GIANG HỒ TIỂU HƯƠNG PHONG



Vân Thải Chân đã bôi thuốc cho Lam Tiểu Sí nhưng biểu tình của hắn có chút ngưng trọng

Lam Tiểu Sí hỏi “sao vậy?”

Vân Thải Chân luôn kiệm lời, chỉ nói “không, không có việc gì. Ngươi ngủ một giấc đi”

Biểu tình của hắn không thể gạt được Lam Tiểu Sí nhưng nàng còn chưa kịp hỏi thêm, hắn đã châm cho nàng một cái, nàng liền ngủ say

Đúng lúc này Ôn Mê mang theo Vi Sinh Từ tới, Vân Thải Chân ấp úng gọi “hảo bằng hữu”

Ôn Mê rùng mình một cái, Vân Thải Chân gọi hắn như thế, không phải chuyện gì tốt, vội hỏi ‘chuyện gì?”

Vi Sinh Kỳ cả giận nói “các ngươi có chuyện gì có thể nói sau được không? Không thấy còn có bệnh nhân sao?” Vừa nói vừa chỉ vào Vi Sinh Từ

Vân Thải Chân không để ý tới hắn, tiếp tục nói với Ôn Mê “ta…ta có lời muốn nói với ngươi”

Ôn Mê sắc mặt nghiêm túc “độc này rất kỳ quái?Ngươi không dịnh nói với ta là ngươi không giải được chứ?”

Vân Thải Chân căn bản không để ý tới hắn, chỉ là nói với Ôn Mê: “Ta… Ta có điểm lời nói nghĩ nói với ngươi.”

Vân Thải Chân lắc đầu “độc không có gì, nhưng mà…’Cắn răng một cái, nói thẳng “Lam Tiểu Sí thể chất vô cùng đặc thù, phản ứng với dược vật cũng rất kỳ quái, giải dược của ta không có ảnh hưởng với nàng”

Ôn Mê chất vấn “ảnh hưởng thế nào?”

Vân Thải Chân có chút xấu hổ, nói “độc tố trên da nàng có thể khống chế được nhưng mà…màu sắc đọng trên da nhất thời sợ không thể tiêu trừ”

Ôn Mê rốt cục cũng hiểu ý hắn, nhìn vết xanh tím trên người Lam Tiểu Sí, cả người run lên “Thải Chân, nhất thời là bao lâu”

Vân Thải Chân cúi đầu “tạm thời không thể xác định, có thể rất nhanh, có thể…nhưng ta sẽ dốc hết sức”

Ôn Mê cúi người nhìn Lam Tiểu Sí, lúc ở trúc lâu, khi thuốc bột được quăng ra nàng đã đúng lúc che kín miệng mũi, cho nên hiện tại bị thương nghiêm trong là từ mũi đến trán. Hắn duỗi tay khẽ chạm lên mặt nàng, có chút áy náy: chẳng lẽ hắn không nên tìm nàng trở về?

Vi Sinh Kỳ cũng sửng sốt, đây là ý gì? Lam Tiểu Sí về sau cứ vậy? Đây là hủy dung ah. Hắn quay người nhìn thoáng qua Vi Sinh Từ. Vi Sinh Từ vốn không để ý những lời Vân Thải Chân nói, hắn đứng cách Lam Tiểu Sí khá xa, chỉ sợ độc trên người lây cho nàng, nhưng trong mắt Vi Sinh Kỳ đây chính là ghét bỏ

Vi Sinh Kỳ vỗ vỗ vai nhi tử, nói “Thải Chân, trước nhìn nhi tử của ta một chút”

Tiết Khả Tâm nhìn thoáng qua Lam Tiểu Sí, xấu nữ này là ai? Sau đó tiến lên, nói ‘Vân đại phu, bệnh của Tiểu Từ lúc trước là do ta trị, ta đến giúp ngươi”

Vân Thải Chân nhìn nàng, nói “ngươi tới đi”

Ôn Mê nắm tay Lam Tiểu Sí, tiểu cô nương, có ai không coi trọng dung mạo. Vân Thải Chân không thể kết luận khi nào mới trị khỏi cho nàng, vậy sau khi nàng tỉnh lại, nên nói với nàng thế nào đây?

Vân Thải Chân lo lắng cho Ôn Mê, lại gọi ‘hảo bằng hữu”

Ôn Mê vẫy vẫy tay, nói “ngươi trước xem cho Tiểu Từ đi, ta ở cùng nàng một lát”

Vân Thải Chân gật đầu, vẻ mặt chột dạ không che giấu được. Hắn luôn kính phục Ôn Mê, nay vào lúc cần lại không giúp được gì, trong lòng thấy bất an

Ôn Mê vỗ vỗ vai hắn “xin lỗi, ta không có tâm tư an ủi ngươi”

Khi Lam Tiểu Sí tỉnh lại, trời đã tối, cảm thấy chăn ấm áp, tay cũng ấm. Nàng tập trung nhìn, liền thấy Ôn Mê ngồi bên giường, nàng, vẻ mặt bất an, liền hỏi “sao ngươi ở đây? Bình thường không thấy ngươi rảnh như vậy ah’


“Ta…Tiểu Sí, ta có chuyện muốn nói với ngươi, nhưng ngươi đừng kích động”

“Nhìn biểu tình của ngươi liền biết không phải tin tốt, nói đi”

Ôn Mê do dự hồi lâu mới nói ‘hay là ngươi ăn chút gì trước đi? Có đói bụng không? Muốn ăn gì?”

“Ngươi sợ ta nghe tin xong sẽ ăn không vô?”

Ôn Mê do dự

Lam Tiểu Sí phỏng đoán “không phải Tiểu Từ xảy ra chuyện gì chứ?” Vẻ mặt cũng khẩn trương hơn

“Không, không có”

“Được rồi, nếu Đồng Nhan Quỷ Mỗ gặp chuyện không may, ngươi sẽ không như vậy. Không cần nói, vậy nhất định là ta đã xảy ra chuyện”

Ôn Mê càng không biết phải mở miệng thế nào

Lam Tiểu Sí đưa tay sờ mặt mình, rồi đến chân “ta không cảm thấy trên người khác thường, có thể thấy là hợp với giải dược của Vân Thải Chân” Lại nhìn vết xanh tím trên người “ngươi sẽ không nói với ta, vết xanh tím này không thể loại trừ chứ?”

Ôn Mê giật mình, đứa nhỏ này thật thông minh

“Ta đoán đúng rồi. Vĩnh viễn không thể loại trừ?”

Ôn Mê khẩn trương chú ý biểu tình của nàng “không, Vân Thải Chan còn đang nghĩ cách, chỉ là hiện tại…”

“Con mẹ nó, dung nhan của ta”

Ôn Mê sợ nàng nghĩ quẩn, vội khuyên “chỉ là tạm thời, ngươi tin tưởng cha, cha nhất định sẽ nghĩ ra cách”

“Được rồi, mang cho ta chút điểm tâm ngọt đi, ta đói bụng”

Ôn Mê sửng sốt “cái gì?”

“Quên đi, ta tự đi” Lam Tiểu Sí vừa nói vừa xuống giường

Ôn Mê vội ngăn nàng lại “ngươi thực sự muốn ăn?” Không phải nên tìm cái gương soi mặt trước sao?

Lam Tiểu Sí liếc mắt xem thường “ta đói bụng, đương nhiên muốn ăn trước”

Ôn Mê thấy khó có thể tin, sẽ không thừa dịp hắn rời đi mà đi soi gương chứ? Hắn do dự không đi, Lam Tiểu Sí đã đứng lên, mang giày đi ra ngoài, Ôn Mê vội vàng đuổi theo

Bên ngoài có rất nhiều đệ tử Tiên Tâm các, thấy mặt nàng như vậy, nhịn không được nhìn nhiều hơn. Ôn Mê thấy ánh mắt mọi người như thế, trong lòng đau đớn. Lam Tiểu Sí lại thản nhiên đi vào phòng bếp, lấy mấy miếng táo cao cho vào miệng

Ôn Mê bồi bên cạnh nàng, do dự gọi ‘Tiểu Sí” Ngươi thực sự không việc gì chứ, đừng dọa cha

“Ngươi đừng dùng ánh mắt này nhìn ta có được không?Ta cảm thấy rất muốn ói”

Ôn Mê đành im lặng chờ nàng ăn xong

Không lâu sau Mộc Hương Y chạy tới, Ôn Mê nói “ngươi một tấc cũng không được rời nàng”

Mộc Hương Y không trả lời hắn, quay đầu nhìn thoáng qua Lam Tiểu Sí, nhăn mày hỏi “mặt ngươi sao vậy?”

Lam Tiểu Sí thản nhiên đáp “hình như hiện tại chỉ có thể như vậy”

Mộc Hương Y đằng đằng sát khí “rốt cuộc là ai làm?”

Lam Tiểu Sí nghiêng đầu nghĩ nghĩ “trong mấy người chúng ta, chỉ có Kim Chẩm Lưu và Thanh Hôi không bị trúng độc”

Mộc Hương Y nghiến răng “ta lột da hắn” Nói xong xoay người muốn đi

Lam Tiểu Sí ngăn cả “ngươi quay lại đây”

Ôn Mê thấy hai hài tử di dời mục tiêu từ mặt của Lam Tiểu Sí sang báo thù, vội nói ‘Mộc Hương Y, không có chứng cớ, không thể hành động chỉ bằng phỏng đoán”

Mộc Hương Y đáp”ta tìm hắn nghe giải thích, vì sao chỉ có hắn không trúng độc”

Ôn Mê nói “ta đã thông báo với Kỳ tộc sẽ giữ Chẩm Lưu thái tử lại”

Lam Tiểu Sí hỏi “ý Kỳ tộc thế nào?” Ngữ khí tựa hồ như nàng chưa từng trúng độc, mặt cũng không bị di chứng

Ôn Mê thở dài, nếu nàng nhìn thấy mặt mình, còn có thể lạnh nhạt được như thế không? Hắn cố kềm nén sự đau lòng, nói “không đồng ý cũng phải đồng ý” Lần đầu tiên hắn cảm thấy phẫn nộ như thế, ai làm nữ nhi của hắn thành ra như vậy đều không có kết cục tốt

Lam Tiểu Sí hỏi Ôn Mê “ngươi sẽ không thẩm phán hắn vào lúc này chứ?”

“Ta cảm thấy có người muốn ngăn cản chúng ta kiểm chứng chuyện thôn dân mất tích”

“Bởi vì chúng ta đã tra ra manh mối. Nếu Quỷ Mỗ là giả, chứng tỏ chuyện này có người cố ý vu oan cho cha ta. Người này đánh lén chúng ta, mọi âm mưu đều nhằm vào Tiểu Từ, hắn vô cùng hiểu thực lực của Vi Sinh thế gia, lại có thể mai phục ở Tiên Lai cư trước, chứng tỏ hắn không phải là Kim Chẩm Lưu thì cũng rất hiểu biết hắn ta, biết chắc Kim Chẩm Lưu nhất định sẽ mang chúng ta đến Tiên Lai cư ăn cơm”

“Ý ngươi là người Kỳ tộc?”

“Cho nên hiện tại Kim Chẩm Lưu có hiềm nghi lớn nhất, nhưng vì quá rõ ràng ngược lại lại có ẩn tình, ngươi cũng nên điều tra những người khác của Kỳ tộc”

“Lần trước đánh nhau với Đồng Nhan Quỷ Mỗ giả, Kim Chỉ Đinh Lan đã hạ sát thủ, hắn có hiềm nghi rất lớn”

“Vậy điều tra hắn, cũng điều tra quan hệ trong Kỳ tộc, Kỳ vương thế nào, vương phi của hắn ra sao, ngoại trừ Kim Chẩm Lưu, những hoàng tử khác của Kỳ tộc là người thế nào”

“Được, vi phụ sẽ phái người âm thầm tra xét”

Lam Tiểu Sí ngáp một cái, nói “ngươi cho người nhìn Quỷ Mỗ một chút, người tà phái lại ở trong Tiên Tâm các, nhất định sẽ thấy bất an, nếu nàng xông ra ngoài, giao đấu với các đệ tử Tiên Tâm các thì không tiện thu thập”

Ôn Mê vô cùng ngạc nhiên vì sự cẩn thận của nàng “không ngờ ngươi còn có tâm tư quan tâm người khác”

“Được rồi, nhìn biểu tình này của ngươi cứ tưởng ngươi đang giễu cợt người khác nha. Đi thôi, ta muốn soi gương”

Mộc Hương Y vẫn luôn âm trầm không lên tiếng, cho đến lúc này mới mở miệng “hắn có lẽ sẽ có cách”

Ôn Mê rất nhanh đã hiểu hắn mà hắn ta nói là ai “Mộc Băng Nghiên?”

Mộc Hương Y gật đầu “hắn hiểu thể chất của Tiểu Sí nhất”

Ôn Mê trầm mặc, muốn mời Băng Nghiên ra ngoài là không thể, có điều để Lam Tiểu Sí trở về, liệu Lam Phỉ có tổn thương nàng hay không?

Lam Tiểu Sí đưa mặt đến trước mặt Ôn Mê “ngươi chịu để ta trở về sao?”


Ôn Mê do dự “ta…Tiểu Sí, Lam Phỉ đối với ngươi dụng tâm kín đáo, lúc này ngươi trở về Vũ tộc rất nguy hiểm”

“Ta ở bên cạnh hắn mười lăm năm, nếu lời các ngươi nói là thật, ta đây từ lúc đầy tháng đã ở cạnh hắn chẳng phải đã không còn mạng?”

Ôn Mê cắn răng “ta có thể nghĩ cách để Mộc Băng Nghiên đến đây”

“Quên đi, ta tạm thời không định rời đi. Ta cũng muốn nhìn xem ai muốn đối phó chúng ta, rốt cuộc muốn làm gì” thở dài một hơi, nói tiếp “lòng hiếu kỳ thực sự rất hại người nha”

Trở lại phòng, nàng soi gương, hồi lâu mới nói “Tiên Tâm các có thợ chế tác trang sức không?Tay nghề tốt đó”

Ôn Mê vẫn luôn chú ý biểu tình của nàng, không biết vì sao nàng đột nhiên nói vậy, vẫn đáp “thần thủ Xảo Linh Thông hiện đang ở Tiên Tâm các”

“Vậy tốt quá”

Lam Tiểu Sí lập tức lấy giấy bút, viết viết vẽ vẽ. Ôn Mê đi qua nhìn, thấy nàng đang vẽ một mặt nạ

Lam Tiểu Sí vừa nghĩ vừa vẽ, thỉnh thoảng còn soi mình trong gương. Thấy nàng tập trung tinh thần, Mộc Hương Y và Ôn Mê không quấy rầy nàng. Hồi lâu Lam Tiểu Sí mới ngừng tay, nói “giúp ta đưa cái này cho Xảo Linh Thông, nếu hắn có thể hỗ trợ, ta rất cảm kích”

Ôn Mê cầm lấy, nhìn thấy trên giấy vẽ mặt nạ kỳ quái nhưng cực kỳ tinh xảo, đặc biệt “ngươi tính…”

Lam Tiểu Sí nói rất đương nhiên “mang mặt nạ, nếu không ngươi muốn ta mỗi ngày mang cái mặt này ra đường để đệ tử của ngươi nhìn chằm chằm ta?”

Ôn Mê gật đầu “ta để hắn thử xem”

“Hắn cũng có thể tự mình nghiên cứu xem có thể làm hoàn mỹ hơn không”

Nàng nói thản nhiên như đang thiết kế một bộ xiêm y, Ôn Mê trong lòng có chút chua xót lại cảm động

Vi Sinh Kỳ vẫn canh giữ bên người Vi Sinh Từ. Vân Thải Chân bôi thuốc cho Vi Sinh Từ xong, nhíu mày nhìn Tiết Khả Tâm, nha đầu này nói bệnh của Vi Sinh Từ luôn do nàng trị, nhưng nàng đâu có biết y thuật?

Tiết Khả Tâm không hề để ý tới hắn, ánh mắt của nàng cứ đảo qua đảo lại hai cha con Vi Sinh Kỳ. Vi Sinh Từ còn trẻ lại anh tuấn, Vi Sinh Kỳ lớn tuổi, thoạt nhìn uy nghiêm lạnh lùng nhưng rất có mị lực khiến lòng nàng rối rắm, không biết chọn cha hay con. Rồi nàng lại thấy Ôn Mê không tệ, quyền cao chức trọng, tướng mạo, tính tình cũng không thể soi mói. Ngay cả Mộc Hương Y cũng là một lựa chọn không tồi. Nam tử của Tiên Tâm các quả thật không ai là tầm thường, càng làm nàng khó nghĩ

Vi Sinh Kỳ hỏi “Tiểu Từ, ngươi thấy mặt của Tiểu Sí rồi chứ?”

Vi Sinh Từ nhíu mày, đương nhiên thấy, hắn đâu có bị mù

Vi Sinh Kỳ lại hỏi “nếu mặt nàng vĩnh viễn như vậy, ngươi còn thích nàng không?”

Tiết Khả Tâm lập tức nắm bắt được trọng tâm, thì ra Vi Sinh thiếu gia thích xấu nữ kia

Vi Sinh Từ không lên tiếng

Vi Sinh Kỳ khuyên nhủ “Tiểu Từ, hôn nhân đại sự không phải trò đùa, phải suy nghĩ cẩn thận. Từ sau khi quen biết nàng, ngươi còn lại bao nhiêu thời gian luyện công? Đặt mình vào nguy hiểm bao nhiêu lần?Đáng giá sao?”

Vi Sinh Từ vẫn trầm mặc

Vi Sinh Kỳ đưa ra so sánh “được rồi, cha hỏi ngươi, nếu mặt nàng luôn như vậy, ngươi vẫn muốn cùng nàng cả đời sao?”

Vi Sinh Từ ân một tiếng

Mẹ nó. Vi Sinh Kỳ âm thầm chửi thề

Hôm sau Lam Tiểu Sí đến thăm Vi Sinh Từ. Trên người hắn đang bôi thuốc, sưng tấy đã biến mất nhưng vết bầm xanh tím vẫn còn mơ hồ. Nàng ngồi xuống giường, hắn nghiêng người tựa đầu vào vai nàng, có cảm giác đã lâu không gặp

Lam Tiểu Sí hỏi “có uống thuốc đều hay không?”

Vi Sinh Từ gật đầu, lấy Định Phong Linh trong lòng ra đưa cho nàng

Lam Tiểu Sí sửng sốt “ngươi, sao lại tìm được?” Trong tình huống như thế mà hắn vẫn nhớ rõ nha

Vi Sinh Từ cài Định Phong Linh lên tóc nàng, ngón trỏ chạm nhẹ, chuông gió bắt đầu rung động

Lam Tiểu Sí rốt cuộc cũng hiểu vì sao hắn lại bị thương, bùi ngùi nói “đứa ngốc”

Vi Sinh Từ giang tay ôm nàng, cảm giác thơm ngát vẫn như trước

Lam Tiểu Sí nói “ta nghĩ ngươi đã xảy ra chuyện, lo muốn chết, cha ngươi còn mắng ta, hắn đúng là đáng ghét”

Khóe miệng Vi Sinh Từ khẽ cong lên, mỉm cười

Lam Tiểu Sí mắng “ngươi còn có mặt mũi cười?không thấy hắn lúc đó hung dữ thế nào đâu, giống như muốn giết người nha”

Vi Sinh Kỳ vừa đến, nghe Lam Tiểu Sí nói xấu hắn, hừ lạnh một tiếng. Ban ngày, vết bớt trên mặt nàng rất rõ ràng, hắn thầm nghĩ một cô nương xinh đẹp lại biến thành như vậy, hẳn cũng không dễ chịu, vì thế không nói gì nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu

Tiết Khả Tâm mang thuốc đến, nhìn thấy Lam Tiểu Sí, cười dịu dàng, nói “Tiểu Sí tỷ tỷ, ta đến cho Vi Sinh công tử uống thuốc”

Lam Tiểu Sí giật mình, đây là ai?

Vi Sinh Kỳ thấy hai nàng gặp nhau, trong lòng vui vẻ, chờ xem cuộc vui. Hừ, đừng tưởng nhi tử của ta không ai thèm. Hắn cố ý kích thích Lam Tiểu Sí, ôn hòa nói với Tiết Khả Tâm “mấy ngày nay thực sự vất vả ngươi”

Tiết Khả Tâm được một câu ấm lòng, ánh mắt lấp lánh, ra vẻ hiền thục, đáp “Vi Sinh thúc thúc nói quá lời, chiếu cố Vi Sinh công tử là ta…cam tâm tình nguyện”

Vi Sinh Kỳ có chút giật mình, cũng quá chủ động nha, cái gì kêu cam tâm tình nguyện? Tuy nhiên hắn không biểu hiện ra ngoài, vì kích thích Lam Tiểu Sí, lại nói “Tiểu Từ có ngươi chiếu cố, ta rất yên tâm”

Tiết Khả Tâm tươi cười càng thêm rạng rỡ, nói với Lam Tiểu Sí “Tiểu Sí tỷ tỷ, ngươi tránh ra một chút đi”

Lam Tiểu Sí liền hiểu, liếc xéo Vi Sinh Từ một cái, mẹ nó, người là ngươi mang về? Miệng nói “được, nhường, nhường chứ” Vừa nói vừa tránh sang một bênh

Tiết Khả Tâm ngồi bên mép giường, múc thuốc đưa đến bên miệng Vi Sinh Từ

Vi Sinh Từ hằn học “tránh ra” Sao lại bảo Tiểu Sí Bàng tránh ra? Đáng ghét

Tiết Khả Tâm lại nói “Vi Sinh công tử, khi ngươi ở nhà chúng ta, luôn là ta đút ngươi uống thuốc, ta còn giúp ngươi chườm nóng vết thương, ngươi quên rồi sao?”

Vi Sinh Từ từ nhỏ đã được giáo dưỡng không nên thất lễ trước mặt nữ hài tử nhưng người này dựa vào gần như thế, hắn không chịu được, xoay người xuống giường, lôi kéo Lam Tiểu Sí, nháy mắt hai người đã rời khỏi phòng

Tiết Khả Tâm cả kinh, cảm giác như gặp quỷ, đây là khinh công trong truyền thuyết sao? Nàng mở to hai mắt, nhìn ra ngoài một hồi mới ý thức được, Vi Sinh Từ đã mang Lam Tiểu Sí rời đi, không khỏi nghiến răng căm tức

Vi Sinh Kỳ thở dài một hơi, hắn cũng biết sẽ không có tác dụng gì, người Vi Sinh gia luôn như thế, đã nhận địn một người thì chưa đụng tường sẽ không quay đầu, mà có đụng cũng chưa chắc quay đầu. Vi Sinh Từ và Lam Tiểu Sí đã rời đi, hắn đương nhiên không có gì để nói với Tiết Khả Tâm, vì thế cũng bỏ đi

Vi Sinh Từ ôm Lam Tiểu Sí đi đến bên dược viên, nơi này gần Tiên Tâm tuyền, trong không khí tươi mát tràn ngập mùi thuốc

Lam Tiểu Sí hỏi “Tiết Khả Tâm kia có phải là ngươi mang về?”


Đây là muốn khởi binh vấn tội? Vi Sinh Từ yếu ớt đáp “nàng tự mình đi theo”

Hừ, cũng biết trêu hoa ghẹo nguyệt. Lam Tiểu Sí nhéo một cái thật mạnh lên lưng hắn, Vi Sinh Từ đau đến hít một hơi nhưng không dám tránh, hai mắt ẩm ướt.

Lam Tiểu Sí rút tay lại, phát giác mình có mùi dấm chua. Vì Vi Sinh Từ mang một nữ nhân khác về mà nàng ghen, thật không có đạo lý, lại cảm giác có chút quái dị

Vi Sinh Từ cúi đầu đánh giá nàng, thấy nàng vẻ mặt âm tình bất định, nghiêng đầu nghĩ: nhéo cũng nhéo rồi, còn muốn thế nào nữa?

Lam Tiểu Sí nói “ta muốn tìm một nam nhân khác nghiên cứu một chút”

Mộc Hương Y vừa lúc đi tới, hỏi “tìm cái dạng gì?Ta giúp ngươi”

Lam Tiểu Sí quay đầu sang nhìn hắn

Mộc Hương Y nhìn vết bớt trên mặ nàng, hỏi “với tình trạng hiện tại của ngươi, có chút khó khăn nha”

Lam Tiểu Sí thở dài một hơi, vẻ mặt tội nghiệp nói “Đại sư huynh, ta biến thành như vậy, sợ là không ai muốn ta” Hai mắt long lanh ánh nước

Mộc Hương Y lập tức nhượng bộ lui binh “đừng như vậy, ta…trở về tìm hắn, nói không chừng hắn có cách”

Lam Tiểu Sí lập tức thưởng cho hắn một đá

Khi trở lại Thái Cực Thùy Quang, mọi người đều biết nữ nhi bảo bối của Các chủ bị hủy dung, Tứ đại trưởng lão còn tự mình hạ nghiêm lệnh với các đệ tử, thấy Lam Tiểu Sí không được nhìn chăm chú, không được lộ dị sắc, nếu ai dám kích thích tâm can bảo bối của Các chủ, nhất định sẽ chết rất khó coi.

Lam Tiểu Sí phát giác mình lúc này như trong suốt, toàn bộ Tiên Tâm các không ai dám nhìn nàng, ai nấy đều làm ra vẻ như không có việc gì. Nàng cảm thấy có chút buồn cười, đệ tử danh môn chính phái thật thú vị nha, nếu là ở Vũ tộc, khẳng định sẽ là vui sướng khi người gặp họa nha. Chẳng lẽ đây là cảm giác ở với cha ruột?

Lam Tiểu Sí trở về phòng, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi Hạ Vũ Đài “Tiết Khả Tâm được an trí ở đâu?”

Hạ Vũ Đài đáp “nàng sao? Mới đầu nói mình biết phối dược, vốn được an trí chỗ Vân đại phu nhưng đến Yên Vũ Hư Lam chưa được một canh giờ đã bị Vân đại phu ném ra ngoài, hiện đang ở khách phòng”

Lam Tiểu Sí a một tiếng

Hạ Vũ Đài liền hỏi “ngươi muốn làm gì?” Nhìn thấy vết bớt trên mặt Lam Tiểu Sí, tuy đã được các trưởng lão dặn dò nhưng nàng vẫn thấy khổ sở, quan tâm hỏi “ngươi không sao chứ?”

Lam Tiểu Sí cười nói “không cần như vậy, ta rất ổn”

Lam Tiểu Sí đi đến khách phòng, Tiết Khả Tâm đang tức giận nhưng thấy nàng liền mỉm cười ngọt ngào chào hỏi “Tiểu Sí tỷ tỷ”

Lam Tiểu Sí tiến lên, thân thiết nắm tay nàng, nói “Khả Tâm, nghe nói khi Tiểu Từ bị thương, luôn là ngươi chiếu cố hắn, tỷ tỷ vô cùng cảm kích ngươi”

Tiết Khả Tâm ôn nhu đáp “Vi Sinh công tử bị thương, ta cũng rất quan tâm, ngày ngày chiếu cố hắn, chúng ta đều rất vui. Tỷ tỷ không cần cảm kích”

“Ngươi đã giúp ta giải quyết một phiền toái lớn, ta sao có thể không cảm kích”

Tiết Khả Tâm tò mò hỏi “Phiền toái lớn? Phiền toái lớn gì chứ?”

“Thì ra ngươi không biết? Vi Sinh thiếu gia kia rất phiền, luôn quấn lấy ta, nếu có nữ tử như Khả Tâm muội làm bạn với hắn, ta xem như được giải thoát rồi”

Tiết Khả Tâm nửa tin nửa ngờ “tỷ tỷ không thích hắn?”

Lam Tiểu Sí thần bí nói “thật không dám giấu, lúc đầu ta cũng nghĩ cùng với hắn, vì nhà hắn rất có tiền”

Tiết Khả Tâm lập tức thấy hứng thú “rồi sao?”

“Nhưng tiếp xúc sâu với hắn ta mới biết tuy nhà bọn họ có tiền nhưng tất cả đều do cha hắn quyết định hơn nữa Vi Sinh thiếu gia si ngốc như thế, hắn là sau này cha hắn sẽ không để hắn kế thừa gia nghiệp đâu”

Tiết Khả Tâm chấn động

Lam Tiểu Sí lại bồi thêm “ngươi nói xem, nếu đã là vậy, ta gả cho cha hắn chẳng phải tốt hơn gả cho hắn sao? Ta trẻ như vậy, cha hắn cũng mới ba mươi mấy tuổi, muốn sinh bao nhiêu đứa nhỏ mà chẳng được. Đến lúc đó muốn nắm Vi Sinh thế gia chẳng phải dễ như trở bàn tay? Nhưng hắn quấn lấy ta như vậy, Vi Sinh gia chủ cũng không thể mất mặt mà tranh nữ nhân với nhi tử ah”

Tiết Khả Tâm trợn mắt há mồm, đây đúng là anh hùng cùng chí hướng ah

Lam Tiểu Sí ôm vai nàng, thân thiết nói ‘nghe nói muội muội sinh ra trong gia đình nghèo khó, nếu gả cho Tiểu Từ cũng xem như là trèo cao, sau này tỷ tỷ chưởng quản Vi Sinh thế gia, cho ngươi cơm no áo ấm là không thành vấn đề, ngươi cứ an tâm”

Tiết Khả Tâm cau mày, cơm nó áo ấm? Ai thèm

Lam Tiểu Sí lại nói “chúng ta cứ quyết định vậy đi, Vi Sinh Từ rất đơn giản, ta sẽ liệt kê sở thích của hắn, ngươi cứ chiếu theo đó mà làm, không sai được đâu” Còn thân thiết vỗ vai Tiết Khả Tâm, nói “muội muội, phải xem ngươi rồi”

Lam Tiểu Sí rời đi, Tiết Khả Tâm suy nghĩ hồi lâu, rồi thay một bộ xiêm y màu đỏ, lại đến phòng bếp lấy điểm tâm, thướt tha đi về phía phòng của Vi Sinh Kỳ

Vi Sinh Kỳ nghe có tiếng gõ cửa, lấy làm lạ, chỗ hắn ở khá hẻo lánh, trừ Vi Sinh Từ, hầu như không có ai đến đây, tuy nhiên nghe tiếng bước chân không phải là của Vi Sinh Từ, mà hắn cũng sẽ không gõ cửa. Dù nghi hoặc, Vi Sinh Kỳ vẫn đi ra mở cửa

Tiết Khả Tâm mỉm cười ngọt ngào, nói “Vi Sinh đại ca, ta thấy ngươi còn chưa ăn cơm chiều nên đặc biệt mang điểm tâm đến cho ngươi”

Vi Sinh Kỳ đương nhiên sẽ không đến khách phòng ăn cơm, ai dám ngồi ăn cùng Vi Sinh gia chủ chứ, cho nên sẽ có người mang thức ăn đến cho hắn.

Vi Sinh Kỳ nghe mà toàn thân nổi da gà, lúc trước còn gọi thúc thúc, sao chưa tới một canh giờ đã thành đại ca?

Lam Tiểu Sí được Vi Sinh Từ ôm, cùng ngồi trên cây hợp hoan ở cách đó không xa, nghe hắn thuật lại đoạn đối thoại của hai người trong phòng

Vi Sinh Từ tường thuật “thời gian vội vàng, cũng không biết Kỳ ca ca thích ăn cái gì, ngươi có thể nói với ta, ngày mai ta sẽ làm mang đến cho ngươi. Ngươi trước nếm thử hương cao này hương vị thế nào nha”

Mấy từ cuối hắn thuật lại còn kéo dài mang theo mị hoặc khiến Lam Tiểu Sí ôm bụng cười lăn lộn




Bình luận

Truyện đang đọc