GIANG HỒ TIỂU HƯƠNG PHONG



Huynh muội Già Nguyệt được đưa vào trong trướng, Già Ân bị thương nghiêm trọng, lỗ chân lông xuất huyết không ngừng. Già Nguyệt thì đỡ hơn một chút nhưng thể chất của nàng yếu hơn Già Ân nên đến giờ chưa tỉnh lại

Lam Tiểu Sí nói “trước không nên dùng tới bình thuốc Già Dạ đưa, mọi người đều cách xa một chút. Phòng này cũng không cần đốt đèn, che cửa sổ lại, để huynh muội bọn họ tĩnh dưỡng”

Liễu Phong Sào nhíu mày “bọn họ…thương thế dường như rất nghiêm trọng, sẽ không chết chứ?”

Lam Tiểu Sí “bọn họ chết vẫn tốt hơn chúng ta chết” Quay sang nói với Vi Sinh Kỳ “cha, ngài có thể giúp ta một việc hay không?”

Vi Sinh Kỳ hỏi “chuyện gì?”

Lam Tiểu Sí nói ‘mẹ ta nói, Già Dạ bôi phấn lên người nàng, chúng ta cũng không biết là cái gì. Ta muốn mời cha về Phương Hồ Ủng Thúy một chuyến, mau chóng đưa Vân Thải Chân đến đây”

Vi Sinh Kỳ gật đầu, lại lo lắng hỏi “nơi này thực sự nguy hiểm?”

Lam Tiểu Sí đáp”cẩn thận một chút luôn đúng”

Vi Sinh Kỳ liền phân phó “Tiểu Từ, phải chăm sóc cho thê tử của ngươi, biết không?”

Vi Sinh Kỳ vẻ mặt khó hiểu, ta đương nhiên sẽ chăm sóc Tiểu Sí Bàng, còn làm gì nữa chứ?

Vi Sinh Kỳ trừng mắt với hắn, ta mặc kệ ngươi với Già Nguyệt có quan hệ thế nào, nếu ngươi dám không phân nặng nhẹ, xem ta có đánh gãy chân ngươi hay không. Nghĩ tới đây, hắn cả giận hừ một tiếng nhưng vẫn lo lắng, bồi thêm môt câu “ngươi cũng chú ý an toàn” Nói xong nhìn thoáng qua Lam Tiểu Sí, thấy nhi tử của mình vẫn luôn theo sát thê tử hắn

Vi Sinh Kỳ rời đi không lâu, Ôn Mê mang theo các nhân sĩ giang hồ đi vào Lạc Nhật thành. Nhìn thấy Thanh Tỏa, hắn có chút bất ngờ, vội tiến lên

Thanh Tỏa lui ra sau một bước, nói “Ôn các chủ, xin dừng bước”

Ôn Mê đứng lại “là ta thất thố, ngươi…ngươi không sao chứ?”

‘Ta không sao nhưng khi Già Dạ thả ta có bôi phấn trên người ta, ta sợ hắn có trá. Mặt khác, phu quân và nhi tử ta đều bị Già Dạ bắt cóc, đây là chuyện giang hồ cũng chỉ có thể nhờ Ôn các chủ làm chủ” Ở trước mặt Lam Tiểu Sí, nàng chưa từng thể hiện sự lo lắng với phu quân và nhi tử, vẫn luôn quan tâm an nguy của Lam Tiểu Sí, nay vừa nhìn thấy Ôn Mê lại nói ra hết

Lam Tiểu Sí cũng nhận ra tuy Thanh Tỏa và Ôn Mê không còn là phu thê nhưng Thanh Tỏa thấy hắn luôn như thấy có người để tin vào. Đây là ấn tượng Ôn Mê tạo nên trong mắt mọi người, có lẽ không phải chuyện nào hắn cũng giải quyết ổn thỏa nhưng ít ra mọi người đều biết hắn sẽ dốc toàn tâm toàn lực tương trợ

Ôn Mê ôn hòa nói “yên tâm, ta nhất định sẽ ưu tiên cứu người trước” Quay đầu, nhìn thấy Lam Tiểu Sí, thở dài một hơi “là ngươi cứu Thanh Tỏa ra?”

Lam Tiểu Sí lắc đầu “không nha, là Già Dạ thấy dùng nương ta uy hiếp ngươi không được, cũng không thể uy hiếp ta, nên dứt khoát thả nàng đi”

Ôn Mê dở khóc dở cười “nói bậy”

Lam Tiểu Sí cười hì hì, Liễu Phong Sào ở bên cạnh thuật lại chuyện nàng dùng huynh muội Già Ân uy hiếp Già Dạ, cũng giảm nhẹ tình trạng của huynh muội Già Ân

Ôn Mê vẫn nhịn không được, nói “Tiểu Sí, chiêu này có hiệu quả nhưng dù sao chính đạo cũng không nên làm”

Lam Tiểu Sí đưa mắt nhìn trời “cái gì mà chính đạo không nên làm, ta đối với bọn họ rất khách khí, không đánh không mắng, chỉ là muốn cho bọn họ ở trên lửa một chút thôi. Được rồi, ngươi mặc kệ Già Dạ, đến đây thẩm vấn ta sao?”


Ôn Mê đổi đề tài ‘có phái người đi đón Vân Thải Chân chưa?”

Lam Tiểu Sí gật đầu “có, hẳn là sắp trở về”

“Vậy tốt rồi. Ta lại cùng mọi người phân tích địa thế Lạc Nhật thành, ngươi nghỉ ngơi trước đi” Dứt lời xoay người đi bố trí kế hoạch

Lam Tiểu Sí nói “Già Dạ sẽ không đột nhiên như thế, tình huống Lạc Nhật thành hẳn có biến, ngươi cẩn thận”

Chỉ một câu bâng quơ, Ôn Mê lại thấy cả người ấm áp, nữ nhi đang quan tâm hắn nha. Hắn mỉm cười, nói “ta sẽ. Để Tiểu Từ cùng ngươi, chú ý an toàn”

Lam Tiểu Sí quay đầu nhìn Thanh Tỏa, nhún vai, vốn định dùng Già Ân và Già Nguyệt đổi lấy Mộ Tài Linh, giờ Ôn Mê đã đến, chắc chắn hắn sẽ không đồng ý, chỉ có thể xem ý tứ hắn thế nào thôi

Thanh Tỏa hiểu ý nàng “Lưu Tô hiện ở trong thành, dù còn ở trong tay Già Dạ nhưng ta tin hắn có thể bảo hộ Tài Linh, ngươi trước nghỉ ngơi chút đi” Nàng vươn tay, rồi rụt lại “nương vốn là đến xem ngươi, ngược lại còn gây thêm phiền toái cho ngươi”

Lam Tiểu Sí nói “nếu Già Dạ thực sự muốn ra tay, ngươi có ở trong phủ hay không cũng giống nhau. Ngươi cũng nghỉ ngơi đi, đợi Vân Thải Chân đến rồi nói sau”

Thanh Tỏa gật đầu, Lam Tiểu Sí đi ra khỏi phòng, Vi Sinh Từ đi theo sau nàng, cùng đi vào doanh trướng

Vi Sinh Từ lúc này mới ý thức được không có hạ nhân hầu hạ bọn họ, hắn nhìn chung quanh, nói “muốn uống nước không?”

Khó có khi Từ thiếu gia chủ động hầu hạ, Lam Tiểu Sí ngồi trên giường duỗi lưng nói “muốn”

Vi Sinh Từ rót ly nước đưa cho nàng, Lam Tiểu Sí lại nói “ta muốn ngươi đút”

Vi Sinh Từ không nhận ra nàng làm nũng, chỉ nga một tiếng, cẩn thận thổi nguội nước, đưa đến bên miệng nàng

Lam Tiểu Sí nhấp một ngụm, chậc lưỡi nói “nóng quá, ngươi muốn bỏng chết ta sao?”

Vi Sinh Từ vẻ mặt hồ nghi “không nóng mà”

“Nói bậy, ngươi xem môi ta đi, đến giờ vẫn còn nóng nha”

Vi Sinh Từ khó hiểu “sao có thể chứ?”

‘Sao lại không, ngươi sờ thử xem”

Vi Sinh Từ thật duỗi tay đến, Lam Tiểu Sí tức giận “tay ngươi thô như vậy, sao có thể cảm giác được môi ta nóng hay không, dùng môi của ngươi thử xem”

Vi Sinh Từ liền dán môi mình lên môi nàng, phát hiện môi nàng rất nóng, liền thè lưỡi nhẹ nhàng liếm. Lam Tiểu Sí cả người mềm mại, dựa vào lòng hắn. Hắn cẩn thận ôm nàng, trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào

Lam Tiểu Sí nhẹ giọng gọi “phu quân”

Vi Sinh Từ ôm nàng đặt lên giường, xoay người cởi giày cho nàng “các nàng nói không thể, ngươi ngoan ngoãn ngủ đi, ta trông chừng ngươi”

Lam Tiểu Sí ngạc nhiên “không thể cái gì? Ai nói?”

Vi Sinh Từ nghiêm túc đáp “nữ nhân Vũ tộc đã sinh đứa nhỏ nói”

Lam Tiểu Sí bật cười “sao ngươi biết”

Vi Sinh Từ thành thật đáp “ta hỏi” Sau khi thê tử mang thai, Từ thiếu gia đều hỏi qua các phụ nhân đã sinh con, thứ gì có thể ăn, cái gì nên kiêng kỵ, người ta nói đến mặt mày đỏ bừng, hắn lại nghe rất nghiêm trang, chỉ kém chưa lấy giấy ghi lại

Lam Tiểu Sí mắng yêu “ngốc”

Từ thiếu gia mất hứng “ta không ngốc”

Lam Tiểu Sí gối đầu lên đùi hắn “ta ngủ một lát, ngươi đừng đi ra ngoài, được không?” Nàng sợ nhân sĩ giang hồ giật dây hắn đi đánh nhau, Già Dạ biết phụ tử Vi Sinh có ở đây mà còn lớn gan như thế, cẩn thận vẫn hơn

Vi Sinh Từ thật ra không thấy có gì “ừ, ta trông chừng ngươi, không đi”

Lam Tiểu Sí cầm tay hắn, nhắm mắt lại, chốc lát sau đã ngủ say. Nàng thật là mệt, từ lúc tới đây chưa được giấc ngủ ngon. Vi Sinh Từ cởi tất, đắp chăn cho nàng, nghe tiếng hít thở của nàng lại làm hắn yên tâm

Vân Thải Chân theo Vi Sinh Kỳ đến, chào hỏi Ôn Mê liền mang bao tay, xem xét phấn trên người Thanh Tỏa.

Vi Sinh Kỳ đi vào doanh trướng của Lam Tiểu Sí, thấy nàng đang ngủ liền thả nhẹ bước chân, dùng ánh mắt ý hỏi nhi tử tình trạng nàng thế nào

Vi Sinh Từ đáp “nàng ngủ”

Vi Sinh Kỳ lúc này mới an tâm, thả mành xuống, đi ra ngoài, tràn ngập bấc đắc dĩ. Cửu Vi sơn nhiều năm không can thiệp chuyện võ lâm lại cưới phải con dâu không bớt lo như vậy, ở đâu có nước, nàng liền nhảy vào

Ôn Mê cùng chưởng môn các đại môn phái thương nghị tới nửa đêm, nghiên cứu bản đồ Lạc Nhật thành, sau đó đi đến chỗ giam giữ huynh muội Già Ân, vốn định nói chuyện với Già Ân nhưng nhìn thấy vết thương trên người Già Ân, hắn không khỏi kinh hãi. Lam Tiểu Sí đây là đánh cược tính mạng của hai người này mà. Hắn nhíu mày, duỗi tay ấn nhẹ trên mu bàn tay Già Ân, ngón tay liền dính đầy máu tươi

Già Ân mở mắt, nhìn thấy Ôn Mê, suy yếu gọi “Ôn các chủ”

“Không bôi thuốc lên vết thương sao?”

“Lam Tiểu Sí sợ cha ta có trá, không cho người bên ngoài tiếp xúc với thuốc bột”

Ôn Mê gật đầu “ta sẽ cho người kiểm tra, xác định không vấn đề sẽ cho người trị thương cho huynh muội ngươi”

“Cảm ơn Các chủ”

“Giáo phụ của Ám tộc nhiều năm qua luôn ở trong nhà, sao đột nhiên lúc này lại bắt cóc Thanh Tỏa? Ta không nghĩ ra uẩn khúc trong đó”

Già Ân cúi đầu, hồi lâu mới nói “hắn là cha ta, ta thân làm con, không thể phản bội hắn”


“Đây không phải là phản bội, ngươi nên hiểu, chúng ta chỉ muốn kéo hắn khi hắn chưa rơi vào vực sâu. Ám tộc không thể thấy ánh mặt trời, dù hắn tìm ra được phương pháp tăng tiến thực lực thì cũng không phải là thiên hạ vô địch” Thấy Già Ân do dự, Ôn Mê nói tiếp “ngươi cũng biết hắn làm vậy là sai, đúng không?”

“Ta…Ôn các chủ, nếu ta giúp ngươi, ngươi có thể đáp ứng ta, sau này tha cho cha một con đường sống?”

“Ta hiện còn chưa biết hắn làm chuyện gì, Già Ân, nếu trên tay hắn có quá nhiều mạng người, ta buông tha hắn sẽ không công bằng với những người khác, nhưng ta đáp ứng ngươi, ta sẽ tận lực”

“Phụ thân gần đây không biết vì sao công lực tăng rất nhiều, nội lực lại hơn trước gấp mười lần. Ta từng hỏi hắn, hắn không chỉ không nói còn vô cùng cảnh giác với ta. Hắn dường như ngay cả ta cũng không tin”

“Già Ân, ta cần ngươi dẫn đường cho chúng ta tiến vào Lạc Nhật thành”

Già Ân cúi đầu nói “nếu Các chủ không cam đoan lưu lại một mạng của cha ta, ta không thể làm như vậy”

“Ta phải thương lượng với các chưởng môn khác, ngươi dưỡng thương đi”

Già Ân gật đầu. Lúc này Vân Thải Chân mang theo thuốc trị thương của Ám tộc đi vào, hắn định đứng dậy đón tiếp nhưng vừa nhỏm người, lỗ chân lông lại chảy máu. Vân Thải Chân đành tự mình bôi thuốc cho hắn

Đến khuya, khi Lam Tiểu Sí tỉnh lại, bên ngoài đã vô cùng yên tĩnh. Giấc ngủ này nàng ngủ rất ngon, tỉnh dậy có chút đói bụng. Vi Sinh Từ ngủ bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng, nàng cọ đầu vào người hắn, hắn tỉnh nhưng không mở mắt. Hai người yên lặng ôm nhau, Vi Sinh Từ bắt đầu nổi lên ý xấu, vội buông nàng ra, dựa người bên giường. Lam Tiểu Sí nằm nghiêng, xiêm y cởi hờ, tóc dài buông lơi, nàng đưa đầu ngón tay vào miệng, nhẹ nhàng bú mút, hai má ửng hồng, mị nhãn như tơ, còn than nhẹ một tiếng, âm thanh như nước lại như lửa, làm người ta nhiệt huyết sôi trào

Vi Sinh Từ vội bước xuống giường “ta đi lấy thức ăn cho ngươi” Dứt lời bỏ đi như chạy trốn

Lam Tiểu Sí cười hì hì, Từ thiếu gia thấy vậy nhưng ý chí vô cùng kiên định, nói không là không, câu dẫn cách nào cũng không được.

Vi Sinh Từ ra khỏi doanh trướng, đưa mắt nhìn chung quanh để xác định vị trí của phòng bếp, đột nhiên nhìn thấy một bóng dángảm đạm đứng ở góc tường. Hắn cau mày, người Ám tộc?

Bóng dáng kia thấy hắn, có chút hoảng hốt, xoay người muốn chạy nhưng có thể trốn được sao? Vi Sinh Từ thân ảnh lóe lên, đưa tay bắt lấy, lại cảm thấy trong tay ẩm ướt, mùi máu tanh nồng nặc. Hắn vội buông tay

Già Nguyệt bị thương nhẹ hơn ca ca nàng, lúc tỉnh lại, nghe ca ca nàng nói chuyện với Ôn Mê, nàng liền nảy sinh ý định chạy trốn. Vân Thải Chân lại vì để giảm bớt đau đớn cho Già Ân nên đã cho hắn uống thuốc an thần, làm hắn ngủ say. Già Nguyệt không thể mang ca ca cùng đi, nàng lén rời khỏi phòng, người Ám tộc có thuật hóa thành sương mù vào ban đêm, không dễ bị phát hiện, nào đâu nàng lại gặp phải Vi Sinh Từ. Nàng bị Vi Sinh Từ bắt, nhất thời kinh hoảng, vội giơ tay lên. Vi Sinh Từ bị mùi máu trên người nàng làm chấn kinh, nhất thời không có phản ứng, bị ngón tay của nàng đặt lên cổ. Trong lòng phiền chán, tâm tư lại không tinh tế, xử lý liền rất đơn giản, ngươi đánh ta một bạt tai, ta trả lại ngươi một tát, ta không đánh chết ngươi nhưng cũng không thể để mình bị thiệt, về phần nàng là cô nương gia, hắn mặc kệ. Già Nguyệt mặc quần áo che kín cổ, hắn liền bất chấp, đưa tay xé áo nàng. Già Nguyệt kinh hoảng, tuy nàng được nhiều người theo đuổi nhưng chân chính tiếp xúc với nam nhân lại rất ít, chưa từng có người động tay động chân với nàng như vậy

Già Nguyệt tức giận hô “ngươi làm gì? Ngươi lưu manh”

Vi Sinh Từ lại chỉ xé mở cổ áo nàng, hung hăng cào một cái

Hồi lâu Già Nguyệt mới phản ứng được là hắn làm gì, nàng vuốt vết thương trên cổ, ủy khuất mấy ngày nay đều bộc phát ra “Vi Sinh Từ, ta liều mạng với ngươi” Cũng không mốn sống nữa, lập tức nhào lên người Vi Sinh Từ, vừa cắn vừa cào, còn dùng sức thực sự, chốc lát đã thấy máu

Vi Sinh Từ muốn kéo nàng xuống nhưng nàng như phát điên, cào cấu lung tung. Ngày hè, xiêm y đơn bạc, móng tay nàng lại dài, răng bén nhọn, làm cho hắn một thân đầy vết thương. Từ thiếu gia tức giận, thật muốn giết chết nàng nhưng tổ huấn Vi Sinh thế gia lại là không được ỷ mạnh hiếp yếu, mà nàng đúng là nhỏ yếu hơn so với hắn, cho nên hắn cố nén kích động, đưa tay điểm huyệt nàng

Già Nguyệt thân thể không động nhưng miệng vẫn có thể nói “Vi Sinh Từ, ngày nào đó ta sẽ giết ngươi, ăn thịt ngươi, uống máu ngươi, lột da ngươi” Hận không thể nhào lên cắn chết hắn

Vi Sinh Từ sờ lưng, máu đã thấm qua sam y. Hắn đưa tay điểm á huyệt của nàng, không nói hai lời, cách quần áo liền ra sức cào cấu trên người nàng. Già Nguyệt đau nhưng lại không thể phát ra tiếng, cũng sợ ngây người, ta là cô nương nha, ngươi lại đối với ta như vậy, ngươi có thật là nam nhân không? Nước mắt tuôn ra

Vi Sinh Từ cào nàng một thân đầy máu, mặt cũng không bỏ qua

Đúng lúc này, Ôn Mê ở phía sau cả giận hô lên “Tiểu Từ, ngươi đang làm gì?”

Vi Sinh Từ quay đầu, nhìn thấy lửa giận hừng hực trong mắt Ôn Mê. Hắn lúc này quần áo không chỉnh tề, vừa “ôm” Già Nguyệt, vừa “sờ” loạn, Ôn Mê ở phía sau, có thể nhìn thấy cái gì. Hắn không để ý tới y, cũng không muốn cào tiếp, Tiểu Sí Bàng đang đói nha. Hắn xoay người muốn đi nhưng tiếng rống của Ôn Mê đã làm mọi người cũng chạy đến đây, cứ tưởng Ám tộc thừa dịp ban đêm đánh lén, nào ngờ, nhìn thấy tình cảnh này, ai nấy đều chết lặng

Ôn Mê tiến lên giải huyệt đạo của Già Nguyệt. Nàng toàn thân và mặt đều có vết máu, khóc đến khàn giọng. Ôn Mê giận tái mặt, hỏi “Tiểu Từ, ngươi đã làm gì?”

Vi Sinh Từ chưa kịp trả lời, Vi Sinh Kỳ đã đi qua, nhìn Già Nguyệt, lại nhìn lưng nhi tử, tức giận nói “Ôn Mê, sao ngươi không hỏi yêu nữ kia đã làm gì nhi tử ta? Buồn cười”

Già Nguyệt đưa tay che vết thương trên mặt,

Vi Sinh Từ cau mày, nhìn thoáng qua doanh trướng của Lam Tiểu Sí, không muốn ầm ỹ tới nàng, mỗi lỗ chân lông bị phơi nắng đều đau nhức vô cùng, trong lòng phẫn hận khôn xiết. Đúng lúc này nàng nhìn thấy Lam Tiểu Sí đi về phía bên này, nàng mặc xiêm y màu tím, bên ngoài khoác áo choàng lông khổng tước màu lam, thần sắc lười biếng, dáng đi như liễu, phong tình vạn chủng khó nói nên lời

Già Nguyệt cắn môi, lớn tiếng hô “Ôn các chủ, Vi Sinh Từ muốn cường bạo ta, ngươi phải làm chủ cho ta”

Lúc này Già Ân cũng bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, không nhìn thấy Già Nguyệt, hắn vội đi ra ngoài, vừa nghe được những lời này, lửa giận xông lên, không để ý thương thế trên người, xông về phía Vi Sinh Từ. Nhưng dù sao hắn cũng bị thương, hành động bất tiện, đã bị Ôn Mê ngăn cản

Già Ân hai mắt đỏ bừng “Ôn các chủ, ta tin ngươi là lãnh tụ của nhân nghĩa, chư vị ở đây cũng là đại hiệp bạch đạo, muội muội ta chưa từng làm chuyện ác gì, sao phải gặp chuyện này?”

Vi Sinh Kỳ thấy Lam Tiểu Sí đến, cảm thấy không ổn, vội nói “hồ ngôn loạn ngữ, Tiểu Từ sao có thể làm ra chuyện này?” Hắn không dám chất vấn Vi Sinh Từ, hắn cảm thấy nhi tử với nha đầu kia hình như quan hệ không rõ ràng. Hắn tức giận lại nhịn không được thở dài, nghịch tử, ngươi đây là làm gì?

Lam Tiểu Sí lững thững đi đến, nhìn thấy vết máu trên người Vi Sinh Từ, nhíu mày nói “đây là thế nào? Mới ra ngoài một lát, sao lại biến thành như thế?”

Vi Sinh Từ cúi đầu, rốt cuộc vẫn làm ồn tới nàng “ta đi lấy thức ăn cho ngươi”

Già Nguyệt hai mắt ửng hồng, nam nhân này trước mặt nàng luôn là một vẻ không thay đổi, ở trước mắt Lam Tiều Sí, ánh mắt lại vô cùng ôn nhu mềm mại. Nàng không biết vì sao lại giận hờn, nói “Vi Sinh Từ, ngươi đừng mong cứ vậy rời đi. Trả trong sạch cho ta”

Vi Sinh Kỳ ho khan một tiếng, cảm thấy chột dạ. Dù sao thế đạo này, nữ tử luôn coi trinh tiết như mạng, nàng đã nói thế, nếu nhi tử mình không làm gì sai thì không thể nào nói nổi

Lam Tiểu Sí lúc này mới cẩn thận đánh giá Già Nguyệt “hai người các ngươi làm gì vậy? Cào như mèo nha”

Vi Sinh Từ không nói lời nào, tuy tức giận nhưng hắn cũng biết mình là nam nhân, cha hắn đã dạy hắn, là nam nhân không nên tố khổ với thê tử

Ôn Mê đành phải lên tiếng “Tiểu Từ, thương trên người Già Nguyệt có phải do ngươi tạo thành hay không? Vì sao ngươi điểm huyệt đạo của nàng? Lúc ta đến, ngươi đang làm gì?”

Vi Sinh Từ không để ý tới hắn

Lam Tiểu Sí đưa tay nâng cằm hắn, nhìn thấy vết thương trên cổ hắn, máu thấm cả vào áo, liền nói “sao lại bị thương thành như vậy?”

Vi Sinh Từ quay mặt đi, nhẹ giọng nói “ta không sao”

Lam Tiểu Sí “vậy ngươi theo tình hình thực tế mà trả lời ta, được không?”

Vi Sinh Từ gật đầu


Lam Tiểu Sí hỏi “ngươi nói giúp ta lấy thức ăn, có phải vừa đi ra thì thấy Già Nguyệt?”

Vi Sinh Từ gật đầu, phương thức hỏi chuyện của nàng luôn làm hắn thấy thoải mái, hắn không cần phải suy nghĩ nhiều để biểu đạt vấn đề

Lam Tiểu Sí lại hỏi “lúc đó nàng muốn chạy trốn sao?”

“Nàng trốn ở góc tường, ta bắt nàng, nàng cào ta chảy máu, ta liền cào lại nàng”

Lam Tiểu Sí ân một tiếng, quay đầu nói với Vi Sinh Kỳ “cha, giúp Tiểu Từ bôi thuốc trước đi”

Vi Sinh Kỳ lên tiếng đáp ứng, cảm thấy nhi tử của mình nói thật rõ ràng, có điều có chút mất mặt ah, ngươi cùng một nha đầu cào qua cào lại làm cái gì chứ? Thật dọa người. Cho nên hắn vẫn hung hăng trừng mắt với nhi tử

Có người nói “Vũ tôn, phu quân ngài có thể vì thê tử mang thai, nhìn thấy tiểu cô nương liền nhất thời nổi sắc tâm. Với võ công của Vi Sinh thế gia có thể bị một tiểu cô nương Ám tộc cào sao? Rất khó hiểu nha”

Lam Tiểu Sí chưa lên tiếng, Vi Sinh Kỳ liếc mắt đảo qua một cái, người nọ nháy mắt im miệng, lui ra phía sau. Hắn nghiến răng nghiến lợi, Lam Tiểu Sí lại rất bình tĩnh “Già Nguyệ, ngươi đêm hôm khuya khoắt vì sao lại ra khỏi phòng?”

Già Nguyệt cả giận “ta mót, không được sao? Chẳng lẽ ta ra khỏi phòng nên chịu hắn cường bạo sao?”

Lam Tiểu Sí nói “ngươi hiện là tù nhân, ngoài cửa có đệ tử Tiên Tâm các canh giữ, mà bọn họ đối với việc ngươi rời đi hoàn toàn không biết, còn không phải đào tẩu?”

Già Nguyệt bực bội “ta đào tẩu thì sao? Vi Sinh Từ phi lễ ta, ngươi luôn miệng thiên vị hắn, chẳng lẽ vết thương trên người ta là giả sao? Ngươi chỉ cần xem vết thương trên người ta có phù hợp với móng tay của hắn hay không, như thế chẳng phải chân tướng sẽ rõ ràng sao?”

Có vài chưởng môn vốn không vừa mắt Vũ tộc, tức thời nói “đúng, nếu vết thương trên người nàng thật do Vi Sinh Từ gây ra, không phải đủ chứng minh hắn thực sự tâm hoài bất quỹ với nàng sao?”

Sắc mặt Ôn Mê vô cùng khó coi, con rể này làm hắn quá mất mặt. Hắn luôn không mở miệng vì chắc chắn vết thương là do Vi Sinh Từ gây ra, nếu còn nghiệm chứng, đến lúc đó phải thế nào chứ. Xử lý con rể thì nữ nhi thương tâm, Tiểu Sí còn đang mang thai, nếu tức giận quá mức thì phải làm sao? Nhưng không xử trí, trước mắt bao người, Già Nguyệt vẫn luôn khẳng định Vi Sinh Từ cường bạo nàng. Việc này thật khó xử ah

Lam Tiểu Sí đưa mắt nhìn thoáng qua người vừa lên tiếng, thấy đó là Đảo chủ Không Vũ đảo, nàng mỉm cười nói “Đảo chủ nói rất đúng, hẳn phải nghiệm vết thương. Già Nguyệt, ta phái người đi tìm Vân Thải Chân, nghiệm vết thương trên người phu quân ta, nếu xác định vết thương trên người hắn là do ngươi gây ra. Ngươi thân là tù nhân, chạy trốn liền thôi đi, còn dám vu khống phu quân ta, đừng trách ta thủ hạ vô tình”

Mọi người đều ngây ngốc, đây là muốn nghiệm vết thương của ai?

Lam Tiểu Sí mặc kệ bọn họ nghĩ gì, đi vào doanh trướng, thấy Vi Sinh Từ đã cởi áo ngồi trên giường, trên lưng đều là vết máu, có sâu có cạn nhưng với hắn, chỉ cần đổ máu là phiền toái to. Nàng đi qua, đánh lên đầu hắn một cái. Vi Sinh Từ đột nhiên bị đánh, vẻ mặt buồn bực

Lam Tiểu Sí nói “với năng lực của ngươi lại đi cào một cô nương? Còn điểm huyệt người ta rồi mới cào, ngươi không thấy mất mặt sao?”

Từ thiếu gia cả giận “nàng cào ta trước”

Lam Tiểu Sí lại đánh hắn một cái “ta đánh ngươi, sao ngươi không đánh trả?”

“Ta…ta sẽ không đánh ngươi. Ta không nên làm vậy sao? Ngươi đừng tức giận, sau này ta sẽ không cào nàng”

Vi Sinh Kỳ tức giận “đủ rồi, hắn là trượng phu ngươi, ngươi đây là giáo huấn tôn tử sao?” Mẹ nó, phu cương đâu cả rồi?

Lam Tiểu Sí “ta có thể không giận sao? Ta nghĩ tới tay ngươi chạm qua nữ nhân khác, ta liền hận không băm nó ra, sau đó cũng băm nữ nhân kia thành cám”

Vi Sinh Kỳ im lặng, ngươi đây là ghen sao? Nhìn Lam Tiểu Sí đi tới đi lui trong phòng, hắn thở dài nói “trong bụng còn đứa nhỏ, đi cái gì, ngồi xuống đi”

“Ta ngồi được sao? Ta ở trong phòng ngồi một chút, trên đầu suýt có cái nón xanh rồi”

Vi Sinh Kỳ tức giận nhưng không nói được lời nào, chỉ trừng mắt liếc nàng. Nhưng thấy nàng thực sự tức giận, liền nói “vậy ngươi mới vừa rồi cần gì phải nói chuyện thay Tiểu Từ, trực tiếp giao phu quân ngươi cho cha ngươi thực thi chính nghĩa là được rồi”

Lam Tiểu Sí liếc hắn “hừ, phu quân của ta, muốn mắng cũng chỉ có mình ta mắng hắn, ai dám dài tay giúp ta mắng hắn, ta giết không tha”

Vi Sinh Kỳ có chút buồn cười lại rất vừa lòng. Phải thế chứ, đây mới là con dâu ta, rất tốt. Lại nhìn nhi tử một cái, bộ dáng ghét bỏ, xuống tay cũng mạnh hơn khiến Vi Sinh Từ hô nhỏ

Lam Tiểu Sí vội tiến tới gần, hỏi “rất đau sao? Mẹ nó, Già Nguyệt đúng là không thể tha. Ta thấy nướng nàng còn chưa đủ đâu, ngày mai ta sẽ đem nàng ăn sống cùng nấm hương giòn” Vừa nói vừa thổi vết thương cho Vi Sinh Từ, lại chê Vi Sinh Kỳ động tác thô bạo nen đẩy hắn ra “tránh ra đi, tay chân thô kệch:”

Vi Sinh Kỳ hừ một tiếng, dúi thuốc vào trong tay nàng

Lam Tiểu Sí cẩn thận rửa sạch vết thương cho Vi Sinh Từ, sau đó mới bôi thuốc cho hắn, máu vẫn không ngừng thấm ra, vết thường vừa dài vừa lại nhiều nhưng nàng không ngại phiền, liên tục thay thuốc

Vi Sinh Từ cầm lấy bình thuốc trong tay nàng “để ta, ngươi sẽ mệt”

Vi Sinh Kỳ tức giận bất mình, mẹ nó, sao không thấy ngươi đau lòng cho lão tử?

Lam Tiểu Sí ôn nhu nói “sẽ không, có Từ thiếu gia ở bên cạnh, ta sao có thể mệt chứ”

Vi Sinh Kỳ toàn thân nổi da gà, quay đầu đi ra ngoài, lúc đóng cửa còn thấy tiểu phu thê trong phòng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng cũng dâng lên ôn nhu






Bình luận

Truyện đang đọc