Nội tặc là ai? Tiêu Sơn cùng Triệu Cấu đi đến Tần phủ, vì cớ gì hiện tại không thấy trở về? Triệu Viện chỉ thoáng tưởng tượng, liền cảm thấy tay chân lạnh buốt.
Vào lúc này y cũng không thể đi hỏi Triệu Cấu, chỉ cần vừa hỏi, tình hình Tiêu Sơn lại càng hỏng bét, không chỉ như thế, bản thân mình cũng bị gắn vào diện hiềm nghi, khiến cho cố gắng trước kia của hai người đều uổng phí.
Cũng không thể đi tìm thị vệ bên cạnh Triệu Cấu để nghe ngóng, trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua, huống chi thị vệ Triệu Cấu mang theo đều là tâm phúc của Hoàng đế, nhất định sẽ báo việc này lên.
Lòng Triệu Viện rối như tơ vò, y hít sâu mấy hơi mới làm cho mình tỉnh táo lại, cẩn thận tìm kiếm những lỗ hổng trong bố trí vừa mới của Triệu Cấu.
Một lúc sau, Triệu Viện lại đi vào, khom người nói với Triệu Cấu: "Cha, để cho Dương tướng đến Tần phủ dường như có chút không ổn?"
Triệu Cấu khẽ giật mình, không rõ Triệu Viện có ý gì.
Triệu Viện nói: "Dương tướng là thống chế của Điện tiền ti, người người đều biết y là cánh tay phải của cha, chỉ một mình y đến Tần phủ ổn định thế cục, e rằng có một số người có dụng tâm sẽ nói Tần lão tặc chết là do cha chỉ điểm. Mặc dù lời đồn đãi không có gì đáng sợ, nhưng chỉ sợ Kim quốc coi đây là cái cớ để tìm phiền toái!"
Tuy rằng Triệu Cấu giết chết Tần Cối, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi đối với chuyện này, ông vốn không muốn tự tay giết Tần Cối, nhưng Tiêu Sơn đồng hành với ông, cục diện phát triển có chút ngoài ý muốn, không chọn không được, hiện tại vừa nhớ đến, quả nhiên là nghĩ mà sợ.
Triệu Cấu nói: "Vậy theo ý con, như thế nào là tốt nhất?"
Triệu Viện tận lực khiến cho mặt mình không hiện ra bất kỳ biểu lộ gì, cúi đầu nói: "Nhi thần bất hòa với Tần lão tặc, người ngoài đều biết. Nguyện ý ra mặt, cho dù có lời đồn đãi, vậy cũng chỉ nhằm vào nhi thần, lỡ như Kim quốc có hỏi thăm, cũng còn đường lui."
Triệu Cấu còn không biết Triệu Viện là đang lo lắng cho Tiêu Sơn, trong lòng ông, bất luận người nào cũng chỉ là một quân cờ, không có khả năng có người sẽ lo lắng cho an nguy của quân cờ. Lúc này ông nghe Triệu Viện nói vậy, còn tưởng là đối phương vì thanh danh của mình mà lo lắng, thầm nghĩ: Đứa nhỏ này thật hiếu thuận, không uổng công mình ngày thường đối đãi tốt với nó
Nghĩ tới đây, Triệu Cấu liền gật đầu nói: "Lo lắng của con không sai! Nhưng sau chuyện này, chỉ sợ phải khiến con ủy khuất."
Triệu Viện quỳ xuống nói: "Nhi thần không sợ ủy khuất, chỉ nguyện phân ưu (*chia sẻ nỗi buồn) vì phụ thân!"
Triệu Cấu ừ một tiếng, không nói gì thêm, tương ứng với việc ngầm cho phép Triệu Viện hành động.
Triệu Viện chậm rãi lui ra đại điện, lại không nhanh không chậm đi ra Hoàng cung, vừa rời khỏi cung liền giục ngựa chạy vội, một lúc sau đã tới Tần phủ."
Chỉ thấy Tần phủ đèn đuốc sáng trưng, tiếng khóc tiếng mắng ầm ĩ đan xen, Tần Hi tóc tai rối bời, trên vai còn dính máu, đang chất vấn Dương Tồn Trung: "Ngươi đây là có ý gì? Cha ta chết rồi, các người liền tới tạo phản sao?"
Dương Tồn Trung nhất thời không biết trả lời thế nào, y quanh năm bên cạnh Triệu Cấu, biết rõ tính tình Triệu Cấu, lúc này y phụng mệnh đến đây, trên người không mang theo thánh chỉ, một không thể xét nhà hai không thể vô lễ, dù sao Tần Hi là Phó tướng đương triều, đành phải nói là nghe tin Tần Cối chết, phụng mệnh tới bảo vệ Tần phủ an toàn, để tránh có người hỗn thủy mạc ngư. (* 混水摸魚 Đục nước bắt cá, lợi dụng tình thế để ra tay đạt mục đích)
Tần Hi bị hai biến cố lớn bất ngờ ập tới khiến cho đau đầu nhức óc, muốn ra oai như ngày thường, nhưng lúc này Tần Cối đã chết, căn bản không có ai thèm để ý đến y, đang giống như con ruồi mất đầu bay vòng vòng không tìm ra lối thoát, bỗng nhìn thấy Triệu Viện đi đến, lập tức tiến lên, nổi giận nói: "Điện hạ, người tới thật đúng lúc! Đây là có chuyện gì?"
Trong đầu Triệu Viện chỉ đang xoay quanh tình hình của Tiêu Sơn, hiện tại nhìn thấy trong Tần phủ có hơn mười thị vệ nằm trên đất rên rỉ, trong viện máu chảy đầy đất, lập tức quát lớn: "Tần tướng công vừa mất, quý phủ của lão liền trở thành một đống hỗn loạn sao? Những người này là xảy ra chuyện gì?" Ngón tay y chỉ xuống những thị vệ kia, vẻ mặt uy nghiêm hỏi.
Tần Hi nhìn Triệu Viện, nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh nói: "Điện hạ hỏi ta xảy ra chuyện gì? Ta còn muốn hỏi Điện hạ, Tần Sơn trước kia làm thị vệ tại Vương phủ, hôm nay chính hắn đã hại chết cha ta đấy! Chính là có âm mưu sát hại Tể tướng đương triều, Điện hạ cũng khó tránh khỏi liên quan!"
Triệu Viện đang lo lắng cho an nguy của Tiêu Sơn, không để ý tới Tần Hi nói năng vô lễ, chỉ nói: "Tần Sơn đâu? mang hắn ra đây cho bổn vương!"
Tần Hi phì phò: "Hắn đã giết hơn hai mươi thị vệ của phủ thần, đã chạy trốn! Phải truy nã toàn quốc đối với tên khốn kiếp ăn cây táo rào cây sung kia!"
Triệu Viện nghe Tần Hi nói vậy, âm thầm thở phào một hơi, quay qua nói với Dương Tồn Trung: "Dương tướng, chỉ sợ có người có ý xấu sẽ đến đây quấy rối, ngươi dẫn binh vào phủ, mỗi một chỗ đều phải kiểm tra kĩ càng, miễn cho có kẻ xấu trà trộn!"
Thời điểm Dương Tồn Trung vừa nhìn thấy Triệu Viện chạy tới, vốn là sững sờ, không biết vị Phổ An Quận Vương này, vào thời điểm nhạy cảm không tránh đi ngược lại còn chạy tới là có ý gì, trong lòng khẽ động, liền thông suốt dụng ý của Hoàng đế, rõ ràng là muốn biến Triệu Viện thành bia ngắm, làm một số chuyện Hoàng đế không tiện nhúng tay vào.
Lúc này y khom người đáp: "Vâng!" Nói xong, cũng không hỏi ý kiến Tần Hi, đã vung tay lên, hạ lệnh cho thị vệ Điện tiền ty phía sau, "Vào phủ tra xét, nhất định phải bảo vệ an toàn cho tất cả người trong Tần phủ!"
Tần Hi tuyệt đối không thể tưởng được chỉ một câu của mình vậy mà làm ra thành cái dạng này, tiến lên ngăn cản Triệu Viện đang chuẩn bị đi vào Tần phủ, bị Triệu Viện gạt tay, lạnh lùng nói: "Tần thiếu giam bình tĩnh chớ nóng vội, thời khắc nguy cấp, nếu như đắc tội, có thể chờ đến sáng Bệ hạ nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng!"
Nói xong, liền đi vào Tần phủ, thị vệ Điện tiền ty phía sau cũng đi theo, nhất thời mọi ngõ ngách nhỏ trong Tần phủ đều được đuốc chiếu sáng, tiếng bước chân ầm ĩ, tiếng kêu khóc của đám nữ quyến trong Tần phủ không ngừng truyền ra, Triệu Viện cũng bất chấp những thị vệ kia mà chạy đi khắp nơi, y chỉ là sợ hãi vừa rồi Tần Hi nói chuyện không thành thật có chỗ giấu giếm, Tiêu Sơn đã bị Tần phủ bắt nhốt lại rồi.
Thị vệ Điện tiền ty lập tức lục soát một lượt mỗi gian phòng trong Tần phủ, chỉ có khuê phòng của tôn nữ (*cháu gái) xuất giá thì không dám vào, tôn nữ của Tần Cối là em dâu Ngô hoàng hậu, không thể dễ dàng đắc tội, binh sĩ bình thường không thể tùy tiện đi vào.
Triệu Viện đích thân đi qua, đẩy cửa phòng, sau khi nhìn thấy bên trong không một bóng người, cảm thấy an tâm một chút, y đã đi một vòng Tần phủ, nhìn thấy một vệt máu nhỏ giọt từ đường nhỏ rồi ra ngoài tường, Triệu Viện thầm nghĩ Tiêu Sơn có lẽ bị thương, nhưng có thể trốn thoát chắc là không quá nghiêm trọng.
Chờ sau khi lục soát một vòng Tần phủ, Dương Tồn Trung liền dẫn toàn bộ thị vệ ra khỏi Tần phủ, chỉ để lại một vài người ở bên ngoài, để ngừa có biến, Triệu Viện âm thầm suy đoán, Tiêu Sơn bị thương sẽ chạy đến đâu? Người Tiêu Sơn quen biết tại Lâm An cũng không nhiều, dường như trừ Vương phủ của mình ra căn bản không có chỗ nào có thể đi, nhưng Vương phủ nửa đêm đã đóng cửa, lại canh gác nghiêm ngặt, hắn bị thương nhất định không thể xông vào.
Y vốn nên ngốc ở chỗ này thực hiện ý đồ di chuyển lực chú ý của Triệu Cấu, nhưng vào tình huống này, y thật sự không có bất kỳ tâm tư nào ở lại quý phủ của Tần Cối, bản thân đã đạt được mục đích xuất cung, đến Tần phủ cũng không tìm thấy người, sau khi tùy tiện tìm một cái cớ với Dương Tồn Trung, liền vội vàng rời khỏi, dẫn theo hai thị vệ vòng khắp thành Lâm An, nhưng Lâm An lớn như vậy, tối nay lại có biến lớn, dân chúng cho dù có nghe thấy động tĩnh cũng đều đóng chặt cửa sổ, không có người ra ngoài, lại khiến cho y tìm cũng không có chỗ để tìm.
Thời điểm Triệu Viện vừa lo lắng lại lo lắng, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi trên đường, y vốn sững sờ, lập tức giục ngựa đi qua, đến trước mặt người kia thì nhảy xuống ngựa, kêu lên: "Bân phủ!"
Người nọ ngẩng đầu lên, khuôn mặt trong đêm tối cũng khó dấu nổi hào quang, không phải ai khác, chính là người nghe theo đề nghị của Tiêu Sơn, hai năm trước vào Kinh ứng thí, hiện đang giữ chức Thông phán Bành Châu – Ngu Doãn Văn.
(*Thông phán: Tên chức quan. thời Tống do triều đình phái ra phiên trấn châu phủ quản lí về quân sự hoặc làm chưởng binh ngục tụng địa phương.
Ngu Doãn Văn thấy Triệu Viện, cũng là ngẩn ngơ, y lần này vào kinh để thuật chức*, mới ở lại ba ngày, chưa nhìn thấy Hoàng đế, tối nay liền gặp phải sóng lớn ở Tần phủ.
(*Ngày xưa chư hầu vào chầu thiên tử xưng là thuật chức 述職 nghĩa là bày kể công việc của mình làm.)
Triệu Viện hỏi: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Ngu Doãn Văn liền kể lại tình huống của mình một lượt, lại nói: "Bởi vì vừa tới, còn chưa kịp đến gặp Điện hạ." Y đã tới ba ngày, không đi gặp Triệu Viện hoàn toàn vì Triệu Viện gần đây đang ở đầu sóng ngọn gió, không tiện công khai bái kiến.
Lúc này Triệu Viện nghe Ngu Doãn Văn nói vậy, cũng không nghĩ nhiều, liền hỏi: "Ngươi có nhìn thấy Tiêu Sơn không?"
Ngu Doãn Văn khẽ giật mình, Triệu Viện nói: "Hắn... hắn gặp chuyện, nếu như đoán không sai, hắn còn đang bị thương, ta đang đi khắp nơi tìm hắn!" Triệu Viện một bên nói một bên nhìn quanh, y nói xong câu đó Ngu Doãn văn cũng không tỏ vẻ gì, hiển nhiên là Ngu Doãn văn cũng không biết. Thời điểm y vừa lên ngựa chuẩn bị đến chỗ khác tìm, Ngu Doãn Văn liền đi qua giữ chặt cương ngựa của Triệu Viện: "Điện hạ, đêm nay vừa vặn có một vị bằng hữu ở chỗ của thần, người có muốn đi qua nhìn xem không?"
Triệu Viện giật mình, nhìn về phía Ngu Doãn Văn, Ngu Doãn Văn khẽ gật đầu.
gwmt,(29$55!(btcrkb+$ne21@ Sói siu nhơn @sw11al{}fhhg##dw$*/ar
Thẳng đến hiện tại, trái tim vẫn treo lủng lẳng cuối cùng cũng trở về trong bụng, Triệu Viện đi theo Ngu Doãn Văn đến một hẻm nhỏ.
Đi được nửa đường, Ngu Doãn Văn nhỏ giọng nói với Triệu Viện: "Cũng là trùng hợp, thần nghe nói trong thành có động tĩnh, liền ra xem, lúc đi được nửa đường thì nhìn thấy một người cả người đều là máu té xỉu giữa đường, vội vàng đến nhìn, mới nhận ra là Tiêu tướng quân. Hắn chỉ nói với thần một câu giữ bí mật liền ngất đi, mới vừa rồi là chuẩn bị ra ngoài lấy cho hắn chút thuốc, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho nên vừa nhìn thấy Điện hạ cũng không dám nói lung tung."
Triệu Viện nắm chặt hai tay của mình, nghe được mấy chữ "cả người đầy máu" "hôn mê bất tỉnh", móng tay gần như đã bấm sâu vào lòng bàn tay.
Ngu Doãn Văn dẫn đến một căn nhà bình thường trong hẻm nhỏ, đẩy cửa ra, nói: "Đây là lúc gia phụ trước kia vào kinh đã mua, bên trong thô sơ, Điện hạ bỏ qua cho."
Triệu Viện nhẹ gật đầu, đi vào trong sân, quả nhiên nhìn thấy bên trong có ba gian phòng bốn mặt, chỉ là một cái sân vuông nhỏ bé không hơn. Giá đất Lâm An so với giá vàng còn muốn đắt hơn, có thể mua được nơi này, cũng cần có chút của cải.
Triệu Viện để cho hai thị vệ chờ bên ngoài, đích thân đưa tay, đẩy ra một gian duy nhất sáng đèn, đi vào.
Ngu Doãn Văn thức thời không vào phòng, mình ở ngoài sân nói chuyện cùng thị vệ của Triệu Viện, hỏi thăm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Viện vào phòng, bài trí bên trong cũng rất đơn giản, chỉ vỏn vẹn một cái giường nhỏ, đầu giường là một tiểu trác, trừ thứ đó ra cũng không còn gì khác.
Trên giường có nằm một người, quần áo trên người còn chưa kịp thay, vẫn là trang phục thái giám, phía trên loang lổ vết máu, tóc tai rối bời, có dính trên mặt, có vung vãi trên gối đầu, hai mắt nhắm nghiền, môi cũng không còn chút máu, Triệu Viện thấy rõ, đúng là Tiêu Sơn!
Triệu Viện chỉ cảm thấy lòng đau xót, tiến lên phía trước, đưa tay nắm lấy bàn tay rũ ra ngoài giường của Tiêu Sơn, chỉ cảm thấy bàn tay hắn lạnh buốt, mạch đập yếu ớt.
Triệu Viện gọi một tiếng: "A Miêu!"
Nghe được lời này, hai mắt Tiêu Sơn khẽ động, nhưng không mở ra.
Giọng của Triệu Viện có chút nghẹn ngào, y vén tóc Tiêu Sơn ra phía sau, nắm tay hắn thật chặt, chỉ cảm thấy đáy lòng dường như bị cái gì đó xé rách.
Đôi môi trắng bệch của Tiêu Sơn hơi giật giật, dường như muốn nói gì đó, Triệu Viện ghé sát, chỉ nghe đối phương nói ra một từ "nước" không rõ ràng.
Triệu Viện nhìn quanh, thấy trên bàn có một chén nước nguội, liền cầm qua, muốn cho Tiêu Sơn uống, nhưng hai môi khép chặt, nước đổ vào đều chảy xuống cổ, lẫn vào vết máu tạo thành những vệt xám tro.
Triệu Viện sợ cứ như vậy sẽ chảy ngược vào khí quản của Tiêu Sơn, liền để hắn tựa ở đầu giường, mình uống một ngụm, không hề do dự chút nào, đưa môi tới, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng Tiêu Sơn, mớm nước vào miệng cho Tiêu Sơn.
Nước vẫn ra ngoài hơn phân nửa, nhưng cũng có chút vào dạ dày Tiêu Sơn, cứ như vậy ba bốn lần, Triệu Viện nghe thấy tiếng ho trầm trầm, xuất phát từ cổ họng Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn rốt cuộc mở mắt, chỉ thấy phía trước là một bóng người mơ mơ hồ hồ, hắn không biết là ai, chỉ nhìn cái bóng kia mà mỉm cười, rồi cái bóng kia thình lình bổ nhào vào trong ngực của mình, ôm mình thật chặt
Tiêu Sơn theo bản năng đưa tay, ôm lại cơ thể có chút run rẩy trong lồng ngực, động tác này khiến hắn có chút tốn sức, muốn vỗ về lưng đối phương để an ủi, nhưng lại không thể.
Giọng Triệu Viện mang theo nghẹn ngào cùng run rẩy: "Ngươi.... ngươi làm ta sợ muốn chết..."
Tiêu Sơn nghe được giọng nói này, cả người chấn động, hơi cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt Triệu Viện gần ngay gang tấc, thấy rõ hết thảy những lo lắng toát ra từ ánh mắt của đối phương.
Tiêu Sơn có chút không thể tin: "Điện hạ... như thế nào... là người?"