GIÁNG SINH VUI VẺ


" Có thể đồng ý với anh! " Tiêu Lạc cười tươi, đôi tay ấm nóng sờ vào mặt Trình Tranh, chậm rãi nói.

" Nhưng em vẫn còn nhỏ, chưa tốt nghiệp đại học, chưa thể đứng cạnh anh được! "
" Ừm.

"

Tiêu Lạc vì muốn có thể đồng ý với anh, muốn ở bên cạnh anh, trong suốt thời gian hai tháng trời không ngừng nghỉ viết luận án, cô luôn là người cuối cùng rời khỏi thư viện trường, trời tối đen mới về nhà.

Viết luận đến bỏ bữa, ăn uống không đầy đủ, sửa up sửa down đến phát mệt.
Trình Tranh bị cô dọa làm cho sợ hãi, khuyên mãi không nghe.

Diệp Sương, Lộ Khiết và Mộng Đình cũng bị doạ đến khó chịu, ngày ngày bên cạnh cô dính chặt như sam, luôn mang đồ ăn cho cô, sợ cô có chuyện gì xảy ra.
Bốn năm đại học của cô, họ chưa từng thấy cô liều mạng như vậy, vốn dĩ Tiêu Lạc giỏi sẵn rồi, tại sao lại vì cái luận án này mà cố gắng không ngừng như thế?
Trình Tranh không hiểu, đám bạn của Tiêu Lạc cũng không hiểu nổi vì sao?
Người nhà lo lắng sốt ruột không kém, liên tục đến nhà Trình Tranh vào những buổi tối tìm cô, nhìn đứa con gái gầy đi trông thấy Lục Thư Nhã đau lòng muốn chết, bên Trình gia cũng hỏi thăm Tiêu Lạc qua cuộc gọi từ Trình Tranh, Liễu Doanh Hạ trực tiếp đến hỏi thăm cô, còn vào bếp nấu ăn cho.


Đúng là tốt quá rồi!
Tiêu Lạc luôn cảm thấy mình rất bình thường, tại sao những người xung quanh cô lại lo lắng như thế, cũng đều là chuyện thường tình, chẳng phải người viết luận án mỗi năm đều vậy sao? Cô cũng chỉ là cố gắng hơn họ một chút, mệt mỏi hơn họ một chút thôi mà.
" Lạc Lạc, có thật là không sao không? " Lục Thư Nhã lo lắng hỏi.
" Con không sao, mẹ xem, con bây giờ rất ổn, đợi con qua thời gian này là không mệt như mẹ nghĩ nữa! " Tiêu Lạc cô thực sự không sao cả, cô chỉ muốn nói với mẹ như thế.

Ông trời không phụ sự nỗ lực của Tiêu Lạc, cô vui mừng thông báo khoá luận của cô xếp loại xuất sắc với số điểm rất cao đứng đầu toàn khoa cho cha mẹ mình biết.
Cô làm được rồi, cha mẹ thở phào nhẹ nhõm hẳn ra, cuối cùng cũng hết hai tháng cô bán sống bán chết rồi, Tư Hà về nước chúc mừng cô, không quên mắng cho một trận đã đời.
" Em đúng là chán sống rồi mà, trông trông, có cần phải nỗ lực như thế không hả? "
" Em còn ngốc nghếch như thế nữa thì đừng có nói với người khác em là em gái chị! "
Tiêu Lạc cười tươi gật đầu nghe mắng, lần sau cô không dám thế nữa đâu.
Trình Tranh vừa đi làm về, đã thấy cô ngồi trên ghế sô pha cùng với ba người bạn của cô nói chuyện vui vẻ.

Tiêu Lạc thấy anh vừa bước vào, cười tươi chạy đến ôm lấy anh, vui vẻ khoe khoang thành tích.
" Xin lỗi nhưng mà anh được điểm tuyệt đối! " Trình Tranh bế cô lên, cười mỉm.
Bốn đứa kể cả cô ngạc nhiên nhìn Trình Tranh, anh là quái vật à? Lấy điểm tuyệt đối đâu có dễ thế!
" Em ăn tối chưa? Dì giúp việc đâu? " Trình Tranh nheo mắt nhìn đồ ăn vặt của cô để trên bàn, lần trước là mì ăn liền, bây giờ là một đống đồ ăn vặt, có phải cô muốn anh ném nó vào thùng rác không?
" Dì ấy về từ sớm rồi.

Anh, đừng giận.

"
Tiêu Lạc chớp chớp đôi mắt nhìn anh, cô biết anh đang nhìn thứ trên bàn, liền thấy sợ nên mở miệng nói trước.
Trình Tranh lại không thèm để ý đến cô, quan sát một lượt, nhìn vào Diệp Sương.
" Cố tiểu thư, là cô mang đến ư? "
Diệp Sương bị hỏi liền giật mình hoảng hốt, phải trả lời sao đây? Muốn nói là không phải mình mang đến, nhưng…
" Trình tổng, ha… là do tôi mang đến.

Lạc Lạc nói muốn ăn, tôi liền đến tới cho Lạc Lạc.


"
Lộ Khiết, Mộng Đình trộm cười nhìn con bạn đang trong tình trạng hoang mang, lạnh sống lưng.

Mộng Đình cũng muốn nói là nó cũng tham gia phi vụ này, nhưng vị Trình tổng đây trước mặt, nó cũng không thể để cái miệng nhỏ hại cái thân được.
Trình Tranh mỉm cười lịch sự, Lộ Khiết biết có điềm, liền nói với Trình Tranh và cô rằng họ về trước, lần sau sẽ ghé qua chơi.

Trước khi ra ngoài, Mộng Đình còn cẩn thận nói với cô
" Lạc Lạc, bảo trọng.

"
" … " Thật muốn làm cô tức chết mà.

" Ồ, hoá ra là vậy, bảo bối, em muốn ăn? "
Trình Tranh đặt cô xuống ghế sô pha, dọn dẹp những thứ trên bàn, lại hỏi cô.

Tiêu Lạc biết anh giận rồi, cũng im lặng nhận lỗi.
" Anh, anh đừng giận! "
Lần thứ hai trong ngày, cô gọi Trình Tranh là anh, nhưng hình như gọi như vậy thì không hiệu quả cho lắm, anh im lặng không nói gì nữa.

Tiêu Lạc sợ thật rồi.
Nước mắt cô chảy xuống gò má, cô biết sai rồi mà, sao anh vẫn giận cô?

Nghe thấy tiếng khóc sụt sịt từ sau lưng, Trình Tranh quay đầu lại đã thấy con mèo nhỏ của mình co người lại khóc rồi.

Anh cũng mềm lòng với cô, quỳ một chân xuống lau nước mắt cho.
" Anh không thích em, anh giận dỗi với em.

"
" Thôi nào, đừng khóc.

" Trình Tranh thế nào lại hết giận cô, trở về với dáng vẻ ôn nhu thường ngày mà cô yêu thích, hôn lên trán cô.
" Nếu anh giận em thì anh cứ mắng em, anh không được im lặng như thế, em sẽ rất sợ! " Cô mếu máo y như trẻ con ôm lấy anh.
" Được.

Sau này sẽ không như vậy nữa, bảo bối.

".


Bình luận

Truyện đang đọc