GIANG HỒ TIỂU HƯƠNG PHONG



Lam Tiểu Sí lệnh cho Vũ nhân bị thương đến Hố Bất Lão để Mộc Băng Nghiên trị liệu, cũng ghi lại thương thế để đối chất với Tiên Tâm các

Xử lý xong, quay đầu nhìn thấy Lam Phỉ đứng bên cạnh mạch điền, nàng nhào qua, gọi “cha, ngươi sớm nhu vậy đã dậy rồi sao? Đi, chúng ta đi tìm con rể ngươi ăn điểm tâm đi”

Lam Phỉ gật đầu “cảm giác có con rể thật chẳng ra sao cả, nhất là một con rể ngốc”

Lam Tiểu Sí cười đáp “cha, Tiểu Từ tốt lắm”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đến khách phòng lại chẳng thấy Vi Sinh Từ, hắn chắc chắn sẽ không đi nơi khác, vì thế nàng liền trở về phòng mình. Vi Sinh Từ đã tỉnh, thấy nàng, mày nhíu lại, có vẻ không hài lòng

Lam Tiểu Sí nhào qua ôm cổ hắn “Từ thiếu gia hôm nay không muốn nhìn thấy ta sao?”

“Không có”

“Vậy thì thế nào?” Nàng còn chưa nói hết lời liền thấy chỗ đầu gối của hắn đỏ tươi một mảng, cả kinh hỏi “ngươi bị thương?” Cúi đầu muốn xem

Vi Sinh Từ lập tức tránh ra “không có”

Lam Tiểu Sí cả giận “cha, tối qua ngươi đã làm gì con rể ngươi? Không thể thừa dịp ta ngủ mà dùng mười đại khổ hình với hắn chứ?”

Lam Phỉ nhịn không được, đẩy cửa đi vào

Vi Sinh Từ nói “không có”

Lam Tiểu Sí không cho hắn giãy dụa, đưa tay xắn ống quần hắn lên, liền thấy trên đầu gối có nhiều vết thương nhỏ li tin đang rướm máu. Lam Phỉ nhìn thấy cũng kinh ngạc, bị thương lúc nào cơ chứ?

Lam Tiểu Sí nhìn kỹ, hỏi “đây là…”

Lam Phỉ nghi hoặc “là bụi gai sao?” Không phải chứ, chỉ quỳ một tối mà tới giờ còn đổ máu?

Lam Tiểu Sí nghi hoặc “tối hôm qua quỳ sao? Sao lại đổ máu”

Vi Sinh Từ cúi đầu không nói


Lam Tiểu Sí lúc này mới nhớ Ôn Mê từng nói Vi Sinh Từ bị bệnh máu không đông, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy

Vi Sinh Từ thoáng nhìn nàng, nói ‘chỉ do không bôi thuốc, bôi thuốc sẽ tốt thôi”

Lam Tiểu Sí quyết định “Ta đưa ngươi đi xem đại phu” Lại nói với Lam Phỉ “cha, ngươi chờ chúng ta, ta và Tiểu Từ lập tức sẽ trở lại” Nói xong lôi kéo Vi Sinh Từ đi ra ngoài, đau lòng hỏi ‘có đau không? Muốn ta cõng ngươi không?”

Vi Sinh Từ lập tức phản đối “không cần

Lam Tiểu Sí cũng không miễn cưỡng, dù sao vết thương cũng nhẹ, không ảnh hưởng việc đi đường

Lam Phỉ đứng ở cửa nhìn theo, thở dài một hơi, cái gì là có tức phụ liền quên cha, hôm nay coi như thấy rõ

Lam Tiểu Sí mang Vi Sinh Từ đến Hố Bất Lão

Mộc Băng Nghiên đang xử lý vết thương cho các Vũ nhân. Hắn luôn bận rộn nhưng nhi tử lại không chịu kế thừa y bát của hắn, đang lúc tức giận lại nhìn thấy Lam Tiểu Sí, nhíu mày nói “chỉ biết tìm việc cho ta làm”

Lam Tiểu Sí cười hì hì “ai bảo ngươi là thần y chứ. Mau, giúp ta xem đầu gối của Tiểu Từ, hôm qua bị vết thương nhỏ, sao hôm nay vẫn còn chảy máu”

Mộc Băng Nghiên đi qua, nhìn thấy vết thương liền nhíu mày, sau đó bắt mạch cho Vi Sinh Từ. Vi Sinh Từ nhìn Lam Tiểu Sí, có chút khẩn trương

Lam Tiểu Sí nói “có phải ngươi có việc gạt ta không?”

Vi Sinh Từ rũ mắt đáp “đâu có”

Lam Tiểu Sí đang tính lên tiếng, Mộc Băng Nghiên đã nói “là dư độc của Huyễn khởi la, tích tụ bao lâu mà lại nghiêm trọng như thế?”

Lam Tiểu Sí đáp “mười hai, mười ba năm, lúc nhỏ không được trị liệu đúng lúc. Lão Mộc, độc là của ngươi, ngươi cũng có thể giải, đúng không?”

Mộc Băng Nghiên cau mày, hồi lâu mới nói “ta cầm máu cho hắn trước”

Lam Tiểu Sí nhận ra không đúng “ngươi không phải muốn nói cho ta là ngươi cũng không có biện pháp chứ?”

Mộc Băng Nghiên không nói lời nào, chỉ viết phương thuốc, bảo dược đồng đi lấy thuốc cho Vi Sinh Từ. Lam Tiểu Sí lại không để dược đồng hỗ trợ, tự mình cầm phương thuốc đi lấy về, nghiền nát dược, đặt lên dược lô chưng mốt lát rồi dùng vài bố bao lại, đặt lên đầu gối Vi Sinh Từ

Vi Sinh Từ nói “ta tự mình làm”

Lam Tiểu Sí cảm thán “Từ thiếu gia, cha ngươi thật đúng là không đặt tên sai cho ngươi”

Vi Sinh Từ im lặng, Lam Tiểu Sí ngẩng đầu, thấy ánh mắt của hắn có chút khổ sở, liền cười nói “được rồi, ta không nói nữa, có bệnh thì nên uống thuốc nha”

Đợi một lát, vết thương vẫn chảy máu, Lam Tiểu Sí xỉa xói “lão Mộc, ngươi rốt cuộc có tác dụng hay không?”

Mộc Băng Nghiên hừ một tiếng, ném một bình dược khác cho nàng “cho thêm vụn băng, bôi lên vết thương”

Lam Tiểu Sí làm theo, không lâu sau, máu cũng ngừng chảy. Nàng thở dài một hơi

Mộc Băng Nghiên tiễn khách “không có việc gì thì đi đi” Bên ngoài còn rất nhiều bệnh nhân ah

Lam Tiểu Sí sao có thể dễ dàng rời đi. Nàng dựa theo phương thuốc vừa rồi của Mộc Băng Nghiên, tự mình gói một mớ, còn lấy thêm vài bình thuốc cầm máu. Mộc Băng Nghiên cũng mặc kệ, hồi nhỏ cũng để ý, nàng lại thừa dịp hắn vắng mặt mà đế vơ vét, giờ nàng ở Vũ tộc đã là người dưới một người mà trên vạn người, càng không thể ngăn cản được

Lam Tiểu Sí vơ vé xong, cùng Vi Sinh Từ rời khỏi Hố Bất Lão, nhét thuốc bộ và gói thuốc vào tay áo hắn “mấy cái này cho ngươi, luôn phải mang theo bên người” Thuốc bộ thì còn được, gói thuốc thì hơi bất tiện, liền nói tiếp “quên đi, ngày mai làm cho ngươi cái hà bao”

Vi Sinh Từ “ta rất ít khi bị thương, hôm qua chỉ là không cẩn thận”

“Vậy về sau ngươi cẩn thận một chút cho ta, biết chưa?”

Vi Sinh Từ gật đầu đáp ứng

Hai người đi đến chỗ Lam Phỉ, điểm tâm đã dọn xong. Lam Tiểu Sí ngồi xuống cạnh Lam Phỉ, múc cháo cho hắn

Lam Phỉ nhìn thoáng qua Vi Sinh Từ, hỏi “không việc gì chứ?”

Lam Tiểu Sí đáp “nhìn vẻ mặt Mộc Băng Nghiên, chỉ sợ vấn đề không nhỏ”

Lam Phỉ vẻ mặt ngạc nhiên


Lam Tiểu Sí lại nói “được rồi, ăn cơm trước. Nhớ kỹ, con rể ngươi không thể bị thương, sau này đừng tùy tiện phạt hắn”

Lam Phỉ hừ một tiếng nhưng trong lòng cũng có chút khiếp sợ, nhi tử của Vi Sinh Kỳ lại yếu ớt tới mức đó, liền nói “trước khi thành thân, Vi Sinh Kỳ không nói rõ sao?Giờ hòa ly đi, cha ủng hộ ngươi”

Vi Sinh Từ vụt đứng dậy khiến Lam Phỉ hoảng sợ, hắn la lên “ta không sao, ta không hay bị thương” Thái độ nóng nảy, sắc mặt phiếm hồng, hô hấp có chút dồn dập

Lam Phỉ nhìn Lam Tiểu Sí một cái, không dám kích thích vị thiếu gia này nữa, vội hỏi “nếu ta nói thêm, hắn có thể giết chết cha hay không?”

Lam Tiểu Sí dỗ dành “Tiểu Từ, cha ta nói giỡn thôi. Ngồi xuống đi”

Vi Sinh Từ thế này mới ngồi xuống, Lam Tiểu Sí múc cháo cho hắn “đến, ăn cơm”

Vi Sinh Từ nhìn Lam Phỉ, hô hấp vẫn còn dồn dập, không muốn ăn gì

Lam Tiểu Sí khuyên “Tiểu Từ, ngươi phải khống chế tâm tình của mình, nếu không sẽ dọa người khác”

Vi Sinh Từ cắn môi, Lam Tiểu Sí đưa thìa bạc cho hắn, nói “ngoan, mau ăn cơm”

Trên bàn không ai nói chuyện nữa, cho đến khi ăn xong, Lam Tiểu Sí nói “Tiểu Từ thật ngoan, ngươi trước về phòng luyện công đi, ta xong việc sẽ tìm ngươi, được không?”

Vi Sinh Từ đặt điều kiện “ta đến phòng của ngươi”

Lam Tiểu Sí gật đầu

Đợi hắn rời đi, Lam Phỉ mới hỏi “cảm xúc hắn có vấn đề?”

“Huyễn khởi la làm cho khi tâm tình xao động sẽ gia tăng độc tính, cho nên cảm xúc của hắn càng lớn càng khó khống chế bản thân”

“Bảo bối nhi, hắn rất nguy hiểm”

“Đúng vậy. Cho nên sau này cha tốt nhất không nên nói đùa trước mặt hắn, hắn sẽ tưởng thật”

“Ở cùng chỗ với người như vậy, tuổi già sẽ mệt chết”

Lam Tiểu Sí đứng dậy, xoa vai cho hắn “trước khi gả cho hắn, ta đã nghĩ qua. Cha, ta rất thích hắn”

Lam Phỉ vỗ vỗ tay nàng, không nói thêm

Lam Tiểu Sí lại nói “cha, lần trước không phải chuẩn bị đánh nhau sau, chúng ta nghiên cứu chiến thuật thôi”

Lam Phỉ bất ngờ, ngươi muốn khai chiến?

Lam Tiểu Sí lại không rối rắm vấn đề này “cha đến thư phòng trước, ta đi gọi Sâm La, Úc La và Hương Y”

Lam Phỉ gật đầu, nhìn nàng rời đi. Nàng vốn không muốn giao chiến nay lại đột nhiên đổi ý, là rốt cuộc ý thức được hay do hắn vẫn luôn cường thế? Hắn đương nhiên phải cường thế, phải làm một người có ác danh khiến không ai dám trêu chọc, nếu không sẽ có vô số người đến tìm hắn đòi trả nợ máu, người đi theo hắn cũng chỉ còn lại mấy người, há có thể thỏa hiệp

Ôn Mê lại do dự/ Mộ Lưu Tô muốn nhi tử của hắn kế thừa vị trí Vũ tôn, thống lĩnh Vũ tộc, nếu là vậy, trừ phi Lam Phỉ chết, chiến vĩ Vũ tộc đều bị giết, Vũ nhân còn lại chỉ là hài tử. Như thế, Mộ Tài Linh tám tuổi mới có thể trở thành lãnh tụ của Vũ tộc dưới sự giúp đỡ của triều đình. Hoặc là tiếp tục tình trạng hiện tại, mọi người nhắc tới Vũ tộc đều e ngại, Vũ nhân cũng suốt ngày bất an, vì muốn chủng tộc phát triển lớn mạnh mà không ngừng mua nô lệ về trồng trọt, thí nghiệm thuốc…Lam Phỉ sẽ không tin tưởng giang hồ chính đạo, mà nhân sĩ chính đạo cũng sẽ không thừa nhận hắn. Đánh hay không đánh đều có chỗ khó xữ. Ôn Mê ngồi tựa lưng vào ghế, thần sắc mệt mỏi

Liễu Phong Sào đứng bên cạnh, vội hỏi “sư phụ có phải vì chuyện tấn công Vũ tộc mà phiền não?”

“Vũ tộc cũng không dễ, mấy chục năm qua chịu mọi hãm hại, nay vất vả lắm mới được yên ổ, nếu tấn công, tất sẽ đem đến thương vong nặng nề”

“Nếu sư phụ đã không muốn tấn công Vũ tộc, cự tuyệt Mộ Lưu Tô là được, sao lại phiền não?”

“Mộ Lưu Tô cố ý muốn tấn công Vũ tộc, dù lần này vi sư tìm lý do thoái thác, hắn cũng nhất định gây sóng gió. Hắn đã cấu kết với Ám tộc, nếu hắn thuyết phục bệ hạ phát binh chinh phạt, lại có Ám tộc tương trợ, Vũ nhân chỉ sợ chết càng nhiều hơn. Mà đến lúc đó, Tiên Tâm các sẽ khoanh tay đứng nhìn hay đối nghịch với triều đình?”

Liễu Băng Nham góp lời “đây còn chưa phải kết quả tệ nhất, chỉ sợ nếu Mộ Tài Linh thực sự làm Vũ tôn, Mộ Lưu Tô nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ, dù sao Mộ Tài Linh cũng tuổi nhỏ, thực lực của Vũ tộc lại giảm mạnh, cừu nhân lại nhiều, đến lúc đó Mộ Lưu Tô nhất định sẽ giúp hắn diệt trừ. Tiên Tâm các sớm muộn gì cũng không thể ngồi nhìn, đến lúc đó chỉ sợ cũng sẽ trực tiếp chống lại triều đình”

Ôn Mê không nói gì. Về công về tư, việc Mộ Tài Linh là Vũ tôn kế nhiệm đều là việc mà Tiên Tâm các và toàn bộ giang hồ không muốn thấy. Nhưng Vũ tộc thanh danh quá tệ, xưa nay làm không ít chuyện xấu, Tiên Tâm các muốn ra tay tương trợ cũng cần có lý do. Huống chi Lam Tiểu Sí còn đang ở Vũ tộc. Nghĩ tới đây, Ôn Mê càng thêm đau đầu

Lam Tiểu Sí cùng đám người Lam Phỉ thương lượng kế hoạch tác chiến đến khi trời tối, khi bưng thức ăn trở về phòng, tâm tình của nàng không tệ, cười hỏi “Từ thiếu gia, lại đây ăn đi”

Vi Sinh Từ đáp “ta không đói bụng”

Llam Tiểu Sí đặt cơm chiều lên bàn, tiến tới xắn ống quần hắn lên “vết thương thế nào?” Vi Sinh Từ không cho nàng xem, nàng cười hỏi “làm gì vậy?”


Vi Sinh Từ nắm tay nàng “sau này ta sẽ cẩn thận, không cần hòa ly”

Lam Tiểu Sí giật mình “nói ngốc gì đó, ai muốn hòa ly với ngươi, cha ta nói bậy thôi”

Vi Sinh Từ nhìn nàng chằm chằm “thật sụ?”

Lam Tiểu Sí dán mặt lên đùi hắn “Tiểu Từ, chúng ta đã thành thân, ta là thê tử của ngươi. Ngươi phải tin ta, không thể luôn nghi thần nghi quỷ”

Vi Sinh Từ có chút chột dạ “ta…”Nhưng vẫn nói “ừ”

“Còn nữa, sau này ngươi không được tùy tiện nổi giận, nếu tức giận liền hít sâu mấy cái”

“Ta không có giận”

Lam Tiểu Sí nhẹ giọng nói “ngốc tử” Cúi đầu xem vết thương cho hắn, lần này hắn không cự tuyệt. Máu đã ngừng chảy, thuốc bột bôi phía trên đã cứng lại, hóa thành trong suốt “tốt lắm”

Vi Sinh Từ khẽ vuốt tóc nàng. Lam Tiểu Sí đem thuốc hôm nay lấy từ chỗ Mộc Băng Nghiên về, nghiền thành bột, sau đó xe chỉ luồn kim muốn làm một cái hà bao Tiếc là các thị thiếp của Lam Phỉ giỏi ca múa lại không ai biết may vá, nên nàng cũng chẳng giỏi về nữ công.

Đang phát sầu, Vi Sinh Từ hỏi “ngươi đang làm gì?”

“Vốn định may cho ngươi cái hà bao nhưng ta lại không giỏi phương diện này. Quên đi, ngày mai tìm tú nương làm đi”

Vi Sinh Từ cầm lấy châm tuyến trong tay nàng, tìm khung thêu căng vải xong, hỏi “muốn kiểu gì?”

Lam Tiểu Sí kinh ngạc “ngươi biết?”

“Ám khí của Vi Sinh thế gia có bảy mươi hai loại, châm là một loại rất quan trọng. Thêu chủ yếu là để luyện sự linh hoạt của tay” Hắn tùy tiện thêu mấy đường, một con chim ngậm cá liền xuất hiện

Lam Tiểu Sí nhìn mà sợ hãi “không thể ngờ ngươi còn biết cái này, quá lợi hại nha”

“Cha ta thêu còn đẹp hơn”

Lam Tiểu Sí tưởng tượng tượng bộ dáng Vi Sinh Kỳ ngồi trong phòng thêu hoa, nhịn không được ôm bụng cười

Vi Sinh Từ hạ châm nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt, đúng là dùng thủ pháp ám khí để thêu phi điểu, trong nháy mắt là hơn mười châm còn tinh chuẩn, không chút lệch lạc. Chừng nửa canh giờ, Vi Sinh Từ đã may xong hà bao, đường may tinh mịn chắc bềnh

Lam Tiểu Sí hôn lên má hắn “phu quân của ta quả là lợi hại nha”

Vi Sinh từ có chút thẹn thùng, hai má trắng nõn phiếm hồng, khiến Lam Tiểu Sí nhìn thấy mà trong lòng phát ngứa, ở trong lòng hắn vặn vẹo thân thể, gọi một tiếng “phu quân” Thanh âm nũng nịu

Hô hấp Vi Sinh Từ bắt đầu có chút dồn dập, vội đặt hà bao lên bàn, ôm nàng đi về phía giường

Lam Tiểu Sí ôm cổ hắn, nhẹ giọng nói “cẩn thận vết thương, sẽ không lại chảy máu chứ?”

“Đã tốt lắm rồi”

Vi Sinh Từ đặt nàng lên giường, vẫn không cởi quần áo, trực tiếp đè lên người nàng

Lam Tiểu Sí mắng thầm, mẹ nó. Hảo cảm nháy mắt tan biến






Bình luận

Truyện đang đọc