GIẢN NINH XUYÊN LÀ SỐ MỘT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa tỉnh ngủ đã có hôn nhẹ dâng tận mỏ, đây là chuyện tốt đẹp nhường nào?!

Giản Ninh Xuyên không chịu yếu thế, lập tức hôn đáp trả.

Sự quạnh quẽ trong căn phòng nháy mắt bị quét sạch, thay vào đó là bầu không khí nhiệt tình đầy nóng bỏng.

Mùi hương trên người Hoắc Phù vừa sạch sẽ, lại tràn ngập cảm giác an toàn thành thục, khiến Giản Ninh Xuyên nảy sinh một chút sùng bái, giống như lòng ngưỡng mộ của cậu bé con đối với một người đàn ông trưởng thành.

Khoảng thời gian xa nhau cậu bận rộn với việc đóng phim, nhất là sau khi sửa kịch bản, có thêm rất nhiều cảnh quay đêm, thường xuyên ngủ chẳng đủ giấc; tuy cậu có nhớ nhung Hoắc Phù, nhưng chưa từng cẩn thận suy ngẫm, rằng ngoài nỗi tương tư ra thì sự nhớ nhung ấy còn có ý nghĩ gì; mãi cho tới giờ phút này, cậu bỗng cảm nhận được niềm nhớ nhung ấy còn bao hàm cả tình yêu, ý nghĩa ấy khiến cho cậu muốn khóc.

… Mau nước mắt có phải là bệnh không · có cách gì chữa được không · online chờ!

Nụ hôn càng ngày càng sâu, Hoắc Phù chậm rãi áp lên cơ thể cậu, Giản Ninh Xuyên ôm lấy cổ của hắn, hai người dùng tư thế hết sức thân mật rúc vào nhau, hôn thật lâu, lâu tới mức khi môi rời môi, cậu cảm nhận được hô hấp dồn dập của Hoắc Phù, cùng với khuôn mặt nóng bừng của chính mình.

Hoắc Phù nhẹ giọng hỏi cậu: “Nhớ anh không?”

Cậu hỏi ngược lại: “Anh có nhớ em không?”

Lông mày của Hoắc Phù cong lên, cười nói: “Bảo rằng không nhớ thì chính là tự mình dối mình.”

Trong lòng Giản Ninh Xuyên ngập tràn sự ôn nhu, lại hôn hắn một cái, thổ lộ: “Thầy Hoắc ơi em thật sự nhớ anh lắm, ngoài những lúc đóng phim, toàn bộ thời gian còn lại đều để dùng nhớ anh mà thôi.”

Hoắc Phù lại nói: “Có phải thế đâu, em lừa anh.”

Giản Ninh Xuyên: “Thật đó!”

Hoắc Phù cười rộ lên, nói: “Thế sao anh nghe Nana kể, những lúc nghỉ ngơi em toàn suy ngẫm chuyện kịch bản nhỉ? Đạo diễn Trần còn đặc biệt gọi điện tới chỗ anh, khen em ngộ tính cao còn chịu thương chịu khó, Xuyên Xuyên của anh giỏi ghê cơ…”

Môi của hắn cứ mở ra rồi khép lại, Giản Ninh Xuyên bỗng chú ý tới chỗ môi châu, bình thường không quá nổi bật, thế nên trước đây cậu chẳng nhận ra, hiện giờ vừa mới hôn xong, môi còn ướt át, môi châu hiện ra rất rõ ràng, rất gợi cảm, còn đáng yêu nữa, thầy Hoắc phạm quy quá đi mất, sao cứ tùy tiện chỗ nào cũng đáng yêu như thế.

Cậu theo bản năng muốn tháo thắt lưng của Hoắc Phù.

Hoắc Phù tóm được tay cậu, cười nói: “Chờ đã nào, chưa được đâu.”

Giản Ninh Xuyên ngừng lại, ngầm hiểu trong lòng, nói: “Em mua hết rồi! Ở ngay trong vali ấy.”

“…” Hoắc Phù cứ thấy là lạ sao sao ấy, hỏi: “Em mua những gì?”

Giản Ninh Xuyên hơi đắc ý, nói: “Anh muốn gì cũng có nhé.”

Cậu vươn tay nắm cằm của Hoắc Phù, hệt như tổng-công-bá-đạo hôn hắn một cái, sau đó dương dương tự đắc đẩy Hoắc Phù ra, đứng dậy chạy bình bịch, đem đống hành lý tha lôi tới, ra vẻ thần bí lắm, mở vali định khoe mấy món bảo bối đã mua.

Hoắc Phù ngồi ở trên sô pha, một tay khoác lên thành ghế, buồn cười nhìn xem cậu lấy ra được cái gì.

Giản Ninh Xuyên lấy ra nào là máy-thải-độc-ruột, chym-đồ-chơi, ba-con-sói, tuýp-dầu-ăn, trứng-run-rẩy, chổi-phất-trần… bla bla… xếp thành một ngọn núi nhỏ màu sắc sặc sỡ rực rỡ.

Vẻ mặt của Hoắc Phù phải nói là vô cùng đặc sắc.

Sau khi lấy hết mọi thứ ra, tự bản thân Giản Ninh Xuyên cũng cảm thấy ngượng, còn có chút nực cười; lúc ấy vừa tham khảo kiến thức vừa tiện tay đặt hàng, cũng chẳng hiểu sao bất tri bất giác đã mua nhiều như thế, có những thứ nằm ngoài kế hoạch còn chưa biết cả cách sử dụng.

Hoắc Phù mặt mày cả kinh, hỏi: “Đống này? Tất cả đều là em đặt mua trên mạng á?”

“Đúng thế.” Giản Ninh Xuyên nghiêm túc thề thốt: “Thầy Hoắc yên tâm, tuyệt đối không phải hàng rởm hàng nhái, mấy thứ này toàn là sản phẩm đảm bảo chất lượng đấy, sử dụng rất an toàn.”

“…” Hoắc Phù ngồi ngay ngắn, cạn lời nói: “Ý anh là, địa chỉ nhận hàng em đề khách sạn à? Số phòng của em?”

Giản Ninh Xuyên ngồi trên nền đất, trước mặt là một đống đồ-tình-thú, nhanh nhảu như thanh niên đa cấp, cơ trí mười phần mà rằng: “Em có ngâu thế đâu? Viết số phòng của anh Tiểu Quang đó, em bảo ảnh nhận hộ rồi mang sang cho em.” Tiểu Quang là một trong hai tiểu trợ lý sinh hoạt.

Việc đã đến nước này, Hoắc Phù chỉ đành nói thẳng: “Không lộ ra chuyện em mua là được rồi… nhưng trên khoang vận chuyển hàng của máy bay có thứ gì, nhân viên kiểm an cũng biết hết đấy. Nhỡ may gặp phải kẻ không có đạo đức nghề nghiệp để lộ ra chuyện này là toi, tới khi ấy em còn chưa kịp debut đã thành hot face rồi biết không?”

Giản Ninh Xuyên căn bản không ý thức được chuyện này đáng sợ cỡ nào, vẫn còn đùa: “Không thành hot face thì thành bom sex cũng được ha ha ha, dâm ma chốn sân bay Giản Ninh Xuyên! Chờ em nổi tiếng rồi sẽ mở một trang taobao chuyên bán những thứ này, chắc chắn là làm giàu không khó, được cả danh lẫn lợi, cũng chẳng cần cực khổ đi đóng phim.”

Hoắc Phù: “…”

Rốt cuộc thì Giản Ninh Xuyên cũng nhận ra vẻ mặt của hắn không phải đang đùa, cậu nghiêm túc trở lại, nói: “Thật sự có chuyện nhân viên kiểm an để lộ thông tin à? Không thể nào, trên ZHIHU từng có người hỏi về vấn đề này, phần thảo luận nói rằng hàng ký gửi kỳ quặc cỡ nào cũng có, nhân viên kiểm an sẽ không thấy kinh ngạc đâu.”

Hoắc Phù nói: “Tin ZHIHU là chết đấy… được rồi, lần này coi như bỏ qua, sau này không được làm thế nữa, cực kỳ nguy hiểm có biết không?”

(zhihu: một trang câu hỏi và trả lời, giống answers.yahoo)

Giản Ninh Xuyên ngoan ngoãn gật đầu, thành thật nhận lỗi: “Xin lỗi thầy Hoắc, em sẽ nhớ kỹ.”

Hoắc Phù nhìn ngọn núi nhỏ dưới mặt đất, đỡ trán nói: “Ôi trời ơi, em khoa trương quá, định thử hết chỗ này thật à? Ừm… không hay lắm đâu.”

Giản Ninh Xuyên cười “he he” một tiếng, dứt khoát bật dậy, nhanh chân phi tới chỗ Hoắc Phù, quỳ một gối trên sô pha, cúi đầu nhìn hắn, dáng vẻ ngoan ngoãn bay sạch, cậu hệt như một ác bá trắng trợn cưỡng đoạt dân nữ nhà lành, giọng điệu như rình rập đã lâu, vô cùng drama: “Mỹ nhân à, anh trốn không thoát đâu, hôm nay ngoan ngoãn để em ‘thịt’ đi! Đừng sợ, đại gia sẽ hảo hảo thương cưng! Ô hô hô hô hô hô!” Lại còn vuốt vuốt cọng râu dê không hề tồn tại.

Hoắc Phù: “…”

Giản Ninh Xuyên diễn xong, không nhịn được mà tự bật cười ha hả, hưng phấn xoa xoa tay, trong đầu đã nghĩ tới chuyện mây-mưa-không-ngừng, dáng vẻ của Hoắc Phù như hoa lê ngậm mưa dựa vào ngực cậu làm nũng… nghe cứ là lạ thế nào ấy nhỉ? Mặc kệ ha ha ha ha ha! Sắp được ăn thịt rồi! Ồ… tắm rửa trước hay chịch trước bây giờ? Cậu phải giúp Hoắc Phù à? Cảm giác biến thái quá, nhưng mong chờ lắm luôn! Dâm ma Giản Ninh Xuyên! Lên nào!

Cậu táy máy chân tay muốn giúp Hoắc Phù cởi cúc áo, vành tai đỏ ửng, bật kỹ năng diễn xuất, đóng vai một chàng công bá đạo sủng nịnh, nói: “Bà xã ơi, em giúp anh cởi đồ nha, chúng mình đi tắm nào… em nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.”

Hoắc Phù cầm tay cậu, nắm ở trong tay mình, nói: “Xuyên Xuyên, trước hết chúng ta cần bàn một chuyện vô cùng quan trọng.”

Giản Ninh Xuyên mất tập trung, muốn đi chọn mấy dụng cụ tí nữa cần sử dụng, đôi mắt to chớp a chớp, nói: “Thầy Hoắc à, vừa tắm vừa bàn cũng được mà.”

Hoắc Phù bị cậu bán manh suýt nữa không đỡ nổi, nhưng trong ngoài bất nhất, nghiêm mặt nói: “Không được, đây là chuyện rất nghiêm túc.”

Giản Ninh Xuyên lỡ mồm nói: “Không sao, em ‘làm’ được mà, một ‘công’ đôi việc không thành vấn đề.” Thầm nghĩ chọn cái màu tím kia được hơm nhỉ? Màu tím gei thật sự rất ưa nhìn, tờ hướng dẫn miêu tả cũng rất đặc sắc, sao cậu mua chuẩn thế chứ? Phải tự tặng mình huy chương dâm ma ưu tú mất thôi.

“Xuyên Xuyên.” Hoắc Phù nói: “Anh không thể làm thụ được.”

Giản Ninh Xuyên đang tâm viên ý mã cười híp mắt: “Được được được.” Bỗng dưng tỉnh ra: “Cái gì… không được!!!”

(tâm viên ý mã: tâm như vượn nhảy nhót, suy nghĩ như ngựa phi nhanh) (tím gei: màu oải hương)

Bầu không khí nóng bỏng và lãng mạn tức khắc tan tành.

Giản Ninh Xuyên lui về phía sau hai bước, suýt chút nữa giẫm vào ngọn-núi-nhỏ kia.

“Cẩn thận.”

Hoắc Phù nhanh chóng đứng dậy kéo Giản Ninh Xuyên một cái, cậu lảo đảo ngừng lại, lập tức giẫy khỏi tay Hoắc Phù, nhìn hắn đầy nghi ngờ không thôi.

Hoắc Phù nhíu mày lại, gọi cậu: “Xuyên Xuyên.”

Giản Ninh Xuyên chất vấn hắn: “Cái gì gọi là không thể? Anh lại không muốn cong nữa à? Anh lại hối hận rồi đúng không?”

“Đương nhiên không phải.” Hoắc Phù vội vàng phủ nhận, lại lộ ra vẻ mặt lúng túng: “Anh muốn nói cho em biết một việc, nếu như anh không cẩn thận bị chảy máu, thì phải lâu lắm mới ngừng lại được, anh bị bệnh máu khó đông.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Cậu nhớ tới cú đấm mình ‘tặng’ Hoắc Phù lần trước, rõ ràng không hề dùng sức, nhưng máu mũi của Hoắc Phù chảy rất lâu, chuyện này có khi là thật, thế nhưng… thế nhưng không được! Làm sao có thể như vậy được?

Cậu vừa nghi ngờ vừa thương tâm hỏi: “Thầy Hoắc, có phải anh tính hết rồi không?”

Hoắc Phù không hiểu, hỏi: “Tính hết cái gì?”

Giản Ninh Xuyên: “Tính lừa em đến nhà anh, sau đó anh sẽ chịch em.”

Hoắc Phù: “…” Sự tình đúng là như thế, nhưng phương thức biểu đạt của ẻm nghe cứ quai quái thế nào ấy nhỉ.

Giản Ninh Xuyên tức giận chỉ vào hắn, nói: “Đúng rồi chứ gì! Em vừa nhìn mặt anh là biết ngay!”

Hoắc Phù nói: “Không phải anh muốn lừa em…”

Giản Ninh Xuyên phát điên hét: “Aaaaaa! Anh còn giả vờ làm dụ thụ lâu như vậy?! Sao em lại thích tên cuồng làm trò nhà anh cơ chứ!”

Hoắc Phù: “…”

Giản Ninh Xuyên nhớ lại chuyện cũ, cảm thấy việc Hoắc Phù vờ làm dụ thụ quả nhiên là lòng lang dạ thú-đáng chém ngàn đao-đao kiếm vô tình… nối thành ngữ cái đcm! Đều tại chú Vương hàng xóm hết! Lại nhìn sang ngọn-núi-nhỏ trên mặt đất, nhớ tới câu nói đầy ám muội ban nãy của Hoắc Phù – “Định thử hết chỗ này thật à? Ừm… không hay lắm đâu” – Càng nghĩ càng tức giận, mua những thứ này làm gì? Làm gì!!! Để cho Hoắc Phù sung sung sướng sướng chịch cậu à? Mày có não không hả dâm ma Giản Ninh Xuyên? Không phải, cậu nào có dâm? Cậu chính là một thằng ngốc fufu! Huân chương phải tháo xuống trao cho lại  cho Hoắc Phù.

Cậu muốn mắng Hoắc Phù, lại mắng không được, lần trước nói hắn bị bệnh là do nghiệp quật đã là cực hạn của sự độc mồm, những câu độc ác hơn cậu tạm thời còn chưa nghĩ ra, nhưng tuyệt đối không thể dùng lại câu nói cũ. Tình cảm của cậu dành cho Hoắc Phù đã khác xa khi ấy, Hoắc Phù từng nói bệnh của hắn là do di truyền từ người ba mất sớm, cậu không được dùng những câu tương tự để mắng hắn.

Kìm nén mãi, cậu chỉ có thể giậm chân mắng: “Hoắc Phù, anh là cái đồ thánh làm trò! Thánh làm trò bẩm sinh! Nếu như anh thi vào trường của em, nhất định sẽ tốt nghiệp tiến sĩ! Viện trưởng sẽ đích thân phát cho anh giấy chứng nhận siêu cấp thánh làm trò!!!”

Hoắc Phù: “… Anh không làm được đâu, người em nói là Địch Thiên Lâm.”

Giản Ninh Xuyên: “…”


[1] Môi châu: chỗ khoanh tròn [2] Học viện điện ảnh Bắc Kinh chính là nơi đã cấp bằng cho “tiến sĩ rởm” Địch Thiên Lâm.




Aaaaa sao lại thế này?! Cậu tức đến chết đi sống lại, vớ lấy cái chym-đồ-chơi từ ngọn núi nhỏ, hung hăng chọi về phía Hoắc Phù, bị Hoắc Phù tiếp được, Giản Ninh Xuyên lại càng tức giận hơn, tiện tay ném thêm cái nữa.

… Lần này là trứng-biết-rung, cậu ném lệch trọng tâm, Hoắc Phù cũng không đón được, nó bị đập vào vách tường phía sau, brừmm một tiếng rung lên bần bật, sau khi rơi xuống mặt đất vẫn còn nảy nảy tưng bừng.

Sắc mặt của Hoắc Phù rất dị, rõ ràng sắp phụt cười, nhưng cố nén lại, làm ra vẻ chẳng biết chi: “Ồ… đấy là cái gì thế?”

“…” Giản Ninh Xuyên mắt không thấy tâm không phiền, xoay người quay lưng về phía Hoắc Phù, hầm hừ nói: “Chẳng phải thứ gì tốt cả, giống hệt anh vậy.”

Hoắc Phù vẫn đang cầm cây gậy JJ, nghe tiếng brừm brừmm kia thì vừa buồn cười vừa lúng túng, đem đồ vật thả xuống ghế sô pha, rồi mới nói: “Được rồi… anh không phải thứ gì tốt, anh trời sinh thích làm trò, anh là tên lừa đảo, anh không phải dụ thụ, anh xấu xa như ma, anh bị bệnh là do nghiệp quật, anh sai rồi, em đừng giận nữa nhé được không? Tuy anh không xứng được em thương, nhưng xin em đừng không thương anh. Cá khóc có nước biết, anh khóc thì ai hay? Anh khóc thật rồi này, Xuyên Xuyên em mau nhìn anh đi.”

Giản Ninh Xuyên: “…” Bị điên à!

Hoắc Phù vòng qua ngọn núi nhỏ, đi tới phía sau cậu, như thể đọc thơ văn diễn cảm: “Hỡi ôi, còn tức giận sao Xuyên Xuyên của anh ơi, đừng nên tức giận nữa Xuyên Xuyên của anh à…”

Giản Ninh Xuyên thầm nghĩ, thầy Hoắc đi uống thuốc mau! Làm sao bây giờ · sắp không nhịn được mà bật cười rồi · mau nước mắt còn chưa trị khỏi · nay thêm bệnh mau cười thì phải làm sao? Vẫn đang online chờ!

“Xuyên Xuyên của anh, anh biết lỗi rồi mà.” Hoắc Phù ngâm nga: “Anh yêu Xuyên Xuyên của anh nhất.”

Giản Ninh Xuyên:!!!

Lần này cậu lại bị dọa đến chết đi sống lại. Hoắc Phù nói yêu cậu ấy hở? Còn chưa làm gì nhau mà! Đã nói yêu rồi á? Yêu có thể ăn nói qua loa thế à? Cậu định để dành câu này đến khi Hoắc Phù hoa lê ngậm mưa làm nũng ở trong ngực cậu… Shit! Còn cảnh đấy à? Không còn nữa! Hoắc Phù sao lại như thế chứ? Trông bộ dạng tinh tế khéo léo là vậy, sao một chút lễ nghi tình cảm cũng không có? Mấy câu đấy cứ nói bừa mà được à? Rốt cuộc là có hiểu hay không? Còn dám giả bán manh hả?! … Mặc dù có chút đáng yêu thật đó.

Hoắc Phù nói xong chữ ‘yêu’, trên gương mặt tuấn tú cũng có chút ngượng ngùng, giơ hai tay đặt trên bả vai Giản Ninh Xuyên, nói: “Thầy Hoắc thật sự không lừa em.”

Giản Ninh Xuyên rất muốn quay đầu nhìn hắn, nhưng cậu nhịn!

Hoắc Phù tới gần cậu hơn, giọng nói cất lên ngay bên tai cậu: “Anh không để tâm chuyện ai công ai thụ ai top ai bot, nếu như điều kiện cơ thể cho phép, bảo anh làm gì cho em anh cũng làm. Anh cũng muốn vứt bỏ mọi gánh nặng và lo lắng để ở bên em, em thích gì liền làm cho em cái đó, khiến em hài lòng, khiến em vui sướng, thế nhưng anh không làm được… tại sao anh lại không làm được cơ chứ.”

Hắn ôm lấy Giản Ninh Xuyên, đem mặt tựa vào bờ vai cậu.

Thoáng cái Giản Ninh Xuyên liền cảm nhận được trên vai mình có hơi ấm bất thường, kèm theo chút ươn ướt.

Cậu không thể tin nổi mà quay đầu, gọi: “Thầy Hoắc?”

Hoắc Phù không ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Em đừng nhìn anh.”

Giản Ninh Xuyên không khống chế được, viền mắt cay cay, nước mắt đảo quanh hốc.

Hoắc Phù: “… Em khóc à?”

Giản Ninh Xuyên nói: “Anh khóc sao?”

Hoắc Phù nói: “Anh không khóc.”

Giản Ninh Xuyên: “Vậy em cũng không khóc.”

Hoắc Phù: “…”

Giản Ninh Xuyên nói: “Cá khóc có nước biết, anh không muốn thảm hơn cá thì hãy cho em biết.”

Hoắc Phù do dự một chút, chậm rãi buông tay ra, lui về phía sau nửa bước.

Giản Ninh Xuyên đi tới.

Hoắc Phù mỉm cười với cậu, đôi mắt có chút đo đỏ.

Hai tay Giản Ninh Xuyên nâng mặt của hắn lên, ghé sát lại, trán chạm trán, nói: “Thầy Hoắc, anh yêu em à?”

Hoắc Phù vẫn cười, nói: “Đúng vậy, anh yêu em. Còn em?”

Giản Ninh Xuyên nói: “Hiện tại em sẽ không nói, chờ lúc nữa mới nói cho anh.”

Hoắc Phù: “Chờ lúc nữa?”

Giản Ninh Xuyên hôn hắn một hồi, môi sát bên môi, nói: “Chờ sau khi anh chịch em xong đó.”



Bình luận

Truyện đang đọc