GIANG HỒ TIỂU HƯƠNG PHONG



Liên Kính trốn đã rất nhiều ngày, Lam Phỉ hạ độc quá ngoan độc, khiến hắn nghiến răng giận dữ, hận không thể lột da rút gân lão hồ ly này. Nhung lúc này hắn còn chuyện quan trọng hơn phải làm, mẫu thân đột nhiên liên lạc với hắn

Tiêu Cảnh Nhu mấy năm qua có thể nói là hết lòng vì nhi tử mà tính toán. Sau khi biết chuyện Liên Kính dùng Huyễn khởi la độc chết Mộ Dung Tú, nhưng nàng không trách nhi tử còn cảm thấy hắn là người có thể làm đại sự, có câu vô độc bất trượng phu, mình không giúp mình, chẳng lẽ còn thực sự chờ thần linh phù hộ. Cho nên nàng mỗi ngày đều đến Cửu Vi sơn giúp Bộ Hàn Thiền xử lý việc vặt trong nhà Vi Sinh thế gia, nàng cố ý lấy lòng, mọi việc đều làm đến thỏa đáng. Hơn nữa Vi Sinh Kỳ đau xót bi phẫn, không rảnh để ý mọi việc, càng khiến nàng ở Cửu Vi sơn đứng vững gót chân. Vi Sinh Từ bị phụ thân mình giam cầm trong thạch động, nghĩ tử như Liên Kính đột nhiên trở thành nhân vật quan trọng, Tiêu Cảnh Nhu cảm thấy nhi tử mình làm một bước này rất đúng. Nàng mười bốn tuổi gả cho kiếm khách Liên Tốn, mười sáu tuổi sinh hạ Liên Kính, thời điểm này vẫn được xem là phong nhã hào hoa. Có đôi khi nhìn Vi Sinh Kỳ cường tráng vĩ ngạn, dù là bộ dáng hay võ công đều mạnh hơn vong phu của nàng rất nhiều, trong lòng nàng liền nảy sinh tâm tư khác, mỗi khi ở trước mặt Vi Sinh Kỳ đều ôn nhu như nước, một lòng muốn thay thế vị trí nữ chủ nhân của Mộ Dung Tú. Tiếc là Vi Sinh Kỳ cả người như chết rồi, là một thể xác không hồn, mỗi ngày không ở trước mộ ái thê phát ngốc thì đến thạch lao dạy võ công cho Vi Sinh Từ. Nhu tình của nàng liền trở thành hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, tuy nhiên nàng vẫn không nản lòng, mỗi ngày đều cố ý ăn mặc trang điểm, chỉ trông mong nam nhân này ngoái đầu nhìn một cái. Sự si tình của Vi Sinh Kỳ đã đả động nàng, tiếc là mộng đẹp này cuối cùng lại bị Lam Tiểu Sí phá vỡ. Sau khi bị đuổi khỏi Cửu Vi sơn, tình trạng của hai mẹ con rất thê thảm, nàng trút mọi oán hận lên người Lam Tiểu Sí, còn làm nhiều hình nộm, ngày ngày châm kim nguyền rủa yêu nữ này chết không được tử tế. Tiếc là việc không linh, Lam Tiểu Sí vẫn sống tốt. Về sau Liên Kính nhận Già Dạ làm nghĩa phụ, võ công cũng khôi phục, nàng từ chỗ không có nhà để về lại trở thành quý phu nhân, trong nhà nô bộc thành đàn, cuộc sống không tệ. Chỉ là mỗi khi nhớ tới Vi Sinh Kỳ, nàng lại hận không thể cắt da xẻo thịt Lam Tểu Sí

Hôm nay Tiêu Cảnh Nhu tỉnh lại, cảm giác trong lỗ mũi có chút khác thường, nàng đưa tay sờ, đụng phải thứ gì đó nhỏ như sợi tóc nhưng không phải là lông mũi. Nàng cầm gương soi, dùng tay ngoáy mũi, cuối cùng lôi ra được một sợi nhỏ trắng dài như sợi tóc. Sau đó nàng phát hiện sợi tơ này ngày càng nhiều, còn là từ trong cơ thể của nàng bò ra ngoài. Không lâu sau, mấy nha hoàn hầu hạ bên người nàng cũng xảy ra dị trạng này. Tiêu Cảnh Nhu hoảng sợ, vội dùng mật thư liên lạc với Liên Kính

Độc trên người Liên Kính ăn mòn da thịt hắn, chỗ da thịt bị ăn mòn biết thành độc tương mới, một tầng rồi lại một tầng, Trường Sinh tuyền chữa khỏi tầng này, tầng khác lại tiếp tục nảy sinh. Hắn đành phải lóc hết toàn bộ thịt bị độc làm thối rửa, cảm giác thống khổ phi thường nhưng so với ngày ngày bị độc tương ăn mòn vẫn dễ chịu hơn. Khi nhận được thư của Tiêu Cảnh Nhu, hắn dưỡng độc cũng không sai biệt cũng quá hiểu tình huống mà nàng viết trên thư cho hắn. Đó chính là phấn nấm của Ám tộc Giáo phụ Già Dạ, dùng Trường Sinh tuyền nuôi dưỡng, cách mấy ngày phải dùng Trường Sinh tuyền môt lần, nếu không sợi nấm sẽ hấp thu huyết nhục của người làm thức ăn. Mà hiện tại, thứ đó lại ở trong cơ thể của hắn, cho thấy Già Dạ thấy hắn đã lâu không về, hạ độc với mẫu thân hắn để tính kế hắn thôi. Nghĩa phụ nghĩa tử gì chứ, cũng chỉ nói ngoài miệng mà thôi,Vi Sinh Kỳ như thế, Già Dạ cũng vậy. Hắn liền bỏ qua việc đối phó Lam Phỉ, chạy về chỗ Tiêu Cảnh Nhu trước.

Tiêu Cảnh Nhu vừa nhìn thấy hắn, khóc lóc nói “Kính nhi, nương rốt cuộc trúng tà gì, sao có thể như vậy”

Liên Kính xem xét bệnh trạng của nàng, giống như hắn dự đoán. Sau đó hắn lấy bên hông ra một lọ Trường Sinh tuyền, nhỏ vào chén nước vài giọt, nói “nương, trước uống cái này đi”

Tiêu Cảnh Nhu nghe lời, uống cạn chén nước. Liên Kính đưa lọ Trường Sinh tuyền cho nàng “nếu không khỏe, dùng nước suôi này, nhỏ vào chén nước một hai giọt, không cần nhiều lắm”

Tiêu Cảnh Nhu run giọng hỏi “Kính nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mặt của ngươi…là ai làm ngươi bị thương thành như vậy?”

Vết thương trên người Liên Kính nhờ Trường Sinh tuyền đã khép lại, độc tương lại ăn mòn, trải qua mấy ngày nay, quản thật rất khủng bố dữ tợn. Hắn nói “đã tốt hơn rất nhiều, ta muốn hồi Lạc Nhật thành một chuyến. Mẫu thân bảo trọng” Nói xong, không đợi Tiêu Cảnh Nhu hỏi thêm, quay người, rời đi

Sau khi Già Dạ trở lại Lạc Nhật thành, trong lòng liền thấy bất an. Thoạt nhìn Ôn Mê giống như cũng dùng Hạo Thiên Xích Huyết. Một Vi Sinh Từ đã khó giải quyết, nếu có thêm Vi Sinh Kỳ, e là hắn không có phần thắng. Hắn uống một lọ Trường Sinh tuyền, chợt nghe động tĩnh phía sau, quay đầu liền thấy Liên Kính đã nhiều ngày không thấy, liền hỏi “Kính nhi, vi phụ lệnh ngươi tiến vào Cửu Vi sơn đào trộm thi cốt Mộ Dung Tú, mấy ngày nay ngươi đã đi đâu?”

Liên Kính quỳ xuống “nghĩa phụ, hài nhi vô năng, trúng mai phục của Lam Phỉ, người bị độc tương, chậm trễ đến nay, thỉnh nghĩa phụ trách phạt”

Già Dạ nhìn vết thương trên mặt hắn, hỏi “sao sơ suất như thế? Đứng lên đi”

Liên Kính đứng lên, Già Dạ dùng Trường Sinh tuyền tưới lên vết thương của hắn, độc tương bị Trường Sinh tuyền tẩy rửa, chận rãi đọng lại. Hắn dùng đầu ngón tay khẽ gảy, độc tương liền hóa thành phấn

Liên Kính cảm thấy đau nhức nhiều ngày giảm đi rất nhiều, cúi đầu nói “hài nhi tạ ơn nghĩa phụ”

“Không có gì. Có điều này Ôn Mê cũng dùng Hạo Thiên Xích Huyết, e là Lạc Nhật thành không phải đối thủ của hắn” Già Dạ lo lắng nói

Hắn dùng từ cũng, Liên Kính hai mắt lóe sáng, nói như vậy võ công Già Dạ tăng tiến nhanh là vì dùng Hạo Thiên Xích Huyết? Nhưng mà hắn lấy Hạo Thiên Xích Huyết ở đâu ra? Lạc Nhật thành từng hao tổn tâm cơ muốn có được phối phương Hạo Thiên Xích Huyết của Vũ tộc nhưng lão gia hỏa Lam Phỉ kia gian trá vô cùng, nhiều năm qua, hắn tuy bồi dưỡng tử sĩ cho triều đình nhưng luôn không chịu tiết lộ phối phương. Vì thế Già Dạ mới đầu nhập Mộ Lưu Tô, muốn liên thủ với Một Lưu Tô để cướp lấy, nhưng ngay cả như vậy, Vũ tộc cũng không giao ra. Ám tộc từng có mười chiến sĩ được rót Hạo Thiên Xích Huyết, hiện mấy người này đang ở đâu?

Liên Kính toan tính “tiếc là hài nhi công lực không đủ, hận vẫn chưa dùng Hạo Thiên Xích Huyết, nếu không hài nhi dù chết cũng chấp nhận gia tăng công lực, bảo hộ nghĩa phụ”

Già Dạ chỉ mỉm cười đáp “đáng tiếc Lam Phỉ vẫn chưa chịu giao ra phối phương của Hạo Thiên Xích Huyết, để nghĩa phụ giúp ngươi gia tăng công lực” Hắn cũng không ngốc. Hiện Liên Kính đã dùng Trường Sinh tuyền, chỉ vì không biết chỗ con suối nên vẫn chịu bị hắn khống chế, nếu y cũng dùng Hạo Thiên Xích Huyết, công lực chắc chắn sẽ cao hơn hắn. Ôn Mê tuy là đối địch nhưng vẫn là quân tử, không đáng sợ, nhưng nếu Liên Kính gia tăng thực lực, rất khó để khống chế

Liên Kính cũng nhìn ra, bình tĩnh nói “nghĩa phụ nói phải”

Hai người hai tâm tư, hồi lâu Liên Kính nói “nghe nói Già Ân và Nguyệt muội vẫn còn trong tay Vũ tộc, nghĩa phụ có cần hài nhi đến đó cứu bọn họ ra?” Nếu ngươi không tin ta, như vậy để nhi tử của mình dùng Trường Sinh tuyền lại rót thêm Hạo Thiên Xích Huyết, hẳn là ngươi sẽ tin chứ?

Già Dạ trầm ngâm, Già Ân đương nhiên có thể tin được. Hồi lâu hắn nói “cũng được, thừa dịp Vi Sinh Từ đang bị trọng thương, Vi Sinh Kỳ hiện đang phải bảo hộ đám người Vân Thải Chân và Vũ Văn Siêu, chúng ta đến Phương Hồ Ủng Thúy một chuyến đi”


Liên Kính cười lạnh trong lòng, quả nhiên ngươi không tin ta

Đám người Ôn Mê lúc này cũng không khá hơn. Vi Sinh Từ bị thương, những người khác bị hạ sợi nấm, Lam Tiểu Sí mang thai, Ôn Mê dùng Hạo Thiên Xích Huyết, Vũ Văn Siêu vô dùng, Mộ Lưu Tô và Mộ Tài Linh đều bị ép dùng Trường Sinh tuyền. Đúng là cục diện lộn xộn

Lam Tiểu Sí để Ôn Mê đi đón Mộc Băng Nghiên, nàng tin hiện chỉ có hắn mới có thể đảm bảo an toàn cho Mộc Băng Nghiên. Ôn Mê cũng phải lén rời đi, không để Già Dạ biết hành tung của hắn mà đột kích, không có hắn, những người còn lại không ai có thể đấu lại y. Tuy việc này có phần mạo hiểm nhưng Vi Sinh Từ luôn hôn mê bất tỉnh, cũng không còn cách nào khác

Vi Sinh Kỳ ngày ngày canh chừng bên cạnh Vân Thải Chân và Vi Sinh Từ, không thể để Vân Thải Chân xảy ra chuyện vào lúc này

Bên ngoài Lạc Nhật thành, lửa vẫn bốc cao đến tận trời, bầu trời cũng bị nhuộm thành màu vàng đỏ. Lam Tiểu Sí ngồi trên chạc cây ở phía xa, ngây ngốc nhìn ánh lửa. Thỉnh thoảng có quan binh tiến lên thêm củi lửa. Ám tộc không thích ánh sáng nên vào lúc này không có ai lộ diện. Đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân, nàng quay đầu thì thấy Mộc Hương Y. Hắn vốn quản lý chuyện các cửa hàng khác của Vũ tộc nhưng không yên lòng bên này nên vẫn chạy tới

Lam Tiểu Sí hỏi “sao ngươi lại tới đây? Vũ Đài đâu?”

Mộc Hương Y ngồi xuống cạnh nàng “hiện cao thủ giang hồ đều ở bên cạnh, không ai dám gây hấn với điểu tràng và trạm dịch, có nàng ở đó là đủ rồi”

“Ngươi luôn bỏ mặc thê tử như thế, không tốt”

Mộc Hương Y chuyển đề tài “ngươi ở đây làm gì?”

“Trong lòng loạn, đi ra ngoài hứng gió” Nàng mang thai đã năm tháng, bụng cũng gồ lên

“Tiểu Từ bị thương, ngươi không đi vào bồi hắn?”

Lam Tiểu Sí không nói, Mộc Hương Y khó có được mỉm cười, nói “như vậy có vẻ không tình cảm lắm”

Lam Tiểu Sí do dự, hồi lâu nói ‘ta không muốn đi vào”

Mộc Hương Y ôm nàng, để nàng tựa đầu lên vai hắn “hồi nhỏ, mỗi lần ngươi khóc nháo, đều ầm ỹ muốn ta cõng, sau đó ngươi ngủ thiếp trên lưng ta”

“Giờ cũng muốn ngươi cõng”

Mộc Hương Y nhẹ nhàng gõ đầu nàng “ngươi đã trưởng thành. Thứ ngươi muốn không còn là kẹo hay đồ chơi, ngươi cần phải tự mình quyết định lấy hay bỏ”

Hắn luôn hiểu nàng nhất. Ánh mắt Lam Tiểu Sí ươ ướt “ta mắc gì phải trưởng thành chứ?”

Mộc Hương Y không nhúc nhích, để nàng dựa vào, một lát sau vang lên tiếng ngày nho nhỏ của nàng. Mấy ngày nay luôn không ngủ ngon, cũng may xa xa có đốt lửa, không quá lạnh.

Phương Hồ Ủng Thúy, Già Ân và Già Nguyệt bị nhốt trong một căn phòng tối. Sau khi Lam Tiểu Sí rời đi cũng không hạn chế hành động của bọn họ, nàng đã nói mọi quan hệ lợi hại, cũng không lo lắng bọn họ chạy trốn, dù sao cũng đã nói tới mức đó, nếu cứ xen vào lựa chọn của người khác thì không tốt lắm

Già Dạ rất nhanh đã tìm được hai huynh muội. Già Ân nhìn thấy phụ thân, muốn nói lại thôi. Già Nguyệt thì nhào qua, hô to “cha”

Già Dạ nhìn ái nữ, mấy ngày qua ở Vũ tộc nghỉ ngơi thích đáng, vết thương phơi nắng trên người hai người đã bắt đầu khỏi hắn. Hắn nói “đi với cha, chúng ta rời khỏi nơi này”

Già Ân nói “cha, ta cảm thấy…” Biết rõ tính Già Dạ nhưng hắn vẫn nói “ta cảm thấy Ám tộc không thế thấy ánh sáng, có thể hảo hảo sống ở Lạc Nhật thành chẳng phải là tốt nhất với Ám tộc sao?”

Già Dạ quay đầu nhìn hắn “ngươi nói gì?”

“Cha, ngươi đã tìm được Trường Sinh tuyền, đủ để trường sinh bất lão nhưng thế thì sao? Xưng bá giang hồ hay thống trị thiên hạ? Chuyện này quan trọng vậy sao?”

Già Dạ táng cho hắn một bạt tai “ngươi tin yêu nữ Lam Tiểu Sí kia? Một khi đã vậy, ngươi ở lại Phương Hồ Ủng Thúy đi, ta coi như không có đứa con trai này”

“Ta chỉ là không hiểu, cha, ngài rốt cuộc muốn làm gì?”

Già Dạ quát lớn “Ngậm miệng. Ta chỉ hỏi lại lần nữa, ngươi có đi theo ta không? Nếu không, ngươi cứ ở lại chỗ này” Thực ra hắn ở lại đây cũng tốt, nếu Trường Sinh tuyền tốt, vì sao từ trước tới giờ mình không cho huynh muội hắn dùng chứ? Nghĩ vậy nhưng vẫn xoay người rời đi

Liên Kính nhìn thoáng qua Già Ân “Ôn Mê đã dùng Hạo Thiên Xích Huyết, thực lực tăng cao. Chúng ta nhất định phải đoàn kết, Giáo phụ là phụ thân chúng ta, cũng không thể để mình hắn đơn độc đối phó với địch nhân”

Già Ân giật mình. Già Dạ vung tay áo lên “thôi, các ngươi cứ ở lại đi. Ngày mai, ta sẽ rời khỏi Lạc Nhật thành, sau đó…” Đột nhiên không muốn nghĩ tiếp nữa, sau này chỉ sợ không bao giờ gặp lại nữa. Tự mình bảo trọng

Liên Kính không cam lòng, quay đầu nhìn Già Ân. Lúc này mà vẫn muốn bảo hộ cho nhi tử, nữ nhi của mình sao. Hắn nói ‘ngươi thực sự trơ mắt nhìn nhân sĩ chính đạo giết phụ thân thân sinh của mình sao? Đến lúc đó, tay bọn họ dính máu của nghĩa phụ rồi cùng ngươi nâng cốc đàm luận?” Nói xong xoay người rời đi

Già Nguyệt khóc lóc chạy theo “cha, ta đi theo ngươi”

Già Ân gọi nàng “Nguyệt nhi”

Già Nguyệt nước mắt như mưa ‘ta biết ngươi coi trọng yêu nữ Lam Tiểu Sí kia. Ngươi liền mặc kệ cha chúng ta sao? Hắn là phụ thân thân sinh của ngươi ah”

Già Ân phản bác “ta không có. Ta chỉ cảm thấy Ôn Mê là người tốt, lời của Lam Tiểu Sí đáng để chúng ta tin”

“Ngươi có hay không, trong lòng mình rõ nhất” Già Nguyệt nói xong rồi chạy đi

Già Ân do dự, cuối cùng cũng đi ra ngoài. Đó là phụ thân và muội muội hắn, sau khi mẫu thân qua đời, hắn chỉ còn bọn họ là thân nhân. Giao dịch mất đi hiệu lực, hắn lại trái lời hứa. Tuy vậy hắn vẫn bước đi, quỳ xuống trước mặt Già Dạ

Liên Kính lấy lọ Trường Sinh tuyền bên hông đưa cho hắn “trước dùng Trường Sinh tuyền để tránh Hạo Thiên Xích Huyết tổn thương gân mạch”

Già Ân cầm lấy bình ngọc, thở dài một hơi, uống cạn

Già Dạ vẫn luôn quay lưng với hắn, chậm rãi nói “rời khỏi nơi này, trở về Lạc Nhật thành đi”

Bọn họ lặng lẽ trở về Lạc Nhật thành, sợ Ôn Mê phát hiện, nay hắn là sự tồn tại vô cùng đáng sợ, không cần đối đầu trực tiếp là tốt nhất. Ám tộc bình dân trong lòng hoảng sợ nhưng người đến đều là võ lâm chính đạo, không có đại khai sát giới nên bọn họ tổn thương không lớn, tuy vậy vẫn luôn lo lắng đề phòng

Trở lại tòa thành, Già Dạ nói với Liên Kính “ngươi từ xa gấp gáp trở về, cũng mệt mỏi, trước nghỉ ngơi đi”


Liên Kính hiểu đây là muốn đuổi hắn đi, Quạ Nô mặt không chút thay đổi đưa hắn ra ngoài. Hắn nhìn tòa thành lạnh như băng, trong lòng không ngừng cười lạnh

Già Dạ để Quạ Nô canh giữ ngoài cửa, đây là cô nhi hắn thu dưỡng từ mười hia năm trước. Khi đó Quạ Nô bị chặt đứt một tay, là kẻ tàn phế nhưng ánh mắt rất kiên nghị, người trong Lạc Nhật thành đều là Ám tộc, không thể hành tẩu dưới ánh nắng mặt trời, cũng cần có chân chạy việc. Mười hai năm qua, hắn luôn cẩn thận ít nói, chăm chỉ luyện võ, rất được Già Dạ tín nhiệm. Mà lúc này, hắn cũng chỉ đứng trầm mặc canh cửa bên ngoài, ánh mắt không hề liếc nhìn trong phòng một cái

Già Dạ gọi một Ám tộc chiến sĩ đã dùng Hạo Thiên Xích Huyết đến, vừa ra lệnh hắn đóng cửa lại, Già Dạ đã một chưởng đánh người này bất tỉnh

Già Ân giật mình hỏi “cha, ngài làm gì vậy?”

Già Dạ không trả lời, đợi đút sợi nấm vào trong cơ thể người kia xong, hắn lại vung một chưởng, đánh nát gân cốt của y, thế nhưng da của y lại vẫn hoàn hảo. Sau đó, Già Dạ xé cơ thể người này ra, huyết mạch trong cơ thể hắn toàn bộ thoát phá nhưng không có máu chảy ra. Già Dạ lấy ra sợi nấm đã uống no máu, thả vào chén ngọc có chứa Trường Sinh tuyền. Những sợi nấm này như có sinh mệnh, sau khi tiếp xúc với Trường Sinh tuyền, như là ngửi được thứ tốt hơn, liền phun máu tươi trong cơ thể ra, hút vào Trường Sin tuyền. Già Dạ đợi chúng phun ra hết Hạo Thiên Xích Huyết, liền lấy ra, rồi tẩm nhập, không lâu sau, trong chén chỉ còn lại chút đỏ thẫm

Già Dạ nhẹ giọng nói “đây là Hạo Thiên Xích Huyết”

Già Ân xoay người, nôn mửa

Già Dạ “ta sẽ đem nó rót vào cơ thể ngươi, sẽ có đau đớn vì kinh mạch bị khuếch trương nhưng cũng không đến mức không chịu được”

“Cha, rốt cuộc là vì sao? Bọn họ là tộc nhân của chúng ta”

Già Dạ vẫy tay với hắn “lại đây đi”

Ôn Mê đến Cửu Vi sơn đón Mộc Băng Nghiên lại gặp được Lam Phỉ, bạn tốt ngày xưa, hôm nay lại có chút không thể buông tha nhau

Lam Phỉ phe phảy quạt lông chim, cười nói “Ôn các chủ vội vàng như thế là có chuyện gì?”

“Mộc Băng Nghiên đâu?” Thù cũ năm xưa sâu như biển, khó thể hóa giải, càng không có gì để nói với nhau

“Các chủ hình như không có sát ý “Gió thổi qua làm lay động lá trúc nhưng xiêm y của Ôn Mê vẫn bất động. Đến tuổi này rồi, võ cọng không thể đột nhiên tăng tiến nhanh như vậy. Trong mắt Lam Phỉ mang theo nghiền nghẫm

“Vi Sinh Từ mệnh trong sớm tối, cần Mộc Băng Nghiên đến cứu mạng”

Lam Phỉ liền quay đầu đi vào trúc xá, Mộc Băng Nghiên ngước đầu, nhìn thấy Ôn Mê đi sau hắn, có chút sửng sốt, hai người này từ khi nào lại dính với nhau?

Ôn Mê chưa lên tiếng, Lam Phỉ nói trước “Vi Sinh Từ bị thương nặng”

Mộc Băng Nghiên không hỏi thêm, cúi đầu thu thập hòm thuốc, nói “ở nơi nào?”

Ôn Mê đột nhiên có cảm giác khác thường, Lam Phỉ luôn giả dối đa nghi thế mà lúc này lại không hề nghi ngờ đây là một âm mưu, Mộc Băng Nghiên cũng không cho rằng có thể Tiên Tâm các lừa hắn. Bọn họ khẩn trương như vậy đương nhiên không phải là vì Vi Sinh Từ, mà là bọn họ thực sự xem Lam Tiểu Sí là thân nhân

Ôn Mê nói “đi theo ta”

Mộc Băng Nghiên lập tức theo hắn xuống núi, bất ngờ với tốc độ của hắn “ngươi…dùng Hạo Thiên Xích Huyết?”

Ôn Mê không nói gì, Mộc Băng Nghiên lại hỏi “cần gì thế chứ” Ngữ khí có chút thương tiếc

“Lúc trước ngươi cũng từng hành y cứu người, thay đổi là vì đâu?”

“Thay đổi?Hừ, ta cứu cả trăm, cả ngàn người, trị được hơn mấy trăm nghi nan tạp chứng, nhưng ta lại trị không hết lòng người”

“Lòng người không có thuốc nào cứu chữa sao?”

Mộc Băng Nghiên trầm mặc. Cũng phải, cũng từng được cảm kích, cũng từng có người nhớ rõ ơn nghĩa của hắn, khi hắn cùng đường, cũng có người giúp đỡ hoặc thả hắn một con ngựa. Sống trên đời này, làm người ta tuyệt vọng nhất chính là lòng người, mà làm người ta động lòng nhất cũng chính là lòng người. Người vì cừu hận mà phẫn nộ, phẫn nộ lại thúc giục lòng người hóa thành cừu hận, từ đó về sau nhìn thấy cái gì cũng đều thấy u ám ghê tởm. Có lẽ thế gian từng thay đổi, chỉ là hắn bị vây trong cừu hận, lạc lối nhiều năm

Ôn Mê một đường mang theo Mộc Băng Nghiên đến bên ngoài Lạc Nhật thành, nhưng khi đi vào doanh trướng của Vi Sinh Từ lại không thấy Lam Tiểu Sí, bọn họ có chút ngoài ý muốn nhưng nhìn Vi Sinh Kỳ luôn canh giữ bên giường, lại không tiện hỏi

Ôn Mê đi ra ngoài, hỏi Bạch Ế “Vũ tôn các ngươi đâu?”

“Hẳn là ở trong trướng, gần đây nàng không thường ra ngoài”

Ôn Mê nghĩ nghĩ, vẫn hỏi “mấy ngày qua, nàng luôn không đến phòng của Vi Sinh Từ sao?”

Bạch Ế đảo mắt nhìn quanh “gần đây Phương Hồ Ủng Thúy không có người chủ sự, việc lớn việc nhỏ gì đều rơi vào tay, nàng rất bận”

Ôn Mê hiểu ra, đi vào doanh trước của Lam Tiểu Sí. Nàng đang ngồi bên kỷ trà, trước mặt có rất nhiều sổ sách nhưng nàng đang thất thần, giống như đi vào cõi thần tiên, hắn đi vào cũng không phát hiện ra

Ôn Mê nhìn thoáng qua nàng, hỏi “suy nghĩ gì vậy?”

Lam Tiểu Sí phục hồi tinh thần “cha, Mộc Băng Nghiên đến rồi?”

Ôn Mê nhận ra nàng khác thường “có hắn và Vân Thải Chân, Tiểu Từ hẳn sẽ không việc gì, ngươi yên tâm”

Lam Tiểu Sí chỉ ân một tiếng

“Tiểu Từ là phu quân ngươi, hắn bị thương, dù có người khác thì ngươi vẫn phải đến thăm. Hắn chắc chắn rất muốn nhìn thấy ngươi”

“Bạch Ế nói…hắn vẫn chưa tỉnh”

“Chưa tỉnh cũng có thể quan tâm một chút, đúng không? Cha biết hiện ngươi đang mang thai, cũng không cần ngươi làm gì, chỉ là nhìn một cái, thể hiện tâm ý”

Lam Tiểu Sí do dự “ta…”

“Xảy ra chuyện gì?”


“Vài ngày nữa rồi nói”

“Tiểu Sí, có việc gì, ngươi có thể nói với ta”

Lam Tiểu Sí trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói “cha, đợi Tiểu Từ khỏe lại, ta..ta muốn cùng hắn tách ra”

Ôn Mê khó hiểu “tách ra? Có ý gì?”

“Hồi ly, đến lúc đó hắn có thể hồi Cửu Vi sơn. Đứa nhỏ, ta sẽ sinh ra, đến tuổi cần về Cửu Vi sơn học võ thì sẽ đưa qua”

Ôn Mê vẻ mặt nghiêm túc “nguyên nhân?” Lam Tiểu Sí im lặng, Ôn Mê hỏi tiếp”vì bệnh của hắn?”

Lam Tiểu Sí trong lòng có chút loạn “ta cũng không biết, dù sao ta chính là không muốn tiếp tục cùng hắn”

“Nhưng mà, Tiểu Sí, bệnh của hắn, ngay từ đầu cha đã nói với ngươi. Lúc đó ngươi đồng ý, hiện ngươi đã là thê tử của hắn, hắn cũng không có chỗ nào có lỗi với ngươi. Hơn nữa, lần này hắn bị thương cũng là vì ngươi muốn hắn bảo hộ Vũ Văn Siêu. Tiểu Sí, đứa nhỏ này không tệ, hắn đáng giá để ngươi đồng cam cộng khổ”

“Ta hiểu rõ. Cha, ngài trước ra ngoài được không? Ta không muốn lại nhắc tới chuyện này”

Cảm xúc của nàng không ổn định, Ôn Mê đành nói “được rồi, chúng ta không nhắc tới chuyện này. Ngươi cùng cha trước đi xem hắn được không?” Lam Tiểu Sí không nói tiếng nào, Ôn Mê thở dài một hơi, nhỏ nhẹ khuyên nhủ “dù thế nào, đợi hắn khỏe lại rồi nói, đúng không?”

Lam Tiểu Sí rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý

Ôn Mê đưa nàng đến chỗ Vi Sinh Từ. Được Vân Thải Chân chiếu cố nhiều ngày, Vi Sinh Từ đã không còn chảy máu nữa nhưng miệng vết thương rất khó khép lại. Vân Thải Chân sợ hắn lộ xộn liền châm cho hắn mấy cái, làm hắn tiếp tục hôn mê bất tỉnh

Vi Sinh Kỳ canh giữ bên giường Vi Sinh Từ đã nhiều ngày, thầm nhủ trong lòng, con dâu tốt xấu gì, cũng đến nhìn trượng phu một cái. Hắn không có tâm tư, lại hài lòng về Lam Tiểu Sí nên lúc này thấy nàng đến đây, cũng không tính toán nhiều, thức thời đúng dậy, nhường vị trí bên giường cho nàng.

Lam Tiểu Sí đi đến, nhìn thấy Vi Sinh Từ sắc mặt trắng bệch, suy yếu nằm trên giường, nàng chỉ nhìn thoáng qua rồi ôm mặt khóc nức nở. Sau đó nàng nắm tay hắn, tay hắn hơi lạnh, nàng lại khóc

Vi Sinh Kỳ lại chân tay luống cuống, gì vậy? Ta cũng đâu có mắng ngươi

Mộc Băng Nghiên nói “đang mang thai, khóc không tốt cho ngươi và hài tử”

Vi Sinh Kỳ vội nói “được rồi, đi ra ngoài đi, nơi này có chúng ta chiếu cố hắn. Hắn là nam tử hán đại trượng phu, bị thương một chút tính là gì”

Lam Tiểu Sí đặt tay Vi Sinh Từ lên mặt mình, nước mắt chảy càng nhiều, hai vai run run nhưng không phát ra thanh âm

Vi Sinh Kỳ tức giận trừng mắt với Ôn Mê, đang êm đẹp, ngươi mang nàng đến đây làm gì?

Ôn Mê thở dìa nói “đều do cha không tốt, đến, chúng ta trước ra ngoài đi”

Lam Tiểu Sí lắc đầu, chỉ nhìn một cái liền luyến tiếc rời đi. Ôn Mê ôm không được, cũng không dám dùng sức lôi kéo nàng

Vân Thải Chân nói “đây là làm sao? Trước kia đâu có thích khóc như vậy”

Mộc Băng Nghiên phóng một châm, làm Vi Sinh Từ tỉnh lại, rốt cuộc không phải là hài tử của mình, không quá đau lòng. Vân Thải Chân liếc hắn một cái, Mộc Băng Nghiên mặc kệ lửa giận trong mắt hắn “thê tử của hắn, để hắn tự mình dỗ”

Hàng mi Vi Sinh Từ run run, hồi lâu mở mắt, nhìn thấy Lam Tiểu Sí, nhẹ giọng nói “Tiểu Sí Bàng” Chỉ ba chữ thật nhỏ, phế phủ lại đau như bị xé rách, khí lạnh tràn vào làm hắn muốn ho khan, Vân Thải Chân vội đè hắn lại, lát sau, hắn rốt cuộc bình thường trở lại “đừng khóc, ta qua hai ngày nữa sẽ tốt thôi”

Mộc Băng Nghiên dùng hai tay che tai, mọi người còn chưa phản ứng, Lam Tiểu Sí lại òa khóc thất thanh, thanh âm sắc bén làm mọi người sợ ngây người. Lam Phỉ, đây chính là hi vọng của Vũ tộc do ngươi bồi dưỡng ra sao? Chỉ có Mộc Băng Nghiên là bình tĩnh, từ nhỏ đã vậy rồi

Lam Tiểu Sí khóc một trận, hai tay bụm mặt rời đi. Vi Sinh Từ giãy dụa muốn đứng len

Mộc Băng Nghiên liền nói “nếu ngươi muốn chết thì cứ động đi”

Vi Sinh Từ liền nằm im, hắn không muốn chết, hắn muốn sống

Sau ngày đó, Lam Tiểu Sí không đến đây nữa, mọi người lại thở phào, không đến là tốt nhất

Được hai đại thần y chăm sóc, Vi Sinh Từ dần dần chuyển tốt, có điều vẫn không dám động đậy, hỏi Vi Sinh Kỳ “Tiểu Sí Bàng?”

“Không đến, đừng để nàng đến đây, phụ nữ có thai khóc không tốt”

Vi Sinh Từ gật đầu, nhưng lúc không đến đây thì nàng làm gì?






Bình luận

Truyện đang đọc