GIANG SƠN TỐNG ĐẾ

Tiêu Sơn vội ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một đội kỵ binh đạp tuyết mà tới, chạy như điên, lại giẫm lên tuyết đọng bên hồ, khiến nó tán loạn giữa không trung, trong chốc lát, đã bao quanh hai người Hàn Thế Trung và Tiêu Sơn. 

Tiêu Sơn cảm thấy hổ thẹn: "Liên lụy Hàn tướng rồi!" 

Hàn Thế Trung cười cười không để bụng, chỉ hướng về phía đội nhân mã kia mà lớn tiếng nói: "Không ngờ rằng đuổi bắt một đứa nhỏ, lại phải huy động cả Điện tiền ty. Dương Thập ca, nếu đã đến, sao lại không bước ra nói chuyện?" 

Tiêu Sơn thầm nghĩ, không phải Điện tiền ty là thị vệ bên cạnh Triệu Cấu sao? Tại sao Tần Cối lại có thể điều động được? 

Hắn còn đang nghi ngờ, thì nhìn thấy vị tướng lĩnh trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi chậm rãi đi ra khỏi đội nhân mã, mặc thiết giáp, râu phủ khắp mặt, chính là vị quan viên cấp bậc cao đầu tiên mà Tiêu Sơn nhìn thấy ở Nam Tống, là Dương Nghi Trung năm đó từng giám trảm Nhạc Vân và Trương Hiến, sau được Triệu Cấu đổi thành Chỉ huy sứ Điện tiền ty Dương Tồn Trung.,

Dương Tồn Trung cũng không xuống ngựa, chỉ ôm quyền với Hàn Thế Trung, nói: "Hàn tướng, đừng khiến tiểu đệ khó xử, ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, dẫn vị tiểu bằng hữu Tiêu Sơn này về hỏi hai câu mà thôi, hỏi xong liền cho đi."

Hàn Thế Trung hừ một tiếng, lạnh nhạt nhìn Dương Tồn Trung, Dương Tồn Trung cũng không dám cứ như vậy mà lệnh cho thủ hạ ra tay, chỉ nói với Tiêu Sơn: "Tần thị độc, hôm nay Phổ An Quận Vương đại hôn, ngươi không ở trong phủ, chạy tới nơi này chơi, có chút không thỏa đáng đi? Mau tới đây, quay về Vương phủ cùng ta!" 

Tiêu Sơn nhìn thấy chung quanh đã bị vây đến nước không chui lọt, lúc này căn bản không có khả năng rời đi, nếu như cứ bất động ở chỗ này, không thể không ra tay. Nếu thật sự phải ra tay, đừng nói là mình chạy thoát khỏi mấy trăm người đang vây quanh, chính là Hàn Thế Trung kia tay chỉ còn lại bốn ngón, không cầm kiếm được, không thể ra trận, ngược lại sẽ liên lụy hắn. Nghĩ tới đây, Tiêu Sơn liền tiến lên một bước, đang tính toán trở về cùng Dương Tồn Trung. Nhưng hắn vừa tiến lên, lại bị Hàn Thế Trung giữ chặt, Hàn Thế Trung nhỏ giọng nói: "Đứng ở chỗ này không được nhúc nhích, ít nghe y lừa gạt ngươi!" 

Tiêu Sơn vô cùng khó xử, Hàn Thế Trung nói: "Sao Dương Thập ca không đến đây nói chuyện? Ta và ngươi đã nhiều ngày không gặp rồi, ở chỗ này ôn chuyện xưa thì như thế nào?" 

Dương Tồn Trung đành phải tung người xuống ngựa, đi lên vài bước, cách chỗ hai người đứng khoảng năm bước chân thì dừng lại, nói: "Hàn Ngũ ca muốn ôn chuyện, về sau còn rất nhiều thời gian, trước mắt hãy để cho tiểu đệ dẫn vị tiểu bằng hữu này về trả lại Vương phủ đã."

Hàn Thế Trung cười hắc hắc hai tiếng, lớn giọng nói: "Đã như vậy, ta ngược lại thật ra có mấy lời muốn nói với ngươi, là người nào lệnh ngươi đến tìm bọn ta?"

Cơ mặt Dương Tồn Trung giựt giựt, nói không ra lời. Hàn Thế Trung nói: "Ngươi thân là cảnh vệ Điện tiền ty của Quan gia, lại nghe lời người khác, không sợ Quan gia biết tội, trách phạt ngươi sao?" 

Tiêu Sơn nhìn vẻ mặt Dương Tồn Trung, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, hẳn là người lúc trước Tần Cối phái đi đã trở về mật báo, Tần Cối biết được có Hàn Thế Trung nhúng tay, người bình thường làm không được, mới đưa vị Dương Tồn Trung này tới bắt mình.

Tiêu Sơn lập tức hành lễ với Dương Tồn Trung, nói: "Nếu Thánh thượng có lệnh, không thể từ chối, nếu là những người khác muốn ta trở về, thứ cho không thể thuận theo rồi!"

Dương Tồn Trung đành phải nói: "Đúng là tối nay Quan gia muốn hỏi chút tình hình của Phổ An Quận Vương, cho nên mới gọi ngươi, đừng nói nữa, nhanh trở về cùng ta! Nếu nhất thời chậm trễ, chính là tội lớn kháng chỉ bất tuân! Ta cũng không cần khách khí nữa!" Nói xong lời này, lại nói với Hàn Thế Trung: "Cái này là chuyện riêng của hắn, ta và ngươi đều là người ngoài, hà tất phải xen vào chuyện của người khác a?" 

Dương Tồn Trung một bên nói, một bên hướng về đội quân Điện tiền ty vung tay lên, những người kia liền nhanh chóng giương cung, lắp tên chỉ vào Tiêu Sơn.

Dương Tồn Trung nói: "Hàn tướng không nên làm khó ta, xin tránh ra, bằng không thì hôm nay có chỗ nào đắc tội, chỉ có thể chờ ngày khác đến nhà để tạ tội." 

Hàn Thế Trung kéo Tiêu Sơn đến bên người, nghiêm nghị nói: "Vậy ngày mai ngươi đến nhà ta tạ tội đi!" xf

Nói xong, liền kéo Tiêu Sơn muốn ra ngoài, ông vừa đi được một bước, liền nghe phía sau vang lên tiếng mũi tên xé gió, những mũi tên kia không dám bắn về phía Hàn Thế Trung, chỉ bắn trước đường đi, nhất thời mặt đất chung quanh cách hai người hơn một mét, đều cắm đầy mũi tên. 

Hàn Thế Trung quay đầu lại, trợn mắt nhìn Dương Tồn Trung, Dương Tồn Trung nói: "Nếu Hàn tướng u mê không tỉnh nghộ, tiểu đệ ta chỉ có thể đắc tội rồi!" 

Tiêu Sơn thầm thở dài một hơi, nói khẽ với Hàn Thế Trung: "Hàn bá bá, ta biết ông vì tốt cho ta. Nhưng trên đùi ta có vết thương, hôm nay có thể rời đi nơi này, cũng chạy không nhanh, cuối cùng sẽ bị bắt lại. Phụ mẫu ta đã đi, hiện tại cho dù ta theo y trở về, cũng không có gì! Ông không cần để ý đến ta, ta sẽ không xảy ra chuyện gì!" 

Hàn Thế Trung dậm chân nói: "Ngươi thật hồ đồ, đi với y, sẽ mất mạng a! Ngươi nghĩ y thật sự dẫn ngươi về Vương phủ của Phổ An Quận Vương sao? Ngươi theo sát ta, y không dám ra tay với ta!"

Nhưng không ngờ lời Hàn Thế Trung còn chưa dứt, chợt nghe phía sau vang lên tiếng rút đao, Dương Tồn Trung rút ra bội đao bên hông, tiến lên một bước, đi đến trước mặt hai người, nói với Hàn Thế Trung: "Hàn tướng, huynh đệ chúng ta đã lâu không so đấu rồi, nếu như ngươi cố ý chống lại thánh mệnh, ta không thể không ra tay! Không bằng đánh cuộc đi, nếu ngươi có thể đánh thắng được tiểu đệ, vị tiểu bằng hữu này tùy tiện ngươi dẫn đi. Nếu không được, vậy hắn đi theo ta!" 

Hàn Thế Trung cười to một tiếng: "Được!" Nói xong, liền nói với thị vệ đứng bên: "Trên người Hàn mỗ không có binh khí, ai có thể cho ta mượn kiếm dùng một lát?"

Một thị vệ ra khỏi hàng, rút bội kiếm bên người cung kính đưa cho Hàn Thế Trung. Hàn Thế Trung đưa tay muốn lấy, nhưng bởi vì bàn tay chỉ còn lại hai ngón không thể cong duỗi, liền cầm mấy lần, nhưng ngay cả chuôi kiếm cũng cầm không được.

Dương Tồn Trung cười nhẹ một tiếng, nói: "Sớm đã không còn dũng mãnh như năm đó rồi, Tần Sơn, còn không mau đi theo ta?"

Tiêu Sơn thấy chuyện hôm nay, càng kéo dài, lại càng khó giải quyết, liền không nhiều lời với Hàn Thế Trung, một mình đi lên trước hai bước, thời điểm gần đến cạnh Dương Tồn Trug, chợt nghe ngoài vòng vây, vang lên một giọng nói quen thuộc: "Ai muốn mang người của ta đi?".

Mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra giọng nói, đã thấy một thiếu niên dáng người cao gầy, giục ngựa chạy đến, không phải ai khác, chính là người hôm nay thành thân, lúc này lẽ ra phải đang động phòng hoa chúc – Triệu Viện. 

Tiêu Sơn vừa thấy Triệu Viện đến, vừa mừng vừa sợ, chạy lên phía trước, không một thị vệ dám ngăn cản đường đi của Triệu Viện, chỉ nhường ra một con đường, Tiêu Sơn một đường chạy đến trước ngựa, Triệu Viện nhảy xuống ngựa, nắm chặt tay Tiêu Sơn, nhất thời không nói nên lời. 

Đêm tân hôn Triệu Viện nghe nói không thấy Tiêu Sơn, giầy cũng không kịp mang đã lao tới gian phòng bình thường Tiêu Sơn vẫn ở, chỉ thấy gian phòng ngày thường sắp xếp chỉnh tề, nhưng bây giờ lại có chút bừa bộn, còn có mấy miếng băng vết thương dính máu nhét lung tung trên kệ, trong lòng lại càng kinh hãi, trong quý phủ chỉ còn lại năm thị vệ vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, lúc này liền mệnh mấy người đó đi tìm người, mình cũng cưỡi ngựa chạy về nhà Tiêu Sơn. 

Vừa đến nhà Tiêu Sơn, tiệm dầu Tần gia đã sớm loạn đến hỏng bét, trong thành lại mơ hồ vọng đến tiếng binh mã, Triệu Viện chạy theo mà đến, vừa vặn bắt kịp một màn này. 

Dọc đường đi Triệu Viện luôn sợ Tiêu Sơn đã gặp bất trắc, hiện tại nhìn thấy Tiêu Sơn ngoại trừ lúc đi đường có chút tập tễnh, ngoài ra cũng không có gì bất thường, rốt cuộc cũng thở phào một hơi, xem ra mình tới chưa muộn lắm.

Nhưng lo lắng lúc trước, bây giờ nhìn thấy Tiêu Sơn lại chuyển sang kích động, khiến cho y không biết nên nói cái gì mới tốt.

Tiêu Sơn rồi lại vô cùng kinh ngạc, vì cái gì Triệu Viện sẽ xuất hiện ở nơi này, mở miệng liền hỏi: "Vì sao Điện hạ lại tới đây? Không phải đêm nay người thành thân sao?"

Triệu Viện nói: "Ta lo lắng cho ngươi, không thấy ngươi, ở đâu mà còn tâm tư thành thân?"

Lời này vừa dứt, Dương Tồn Trung đi theo phía sau Tiêu Sơn lập tức biết rõ, giao tình giữa hai người không tầm thường, chuyện này, trở nên khó giải quyết rồi! Liền tiến lên một bước, hành lễ với Triệu Viện: "Điện hạ, thần tìm vị tiểu bằng hữu này hỏi một số việc, dẫn hắn đi một chuyến, lát nữa sẽ đưa về!" 

Triệu Viện nắm chặt tay Tiêu Sơn, chỉ sợ nếu như buông lỏng tay, đối phương sẽ biến mất. Y cao thấp đánh giá Dương Tồn Trung một lượt, hỏi: "Là chuyện gì?"

Dương Tồn Trung đành phải nói: "Kính mong Điện hạ đến đây rồi nói!"

Triệu Viện gật đầu, kéo Tiêu Sơn đi đến đám người, đứng bên cạnh Hàn Thế Trung, nói: "Nơi đây đều là người một nhà, Dương chỉ huy muốn nói gì?"

Dương Tồn Trung vô cùng khó xử, hôm nay y bị Tần Cối năn nỉ tới bắt người, nào biết lại gặp phiền toái như vậy, thời điểm y đang thầm nghĩ nên mở miệng như thế nào để lừa vị Phổ An Quận Vương này thả người, Hàn Thế Trung lại mở miệng trước tiên: "Nhận ý chỉ của Quan gia đến đây bắt người đâu ra? Rõ ràng là ý của Tần tể tướng?"

Triệu Viện giả như giật mình, hỏi: "Dương chỉ huy, ngươi là Chỉ huy sử Điện tiền ty của cha ta, sao có thể nghe lời người khác làm việc? Không sợ Quan gia trách tội ngươi sao?" 

Dương Tồn Trung thề thốt phủ nhận, Hàn Thế Trung nói: "Tần Sơn, ngươi lại nói một chút xem, ngươi là như thế nào đắc tội Tần Cối, bị lão đuổi theo suốt đêm?"

Tiêu Sơn nghe thấy Hàn Thế Trung muốn chính mình mở miệng, biết rõ là có nguyên nhân, liền kể lại một lượt từ đầu đến đuôi, từ chuyện mình bị ám toán trên núi, Tần Hi diệt khẩu đến chuyện cha mẹ mình chạy trốn. Hắn một bên nói, một bên nhìn sắc mặt Dương Tồn Trung, lúc nhìn thấy y lộ ra vẻ khó xử, kinh ngạc lo sợ, trong lòng thầm kinh ngạc.

Dương Tồn Trung không nói gì, Hàn Thế Trung liền nói: "Dương thập ca, ngươi còn nhớ rõ chuyện trước đây không? Ngày đó Nhạc Bằng Cử ẩn cư tại Lư Sơn, là ngươi phụng mệnh Tần lão tặc, lên núi mời y về kinh. Y nhớ lại tình cảm huynh đệ với ngươi, không muốn làm khó dễ ngươi, vẫn cùng ngươi xuống núi, kết quả bị chết oan trong Đại Lý Tự. Chẳng lẽ trong lòng ngươi không chút nào áy náy? Hiện tại lại muốn lần nữa làm loại chuyện như thế này sao?" 

Dương Tồn Trung nghe Hàn Thế Trung nhắc đến chuyện cũ, không khỏi nhớ tới chính mình năm đó, đối với vị huynh đệ kết nghĩa Nhạc Phi, trong lòng cũng có áy náy.

Cho tới giờ khắc này, Tiêu Sơn mới nghĩ đến, thì ra Dương Tồn Trung giám trảm Nhạc Vân và Trương Hiến, lại là huynh đệ kết nghĩa của Nhạc Phi!

Dương Tồn Trương hổ thẹn, nói: "Ngày đó ta cũng không biết, cuối cùng lại loạn thành cái dạng này. Về sau Quan gia lệnh cho ta giám trảm, lệnh vua không thể không làm, ta cũng không biết phải làm sao. Giống như hôm nay, ta và tiểu huynh đệ Tần Sơn này không thù không oán, còn không phải phụng mệnh làm việc, làm gì có biện pháp khác? Chư vị xem như nể mặt ta, không nên làm khó ta!" 

Triệu Viện nói: "Dương chỉ huy, ngươi không cần khó xử, đến lúc đó ngươi trở về, nói người bị ta cướp đi là được!" 

Dương Tồn Trung chỉ nói: "Người ta muốn mang đi, Điện hạ muốn xin tha, có thể đi tìm Quan gia. Hiện tại bắt được người rồi lại để chạy, ta tuyệt đối không dám!" Y còn chưa dứt lời, Tiêu Sơn tiến lên một bước, nói: "Dương tướng, nghe tiểu bối nói một câu, nói xong câu đó, ta liền đi theo ngươi!" 3

Dương Tồn Trung thấy Tiêu Sơn phối hợp với mình, thầm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Ngươi nói đi!"

Tiêu Sơn nói: "Hẳn là Dương tướng cũng biết, ta là nghĩa tử của Tần Cối, ta vẫn là cúi đầu nghe theo lão, lão có chuyện gì, cũng phân phó ta đi làm. Nhưng mà ngày đó Điện hạ gặp nạn trên Cửu Hoàng Sơn, ta không làm theo ý lão, lão liền bắt ta về hỏi tội, chuyến đi này, ta nhất định mất mạng. Dù sao cái mệnh bỏ đi này, sớm đã không thèm để ý đến sinh tử. Nhưng cho dù như thế, trong lòng ta vẫn vô cùng hối hận. Chỉ hận chính mình không sớm tính toán, không nghĩ biện pháp đối phó với chiêu qua cầu rút ván của lão. Hiện tại ta theo Dương tướng trở về, mong Dương tướng tuyệt đối đừng như ta, sớm cân nhắc."

Dương Tồn Trung đã nghe ra ẩn ý trong những lời của Tiêu Sơn, là nói Tần Cối nhất định không đáng tin, giúp lão làm việc cũng không chiếm được cái gì, gây chuyện không tốt còn có thể bị lão cắn ngược lại một cái. 

Hai năm qua, Tần Cối có thái độ gì với những người phe mình, Dường Tồn Trung đã sớm biết, y thầm nghĩ: Hiện tại Tần Cối khách khí với mình, nơi nơi nịnh bợ, cũng bởi vì mình là người quản lý Điện tiền ty của Bệ hạ, lão vẫn còn dùng tới mình, nếu có một ngày mình gặp rủi ro, lão nhất định sẽ không để ý tới nữa, chuẩn bị cho mình một đường lui dù sao vẫn tốt hơn! 

Nghĩ đến đây, y lại nhìn về phía Triệu Viện, chỉ thấy Triệu Viện đối với Tiêu Sơn là tình cảm thân thiết không cần nói ra đã có thể nhìn thấy*, lại nghĩ: Thái tử tương lai, nói không chừng chính là vị Điện hạ này, bây giờ mà đắc tội y, đối với mình thì có chỗ nào tốt? Chẳng bằng cho y một cái nhân tình, thả người đi là tốt rồi! Chẳng qua là, rồi lại phải chạy trốn giống như bọn họ, cũng không thể bởi vì nhỏ mà mất lớn, đắc tội Tần Cối hiện tại đang một tay che trời. 

(*Nguyên văn là 溢于言表 dật vu ngôn biểu: chỉ tư tưởng hay tình cảm nào đó dù chưa giải thích nhưng lại có thể khiến cho người khác hiểu được) 

Dương Tồn Trung chủ ý đã định, liền nói: "Nếu đã thế, kính mong Điện hạ đâm thần mấy lỗ, thần sẽ thả người, cũng trở về báo cáo nhiệm vụ, nói mình vô năng không bắt được người!" 

Triệu Viện thấy Dương Tồn Trung gây khó dễ, cảm thấy tức giận, vừa muốn mở miệng trách cứ, liền nghe Tiêu Sơn nói: "Dương chỉ huy, cùng một chỗ với Tần lão tặc, không có kết quả tốt a! Ngươi không cần bán mạng vì lão ta như thế, giang sơn Đại Tống này, là của Đương Kim Thiên Tử đấy, không phải của Tần lão tặc! Chuyện Điện hạ bị ám toán, chưa sáng tỏ, nếu như Dương chỉ huy chịu dẫn chúng ta tiến cung giải thích chuyện này, Quan gia nhất định sẽ cảm thấy ngươi trung tâm như một, càng thêm coi trọng ngươi. Chờ làm xong việc này, ta sẽ theo ngươi đi gặp Tần lão tặc, như vậy ngươi cũng không cần khó xử, không phải nhất cử lưỡng tiện sao?" 

Dương Tồn Trung đang âm thầm cân nhắc, có chút do dự, thả người thì đơn giản, nhưng nếu dẫn người đi gặp Triệu Cấu, bị Tần Cối phát hiện chính là vô cùng không ổn a!

Nhưng vào lúc này, Triệu Viện đã cúi đầu thật sâu trước Dương Tồn Trung, vẻ mặt chân thành: "Dương tướng, nếu ngươi có thể giúp, đại ân này suốt đời không quên, chắc chắn sẽ báo đáp ngươi!"

Dương Tồn Trung thấy thái độ của Triệu Viện, trong lòng cân nhắc một lát, cảm thấy việc mua bán này có lời, liền nói: "Điện hạ khách khí rồi, hạ quan không dám! Đã có biện pháp thỏa đáng cho cả hai bên, như vậy hạ quan bỏ ra chút sức mọn cũng là việc nên làm! Vậy đi, chúng ta liền rời khỏi đây!" 

Y nói xong những lời này, liền sai người lấy dây thừng, trói Tiêu Sơn lại, Triệu Viện ở một bên nhìn thấy Tiêu Sơn bị trói, đau lòng vô cùng nhưng lại không thể làm gì. Chỉ có Hàn Thế Trung ghé vào bên tai Tiêu Sơn thấp giọng nói: "Không nên vứt bỏ đồ ta đưa cho ngươi! Nếu như ngày mai có thể đi ra, ta còn ở chỗ này chờ ngươi!"n

Tiêu Sơn nhẹ gật đầu, cùng Dương Tồn Trung đi về phía thành, Triệu Viện cũng không chịu cưỡi ngựa, chỉ đi bên cạnh Tiêu Sơn, lại thấy hắn đi đường không tiện lắm, duỗi tay đỡ hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: "Ta và ngươi cùng nhau tiến cung, y nhất định không dám ở nửa đường giở trò! Nếu như Quan gia làm khó dễ ngươi, ta... ngươi liền cưỡng ép ta chạy trốn!" 

Tiêu Sơn quay đầu, nhìn Triệu Viện, chỉ thấy vành mắt Triệu Viện có chút đỏ, liền hỏi: "Người vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này? Nhất định là còn có chuyện khác?"

Triệu Viện nhếch môi, một lúc sau mới nói: "Cha ta không còn!" 

Tiêu Sơn kinh hãi: "Cái gì! Chúng ta tiến cung làm gì nữa, còn không mau bỏ chạy!"

Triệu Viện vội nắm chặt tay Tiêu Sơn: "Là cha đẻ của ta không còn, ta lại không thấy ngươi, lo lắng... lo lắng ngươi sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới đến đây tìm. Kỳ thật ngươi không cần phải tiến cung, cứ chạy đi, ta cũng có thể gánh được!"

Tiêu Sơn nghe Triệu Viện nói như vậy, trong lòng cảm động, nhưng nếu mình thật sự chạy đi, tất nhiên sẽ mang đến vô vạn phiền toái cho Triệu Viện và Hàn Thế Trung, huống hồ, trên đùi còn vết thương vẫn là không thể chạy trốn a! Dọc đường trèo rừng lội suối cũng không phải là chuyện dễ dàng. 

Đám người rời đi ước chừng nửa canh giờ, đã tới trước cổng Hoàng cung, Dương Tồn Trung sai người dẫn Tiêu Sơn giam giữ tại Điện tiền ty, Triệu Viện không rời Tiêu Sơn nửa bước, ở cạnh hắn trong căn phòng âm u ẩm ướt.

Dương Tồn Trung tự mình đi tìm hiểu hành tung của Triệu Cấu, thời điểm biết được Triệu Cấu chưa ngủ còn đang ở Sùng Chính Điện, liền quay trở lại, nói với hai người: "Điện hạ, Quan gia chưa nghỉ ngơi, hai người thay quần áo rồi đi theo thần!"

Dương Tồn Trung cho hai thị vệ bình thường hầu hạ cho Triệu Viện và Tiêu Sơn, lúc chuẩn bị đi ra ngoài, đã thấy Dương Tồn Trung giơ tay chém xuống, giết chết hai thị vệ trông coi.

Tiêu Sơn còn có thể hiểu được Dương Tồn Trung đây là muốn tin tức không bị rò rỉ ra ngoài, Triệu Viện lại có chút kín đáo phê bình, nhưng cũng không nói gì, đi theo Dương Tồn Trung, hướng về chỗ ở của Triệu Cấu – Sùng Chính Điện. 

Sau nghị hòa, Triệu Cấu trùng tu Hoàng cung, bây giờ Hoàng cung đã khá có quy mô, không còn là cái nơi nhỏ hẹp phòng này trộn chung phòng kia nữa rồi. Dương Tồn Trung dẫn đầu đi vào trong, sau khi ghé vào tai Triệu Cấu nói hai câu, Triệu Cấu liền lệnh cho toàn bộ cung nữ thái giám xung quanh lui ra, chờ "tội nhân quan trọng" trong miệng Dương Tồn Trung. 

Tiêu Sơn đi vào, sau khi hành lễ với Triệu Cấu, liền quỳ trên mặt đất, nói: "Tiểu thần đêm khuya đến đây, không phải vì cái gì khác, chính là biết được một âm mưu to lớn, đến đây để cảnh báo cho Điện hạ!" 

Triệu Cấu lơ đễnh, nhàn nhạt hỏi: "Âm mưu gì? Tại sao nghĩa phụ của ngươi không đến nói cho trẫm?" 

Tiêu Sơn quyết định cắn Tần Cối trước một cái, nói: "Thần sẽ không nhận tên lão tặc này làm nghĩa phụ! Lão ta vậy mà có suy nghĩ viển vông, muốn soán ngôi lập vị, thần không đồng ý làm bậy với lão, liền bị lão diệt khẩu! Nhờ có..." Nói đến chỗ này, hắn nhìn Dương Tồn Trung đứng một bên, nói tiếp: "Nhờ có Dương chỉ huy tương trợ, mới có thể gặp mặt Bệ hạ, vạch trần âm mưu!"

Triệu Cấu nghe Tiêu Sơn nói vậy, vô cùng hoảng sợ, hai tay run lên, chữ viết dưới ngòi bút cũng có chút lệch.

Dương Tồn Trung không ngờ Tiêu Sơn lại nói ra những lời này, tim đập thình thịch, thầm nghĩ: Mình chỉ là bán một cái nhân tình, như thế nào bị hắn kéo xuống nước?

Tiêu Sơn nói: "Ngày Phổ An Quận Vương bị ám toán trên núi, chủ mưu đằng sau không phải ai khác, chính là Tần lão tặc! Lão nói Bệ hạ không con, chỉ cần giết chết Phổ An Quận Vương, khiến Bệ hạ không còn chỗ dựa, liền có thể thừa cơ lật ngôi! 

Lúc này Triệu Cấu nghe Tiêu Sơn nói vậy, ngược lại càng tỉnh táo, thản nhiên nói: "Tần tể tướng là một lòng vì nước, trẫm quyết không để cho bất kỳ kẻ nào vu oan cho y. Tồn Trung, áp giải hắn đến Đại Lý Tự, để cho Tần tể tướng xử trí!"

Triệu Cấu còn chưa dứt lời, Triệu Viện đang đứng đợi bên ngoài vội vàng chạy tới, giang hai tay, chắn trước người Tiêu Sơn, nói: "Không thể giết hắn!"

Bình luận

Truyện đang đọc