trần Khải và Lưu Thiến.”

Ồ… Liệt Thần hơi thả lỏng ngón tay, nhưng luồng âm khí này cũng không dám phản kháng nữa, ngoan ngoãn cho Hắc Vô Thường nắm trong tay.

Sau khi âm khí tách ra khỏi cơ thể, ngay lập tức cả người Lưu Thiến mất sức, ngã nhào về phía sau. Liên Hề vội tiến lên đỡ lấy cô. Người phụ nữ đã không ngủ rất nhiều ngày rồi, sắc mặt cô trắng bệch, hai mắt xanh đen. Cô hôn mê ngủ thiếp đi.

Liên Hề cẩn thận đỡ người lên giường, quay đầu nhìn Liệt Thần và phu canh. Chính xác là cậu đang nhìn phu canh.

“Này là sao?”

Phu canh không dám sơ suất, lập tức cất pháp khí chiêng đồng của mình, cẩn thận qua sát luồng âm khí đang co quắp trong lòng bàn tay Liệt Thần.

“Mời hai vị đại nhân nhìn xem.” Phu canh chỉ vào luồng âm khí, “Thật ra, luồng âm khí này chính là hồn phách của đứa trẻ sắp được cô gái này sinh ra. Hai vị đại nhân chưa từng xuống Địa Phủ nên không biết, lúc các vị bắt quỷ đưa xuống đầu thai, cô hồn dã quỷ vẫn là nguyên hình người đúng không?”

Liên Hề nghe được một ẩn ý khác trong lời phu canh: “Ý ông là, những quỷ hồn bị chúng tôi đưa đi đầu thai, lúc xuống Địa Phủ thì không còn hình người nữa?”

Phu canh gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đúng mà cũng không đúng. Lúc bọn họ xuyên qua ranh giới hai cõi Âm Dương, bước vào Địa Phủ thì đúng thật vẫn mang hình người. Nhưng càng gần đến ngày bọn họ đầu thai, chuẩn bị chào đón cuộc đời mới, thì từ từ bọn họ sẽ mất đi hình thái ban đầu, biến thành dáng vẻ hồn thể thuần túy âm khí như lần này. Canh Mạnh Bà chỉ là hình thức để an ủi nhau thôi, xoa dịu con người đã giải quyết xong chuyện cũ. Đại nhân từng được nhận phần thưởng canh Mạnh Bà từ bảng xếp hạng công trạng chưa?”

Liên Hề: “Đương nhiên.”

Phu canh nói tiếp: “Vậy chắc hẳn hai vị cũng phát hiện, canh Mạnh Bà vô cùng thần kỳ, nhưng tác dụng của nó không phải xóa sạch ký ức của quỷ hồn. Thực sự để một quỷ hồn quên đi quá khứ, trở thành sinh mệnh mới, phải là đoạn đường luân hồi. Bước đầu tiên, quên đi cha mẹ mình; bước thứ hai, quên đi tất cả yêu hận tình thù…”

“Khi quỷ hồn bước đến cuối đường luân hồi, hóa thành âm khí quấn quanh cơ thể người mẹ, thì nó đã hoàn toàn quên quá khứ, chờ đợi cuộc sống mới.”

Phu canh nói xong, nghiêm túc nhìn luồng âm khí trong tay Liệt Thần: “Cho nên, đây là một linh hồn nguyên vẹn. Mà linh hồn này, thật sự là đứa con của người phụ nữ và người đàn ông ngoài cửa. Đại nhân xem đi.”

Phu canh giở cuốn Quỷ Sai Chứng của mình ra, động tác nhẹ nhàng dán cuốn sách lên luồng âm khí.

“Sắc lệnh của Bạch Vô Thường tỉnh Giang Nam, không hỏi kiếp trước, nhưng biết kiếp này!”

Sau khi luồng âm khí màu đen bị Quỷ Sai Chứng bao phủ, theo tiếng lệnh của phu canh, Quỷ sai chứng tản ra vầng ánh sáng trắng. Cùng lúc đó, âm khí bị Quỷ Sai Chứng chiếu vào cũng nối gót hành động, bắn ra hai vệt màu đen. Một vệt bắn về phía Lưu Thiến đang nằm trên giường, một vệt khác bắn về phía Trần Khải đứng ngoài cửa.

Không còn gì nghi ngờ nữa, nó đang chỉ vào cha mẹ mình.

“Có duyên với mẹ, bởi nó vốn dĩ mượn cơ thể mẹ để ra đời, đây là phần ơn nghĩa dưỡng dục lớn lao, là máu thịt không thể xóa nhòa. Bất cứ một quỷ hồn nào, cho dù là cô hồn dã quỷ thừa cơ chiếm chỗ, sau khi chúng nó nhập vào cơ thể mẹ thì cũng sẽ không tổn thương cơ thể mẹ, bởi vì chúng đã kết duyên với người phụ nữ hoài thai mình. Mà bây giờ nó có duyên với cha, càng chứng tỏ nó không phải ác quỷ thừa cơ chiếm chỗ, mà thật sự là đứa con thuộc về hai người này.” Phu canh cất cuốn Quỷ Sai Chứng đi, chần chừ chốc lát, nói tiếp: “Nhưng hiện tại lạ ở chỗ, cho dù là ác quỷ đoạt xá cũng không nên tổn thương cơ thể mẹ, đây chính là máu mủ ruột thịt, ơn nghĩa dưỡng dục mà, sao nó có thể làm thế, tôi chưa từng thấy trường hợp này. Trừ khi…”

Phu canh mập mạp bỗng nhiên giật mình ngừng lại, không dám nói nữa.

Liên Hề đang chăm chú lắng nghe, nhìn phu canh: “Trừ khi cái gì?”

Mập Mạp do dự hồi lâu, nói: “Trừ khi, đây đúng là ác quỷ nhân lúc sẩy thai thừa cơ chiếm chỗ. Nó kết duyên với người mẹ là điều tất nhiên, bởi nó đã vào cơ thể mẹ. Vệt màu đen chỉ vào người cha, không hẳn vì cha nó và nó đã kết duyên, mà là… Kết thù lớn!” 

Mập Mạp nói đến đây thì im bặt, lo lắng nhìn sang Liên Hề. Ông biết cha đứa bé là bạn tốt của Liên Hề.

Liên Hề ngơ ngẩn trong chốc lát.

… Cha của đứa bé này, là Trần Khải.

***

Nghe tiếng kêu thảm thiết của vợ chưa cưới vang lên trong phòng, Trần Khải cuống cuồng như kiến bò chảo nóng, đứng ngồi không yên. Bên cạnh anh ta là đội phó Ngô, mặc dù đã từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng những chuyện ma quái lạ thường thì ông chưa gặp bao giờ, năng lực trinh sát hình sự được ca ngợi là xuất sắc nhất nhì của ông, giờ phút này chẳng có tác dụng gì, chỉ lo lắng suông ngồi đợi cùng Trần Khải.

Cuối cùng, cửa phòng cũng mở.

Trần Khải và đội phó Ngô vội vàng xông tới.

Nhưng Liên Hề cũng không mở cửa hẳn ra, cậu chỉ kéo một khe nhỏ.

Trần Khải sửng sốt: “Liên Hề?”

Qua khe cửa chật hẹp, Trần Khải và đội phó Ngô không thể nhìn thấy tình huống bên trong, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh của cậu thanh niên kia.

Liên Hề nhìn bạn tốt của mình, nói: “Đại khái chúng tôi đã có manh mối về chuyện này. Trần Khải, cậu vào đi, còn đội phó Ngô, có lẽ tình huống bên trong sẽ không giống với những gì ông nhận thức được trong mấy chục năm qua, cho nên ông cứ ở ngoài đợi tiếp là được.”

Trong lòng Trần Khải căng thẳng, chỉ muốn vào trong.

Đội phó Ngô thoáng sửng sốt, một giây sau, ông kiên định nhìn Liên Hề, đưa tay ngăn trước mặt Trần Khải, gằn từng chữ: “Tiểu Thiến không chịu nói cho cha mẹ nó biết là bởi vì sợ cha mẹ sẽ không cho cơ hội, trực tiếp bỏ đứa bé đi. Nó chịu nói với tôi, tức là nó coi tôi như người thân. Đã thế thì nhất định tôi phải ở bên cạnh nó. Liên Hề, cậu có thể cho tôi vào cùng không?”HẾT CHƯƠNG THỨ NĂM MƯƠI CHÍN

Bình luận

Truyện đang đọc