GIẢN NINH XUYÊN LÀ SỐ MỘT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc nói lời này Hoắc Phù ngầu không? NGẦU! Ngọt không? NGỌT!

Thế nhưng, Giản Ninh Xuyên lại bị tổn thương.

“Trong mắt anh, em chỉ là một cậu nhóc bị tình yêu làm cho mù quáng thôi sao?” Cậu không thể tin nổi mà hỏi: “Thầy Hoắc, lúc ở bên cạnh em, anh chưa bao giờ coi em là một người đàn ông trưởng thành có sức phán đoán à?”

Hoắc Phù nghiêng đầu nhìn cậu, có chút bất ngờ với phản ứng của Giản Ninh Xuyên.

Giản Ninh Xuyên nghiêm túc nói: “Em không phải một đứa trẻ bị tình yêu làm cho mù quáng, tại sao anh có thể nghĩ về em như vậy? Em biết mình cần gì muốn gì, em vẫn luôn luôn tỉnh táo, cớ gì anh bắt em phải giả vờ hồ đồ?”

Hoắc Phù thoáng nở nụ cười.

Giản Ninh Xuyên mất hứng nói: “Anh đừng có cười! Em rất nghiêm túc đó! Nếu anh nghĩ em như vậy, tại sao còn yêu đương với em? Ở trong mắt anh, em căn bản không có gì đặc biệt.”

Hoắc Phù nói: “Vậy ở trong mắt em, anh là người đặc biệt sao?”

Giản Ninh Xuyên nói: “Đúng, anh đặc biệt già!”

Hoắc Phù: “…”

Giản Ninh Xuyên nói: “Anh vừa lớn tuổi, vừa có bệnh, còn không chịu để em chịch, anh đặc biệt lắm luôn!”

Hoắc Phù thoáng lúng túng nói: “Ơ kìa, em…”

Giản Ninh Xuyên nói: “Anh không hề nói bệnh máu khó đông của anh là do đường huyết cao, cái này là tự em mình tra được, em còn biết bệnh tiểu đường sẽ có những biến chứng gì, nếu như anh không ăn uống dưỡng sinh, sau này có thể sẽ bị mù, sẽ liệt chân, sẽ liệt dương, khi bị trúng gió tỷ lệ tắc mạch máu não cao hơn người bình thường rất nhiều; anh còn lớn hơn em 17 tuổi, cho dù không bị biến chứng, khi em chớm 30, hào hoa phong nhã đi bar đi nhậu đi karaoke, anh chỉ có thể ngồi nhà uống nước đun cẩu kỷ, theo chân mấy ông bà già ra quảng trường tập múa khiêu vũ.”

Hoắc Phù nghe đoạn đầu còn thấy đau thương, nghe đến đoạn sau thì chỉ biết dở khóc dở cười, nói: “Ông xã Xuyên Xuyên à, em có nhất thiết phải vậy không? Anh khóc thật bây giờ.”

Giản Ninh Xuyên nói tới mức hai mắt đỏ au: “Anh khóc đi! Em còn lâu mới dỗ, có lần nào anh nói khóc mà khóc thật đâu? Cuối cùng chỉ có mình em khóc thôi, sao bà xã lại như thế? Sao không thành thật chút nào hết vậy?”

Hoắc Phù giơ tay muốn chạm vào mặt cậu, lại bị Giản Ninh Xuyên né tránh, đành đặt tay lên vai cậu, xoa xoa.

Giản Ninh Xuyên nói: “Nhưng em sẽ không vì những bi kịch ‘có thể’ phát sinh kia, mà chối bỏ tình yêu của mình. Con người đều phải chết, lẽ nào vì sợ chết liền không muốn sống nữa sao? Cái này gọi là ‘mắc nghẹn bỏ ăn’… thôi quên đi, đồ mù chữ nhà anh nghe xong cũng không hiểu.”

Hoắc Phù: “…”

(mắc nghẹn bỏ ăn: vì chuyện nhỏ mà bỏ qua việc lớn)

Giản Ninh Xuyên khụt khịt mũi, nói: “Bà xã à, em nói cho anh biết, em yêu đương với anh cực kỳ nghiêm túc, nhưng trong cuộc đời của em còn có rất nhiều chuyện phải làm; nếu như em rơi vào tình trạng của Ngô An Địch, em tuyệt đối sẽ không hành động ngu ngốc giống cô bé; nếu như anh là loại người giống gã bạn trai kia, em sẽ cho anh biến luôn và ngay. Yêu đương chính là muốn nói chuyện với nhau, em yêu anh bởi vì em thấy anh làm đúng, nếu như anh không đúng, em liền chẳng cần anh nữa.”

Khóe môi của Hoắc Phù hơi nhếch lên, nói: “Vậy có phải hôm nay anh đã không đúng lắm?”

Giản Ninh Xuyên như một đại trượng phu dạy bảo bà nhà, nói: “Sai hoàn toàn! Anh không hiểu được chồng mình, nhưng điều này có thể thông cảm được. Đối mặt với một người ưu tú như em, tình huống của anh lại không tốt, tâm lý có chút tự ti cũng là điều bình thường.”

Hoắc Phù: “Ồ…”

“Nhưng anh không thể vì vậy mà cho rằng em thế này thế khác, sự ưu tú của em không chỉ thể hiện ở khuôn mặt bảnh-si cu la-tam giác ngược-nhân ngư tuyến-ji ji to, mà nó còn thể hiện ở đây nữa!” Giản Ninh Xuyên chỉ chỉ vào đầu của mình, nói: “Em rất có tư tưởng, bản thân anh cần phải nỗ lực hết sức, như vậy mới đuổi kịp được tư tưởng của em.”

Hoắc Phù cười thành tiếng.

Giản Ninh Xuyên khó chịu nói: “Lại cười! Không cho cười!”

Hoắc Phù nói: “Không cười không cười, ông xã Xuyên Xuyên nói tiếp đi.”

“Em nói tới đâu rồi? À, nói tới trình độ tư tưởng của em.” Giản Ninh Xuyên nghiêm túc nói: “Thầy Hoắc, em muốn yêu anh thật tốt, muốn đóng phim thật tốt, muốn làm một người tốt, cũng muốn làm một diễn viên tốt. Tình yêu khiến em say mê, nhưng em vẫn rất tỉnh táo, em biết mình cần gì muốn gì, xin anh đừng nên coi thường em.”

Hoắc Phù nhìn cậu với ánh mắt rất kỳ dị, một lúc lâu sau mới nói: “Xuyên Xuyên, em so với tưởng tượng của anh càng…”

Vẻ mặt của Giản Ninh Xuyên mong chờ lắm luôn.

Hoắc Phù nói: “… Càng có thể rụng được nhiều tiền.”

Giản Ninh Xuyên lạnh lùng nói: “Biến, anh là cái đồ lưu manh ngõ hẻm yêu tiền như mạng.”

Hoắc Phù: “Ha ha ha ha ha.”

Giản Ninh Xuyên xù hết cả lông, vứt toẹt cái quần bò đang vướng víu ra, để chân trần bật dậy, đứng ở trên giường, tức giận nói: “Trình độ tư tưởng của em đây nè! Anh không nhìn thấy ánh sáng chói lóa trên đầu em hay sao? Tiền tiền tiền tiền, anh chỉ biết đến tiền thôi à? Tức chết em mất!”

Hoắc Phù ngửa đầu nhìn cậu, khoa trương che mắt lại, nói: “Quả nhiên chói lóa! Á! Mù mắt luôn rồi!”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Cậu ngồi xổm trước mặt Hoắc Phù, bởi vì không mặc quần, ngồi tách chân ra thì bất lịch sự quá, nên chuyển thành ôm đầu gối.

Hoắc Phù thả tay xuống.



Trên người Giản Ninh Xuyên chỉ mặc độc cái áo lông nhạt màu, khuôn mặt và cần cổ trắng nõn, đôi chân lộ ra cũng trắng bóc, trông giống hệt một bé cún lông sữa. Trong đôi mắt cậu lập lòe ánh sao, nói: “Thầy Hoắc, anh phải tin tưởng em, em chỉ trẻ tuổi chứ không vô tri, em đã từng nghĩ rồi, nghĩ nhiều hơn những gì anh tưởng tượng, em nghĩ rất xa xôi, nghĩ rất lâu dài.”

Hoắc Phù nghiêng đầu về phía cậu, trán của hai người chạm vào nhau.

“Xuyên Xuyên.” Hoắc Phù nói: “Anh sai rồi, em còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.”

Giản Ninh Xuyên lại nhìn thấy môi châu của hắn, nghĩ thầm bà xã tui đáng yêu quá đi, nói: “Có thể rụng được nhiều tiền hơn chứ gì?”

Hoắc Phù nở nụ cười, nói: “Hiện tại anh cảm thấy, em còn giống công hơn cả anh.”

Giản Ninh Xuyên khó hiểu: “Hả? Lẽ nào anh từng cho rằng em là thụ sao?”

Hoắc Phù bợ đít không giới hạn: “Không hề, nào có chuyện đó. Thụ như anh làm sao thoát khỏi được khí chất công của em, em cực kỳ —— công.”

Giản Ninh Xuyên: “Ha ha ha! Tới đây nào bà xã, chúng mình lái xe!”

Hai người trước tiên đi lấp đầy bụng, sau đó quay về nhà, vào trong phòng tắm chuẩn bị hết thảy công tác, để rồi không bước chân ra bên ngoài nữa, ở hẳn trong đấy lái xe luôn, play trước gương gì gì đó.

Giản Ninh Xuyên xấu hổ muốn chết, nội tâm như chú sóc thảo nguyên, gào rít không ngừng, aaaaa! Mợ nó kích thích quá, thì ra bộ dạng bị chịch của cậu là thế này, quá dâm đãng! Trời ạ nhắm mắt vào… lại nhìn một chút… lại nhắm mắt vào… lại nhìn một chút… kỳ thực cậu cũng khiêu gợi lắm nha a hi hi. Dáng người của bà xã Hoắc Phù tốt quá, mặc dù lúc bình thường có thấy, nhưng chưa từng đứng cạnh nhau để so sánh, nhìn qua gương như vầy, trông Hoắc Phù thân cao-vai rộng-cơ bắp-ji ji to-chân dài, nơi nào cũng hơn hẳn cậu, hình như có điểm gì là lạ… ôi không, nhanh quá! Mau mau… vừa rồi nghĩ cái gì ấy nhỉ? Quên xừ mất rồi, mặc kệ, kích thích quá đi! Nhắm mắt không nhìn… lại dòm một chút.

Cậu vẫn đang đắm chìm trong trò chơi 1 2 3 nhìn gương 4 5 6 không nhìn gương.

Còn Hoắc Phù thì nghĩ, sự ưu tú của ông xã Xuyên Xuyên, thật sự không chỉ thể hiện ở khuôn mặt bảnh-si cu la-tam giác ngược-nhân ngư tuyến-tiểu ji ji, mông đào mật tỏ vẻ không phục.

Cảnh xuân kéo dài, trong không khí tràn ngập mùi hương ngọt ngào thoang thoảng; bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, cũng đều nghe được giai điệu chào xuân vang lên, dáng xuân tuyệt vời… ư ư… xin người hãy cùng tôi vui xuân.

Giản Ninh Xuyên cảm thấy mình như một vị hôn quân, bị sắc đẹp của thê tử duy nhất khiến cho mê muội, đến mức không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân Hoắc Phù.

Mỗi ngày đều ư ư, đều đặn sáng một nháy tối một nháy, liên tục mấy ngày liền, người tuổi cao có bệnh thì chẳng thấy vấn đề gì, người tuổi trẻ thân thể khỏe lại dính chưởng trước tiên.

Vương Tử Diệp hẹn Giản Ninh Xuyên đi ăn cơm, hai người vừa mới gặp nhau, Vương Tử Diệp đã thuận mồm hỏi: “Xuyên Xuyên, sao bây đi đứng phải đỡ eo thế?”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Vương Tử Diệp đột nhiên tỉnh ngộ, nói: “A hi hi, bây giờ hổng phải tao nói bừa nhé, bây phóng túng thật rồi!”

Giản Ninh Xuyên giận dữ và xấu hổ vô cùng: “Thằng trai thẳng kia, đừng có suốt ngày nói chuyện kiểu bong bóng đấy nữa! Đến tao còn chẳng thế đâu!”

“Ha ha ha ha ha!” Vương Tử Diệp một giây lật mặt, nghiêm túc nói: “Được rồi.”

Cậu ta định đi ăn lẩu, nhưng Giản Ninh Xuyên không dám ăn cay, nên đổi thành món gỏi vịt quay Đại Đổng.

Trường học đã khai giảng được hơn một tháng, Tần Trận chỉ về trường đúng hôm ≺Loạn Giang Nam≻ đến tuyên truyền, sau đấy anh phải quay lại đoàn phim cổ trang lịch sử của mình. Đó là một bộ phim có bối cảnh cuối Nguyên – đầu Minh, Tần Trận đóng vai võ tướng Thường Ngộ Xuân, tuy không phải nhân vật chính, nhưng đất diễn rất nặng ký, đại khái phải ở Hoành Điếm khoảng 3-4 tháng nữa.

Còn Vương Tử Diệp mới từ Hoành Điếm trở về không bao lâu, cứ nhắc đến Hoành Điếm là lại thấy đắng lòng, mùa đông ở đấy khổ không kể xiết, ngày nào cũng có cảnh quay đêm, khí trời lạnh muốn chết, diễn viên hạng xoàng chỉ được ở trong phòng khách sạn phổ thông, điều kiện còn chẳng bì được với ký túc xá; phòng ký túc ít gì nhiều cũng có hệ thống sưởi, không ấm cũng chẳng lạnh, nhưng khách sạn bên Hoành Điếm đến cái chăn cũng ẩm thấp. Vương Tử Diệp được sắp xếp ở chung với một nam diễn viên khác, tên kia còn là loại không biết chừng mực.

“Nửa đêm bò lên giường mày thật hả?” Giản Ninh Xuyên giật mình nói: “Tao nói đùa thôi mà, không thành sự thật luôn đấy chứ?”

Vương Tử Diệp nói: “Không phải bò lên giường! Tay chân gã không sạch sẽ, lúc đầu tao còn chưa nhận ra, mất vài thứ rồi mới biết có trá.”

Giản Ninh Xuyên: “Mày không đi nói với đạo diễn à?”

Vương Tử Diệp nói: “Gã là họ hàng của phó đạo diễn, còn tao là người mới, bớt chuyện nào hay chuyện đấy, sau đó tao trông kỹ đồ là được.”

Giản Ninh Xuyên gật đầu, nói: “Không ngờ đoàn phim truyền hình lại loạn như thế.”

Vương Tử Diệp nói: “Đoàn phim điện ảnh cũng loạn lắm á, chẳng qua thằng nhãi bây toàn gia nhập đoàn phim lắm tiền thôi, đạo diễn cũng có tên tuổi. Tao nghe người ta nói, bầu không khí trong đoàn ra sao, tất cả là tùy vào đạo diễn đó đa.”

Hai người tám nhảm mấy chuyện lá cải bên lề của đoàn làm phim.

Phục vụ bưng thức ăn lên, Vương Tử Diệp nói: “Gọi chai rượu hén?”

Giản Ninh Xuyên vẫn ám ảnh vụ Tần Trận hôm trước, nói: “Không uống đâu, đừng bảo mày cũng có tâm sự, muốn mượn rượu giải sầu nhé?”

Vương Tử Diệp hỏi: “Cũng???”

Giản Ninh Xuyên nói: “Không có gì.”

Vương Tử Diệp vui vẻ nói chuyện đứng đắn: “Đang muốn kể cho bây nghe một việc tốt nè, công ty sản xuất bộ phim điệp chiến kia muốn ký hợp đồng với tao.”

Giản Ninh Xuyên cao hứng nói: “Vậy tốt quá rồi! Bà xã nhà tao nói công ty này được phết.”

Vương Tử Diệp đắc ý nói: “Ừ, cũng khá được. Bọn họ dự định remake lại ≺Mặt Trời Mọc≻, tìm tao diễn Phương Đạt Sinh.”

Giản Ninh Xuyên nói: “Tốt quá! Bã xã nhà tao nói mày rất thích hợp với con đường chính kịch.”

(phim chính kịch: phim có chủ đề lịch sử, các vấn đề xã hội, đấu tranh chính trị)

Vương Tử Diệp: “Ha ha ha, mày thì sao? Định nghỉ ngơi nguyên mùa xuân à?”

Giản Ninh Xuyên nói: “Không, mấy ngày nay đang xem kịch bản, bà xã chọn cho tao một bộ phim mới, tháng tư này sẽ quay.”

Vương Tử Diệp cảm thấy hứng thú lắm, hỏi: “Phim gì thế?”

Giản Ninh Xuyên nói: “Phim điện ảnh hài, tên đầy đủ là ≺Nghề Nghiệp Của Tui Là Tác Giả Truyện Tranh Thiếu Nữ≻, mấy bữa nữa sẽ tuyên truyền.”

Vương Tử Diệp nói: “Tên nghe hay ho đấy, tìm mày diễn thiếu nữ à? Ha ha ha ha ha, tao nói bừa thôi, Xuyên Xuyên đừng tức giận, Xuyên Xuyên ơi mày đáng yêu nhất luông.”

Giản Ninh Xuyên cười nói: “Cũng gần như vậy, tao diễn tác giả truyện tranh thiếu nữ.”

Vương Tử Diệp: “… Nam chính à?”

Giản Ninh Xuyên gật đầu.

Vương Tử Diệp thở dài, đột nhiên cảm khái: “Tao cũng muốn có một bà xã lợi hại như vầy.”


[1] Thường Ngộ Xuân (nguồn: wikipedia)

Tự Bá Nhân, hiệu Yên Hành, là danh tướng đời Minh. Ông cùng Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương lật đổ nhà Nguyên, lập ra nhà Minh, khôi phục chủ quyền của người Hán đối với Trung Quốc. Tước phong Ngạc Quốc Công, truy phong Khai Bình Vương, thụy Trung Vũ. Thường Ngộ Xuân là 1 trong 9 người trong thời nhà Minh được thờ phụng tại Đế vương miếu được nhà Minh, nhà Thanh xây dựng, trong đó thờ những vị quan văn, võ tướng được đánh giá là tài năng và tận trung nhất qua các triều đại. 

[2] Phương Đạt Sinh (nguồn: Cận Đông – 靳东 – Jin Dong Vietnam Fanpage)

<Mặt Trời Mọc> là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Tào Ngu – nhà viết kịch xuất sắc của Trung Quốc hiện đại, được sáng tác vào năm 1935, từng được dàn dựng và công diễn vô số lần. Đây là vở kịch hàng đầu của kịch gia Tào Ngu với nội dung kết hợp giữa chiều rộng của thời đại với chiều sâu của lịch sử. Kịch bản dùng kết cấu khắc họa chân dung nhân vật, lấy nhân vật Trần Bạch Lộ và Phương Đạt Sinh làm trung tâm. Bối cảnh sân khấu gói gọn trong phòng tiếp khách của Trần Bạch Lộ và khuôn viên một kỹ viện hạng 3, nhưng lại thể hiện được hết cuộc sống của mọi tầng lớp xã hội ra trước mắt khán giả.

Nhân vật Phương Đạt Sinh là bạn và là người yêu thời sinh viên của nữ chính Trần Bạch Lộ. Anh ấy đến Thượng Hải, nhìn thấy người yêu trước kia của mình đã trở thành kỹ nữ của đất Thượng Hải, làm vật mua vui cho quan lại phú gia, anh cảm thấy đau lòng muốn đưa cô rời khỏi nơi đó. Nhưng Trần Bạch Lộ không thể rời bỏ được, dù cô đã quá mệt mỏi với mọi thứ ở đây, nhưng lại quá quen với cuộc sống xa hoa trụy lạc này rồi, không thể tưởng tượng được việc mình sẽ về quê hay đến một nơi khác sống những tháng ngày khổ cực. Hai người cứ thế loay hoay trong cái vòng luẩn quẩn không thể nào hòa hợp, trong mắt mọi người, anh chẳng khác gì một kẻ điên hay thằng khờ cả.

Bình luận

Truyện đang đọc