GIÁNG SINH VUI VẺ


Một sáng chủ nhật cách đây gần ba năm trước…
" Xin lỗi vì để anh đợi lâu.

" Tư Hà mỉm cười ngồi xuống đối diện với Trình Tranh.
" Không sao, Tô tiểu thư có chuyện gì muốn nói với tôi ư? "
Trình Tranh đưa mắt nhìn người đối diện, vì cuộc gọi đến bất ngờ này mà anh để Tiêu Lạc đang sốt cao nằm trong nhà một mình, Tư Hà biết tin em gái thì im lặng một lúc, sau đó mới bình tĩnh nói với anh rằng mình muốn nói chuyện với anh.
" Khoan đã, Trình thiếu, tôi muốn hỏi trước rằng em gái tôi có sốt nặng không? Em ấy… " Tư Hà không vội nói việc mình đề nghị gọi anh ra đây, chị muốn tìm hiểu xem em gái chị như thế nào.
" … Không sốt cao mấy, tôi đã gọi bác sĩ tới khám, trong nhà có người chăm sóc.

"
" Vậy thì tốt rồi,… Trình thiếu, chuyện lúc nhỏ giữa tôi và anh, đây là hiểu lầm, mong anh bỏ qua.


" Tư Hà không gọi đồ uống, chỉ muốn nói với anh một số chuyện trước kia, tốn vài thời gian ngắn ngủi.
" Hiểu lầm? Ý của cô là gì? " Anh cau mày, kiên nhẫn nghe câu trả lời của Tư Hà.
" À… Mong anh và gia đình bỏ qua, thực ra người mà anh gặp lúc trước là em gái tôi, Tô Tiêu Lạc, không phải là tôi.

"
" … " Trình Tranh hơi ngạc nhiên, lúc đó anh hỏi đứa nhỏ, nó bao nhiêu tuổi thì rõ ràng là nó nói mười một cơ mà.
" Tâm lý em ấy không ổn định, luôn đề phòng người khác.

Với lại hai chị em tôi lúc nhỏ rất giống nhau, mẹ tưởng tôi bị bắt cóc nên mới báo cảnh sát rằng tôi bị bắt cóc.

"
" Ồ! "
Tư Hà kể thêm một số chuyện về Tiêu Lạc cho Trình Tranh, mặc dù khả năng cao là sẽ không lọt tai câu nào nhưng chị vẫn kể.
" Trình thiếu, hy vọng anh có thể đối tốt với em ấy một chút.

Không quản lý cuộc sống của em ấy, người như Lạc Lạc rất muốn tự do tự tại, khó mà chấp nhận được việc lần này.

"
" Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô.

"

Tô Tư Hà không hiểu câu cảm ơn của Trình Tranh có ý gì, nhưng cũng không muốn hỏi, người như Trình Tranh thế lại kiên nhẫn nghe chị kể chuyện về cô đúng là vinh hạnh rồi.
" Đừng nói với Lạc Lạc về chuyện này, em ấy hay suy nghĩ vớ vẩn lắm! "
Trước khi ra về, Tư Hà nghiêng người dặn dò đôi chút, nhìn thấy đối phương gật đầu cô mới yên tâm rời đi.
Trình Tranh lúc này lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua, ánh mắt sợ hãi đập thẳng vào mắt nhìn của anh.
Thật khiến người khác đau lòng.
Vốn là sẽ về nhà xem thử tình hình của Tiêu Lạc, nhưng công ty lại xảy ra chút chuyện cần anh đến giải quyết.

Trình Tranh hạ xuống những suy nghĩ rối tung trong đầu, gác chuyện cô lại một bên đi đến công ty trước.
Anh không rõ bây giờ anh đối với Tiêu Lạc là như thế nào, là quan hệ hôn nhân, hay là một tình cảm yêu đương đang dần phát triển? Chính anh vẫn chưa xác định được.

Chuyện tiếp theo đó là vào hai tuần sau, Trình Tranh âm thầm tìm người điều tra hai người đã đột nhập vào nhà của mình hại cô, anh đưa người vào trong tù bóc lịch, còn đối với Trương Nguyệt, anh không muốn dây dưa gì với con người này, thế mà ả lại không biết xấu hổ mà chạy đến công ty anh làm loạn chẳng biết bao nhiêu lần, khiến anh phải dặn dò bảo vệ đủ kiểu.
Chuyện của mẹ ruột Tiêu Lạc không đến tìm cô quấy rối cũng là anh âm thầm bảo mẹ anh đến tìm bà ta cảnh cáo, ai ngờ chuyện này lại lọt đến tai Lục Thư Nhã khiến cho hai người mẹ phải đi đến quán bar tìm người nói chuyện rõ ràng.
Tiêu Lạc có việc gì, anh đều đứng sau giải quyết giúp cô, là chỗ dựa vững chắc cho cô cho dù là hiện tại hay tương lai, anh muốn cô vui vẻ, đem lại nụ cười xán lạn thuần khiết trên khóe miệng cô, không muốn bị những thứ ám ảnh trước đây xen vào cuộc sống bây giờ của cô.
Anh dần dần phát hiện ra, mình đã yêu Tiêu Lạc từ khi nào không hay.


Từ lúc chuyển đến sống chung với anh, Tiêu Lạc trở nên tùy hứng, không còn là dáng vẻ nghiêm túc như trước, có lẽ là do bản thân đã bị sự cưng chiều của Trình Tranh làm cho thay đổi, cô cũng hay làm nũng với anh, anh cho cô cảm giác an toàn không gò bó ép buộc cô làm gì cả, vẫn có một cuộc sống tự do vui vẻ.
Nhưng do tiếp xúc nhiều quá hay sao mà cô không tự chủ được, luôn muốn đến gần anh một chút, dần dần lại phát hiện ra tình cảm của mình dành cho Trình Tranh, nhưng lại không thể mở lời trước, chủ yếu là da mặt cô mỏng, không dám mở miệng.
Nếu không thích người ta, sao lại có thể từ chối những cuộc hẹn của những đứa bạn để một mình tổ chức sinh nhật cho Trình Tranh, khi người khác nhắc đến chuyện Trương Nguyệt đến tìm anh, cô sao có thể không bình tĩnh mà chạy lên phòng tìm anh hỏi rõ ràng chứ.

Sao có thể nhớ hết những gì mà họ đã cùng nhau trải qua chứ.

Cô muốn yêu đương với anh, nhưng lại không nói.
Phải mãi cho đến hôm hai người họ đi đăng ký kết hôn, hai người mới chính thức quan hệ yêu đương, cho đến giờ cũng là được gần ba năm rồi.

Cảm ơn vì cuộc sắp đặt của số phận đã mang đến cho hai người, cảm ơn anh vì đã đến và yêu thương cô, xoá mờ đi những đau thương trước kia của cô.
Ai rồi cũng sẽ có cuộc sống của riêng mình, cô cũng vậy, hiện tại và mai sau, cuộc sống của cô sẽ có thêm một người chồng yêu thương cô vô điều kiện..


Bình luận

Truyện đang đọc