GIANG SƠN TỐNG ĐẾ

Tiêu Sơn cảm thấy hốt hoảng, hắn siết chặt cánh tay, dễ dàng ôm Triệu Viện vào ngực, lúc muốn hôn lên vành tai đối phương, lại nghe Triệu Viện thản nhiên nói: "Không còn sớm, ngủ đi! Ngày mai còn phải lên đường."

Tiêu Sơn quẫn bách không biết nên làm thế nào mới tốt, bối rối che dấu: "Đằng sau... đằng sau có con muỗi, thần bắt con muỗi..." 

Triệu Viện nhỏ giọng ừ một tiếng, nói: "Ta mệt rồi." Nói xong gạt cánh tay của Tiêu Sơn ra, mình thì chui vào trong chăn, quay lưng về phía hắn.

Tiêu Sơn ngồi ở chỗ cũ, không hề động, không ngừng tự nhủ: Phải dừng lại! Không được vượt giới hạn! Trăm hại không có một lợi!

Sau khi nói liên tục một trăm lần câu "Không được vượt giới hạn", tâm tư mới dần dần bình ổn lại, cũng đưa lưng về phía Triệu Viện nằm ngủ.

Hắn có thể cảm giác được Triệu Viện không ngủ, bởi vì hắn nghe được tiếng hít thở của đối phương không có quy luật. 

Nhưng Tiêu Sơn không nói nữa, động cũng không động một cái, cứ giữ nguyên tư thế như vậy, chìm vào mộng đẹp.

Sáng hôm say Triệu Viện lên đường, khiến cho Tiêu Sơn ngoài ý muốn ở chỗ, y vậy mà dẫn theo Lý Hổ Thần. Ngay từ đầu Lý Hổ Thần có chút không quá nguyện ý, bởi vì nếu như vậy sẽ không thể đi theo Tiêu Sơn chiến đấu. Nhưng đây là mệnh lệnh đầu tiên của Triệu Viện, không có đạo lý không tuân theo, tuy rằng không quá tình nguyện, nhưng vẫn đi. 

Tiêu Sơn tức thì chỉnh đốn đội quân, đưa ra mục tiêu của mình —— đêm nay đến ngoài thành Tuyên Châu.

Thuộc hạ cũ của Tiêu Sơn thì còn may, cũng không có phản ứng quá lớn với yêu cầu này, ngược lại là binh sĩ mới gồm tù binh cùng hội binh* thì lại lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị (*không thể tưởng tượng nổi). Tiêu Sơn vốn có mười con ngựa, từ chỗ tù binh lấy được năm mươi con, tuy rằng đều là một số ngựa chạy chậm không dùng được trên chiến trường, nhưng mà vác đồ chạy vẫn là không thành vấn đề. 

(*溃兵 hội binh: binh bị đánh bại, tan rã.) 

Cộng tất cả nhân mã lại, có gần năm trăm người, ngựa thì không đến sáu mươi, bình quân mười người một ngựa. Tiêu Sơn chia năm mươi quân tiên phong thành một tổ, dùng chính binh sĩ của mình, mỗi người một con ngựa, mang theo ba mươi mũi tên, đi dẫn đầu, tiếp theo sau là binh sĩ luôn bảo trì khoảng cách mười dặm, những người này dùng để giao chiến và bắt sống kẻ địch. Bốn trăm người còn lại cộng thêm mười con ngựa, theo sát phía sau, dùng để cứu trợ. 

Lúc mới bắt đầu, tất cả mọi người có thể theo kịp, nhưng sau một canh giờ, dần dần có chút khác biệt. Tù binh còn có thể đuổi kịp, hội binh đã bắt đầu chậm lại. Tiêu Sơn lệnh cho những binh sĩ cường tráng giúp cho những binh sĩ kia cầm vũ khí, giữ vững đội ngũ không được tách ra. 

Sau hai canh giờ, nghỉ ngơi đơn giản, ăn chút lương khô, uống chút nước, quân tiên phong đổi qua nhóm khác, vốn ngựa cũng nên đổi, nhưng bởi vì số lượng không nhiều lắm, đành phải buông tha cho ý tưởng đổi ngựa.

Trong suốt hai canh giờ, đã đi tiếp năm mươi dặm, mọi người đều mệt mỏi không thở nổi. Cũng may mấy trạm nhỏ của địch cũng không nhiều lắm, cơ bản mỗi chỗ chỉ có năm sáu người, bắt giữ vô cùng thuận tiện. Binh tiên phong đã có thể giải quyết, năm mươi dặm giải quyết xong năm trạm ngầm, hơn nữa còn thành công ngăn bọn chúng trở về báo tin. 

Chờ đến khi kết thúc thời gian nghỉ tạm buổi trưa, đến chiều liền hoàn toàn hiện ra khác biệt. 

Tù binh và hội binh thu nạp, trên căn bản là vừa lết vừa đi rồi, Tiêu Sơn giữ vai trò chủ chốt cũng có chút cố hết sức, buổi sáng còn có thể vừa chạy chậm đi nhanh vừa nói chuyện, nhưng bây giờ đã không thể, trời thu vốn mát mẻ vô cùng, nhưng mọi người đều cởi hết một lớp áo, vắt trên lưng ngựa. 

Mười con ngựa chủ lực cũng không chở người nữa, chỉ thồ bao đựng tên, vũ khí, cùng quần áo. 

Tiêu Sơn cũng đi bộ, về sau hắn cũng cố hết sức chạy tới, một ngày đi chín mươi dặm là tốc độ Hồng Quân chạy trối chết. Hiện tại cũng không phải chạy trốn chạy để thoát chết, đằng sau không có người đuổi theo, tốc độ cũng không cách nào nhanh như vậy được. 

Cho dù Tiêu Sơn đã cố hết sức thúc giục, nhưng khi bầu trời tối đen, còn không đạt được mục tiêu đề ra, chỉ đi được tám mươi dặm. 

Tiêu Sơn có thể lực tốt, còn có thể đi tới đi lui. Nhưng những binh sĩ kia lại không được như vậy, nằm xuống đất liền không muốn dậy, đánh chửi cũng vô dụng. 

Tiêu Sơn đành phải hạ lệnh nghỉ ngơi nửa canh giờ.

Cách thành Tuyên Châu còn có hơn mười dặm, theo như kế hoạch của Tiêu Sơn, sau khi đến nơi liền cho đám cường đạo vòng ngoài một cuộc tập kích bất ngờ. Nhưng với tình hình này, sau khi đến đó chỉ có thể thụ động bị đánh, căn bản không thể thực hiện bất luận cuộc giao chiến nào.

Tiêu Sơn âm thầm tiếc nuối, Hồng Quân một ngày một đêm đi được một trăm hai mươi dặm, còn có thể đánh trận, kỳ thật cũng có quan hệ với những món vũ khí được cách tân. 

Thời đại vũ khí nóng, đột kích loại này cũng không tiêu hao thể lực như thời đại vũ khí lạnh. Dù sao đụng phải địch nằm xuống sau đó nổ súng, chỉ động động cánh tay, cũng không tiêu hao quá nhiều sức lực, trên đường đánh mấy trận nhỏ so với hành quân gấp rút, có thể tính là một loại phương thức nghỉ ngơi. Tuy rằng loại phương thức này nghe thì thấy khá kỳ quặc.

Nhưng thời đại vũ khí lạnh, cho dù là giương cung bắn tên, đều phải tiêu hao khí lực rất lớn, chứ đừng nói là vào sân chiến đấu. 

Nhìn binh sĩ nằm ngổn ngang đầy đất, Tiêu Sơn càng cảm thấy được hành quân đường xa đánh tập kích trong thời đại vũ khí lạnh mà nói, là bất lợi đến cỡ nào. 

Nhưng bây giờ đã đến rất gần chỗ địch, loại nghỉ ngơi này hiển nhiên vô cùng nguy hiểm. Tiêu Sơn đành phải để cho mấy binh sĩ có thể lực vượt trội trong quân, chấp hành nhiệm vụ cảnh giới bên ngoài, thấy có biến liền nhanh chóng cảnh báo. Mặc dù vậy, Tiêu Sơn cũng rất hoài nghi trong tình huống này, cho dù kẻ địch có ở trước mặt, những binh sĩ này còn có thể đứng lên chiến đấu được hay không, đoán chừng phần nhiều là nằm thẳng dưới đất chờ người đánh mình. 

Sau một canh giờ, Tiêu Sơn căn cứ vào vị trí ánh trăng, sau khi phân tích ước chừng đã đến mười một giờ đêm rồi. 

Xuất phát thời điểm này, cộng thêm tiến lên mười dặm, đến thành Tuyên Châu đúng là nửa đêm ba bốn giờ. Mười dặm cuối cùng cũng không thể đi quá nhanh, bằng không thì thể lực trong suốt quãng đường sẽ tiêu hao hầu như không còn. 

Nửa đêm ba bốn giờ, cũng không thể cứ tập kích như vậy, phải kịp thời tìm được điểm yếu của kẻ địch, thăm dò lính ngầm và trinh sát*, cũng cần một khoảng thời gian nhất định, phát động công kích chắc sẽ khoảng buổi sáng năm giờ, tiêu diệt một cứ điểm của kẻ địch, rồi lại rút lui, vừa vặn đến bình minh. Nếu như vận khí tốt thì không cần lui về cũng không chừng.

(*Nguyên văn là Ám tiếu (暗哨): Lính gác ở vị trí kín đáo.)

(* Người làm việc trinh thám trong quân đội.) 

Tiêu Sơn thầm nghĩ như vậy, nhưng mới qua nửa canh giờ, liền có thám mã hồi báo: Ngoài ba dặm, kẻ địch có bố trí một trạm nhỏ, tổng cộng có ba mươi người đóng giữ, là một cứ điểm tương đối lớn rồi..

Tiêu Sơn thầm nghĩ vận khí của mình so với trong tưởng tượng còn muốn tốt hơn. Đồng thời cũng thầm sợ hãi thán phục quân địch thật mưu trí làm việc cân nhắc chu toàn. Đặt một cứ điểm ở xa, chỉ cần xảy ra giao chiến, nhất định sẽ kịp thời thông báo về thành Tuyên Châu. Tổn thất ba mươi người, có thể kịp thời nhận được tin báo thì vẫn còn lời. 

Tiêu Sơn đoán chừng kẻ địch nhất định không ngờ rằng mình lại đi nhanh như vậy, có lẽ phải ba bốn ngày sau cứ điểm này mới có thể đề cao cảnh giác, hiện tại là nửa đêm, đúng là cơ hội tập kích tốt nhất.

Tiêu Sơn cũng không có thỏa mãn nhanh như vậy, hắn còn có thời gian, muốn giả thành một đội quân có lực lượng hùng hậu tấn công, khiến cho kẻ địch không rõ được tình huống, không dám tùy ý rời khỏi thành đánh trả. Cho nên thăm dò sít sao cứ điểm này là một việc không thể thiếu.

Lại thay bằng hai binh sĩ có thể lực tốt đã nghỉ ngơi đủ, đi thăm dò phụ cận, sau nửa canh giờ, lại nhận được tin tức, quả nhiên, cách đó không xa, còn có ba cứ điểm như vậy, chia thành ba hướng khác nhau tại thành Tuyên Châu. Số người đóng giữ không vượt quá năm mươi. 

Phó tướng của Tiêu Sơn giờ đã tỉnh lại, nghe được tin tức này, quá đỗi vui mừng, lập tức đề nghị: "Vừa vặn chia thành ba đường, đồng loạt đánh hạ!"

Tiêu Sơn lắc đầu: "Hành động phải nhanh, uy thế phải mãnh liệt, chia quân trong đêm không phải cách làm tốt. Nếu như khoảng cách không xa, vậy thì một lần tóm gọn, không cần kinh động đến những cứ điểm chung quanh."

Phó tướng và Tiêu Sơn cũng không tranh chấp, vào lúc quan điểm của hai người bất đồng, vẫn luôn thừa nhận Tiêu Sơn là đúng. Cũng không phải nói quan điểm của phó tướng sai, bởi vì nhiều khi, có thể mặc cho làm thế nào thì làm, chẳng qua là phần lớn thời gian Tiêu Sơn có thái độ kiên quyết hơn một chút, cho nên số lần chấp hành theo cách làm của hắn nhiều hơn. Vì vậy có thể thấy rằng, tỉ lệ hắn chính xác chiếm phần cao hơn. Tỉ lệ cao, như vậy ý tưởng hắn đề ra lại càng dễ chấp hành, đó là một vòng tuần hoàn tốt đẹp.

Tiêu Sơn mang theo năm trăm người, bắt gọn ba mươi người trong một cứ điểm quả thật giống như một bữa ăn sáng. Sau khi năm trăm người nghỉ ngơi, liền tiến lên dựa theo an bài trước đó, đầu tiên sai tù binh đồng ý lừa gạt có chuyện quan trọng hồi báo, sau khi lừa mở cổng, nhanh chóng giết chết thủ vệ, tiền vệ giáp kích (*đánh từ hai mặt), một lần quét sạch, toàn bộ quá trình cũng không quá mười phút. Ba mươi tên địch đang chìm trong mộng đẹp phút chốc trở thành tù binh.

Sau khi bắt được tù binh, cũng lập tức biết được phương thức truyền tin an toàn giữa những cứ điểm, cùng với phương pháp xử lý những thư từ qua lại trong thành Tuyên Châu.

Ngoài ra hai cứ điểm khác, trời còn chưa sáng, đều bị tóm gọn. 

Sau khi nhận được tin tức an toàn từ những địa phương khác cùng phía thành Tuyên Châu, đội quân của Tiêu Sơn ở tại những cứ điểm này đã lấy được nước ấm, đồ ăn, cùng với khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, hơn nữa còn bổ sung không ít trang bị.

Lúc hừng đông, Tiêu Sơn liền để lại một ít hội binh canh giữ những cứ điểm này, mình thì dẫn quân tiếp tục tiến lên. 

Để lại tù binh canh giữ cứ điểm hiển nhiên là một cách làm ngu xuẩn, mà để lại chính quân của mình cũng không thỏa đáng, bởi vì sức chiến đấu của những người này đều rất không tồi. Bên cạnh đó, hội binh nhưng lại có thể tin tưởng được hơn, không cần lo lắng bọn họ đi mật báo cho đám tặc, thủ vệ cứ điểm so với đánh dã chiến thì dễ dàng hơn nhiều —— có thể chống đỡ bằng một số công sự* đơn giản, không đến mức giống như đánh dã chiến bị tập kích vừa đụng liền bại.

(*Công sự là công trình quân sự dùng để bảo đảm an toàn cho người và phương tiện vật chất, kho tàng, bảo đảm chỉ huy ổn định, nâng cao hiệu quả sử dụng vũ khí và phương tiện kỹ thuật quân sự, chống các phương tiện sát thương của địch.

Vào lúc hừng đông, Tiêu Sơn dẫn theo một bộ phận xuất phát, tuy rằng hắn để lại người canh giữ cứ điểm, nhưng số người lại tăng thêm, cộng thêm tù binh mới bắt được, lại so với lúc trước nhiều hơn một trăm người. 

Xử lý những tù binh này cũng rất đơn giản, giết chết thủ lĩnh, đám tiểu lâu la còn dư lại, trước tiên làm công tác tư tưởng, nói rằng yêu tặc kia nhất định sẽ chết, nếu như nguyện ý quy thuận triều đình, không những không bị tội phản nghịch, ngược lại có thể lập công chuộc tội, biểu hiện tốt còn có thể gia nhập quân triều đình, được hưởng bổng lộc, suốt đời ăn bát sắt (*铁饭碗 thiết phạn oản – bát cơm sắt – công việc ổn định). Với đãi ngộ đặc biệt lớn này có thể lôi kéo được những tù binh kia vì mình dốc sức, còn có thể thực hiện được hay không là chuyện tình về sau, dù sao trước mắt có đủ quân lương phát cho binh sĩ là tốt rồi!

Thời điểm phát tiền vào ban đêm, Tiêu Sơn thầm cảm thán, cũng không thể nói hai đội quân của Chu Hoành, Kim Thắng không có cống hiến gì, ít nhất tiền bạc của cải cùng mũi tên, đều là của hai đội để lại, không có những thứ này, cũng không có khả năng thu nạp những tù binh kia dễ dàng như vậy. 

Sau khi xử lý xong đám tù binh, Tiêu Sơn để lẫn binh sĩ của mình vào trong, mà thuộc hạ chính của hắn, ngày hôm qua làm tiên phong, hôm nay liền trở thành tiểu đội trưởng của đội mười người, tốc độ thăng cấp cực nhanh, cũng đã kích thích ý chí của những người này. 

Tiêu Sơn cũng không tính đánh mấy quận lỵ của thành Tuyên Châu, dù sao quận lỵ cũng có tường thành bảo vệ, nếu như đối phương bảo vệ có phương pháp, cho dù là vạn người tấn công, một hai tháng cũng chưa chắc phá được, huống chi trong tay chỉ có vài trăm người như mình.

Ý tưởng của hắn là, quét sạch một vòng phía ngoài, địch tiến ta lùi, địch lùi ta tiến, địch mệt ta đánh. Quét gió thu (*Tảo tảo thu phong), thu nhận chiến lợi phẩm, kiên trì ba đến năm ngày, nếu như Triệu Viện đến nơi thì khác, nếu như không đến, mình cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ có thể báo cáo kết quả công việc, có thể rút quân.

Ngày hôm đó, hắn dẫn đầu đội quân, dùng binh lực gấp mười lần so với quân địch, bắt đầu tiến công các cứ điểm có quy mô nhỏ ở vòng ngoài, thu hoạch dồi dào, tù binh lại tăng thêm trên dưới một trăm người.

Hai ngày sau đó, thủ hạ của Tiêu Sơn đã có sáu trăm người, chỉ có một nửa là người của hắn, một nửa kia đều là tù binh bắt được. 

Tỉ lệ địch ta này tương đối nguy hiểm, Tiêu Sơn không dám tăng thêm tù binh, trong tình huống không có biện pháp, chỉ có thể lựa chọn chôn sống. Bởi vì ngay tại ngoại thành Tuyên Châu, hắn cũng không dám phát lộ phí cho những người kia về nhà —— cái này quá nguy hiểm, dễ dàng bại lộ hành động bí mật của mình. 

Thời điểm Tiêu Sơn làm theo ý tưởng của mình, quét sạch vòng ngoài, Vương Bất Phá cũng có động tĩnh. 

Vương Bất Phá vững vàng ở trong Tuyên Châu, phủ doãn (*Chức quan đứng đầu một phủ, nơi đặt kinh đô.) đã sớm bị gã giết chết, tự phong là Hoàng đế Thuận Thiên, phủ Tuyên Châu bị gã định là Hoàng Cung

Nhưng thời điểm đối mặt với chiến lược này của Tiêu Sơn, ngay từ đầu gã đã vô cùng bối rối, tưởng rằng phần lớn đã bị tập kích rồi, sau khi được bạch diện quân sư chỉ điểm, mới nửa tin nửa ngờ cho rằng Tiêu Sơn thật ra không có nhiều người. 

Nhưng mà với số binh sĩ không nhiều lắm này, cũng khiến cho Vương Bất Phá vô cùng tức giận và đau đầu, thỉnh thoảng còn có truyền đơn* từ quân binh đưa vào thành Tuyên Châu của gã. 

(*Tờ giấy in phân phát cho nhiều người với mục đích tuyên truyền.)

Cũng may phần lớn dân chúng trong thành không biết chữ, nhìn thấy truyền đơn cũng chỉ cho rằng mấy nét vẽ nguệch ngoạc (*Quỷ họa bùa), không có phản ứng gì quá lớn. Bằng không thì Vương Bất Phá thật sự lo lắng gặp họa từ trong nhà. 

Sau khi Tiêu Sơn sai người gửi truyền đơn vào thành liền lập tức cảm thấy mình đã làm một chuyện ngu xuẩn —— tuyên truyền cái rắm, người ta căn bản xem không hiểu ngươi viết gì, mù chữ chiếm phần lớn thật sự là loại chuyện khiến cho người ta đau đầu. Trách không được người cổ đại thường biên soạn ra mấy lời đồng dao truyền từ đời này sang đời khác, cũng là vì nguyên nhân này!

Tiêu Sơn xem như biết sửa sai, không còn làm những chuyện vô bổ này nữa, hắn bắt đầu lệnh người ở những cứ điểm bên ngoài xây dựng công sự, bao vây thành Tuyên Châu, ta không đánh vào được, bên trong cũng không dễ đánh ra.

Vương Bất Phá là một gã trung niên mập mạp, hiện tại đang vô cùng tức giận, đứng trước rèm chửi quân sư của mình: "Từ khi ngươi đến đây, ta tiếp đãi nồng hậu cho ăn ngon uống say, chưa hề bạc đãi ngươi. Vì sao ngươi lại bẫy ta như vậy?" 

Sau tấm rèm không hề có bất kỳ thanh âm nào, Vương Bất Phá tiếp tục phàn nàn: "Ngươi nói phải xuất ra tất cả ngựa, khiến cho quân binh đến đây tự động tan rã, nhưng một chút cũng không có!"

Rèm khẽ nhúc nhích, từ bên trong truyền ra một từ giấy, trên đó viết một hàng chữ. 

Vương Bất Phá không biết chữ, đành phải để cho một tên lính biết chữ đọc cho nghe. 

"Quân binh đến đây tổng cộng hơn nghìn, nhưng bây giờ chỉ còn lại một phần ba, đã là đại công! Nếu không có an bài lúc trước, hiện tại với ngàn quân binh, đã sớm phá thành!"

Vương Bất Phá cũng không có ý kiến, chỉ nói: "Vậy làm sao bây giờ? Quân binh triều đình thật quá mức, quét sạch trạm ngầm của ta, cứ điểm bên ngoài cũng bị dọn sạch rồi, Tuyên Châu sắp thành một tòa thành trống rồi! Con bà nó, lão tử sớm biết như vậy, đã không làm Hoàng đế!" 

Sau rèm truyền đến tiếng cười, giống như mỉa mai. 

Vương Bất Phá giận dữ, còn chưa tức giận mắng to, sau rèm lại truyền ra một tờ giấy: "Đặt bẫy, tiến công, điều động toàn bộ binh mã trong thành, địch ít ta nhiều, kia tất vong!" 

Vương Bất Phá hừ một tiếng, một lúc sau, lại cẩn thận hỏi: "Như vậy, có muốn mời thiên binh thiên tướng không?" 

Sau rèm không có động tĩnh gì, dường như không muốn nói thêm về vấn đề này. Vương Bất Phá cũng không dám quá phận, đành phải triệu tập mấy "tướng quân" là thuộc hạ của mình: "Rạng sáng hôm nay, mời thần binh đao thương bất nhập, cùng thần binh hóa phép, giết chết những quân binh kia!"

Tiêu Sơn nghiêm túc chấp hành nguyên tắc tập trung binh lực, cứ điểm bên ngoài của Vương Bất Phá, chỉ còn lại cái cuối cùng, chuẩn bị giờ ngọ thì giao chiến, dự tính nửa giờ chấm dứt. Sau khi quét sạch cứ điểm này, thành Tuyên Châu cũng bị bao vây hoàn toàn. Đến lúc đó muốn đánh muốn rút, quyền chủ động đều ở trong tay mình. 

Nhưng khi chuẩn bị xuất phát, tù binh nói cho Tiêu Sơn một tin tức vô cùng bất ngờ: Vương thiên sư còn chưa vận dụng vũ khí cuối cùng, y chỉ cần làm một cái, binh lính sẽ đao thương bất nhập, chỉ cần hóa phép, sức chiến đấu của tất cả mọi người sẽ tăng gấp đôi.

Bình luận

Truyện đang đọc