GIẢN NINH XUYÊN LÀ SỐ MỘT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giản Ninh Xuyên vỗn dĩ không định che giấu chuyện này, nhưng cũng có chút giật mình thon thót, hỏi: “Bố nuôi, sao bố lại biết chuyện này?”

Lý Tranh thấy cậu thừa nhận, nhất thời nổi trận lôi đình: “Sao bố biết á? Con phải hỏi là ‘trong giới này còn bao nhiêu người chưa biết’ mới đúng.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Lý Tranh nói: “Con ở Bàn Cổ Plaza đâu phải ngày một ngày hai, ba con không có nhà ở đó, vậy con ở nhà ai? Trong những người mà con quen ai có thể mua được nhà ở đó? Con cho rằng đám phóng viên giải trí ngay cả chuyện này mà cũng không đoán ra được sao?”

Giản Ninh Xuyên thật sự cho rằng như thế. Cậu nghĩ mình đã rất cẩn thận, hầu như không bao giờ đi chung với Hoắc Phù, ngay cả ban nãy khi từ nhà tới đây, cũng là Hoắc Phù xuống bãi đỗ xe trước rồi cậu mới xuống sau.

“Bọn con ở cùng một chỗ, bọn con yêu nhau.” Cậu ăn nói cực kỳ nghiêm túc, thẳng thắn thừa nhận với Lý Tranh.

“…” Lý Tranh tức đến câm nín, sắc mặt trông vô cùng khó coi.

Giản Ninh Xuyên nói: “Bố nuôi, con không phải đang vui đùa nhất thời, từ hồi cấp hai con đã nhận ra mình là gay rồi, có điều con không nói cho bố biết thôi. Yêu đương đồng tính đâu phải chuyện gì sai trái, bố phải hiểu được chuyện này chứ…”

Lý Tranh: “Mấy chuyện đấy để nói sau đi, hai người như thế này đã bao lâu rồi?”

Giản Ninh Xuyên nói: “Chẳng phải bố biết rõ con vẫn luôn sống ở nhà hắn hay sao? Bọn con xác định quan hệ trước, sau đó mới phát sinh quan hệ.”

Lý Tranh chợt nói: “Ồ! Thì ra là như vậy! Chẳng trách lúc trước bố kể chuyện hắn ta lừa gạt phụ nữ, con lại không chịu nghe, còn cãi rằng hắn ta rất tốt, tưởng thế nào, hóa ra còn cũng bị hắn ta lừa!”

Giản Ninh Xuyên: “Hắn không hề lừa con, hắn không phải loại người như bố vẫn nghĩ đâu.”

“EM HỌ CỦA BỐ!” Lý Tranh lớn tiếng nói: “Chỉ vì hắn mà bị hủy dung, một nữ diễn viên đã từng xinh đẹp nhường ấy, hiện tại không tìm được bạn trai, cũng không có cách nào tiếp tục sự nghiệp diễn xuất, cả đời này đều bị hủy hoại hết rồi! Bố đã không thèm tính toán với tên họ Hoắc cặn bã đó, nhưng hiện tại con nói gì cơ? CON YÊU ĐƯƠNG VỚI HẮN! XUYÊN XUYÊN! CON CÓ NÃO KHÔNG HẢ?!”

Giản Ninh Xuyên: “… Làm gì mà lớn tiếng thế? Không phải ai to mồm hơn thì người ấy có lý đâu. Sự kiện kia đúng là do hắn có lỗi, trước kia hắn đối xử quá tốt với những người bên cạnh, nhưng hắn không hề lừa gạt em họ của bố, cũng không có ý định lừa gạt bất kỳ một ai, hắn không phải tên đàn ông cặn bã, hắn là một người rất tốt.”

Lý Tranh tức muốn ói máu, nói: “Con bị hắn bỏ bùa mê thuốc lú rồi à! Con bao nhiêu tuổi? Hắn bao nhiêu tuổi? Bố nghe đồn hắn còn là một con ma ốm, đã bị bệnh tiểu đường đến mấy chục năm, con biết thế nào là bệnh tiểu đường không? Nó không thể trị hết được, không khác gì bệnh nan y đâu!”

Giản Ninh Xuyên: “Bố đừng có kỳ thị người mắc bệnh tiểu đường chứ! Sức khỏe của thầy Hoắc còn tốt hơn cả con đấy! Còn nữa, cái gì mà ‘bị bệnh đã mấy chục năm’ hả, hắn mới có 30 tuổi thôi… không tin bố nhìn wikipedia của hắn đi, hắn sinh năm 88 đó!” Thiện style thiện style, không phải cậu cố ý muốn nói dối bố nuôi, nhưng thầy Hoắc trẻ trung như thế, căn bản không giống người sinh năm 81, là năm 88! Chắc chắn là năm 88!

Lý Tranh luôn luôn văn nhã, rất hiếm khi tức giận, lúc này y đang mặc áo sơ mi phối với gilê, dáng vẻ đại thúc tao nhã sành điệu và trí thức, nhưng sắc mặt lại xanh mét, nhìn không giống như người thật, mà giống tượng sáp Lý Tranh trong viện bảo tàng Madame Tussaud —— Trước đây y từng phỉ nhổ rằng, lúc làm mô hình tượng sáp thì y đang chạy deadline bản thảo, mỗi ngày luôn ngủ không đủ giấc nên sắc mặt rất khó coi, cuối cùng thành phẩm được đúc ra trông chẳng khác nào cương thi —— Còn hiện tại là phiên bản cương thi tóc bạc trắng.

Trong lòng Giản Ninh Xuyên vẫn có tình cảm thân thiết với y, cậu làm nũng như một đứa nhỏ: “Bố nuôi ơi, bố đừng tức giận nữa mà, con lớn rồi, con biết mình đang làm cái gì, con thích Hoắc Phù, con yêu hắn, hắn cũng yêu con, bọn con sẽ sống bên nhau rất tốt.”

Lý Tranh nói: “Có thể tốt đến khi nào? Con lên wikipedia mà xem những biến chứng của bệnh tiểu đường đi, chỉ nhìn ảnh thôi mà bố đã muốn ói, con còn định sống tốt bên cạnh tên bệnh nhân buồn nôn ấy ư? Đừng tự lừa mình dối người Xuyên Xuyên ạ.”

Giản Ninh Xuyên ngẩn người, nói: “Bố nuôi, bố đừng dùng những từ ngữ như thế để nói về hắn nữa, con sẽ tức giận đấy.”

Lý Tranh nói: “Từ ngữ như thế nào? Buồn nôn hả? Hắn không buồn nôn sao? Kẻ như hắn từ trong ra đến ngoài đều buồn nôn, một tên lưu manh ngõ hẻm chẳng ra gì, suốt ngày chỉ biết đi lừa gạt người khác, nếu không phải hiện nay xã hội Trung Quốc phát triển dị dạng, thì kẻ như hắn cả đời này chỉ chết dí ở nơi ngõ hẻm rách nát ấy thôi…”

Giản Ninh Xuyên: “Bố đừng nói nữa! Con tức thật rồi đấy!”

Ánh mắt Lý Tranh nhìn cậu rất phức tạp, một lát sau mới nói: “Xuyên Xuyên, con đừng có học theo mẹ con, yêu sai người sẽ phải trả giá rất lớn.”

Giản Ninh Xuyên cố nén tức giận, đứng bật dậy, nói: “Bố làm sao thế? Sao lại đột nhiên nhắc đến mẹ của con! Mẹ con yêu sai người thì sao? Yêu sai người là lỗi của bà ấy à? Bà ấy hiện tại đang có cuộc sống rất hạnh phúc! Bố có vấn đề gì không?”

Lý Tranh cũng tức giận đứng bật dậy, nói lời cay nghiệt: “Nhắc đến cô ấy, là bởi vì dáng vẻ ngu ngốc bị tra nam lừa gạt này của con giống hệt cô ấy ngày xưa, đúng là mẹ con ruột không sai chút nào!”

Giản Ninh Xuyên đốp chát lại: “Há, rốt cuộc bố cũng chịu thừa nhận ba con là tra nam à? Con tưởng bố sẽ bênh vực ổng vô điều kiện đến cuối đời chứ!”

Lý Tranh: “…”

Giản Ninh Xuyên nói: “Con có yêu sai người hay không, trong lòng con tự biết rõ, nếu sau này thời gian chứng minh rằng con sai, con sẽ tự mình chịu trách nhiệm. Còn bố thì sao?”

Lý Tranh lạnh lùng nói: “Bố làm sao?”

Giản Ninh Xuyên: “Bố…” Không được nói, không được nói, quên đi, chấm dứt ở đây thôi.

Lý Tranh nói tiếp: “Con nói rõ ràng xem nào, bố làm sao? Không nói chứ gì? Không nói thì bố sẽ tìm người phanh phui việc xấu của con với hắn, bố phải làm cho hắn thân bại danh liệt, bò từ đâu đến thì cút xéo lại về chỗ đấy đi, hắn căn bản không xứng đáng với những gì mà mình đang có.”

Giản Ninh Xuyên: “Bố đủ rồi đấy! Bố dựa vào cái gì mà ở đây khoa tay múa chân? Bố biết mẹ của con yêu sai người, vậy bố thì sao, không phải bố cũng yêu tên cặn bã ấy hay sao?”

Lý Tranh: “…”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Lý Tranh bỗng nhiên bình tĩnh lại, nói: “Con biết từ lâu rồi đúng không?”

Giản Ninh Xuyên: “Con…”

Lý Tranh: “Được lắm, đúng lúc lắm.”

Giản Ninh Xuyên: “???”

Lý Tranh ngồi xuống, chậm rãi rót một chén trà, nói: “Đến nước này thì cũng không còn gì để nói nữa, kịch bản mới tôi vốn dĩ không muốn tìm cậu diễn, cậu đi đi.”

Giản Ninh Xuyên nhìn thấy tay y đang run rẩy, trong lòng cậu vỡ òa hối hận, nói: “Bố nuôi, con không phải…”

Lý Tranh: “Đừng có gọi tôi là bố nuôi.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Lý Tranh để bình trà xuống, giương mắt lên nhìn cậu, nói: “Bởi vì Giản Hoa cho nên tôi mới nhận cậu làm con, hiện tại tôi và Giản Hoa đã cắt đứt quan hệ, cậu với tôi cũng không còn gì nữa. Giản Ninh Xuyên, tôi trước nay chưa bao giờ thích cậu, từ khi cậu còn nhỏ tôi đã rất ghét cậu rồi, nếu không phải vì ba của cậu, đến nhìn tôi cũng chẳng buồn nhìn cậu đâu.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Bệnh mít ướt của cậu đã khá hơn xưa, chí ít hiện tại cậu vẫn còn nhịn được, cúi gập người một cái với Lý Tranh, nói: “Cảm ơn, nhiều năm như vậy, vất vả cho chú rồi.”


[1] Áo sơ mi phối với gilê [2] Viện bảo tàng Madame Tussaud: là một bảo tàng có nhiều chi nhanh, chuyên làm tượng sáp về các nhân vật lịch sử, hoàng tộc, những người nổi tiếng, ngôi sao điện ảnh, âm nhạc, thể thao cổ đại và đương đại, thậm chí cả những kẻ giết người nổi tiếng.




Hoắc Phù đang ở cửa hàng điện tử chọn tai nghe, bỗng nhiên nhận được điện thoại, hắn lái xe quay về cửa chính của khách sạn, rồi gọi điện lại cho Giản Ninh Xuyên, chuông reo hai tiếng đã bị ngắt máy, hắn ngẩng đầu lên, trông thấy cậu đang bước ra từ cánh cổng mạ vàng.

Ngay lúc này có một chiếc xe khác dừng ở cổng khách sạn, một người trẻ tuổi vừa xuống xe liền chú ý tới Giản Ninh Xuyên, ngay lập tức ra hiệu cho đồng bạn, mấy người kia cũng nhận ra cậu, bốn thanh niên trẻ tuổi đều mặc kệ hành lý, nhanh chóng chạy tới vây quanh Giản Ninh Xuyên, nhưng không hề có chút ác ý nào, chỉ là nhìn thấy người nổi tiếng nên muốn chụp ảnh cùng mà thôi. Giản Ninh Xuyên giơ tay lên trán, che khuất đi đôi mắt của mình, cậu bị vây vào chính giữa, đang không ngừng lùi lại về phía sau.

Đã bắt đầu có những người đi đường khác chú ý đến động tĩnh phía bên này.

Hoắc Phù vội vàng dừng xe lại, lập tức bước xuống rồi chạy nhanh qua đó, cương quyết chen vào giữa, che chở Giản Ninh Xuyên ra sau lưng, khuyên bảo nhóm người: “Làm phiền các bạn một chút, xin đừng gây mất trật tự, có thể chụp ảnh chung nhưng trước hết hãy vào trong đại sảnh đã.”

Mấy vị khách rất có tố chất, rất biết điều, cũng rất phối hợp, lập tức lùi lại một chút, đám con trai chạy đi lấy hành lý, còn một cô gái trong đó lại dùng ánh mắt si mê mà nhìn Hoắc Phù: “Xin hỏi, anh là vệ sĩ của cậu ấy sao?”

Hoắc Phù mỉm cười nói: “Đúng thế, tôi là vệ sĩ của cậu ấy.”

Trong đại sảnh của khách sạn không có nhiều người lắm, kỳ nghỉ hè đã trôi qua, du khách trong nước rất ít, hiện tại chủ yếu là đón tiếp khách nước ngoài. Giản Ninh Xuyên ký tên và chụp ảnh chung với nhóm bạn trẻ tuổi, cũng không tạo thành tâm điểm quá lớn. Có một vị nữ sĩ khẩu âm miền Nam cũng tới đó xin chụp ảnh chung, chụp xong còn vui vẻ tự giới thiệu mình là Phóng Ca Nhất Khúc.

Nội tầm của Hoắc Phù và Giản Ninh Xuyên đều thầm nhủ: WOC sao nơi nào cũng có mấy người vậy?!

(woc: viết tắt của ‘wo cao’ nghĩa là tui đệt)

Cô gái vừa nãy đứng nói chuyện với Hoắc Phù ở cửa, muốn chụp chung với hắn một tấm, nhưng bị Hoắc Phù từ chối một cách khéo léo.

Nhóm bạn trẻ kia chào tạm biệt hai người, một buổi gặp mặt nhỏ giữa idol, fan và fan qua đường cứ thế kết thúc trong êm đẹp.

Hai người rời khỏi khách sạn, leo lên trên xe, còn chưa đi hết đường Vương Phủ Tỉnh, Giản Ninh Xuyên đã nhịn nửa ngày, giờ lại không nhịn nổi nữa, òa lên khóc to.

Hoắc Phù giật mình, hỏi: “Em làm sao thế?”

Giản Ninh Xuyên vừa khóc vừa nói: “Sao anh lại giả vờ làm vệ sĩ!”

Hoắc Phù nói: “Không phải chứ, có thế mà em đã khóc rồi sao? Không cảm thấy như thế moe lắm à? Đại minh tinh và vệ sĩ anh tuấn làm ra những chuyện không thể tả, moe quá trời luôn ấy nhỉ?”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Hoắc Phù nhìn thấy cậu không khóc nữa, đạt được ý đồ rồi còn cố tình chọc ghẹo: “Ồ? Sao em không khóc nữa? Nhanh khóc đi, đừng có ngừng lại chứ, em vừa khóc anh liền tìm được linh cảm, chỉ muốn phóng ngay về nhà để lái xe thôi.”

Giản Ninh Xuyên đột nhiên nổi nóng: “Lái xe lái xe! Anh chỉ biết có lái xe thôi! Cái đồ lưu manh ngõ hẻm sinh năm 81 nhà anh! Sao lại phải sửa wikipedia chứ? Tên lừa đảo!”

Hoắc Phù hậm hực nói: “Ơ hay, lưu manh ngõ hẻm thì sao nào? Căn nhà dột trong hẻm của anh hiện tại là đơn vị văn vật trọng điểm đấy nhé, nhà em có văn vật không?”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Hoắc Phù hỏi cậu: “Bố nuôi của em lại nói xấu anh hả?”

Giản Ninh Xuyên không nói câu nào.

Hoắc Phù ấm ức lắm luôn, nói: “Không phải chứ, anh ta nói xấu anh mà em còn quay sang mắng anh sao? Tuyệt thế hảo công yêu lão bà nhất thương lão bà nhất đâu mất rồi? Em mới là một tên lừa đảo.”

Giản Ninh Xuyên mếu máo, lại bắt đầu khóc.

Hoắc Phù: “… Ơ? Được rồi được rồi mà, rốt cuộc là có chuyện gì? Xuyên Xuyên ơi em đừng khóc, bị paparazzi chụp được bây giờ! Em khóc xấu quá đi mất.”

Giản Ninh Xuyên khóc lớn: “Paparazzi thì đã sao! Anh đừng hòng lừa em nữa! Nửa giới giải trí đều biết em đang ở nhà anh rồi, chỉ có thằng ngốc fufu là em mới cho rằng người ta không biết thôi, sáng nay lúc ra ngoài em có nói muốn tách ra đi riêng, cẩn thận hết mức để không bị kẻ khác chụp được, anh còn dám nói oke! Ô kê cái kê ba nhà nó ấy!”

Hoắc Phù: “…”

Giản Ninh Xuyên khóc căn bản không phải vì việc này, nhưng cậu không muốn nhắc đến chuyện của Lý Tranh, ngang ngược nổi nóng với Hoắc Phù: “Anh là cường thụ thì anh ngon lắm chắc? Em sẽ báo cáo anh với hiệp hội bảo vệ nhược công!”

Hoắc Phù bật cười nói: “Được rồi được rồi, vậy anh sẽ chờ hiệp hội xử phạt anh, thế phạt anh cái gì nào?”

Giản Ninh Xuyên lau nước mắt, nói: “Phạt anh cơ thể khỏe mạnh, phạt anh không được biến chứng, phạt anh phải sống lâu, sống lâu đến một trăm tuổi.”

Hoắc Phù: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc