GIẢN NINH XUYÊN LÀ SỐ MỘT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh sáng của người Hoa, siêu sao Hollywood —— Giản Hoa tiên sinh ngàn dặm xa xôi trở về Trung Quốc, vì muốn chúc mừng sinh nhật tuổi 22 của cậu con trai cả Giản Ninh Xuyên.

Giản Ninh Xuyên phi thường cảm động, cậu bày tỏ: “Ha ha ha, ngài có sao không đấy? Tôi cứ tưởng tật xấu “không mời mà tới” của ngài đã sửa được rồi chứ.”

Giản Hoa mang một chiếc kính râm bản to phù hợp với địa vị của mình, nói: “Không thì sao? Lẽ nào con sẽ mời ba tới à?”

Giản Ninh Xuyên cũng đang đeo kính râm, hỏi xoáy đáp xoay: “Ông đoán xem?”

Giản Hoa không định cãi nhau tay đôi với cậu, nói: “Ba chỉ tới nhìn xem con sống thế nào thôi, sẽ không quản đông quản tây.”

Giản Ninh Xuyên:???

Ba cậu trực tiếp đi đến chỗ này, nhất định đã biết chuyện cậu sống chung với Hoắc Phù.

Xem tui sống thế nào? Không quản đông quản tây?

Muốn xem thì cứ việc xem, muốn quản đông quản tây thì đừng có hòng, tui cùng với bà xã nhà tui là được ông trời xe duyên, đến lượt ông phản đối chắc? Ông nghĩ mình là ai?

Bên trong thang máy.

Giản Ninh Xuyên nhìn trộm Giản Hoa mấy bận, cảm thấy người này không giống trước đây cho lắm, nhưng chẳng biết là không giống ở điểm nào, hay là vì ông ta không mắng mỏ cậu? Mấy năm gần đây hai ba con họ chưa từng gặp riêng, mỗi lần Giản Hoa đến thăm cậu nhất định sẽ kéo ba nuôi theo cùng.

Anh chàng bảo tiêu da trắng đứng sau lưng Giản Hoa, ban nãy thì còn chào hỏi, hiện tại dáng vẻ lại rất chuyên nghiệp, mặt mũi không cảm xúc, mắt nhìn thẳng, vừa cao to vừa cường tráng, quả thực chính là Dwayne Johnson phiên bản tóc vàng da trắng.

Giản Ninh Xuyên bắt đầu mở hố trong não, tại sao phải dẫn bảo tiêu đến tổ ấm của tui?! Lẽ nào muốn dùng bạo lực để chia rẽ uyên ương à? Định ép buộc thấy Hoắc rời đi sao? Tình tiết máu chó kiểu này cũ rích rồi, hiện giờ đến phim rác còn không thèm diễn đâu.

Đến cửa nhà, Giản Ninh Xuyên muốn nhấn mật khẩu mở cửa, Giản Hoa quay đầu nói vài câu với anh chàng bảo tiêu, bảo tiêu oke rồi quay trở lại thang máy.

Giản Ninh Xuyên: “… Bái bai.”

Bảo tiêu thấy Giản Hoa quay lưng về phía thang máy, bèn nháy mắt một cái với Giản Ninh Xuyên.

Giản Ninh Xuyên nở nụ cười, anh to con nháy mắt trông buồn cười quá ha ha ha ha ha ha.

Giản Hoa khó hiểu quay đầu, nhưng cửa của thang máy đã đóng lại.

Giản Ninh Xuyên nghĩ thầm trong bụng, nhìn coi nhìn coi, đến cả vệ sĩ cũng đáng yêu hơn ông nhiều! Cậu mở cửa nhà, mặt lạnh lùng nói: “Mời vào.”

Giản Hoa nhấc chân vào nhà, tùy tiện tháo kính râm sang bên cạnh, nghênh ngang đi quan sát một vòng.

Giản Ninh Xuyên đi theo phía sau, cao lãnh chưa được hai giây liền hiện nguyên hình, nhe răng nhếch miệng lén lút mắng ông già nhà mình.

Ông già đi đến trước cửa phòng bếp, bà xã Hoắc Phù nghe được động tĩnh bèn ngó đầu ra nhìn thử, trên người còn đang đeo một cái tạp dề kẻ ô vuông, trông vô cùng hiền lương thục đức.

Hai người đồng thời đứng hình nhìn nhau.

Hoắc Phù chỉ chớp mắt sau liền lộ ra nụ cười khéo léo, nói: “Chú Giản, chào chú.”

Giản Hoa: “…”

Giản Ninh Xuyên lấy tư thế người chủ gia đình, nói: “Thầy Hoắc, anh cứ làm việc của anh đi, không cần để ý đến ổng, ổng nhìn xong đi ngay ấy mà.”

Giản Hoa hỏi Hoắc Phù: “Cậu đang nấu cơm à? Làm món gì thế?”

Hoắc Phù nói: “Nấu vài món cơm nhà bình thường thôi.”

Giản Hoa nói: “Làm thêm hai món nữa đi, tôi ở lại ăn cơm.”

Giản Ninh Xuyên kinh hãi nói: “Cái gì, ai mời ông ở lại ăn cơm hả?!”

Giản Hoa không lên tiếng.

Hoắc Phù nói: “Vậy chú cứ ngồi nói chuyện với Xuyên Xuyên trước đi, tôi làm xong ngay đây.”

Giản Ninh Xuyên: “Có gì để nói đâu cơ chứ???”

Hoắc Phù cười nói: “Em mau đi pha trà đi.”

Giản Hoa nói: “Tôi chỉ uống Phổ Nhị thôi.”

Hoắc Phù nói: “Có. Xuyên Xuyên, em biết trà để đâu không?”

Giản Ninh Xuyên: “… Biết!”

Cậu khó chịu đi pha trà, vừa pha vừa nghĩ, mấy tên người xã hội này, thật là ha ha.

(người xã hội là kiểu lõi đời, khéo đưa đẩy, giả tạo, thảo mai / ha ha là điệu cười khinh thường)

Giản Hoa không hề biết khách khí là gì, ngồi ở chính giữa ghế sô pha, so với chủ nhà còn giống chủ nhà hơn.

Giản Ninh Xuyên không muốn nói chuyện với ba mình, đặt cốc trà xuống trước mặt gã rồi chạy biến vào phòng bếp, muốn nói chuyện cùng với Hoắc Phù: “Thầy Hoắc ơi…”

Hoắc Phù đang xào thịt lợn với hành tây, vừa đảo xẻng xèo xèo vừa cao giọng hỏi: “Em nói gì cơ?”

Giản Ninh Xuyên cảm thấy hắn đang cố tình, lại phiền muộn đi ra ngoài.

Giản Hoa ngồi ở chỗ đó nhìn cậu, cũng không nói tiếng nào, chẳng biết là trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì.

“Ông muốn tán gẫu à?” Giản Ninh Xuyên nói: “Nhưng tôi chẳng có chuyện gì để tán gẫu với ông hết.”

Giản Hoa: “…”

Giản Ninh Xuyên không để ý đến Giản Hoa nữa, ngồi ở cách đó rất xa, bật TV lên, thấy thông báo có ≺Điện Ảnh Tái Sinh≻ tập mới nhất liền tiện tay nhấn vào.

Trùng hợp thế nào mà tập hôm nay lại bàn về bộ phim điện ảnh hài ≺Cha Và Con≻, nhân vật chính trong tác phẩm là một người cha đứng tuổi ly dị vợ và cậu con trai học cấp ba đang trong thời kỳ phản nghịch, đây là một bộ phim hài có tính nhân văn rất cảm động.

Đoạn phim được chọn để tái hiện chính là cảnh hai cha con xảy ra mâu thuẫn, sau khi cãi vã kịch liệt, người cha muốn động thủ đánh con trai, cậu con trai trong lúc tránh né đã vô tình đẩy ngã cha mình, người cha ngã chảy máu đầu, vừa thương tâm vừa thương thân, dưới cơn tức giận đã nói những lời rất khó nghe, cậu con trai sau đấy bèn bỏ nhà ra đi.

Phim này được quay vào 8 năm trước, người đóng vai cậu con trai là một học sinh THPT bình thường, sau này không hề bước chân vào Showbiz, cũng không muốn bại lộ bản thân trước ống kính, vì thế đã từ chối khéo ekip làm chương trình. Nhân vật “cậu con trai” ngay từ đầu đã xác nhận là do Giản Ninh Xuyên diễn thay.

Giản Ninh Xuyên vừa nhìn thấy tập này liền muốn tắt TV, nhưng lại nghĩ làm thế thì giống ra vẻ trước mặt Giản Hoa quá, như kiểu cậu còn quan tâm đến người ba này vậy. Do dự trong chốc lát, cuối cùng cậu vẫn xem.


[1] Dwayne Johnson: còn được biết đến với tên The Rock, là nam diễn viên, nhà sản xuất và cựu đô vật chuyên nghiệp người Mỹ [2] Đồng phục thể dục màu xanh trắng

Bình luận

Truyện đang đọc