GIANG SƠN TỐNG ĐẾ

Thiệu Hưng năm thứ hai mươi mốt, mùa hè tháng sáu.

Quân đội Tín Dương, biên giới Tống Kim.

Nơi này là khu vực đồi núi, phương Bắc là vùng đồng cỏ hoang vu trải dài,  phía Nam lại là núi đồi lởm chởm, đang là giữa hè, ba ngày trước, một trận mưa lớn đã giải quyết xong vấn đề hạn hán. Cỏ cây sống lại, bốn phía xanh ngắt, cỏ dại đã héo úa, sau một đêm mưa lại lần nữa ló đầu lên, hiện tại đang ở ven đường đung đưa theo gió.

Một nhóm ba người từ trong sơn cốc ngoằn ngoèo đi ra, thẳng đến vùng đồng cỏ bát ngát ở phương Bắc, ven đường có mấy đứa nhỏ tụm năm tụm ba, lưng đeo giỏ trúc, trong tay cầm xẻng nhỏ, đào rau dại ở ven đường, xén cỏ dại.

Tiếng vó ngựa lộc cộc truyền đến từ đường đất phía xa, đám trẻ con đều nhao nhao nhìn về hướng đó. Hai bên chỗ nọ đều là dốc núi bẳng phẳng, đường đất lại uốn thành một vòng tròn, chỉ có thể nghe thấy tiếng vó ngựa, rồi lại không nhìn thấy người.

Đám trẻ con đều trông mong, đợi người cưỡi ngựa tới.

Tiếng vó ngựa đến gần, một đội kỹ binh chậm rãi đi ra từ sơn cốc, người dẫn đầu mặc giáp sắt, đầu đội Hồng anh (* 红缨 nón có chùm tua màu đỏ ở trên.), lưng đeo trường cung, trong tay cầm một thanh thương sắt, phía sau hắn là hơn hai mươi kỵ binh mặc quân trang, cách ăn mặc đều giống nhau, chia thành hai đội, hành động chỉnh tề, trước ngực có miếng hộ tâm, khắc hai chữ “Tín Dương”.

Đứa nhỏ vừa nhìn thấy người đi đầu, lập tức vây lại, hô to: “Tiêu tướng quân, Tiêu tướng quân!”

Người dẫn đầu ghìm cương ngựa, khuôn mặt lộ ra vẻ  trách cứ, giọng điệu nghiêm khắc: “Nơi đây là biên giới Tín Dương, vô cùng nguy hiểm, không phải đã nói không được tới đây hái rau dại sao?”

Một đứa nhỏ còn chưa cạo đầu le lưỡi một cái, có chút ngượng ngùng nói: “Rau dại gần nhà đều đã hết rồi, chỉ còn nơi đây!”

Lại có thêm một đứa nhỏ thắt bím tóc giơ cái xẻng lên, ánh mặt trời chiếu lên xẻng nhỏ phản xạ lại ánh sáng chói mắt, đứa nhỏ kia bĩu môi: “Nếu như người Kim dám đến đây, ta liền cho y một xẻng! Ừ, giống vậy nè!” Nó một bên nói, một bên làm ra động tác cắt rau dại, “Đều cắt hết đầu chó Kim!”

Đội kỵ binh liền bật cười, một người còn khom lưng xoa xoa đầu đứa nhỏ kia: “Ngươi còn quá nhỏ, chờ đến khi lớn lên rồi nói sau!”

Đám trẻ con nhất thời không phục, chống nạnh, phồng má trợn mắt, lại nắm chặt bàn tay giơ lên cánh tay nhỏ nhắn: “Ta có thể đánh chết một con dã lang rồi!”

Tướng lĩnh dẫn đầu cũng không bị lời nói ngây ngô của đám nhỏ chọc cười, sắc mặt càng thêm nghiêm nghị: “Nơi đây không phải là chỗ cho các ngươi lui tới, mau về đi!”

Đám trẻ con đều đồng loạt lè lưỡi, có chút bất đắc dĩ trở về nhà.

Chờ đến khi không thấy bóng dáng đứa nào, trong đội ngũ mới tiến ra một kỵ binh có dung mạo mỹ lệ, cười nói với tướng lĩnh dẫn đầu: “Tướng quân, mặc dù nơi này là biên giới Tống Kim, nhưng hơn mười năm qua chưa từng xảy ra xung đột, bọn nhỏ thỉnh thoảng tới đây một chuyến, cũng không có gì sai.”

Vẻ mặt tướng lĩnh vô cùng nghiêm nghị: “Đội phó tướng, không thể chủ quan.”

“Vâng!” Kỵ binh trẻ tuổi ở trên lưng ngựa hành lễ, ánh mắt rơi xuống trên người vị tướng lĩnh dẫn đầu, bên trong là ngưỡng mộ và tôn kính, vừa nhìn đã biết.

Vị tướng lĩnh dẫn đầu kia chính là Tiêu Sơn, một tháng trước, hắn bị điều đến chỗ đội quân Tín Dương ở gần biên giới, phó tướng chính là tiểu quan trước kia gặp ở Lâm An, sau khi tòng quân luyện võ, hiện tại đã trở thành phó tướng của Tiêu Sơn – Ngũ Loan.

Hiện tại, bọn họ đang tuần tra biên giới theo thông lệ, Tiêu Sơn dẫn theo đội quân giục ngựa mà đi, vòng qua chân núi, vòng qua sơn cốc, trên mặt cỏ, bên cạnh cây cối, một vài chỗ người thường căn bản nhìn không tới, đều có một hai binh sĩ ẩn nấp, dùng cử chỉ của tay để ra hiệu cho Tiêu Sơn tất cả đều bình thường.

“Báo cáo tướng quân, hết thảy bình thường!”

“Báo cáo, hết thảy bình thường!”

Từng chuỗi ám hiệu không tiếng động từ nơi ẩn nấp truyền vào mắt Tiêu Sơn, hắn bất động thanh sắc, tiếp tục dọc theo chân núi tuần tra phía trước.

Tiêu Sơn xuống ngựa, đi vào rừng, binh sĩ còn lại dưới sự dẫn dắt của Ngũ Loan tiếp tục tuần tra.

Chờ đến khi cách trạm gác ngầm còn khoảng ba bước chân, Tiêu Sơn mới giả bộ như đi tiểu, thấp giọng hỏi: “Tình huống như thế nào?”

Cho dù khoảng cách gần như vậy, nhưng không hề có vẻ có người nào đó đang ẩn nấp tại đây, nhưng giọng nói thật nhỏ lại truyền vào tai Tiêu Sơn: “Buổi trưa, có một đồng hương tới đây dạo một vòng, hình như đến đào rau dại, ở bên kia đào một rổ rau rồi đi về.”

Chân mày Tiêu Sơn cau lại, giữa trưa chính là thời điểm mặt trời gay gắt nhất, lúc đó đi ra để đào rau dại?

“Dung mạo ra sao?”

“Thanh niên*, không cao, không cạo đầu.”

(*Nguyên văn là 青壯年 thanh tráng niên, độ tuổi từ 20-39)

Tiêu Sơn càng cảm thấy có vấn đề, bình thường đều là người già cùng mấy đứa nhỏ mới ra ngoài đào cỏ dại, cái này không tốn nhiều thể lực, thanh niên trai tráng ra đây làm gì? Hơn nữa đối phương còn từ biên giới Kim quốc tới đây, còn không cạo đầu, càng khả nghi.

“Các ngươi có bị phát hiện hay không?”

Bụi cỏ lay động ba cái, ý bảo không làm kinh động đến bất luận kẻ nào.

Tiêu Sơn nhẹ gật đầu, kéo quần lên, sửa sang lại quần áo, nói ra mệnh lệnh với quân mai phục như thường lệ: “Gió quá lớn, cây cỏ cũng không động.”

Chung quanh liền không còn bất kỳ động tĩnh gì, chỉ còn tiếng ‘rào rào’ phát ra từ bụi cỏ khi Tiêu Sơn bước ra ngoài, cùng tiếng kêu của se sẻ đậu trên nhành cây.

Tiêu Sơn đi đến ven đường, trở mình lên ngựa, đuổi theo đội ngũ của mình, thấp giọng hạ lệnh với binh sĩ chung quanh: “Ngũ Loan, ngươi mang theo hai người, đi nhìn thử một chút, hôm nay có động. Không được cưỡi ngựa, lén qua.”

Ngũ Loan đáp một tiếng, liền dẫn hai người rời đi, Tiêu Sơn thì tiếp tục dẫn theo đội ngũ đi tuần tra.

Một lúc sau, từ trong sơn đạo đi ra ba tên ăn mày quần áo tả tơi, trên người trên đầu đều là một màu xám tro, một tay cầm gậy trúc, một tay cầm theo chén bể, đi về phía Chính Dương thành đối diện.

Tiêu Sơn theo thông lệ tuần tra một vòng, đợi đến khi mặt trời đã nhanh xuống núi, nhìn thấy đám người Ngũ Loan cải trang thành ba tên ăn mày đã trở về.

“Có dị động (*khác thường)?” Tiêu Sơn không nghĩ tới mặt trời vừa xuống núi bọn họ đã vội vã quay lại, hắn đang chuẩn bị dẫn người trở về.

Ngũ Loan gật đầu báo cáo: “Không vào được trong thành, chỉ ở bên ngoài nhìn một vòng, thấy cỏ trên mặt đất có dấu vết đã bị ngựa gặm qua, lại đi về phía Bắc nhìn thử, căn cứ vào nước tiểu và phân ngựa để lại dọc đường, hôm nay ngựa di chuyển đến đối diện thành, cũng không ít hơn nghìn con!”

Một nghìn con! Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều lấy làm kinh hãi.

Bởi vì  biên giới Tống Kim, song phương đều phái người đóng giữ, Tống triều bên này nghiêm khắc dựa theo hiệp định nghị hòa, biên giới Tín DƯơng thành, chỉ có một nghìn binh tướng, nhưng ngựa cũng chỉ có hai mươi con.

Kim quốc thì nhiều hơn một chút, bình thường chính là năm sáu trăm ngựa, hai nghìn ba nghìn binh tướng.

Hôm nay, vậy mà bỗng nhiên điều một nghìn con đến đối diện, nói không làm gì chính là lừa mình dối người.

Kim quốc muốn làm gì? Tiêu Sơn trầm tư một lát, lập tức nói ra phán đoán: “Ngũ Loan, ngươi nhanh chóng gửi tin đến Tín Dương thành, báo cho Tri quân Tín DƯơng biết hôm nay phát hiện tình huống, để bọn họ mang ba trăm người tới đây, đồng thời làm tốt chuẩn bị quân Kim tấn công thành. Ngưu Dũng, ngươi lại dẫn theo sáu binh sĩ, trước đi tìm hiểu hướng đi của bọn chúng. Những người còn lại không về nữa, chuẩn bị tùy thời chiến đấu!”

Ngũ Loan lập tức một mình trở về, binh sĩ tên Ngưu Dũng là một gã ngũ đại tam thô* làn da ngăm đen, bước ra khỏi hàng hành lễ với Tiêu Sơn, lớn tiếng đáp “Vâng!” Liền dẫn theo hơn mười kỵ binh chạy về phía Bắc.

(*Ngũ đại tam thô (năm lớn ba thô): chỉ những người vóc dáng tráng kiện cao to. Ngũ đại: hai bàn tay lớn, hai bàn chân lớn, đầu lớn. Tam thô: bắp chân thô, eo thô, cổ thô.)

Tiêu Sơn thì cùng những người còn lại tản ra,  chiếm đóng vùng đất cao, lại lắp đặt tên và cung, mai phục trên đỉnh núi.

Trời mùa hè chậm tối, toàn bộ bầu trời đều bị ánh chiều nhuộm đỏ, ở trên đỉnh núi, Tiêu Sơn có thể thấy được khói bếp uốn lượn trong thôn làng ở đằng xa.

Từ khi đến Ngạc Châu, cũng từng giao chiến với quân Kim hai ba lần, nhưng phần lớn đều là ngụy quân (*hán gian), hơn nữa là quy mô nhỏ chỉ hơn mười người, chưa bao giờ giống như hôm nay, thấy đối phương có hành động lớn như vậy.

Nghĩ đến đâu, Tiêu Sơn không chỉ thầm mắng, Kim quốc điều nhiều ngựa như vậy, làm sao có thể giấu giếm được tai mắt người thường, nếu như phái thêm mật thám qua điều tra, chỉ sợ đã biết rõ chuyện gì xảy ra! Nhưng cũng đành bó tay vì Triệu cấu đã hạ lệnh, nghiêm cấm bất luận kẻ nào vượt qua biên giới. Tiêu Sơn cũng không dám quá công khai, sau khi thương lượng cùng Tri quân Tín Dương, chỉ có thể phái ra hai ba mật thám ẩn nấp trong thành đối phương để dò la tin tức.

Nhưng lần này, mật thám của mình vậy mà không thể truyền tin ra ngoài, cũng không biết những mật thám kia có gặp chuyện gì bất trắc, hay là tình hình khẩn cấp bị canh giữ chặt chẽ, không cách nào truyền tin.

Thời gian dần trôi, mặt trời đã hoàn toàn biến mất, thời điểm tia sáng cuối cùng cũng vụt tắt, Tiêu Sơn cảm giác lòng bàn tay mình đang đổ đầy mồ hôi ——  giữa trưa đến đây đào rau dại chính là nghiên cứu địa hình không thể nghi ngờ, như vậy đối phương là đang tính toán thừa dịp ban đêm đánh lén sao?

Đường đi sơn cốc, có một binh sĩ dán tai lên ống trúc cắm dưới mặt đất, đang nghe động tĩnh phía xa.

Đêm dần khuya, khoảng cách từ mặt trời xuống núi đá qua một canh giờ, Ngũ Loan trở về báo tin chắc đã đi được nửa đường, cần phải thêm một canh giờ nữa, mới có thể đến nơi. Hiện tại đã là giờ hợi một khắc, xung quanh yên tĩnh, không nghe thấy bất luận động tĩnh gì.

Nhưng trong khoảng không gian yên tĩnh này, binh sĩ vẫn nằm rạp trên đường nghe động tĩnh bỗng nhiên bật dậy, chạy vội lên núi, vọt tới trước mặt Tiêu Sơn: “Đến rồi! Nghe động tĩnh phải có đến hơn trăm kỵ binh!”

Tiêu Sơn khẽ run một cái, quả nhiên kẻ địch là chờ đến nửa đêm phát động đánh lén, trên trăm kỵ binh nhất định không phải là đội quân chủ lực của kẻ địch, đây chỉ là đội ngũ đối phương phái tới để dò đường.

Ngưu Dũng phái đi dò la tin tức cũng chưa trở lại, còn không biết rốt cuộc là tình hình như thế nào, Tiêu Sơn vung tay lên, thấp giọng nói: “Ngừng mai phục! Hành động theo khẩu lệnh của ta!”

Hơn mười binh sĩ lập tức giương cung, mai phục hai bên đỉnh núi.

Ngựa cũng được rọ mõm, nằm trong bụi cỏ. Mười binh sĩ phục kích hơn trăm kỵ binh, dĩ nhiên là không thực tế, hơn nữa nếu như đội ngũ này là do kẻ địch phái đi dò đường mà nói, càng không tốt để động đến.

Tiêu Sơn cũng giương ra thiết cung của mình, nhắm một bên mắt, lẳng lặng chờ. Hắn là dũng mũi tên chuyên dụng có thể phát ra tiếng vang dùng để truyền lệnh cảnh báo, nếu như quyết định hành động, thời điểm mũi tên này xuyên thủng khoảng không chính là hiệu lệnh, sẽ phát ra tiếng huýt kéo dài.

Hắn lặng lặng chờ, sau một khắc, đã có thể nghe được tiếng vó ngựa mơ hồ đang dần tới, còn có tiếng mắng chửi chém giết.

Bên cạnh có binh sĩ thiếu kiên nhẫn, hơi nhô đầu lên, Tiêu Sơn liền nhìn binh sĩ kia lắc đầu, ý bảo y không nên cử động.

Lúc này, ánh trăng đã chậm rãi mọc lên, lửng lơ trên bầu trời, tiếng vó ngựa tới rất nhanh, trong nháy mắt đã hiện lên trước mắt, xa xa là bụi đường mịt mù, Tiêu Sơn thấy rõ, hơn mười trinh thám mình phái đi, bị hơn trăm kỵ binh đuổi theo —— trinh thám của mình đã bị phát hiện rồi.

Trên vai Ngưu Dũng đã bị trúng một mũi tên, phía sau gã là ba bốn kỵ binh, cả người nhuộm máu, tóc tai rối tung, mũ sắt cũng mất, xem ra đã trải qua một hồi chiến đấu quyết liệt. Một tiểu đội chạy về nơi Tiêu Sơn mai phục, truy binh sau lưng do dự một lát, cũng đuổi theo sau.

Quân Kim, vượt qua ranh giới rồi.

Có cứu hay không?

Cứu, người của mình ít, khẳng định không phải đối thủ. Không cứu? Không còn đội ngũ phái ra cũng không tính, lại còn không kịp trở về cảnh báo.

Chỉ nghe Bách Phu Trưởng* phía bên địch kêu to: “Giết bốn tên trinh thám kia, đừng để bọn chúng trở về báo tin!”

(*Bách phu trưởng: người dẫn đầu chỉ huy một trăm binh.)

Vào lúc đó, một âm thanh bén nhọn từ trong sơn cốc xẹt qua, Tiêu Sơn bắn mũi tên trong tay mình.

Tiếng chém giết lập tức vang lên, cây cỏ trên sơn cốc xào xạt, bụi bay mù trời, kỵ binh mai phục trên hai bên sơn cốc từ trên đỉnh núi xông xuống, giống như vô vàn lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim (*trung tâm).

Tiêu Sơn một đường lao xuống, bắn chết năm truy binh, đã đi xuống con đường phía dưới. Truy binh người Kim đột nhiên gặp phải mai phục, đều hoảng sợ, đợi đến khi thấy rõ chỉ có khoảng mười kỵ binh, Bách Phu Trưởng cười ha hả: “Tiến lên, giết toàn bộ đám heo Nam triều này!”

Nhất thời, liền có ba bốn tên bao vây Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn lớn tiếng hạ lệnh: “Phá vòng vây phía Nam!” Hơn mười binh sĩ hắn mang theo lập tức tập kết về phía Nam, quân Kim lập tức xông tới cản đường, Tiêu Sơn cầm trong tay thiết thương, bổ ngang chém dọc, trong tiếng thét chói tai, đã giết ba tên quân Kim bao vây mình.

Tiếng la hét, tiếng kêu rên không dứt, máu nóng văng tứ phía, Tiêu Sơn phóng ngựa như bay, khua thiết thương trong tay, khiến cho không kẻ nào dám tiếp cận.

Phía Nam bị quân Kim ngăn chặn nhanh chóng tách ra một khoảng trống, Tiêu Sơn ghìm ngựa lại, quay đầu hạ lệnh: “Mau trở về báo tin!”

Bách Phu Trưởng bên Kim hô lớn, trong khoảng khắc, mưa tên bắn về phía Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn xoay trường thương, gạt ra toàn bộ mũi tên bắn tới quanh mình, cho tới giờ khắc này, hắn mới cảm thấy may mắn, bình thường không trăm luyện võ thuật, mặc dù thương là khó sử dụng nhất, nhưng cũng là vua trong số binh khí, một cây thương sắt,  lúc này được hắn xoay tròn kín không còn kẽ hở, trên bảo vệ người, dưới bảo vệ ngựa, không để lọt một mũi tên.

“Đi mau!” Tiêu Sơn hét lớn, đồng thời quay đầu ngựa, gỡ áo choàng, dùng tay vung vẩy,  tạo thành một mặt khiên tròn, để ngừa tên phía sau lưng.

Hơn trăm quân Kim phía sau không chịu buông lỏng, cắn chặt không tha, dưới ánh trăng, sau mười kỵ binh máu me đầy người, là hơn trăm lũ hổ sói đang theo đuổi gắt gao.

Thời điểm Tiêu Sơn mắt thấy mười kỵ binh dần rơi vào thế yếu, chạy càng ngày càng chậm, kẻ địch đã sắp đuổi tới chân, bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa mơ hồ, truyền tới từ phía Nam, là Ngũ Loan dẫn theo hai trăm kỵ binh chạy tới.

Cứu binh đến thật nhanh! Tiêu Sơn thầm nghĩ, lập tức quay đầu ngựa lại, hô lớn: “Hôm nay chạy không được rồi, ai chịu cùng ta tử chiến?!” (*chiến đấu một mất một còn.)

Hơn mười kỵ binh đồng thời hét lớn: “Giết sạch tặc Kim!”

Bách phu trưởng người Kim cười ha hả, nhìn đối phương vậy mà dám lấy trứng chọi đá, cũng dùng tiếng hô lớn để hạ lệnh: “Không được phép bắn tên, bắt sống cho ta!”

Song phương lần nữa xông vào chém giết, lúc này đây so với lần đột kích đầu tiên ở sơn cốc thì càng khốc liệt hơn nhiều, ngựa đụng vào nhau, đao thương va chạm trong màn đêm, đánh ra từng ánh lửa, Tiêu Sơn cùng mười mấy kỵ binh quanh hắn đã máu me đầy người, ánh mắt cũng bị máu loãng che khuất, giơ tay lay vội đã tiếp tục lao vào cuộc chiến.

Ngưu Dũng cầm đao cán dài trong tay, hô to xống tới, chỉ chớp mắt đã chém bay ba bốn kẻ địch.

Sơn cốc yên tĩnh ban ngày, lúc này đã biến thành lò giết mổ đầy máu tanh. Thương sắt trong tay Tiêu Sơn có cán thương được làm bằng gỗ dương, hiện tại đã bị gãy, hắn lấy ra kiếm sắt bên hông, ở trên lưng ngựa chém ra, kiếm vừa hạ xuống, đầu của kẻ địch liền lăn trên mặt đất, tới tới lui lui, giết hơn mười hiệp, không người có thể ngăn cản.

Trong trận chém giết, tiếng bước chân cùng tiếng vó ngựa của cứu binh ngược lại nghe không thấy. Bách phu trưởng của quân Kim cũng phát hiện chỗ không đúng, muốn rút lui, nhưng không ngờ sơn cốc chật hẹp, hơn trăm kỵ binh nhất thời không thể quay đầu.

Rồi tại thời điểm vội vàng chạy trốn, bỗng nhiên một tiếng pháo nổ vang lên chỗ miệng sơn cốc, trên đỉnh núi giơ cao một đèn lồng đỏ, Tiêu Sơn thấy thế liền lập tức hạ lệnh: “Ẩn nấp!”

Thanh âm còn chưa dứt, lại là một rừng tên bắn tới, quân Kim không kịp xuống ngựa ẩn nấp, lập tức bị bắn trúng.

Ngựa chiến giật mình hoảng sợ, chạy loạn khắp nơi, cũng không biết đã dày xéo bao nhiêu người không kịp đứng dậy né tránh.

Là Ngũ Loan dẫn theo đội quân chạy tới.

Cho dù chỉ có ba trăm bộ binh, nhưng trang bị đầy đủ, lại chiếm giữ địa hình ưu thế, ở loại địa phương này đối phó với kẻ địch, có thể đánh một trận.

Tiêu Sơn đã lên ngựa, chạy lên đỉnh núi, lớn tiếng chỉ huy: “Đánh bọc hai bên, không cho kẻ nào chạy thoát!”

Liền có tín hiệu đèn le lói trong đêm, truyền đạt mệnh lệnh của chủ tướng.

“Chỉ giết người, không làm thương ngựa.”

Ngũ Loan dẫn theo cứu binh tập trung lại chỗ Tiêu Sơn, tiêu diệt toàn bộ một trăm quân Kim bị bao vây trong sơn cốc, một người cũng không thoát.

Đây là cuộc giao chiến quy mô nhỏ, từ bắt đầu cho đến lúc chấm dứt, thời gian tổng cộng không quá nửa canh giờ, nhưng máu đã nhuộm đầy sơn cốc.

Thẳng đến khi dọn dẹp chiến trường, Tiêu Sơn mới cảm thấy cánh tay mình có chút đau, hắn cúi đầu nhìn, tỏa tử giáp* mình mặc đã bị chém rách, máu vẫn còn theo miệng vết thương trào ra ngoài.

(*lấy vòng móc liền nhau làm áo dày gọi là tỏa tử giáp [鎖子甲].)

Hắn kéo một góc áo bào lên, băng qua loa miệng viết thương, liền bắt đầu lần lượt thanh lý những tên địch chưa chết hẳn, đâm một nhát cuối cùng xuống những người đó.

Trong quá trình này, hắn nhìn thấy có một vài binh sĩ của mình đầu lìa khỏi thân, mũ sắt cũng bị bể tan, óc trắng đang chảy ra ngoài, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.

Quân Kim sử dụng gậy răng sói*, thứ này là binh khí hạng nặng, bị cái loại này chào hỏi, cho dù có mặc khôi giáp cũng vô dụng.

(*Lang nha bổng 狼牙棒 loại vũ khí cán dài như giáo, phần đuôi vót nhọn, phần ngọn bịt sắt với hàng trăm chiếc răng nhọn như răng sói.)

Dọn dẹp chiến trường trọn vẹn một canh giờ, Tiêu Sơn lại bắt đầu kiểm kê ngựa, lần này là giao đấu quy mô nhỏ, ngựa thu được khoảng chừng năm trăm con, hơn nữa đều là ngựa chiến, lại có giáp làm bằng gang cùng binh khí.

Tiêu Sơn sai người kéo thi thể đi, chôn ngay tại chỗ, để tránh trời nóng bốc mùi lại gây nên bệnh ôn dịch (*bệnh truyền nhiễm); lại rút ra toàn bộ mũi tên cắm trên thân thể những người này, bởi vì trong số binh khí, mũi tên có độ tiêu hao rất lớn, mấy năm qua Triệu Cấu đều không cung cấp thêm, chỉ dùng rất hạn chế.

Trên đường trở về, Tiêu Sơn mới kịp hỏi thăm trinh thám rốt cuộc là tình huống như thế nào.

Trên người Ngưu Dũng bị trúng hai kiếm, trên mông còn có mũi tên lạc, nhưng bởi vì sức khỏe cường tráng, lại giống như người bình thường, lập tức báo với Tiêu Sơn tin tức hôm nay thu được ——  Hoàn Nhan Lượng đích thân trấn giữ, dẫn mười vạn binh, chuẩn bị xuôi Nam. Hiện tại người Kim chỉ là đang công kích để thử thăm dò, ngoài Tính Dương Thành thì có hơn một vạn binh lực, không có tiên quân này trở về báo tin, có thể sẽ hành động chậm một chút, nhưng tối đa cũng chỉ đến hừng đông ngày mai là phát động công kích. Mà Ngưu Dũng mang theo hơn mười người, bởi vì muốn thăm dò thêm chút tin tức, cho nên mới tiến sát lại gần, lúc quay về bị kẻ địch truy kích, nếu như không phải Tiêu Sơn mai phục cứu giúp, chỉ sợ căn bản không thể về được.

Tiêu Sơn âm thầm tính toán một hồi, toàn bộ Tín Dương Thành cũng chỉ có mình dẫn theo một nghìn binh tướng, mặc dù hiện tại hắn thu được khoảng chừng năm mươi con ngựa, nhưng cộng tất cả ngựa lại cũng không quá sáu mươi con, còn lại chỉ toàn là bộ binh.

Nếu như kẻ địch tấn công, sẽ là đối mặt với kẻ địch gấp mười lần! Mà Tín Dương Thành không cao, cũng không chắc chắn, vốn vào lúc đội quân Nhạc Phi trấn giữ thì đã từng gia cố qua. Nhưng sau khi Tống Kim nghị hòa, có không ít quan viên địa phương lấy đá của tường thành đi xây biệt viện, làm của riêng.

Tiêu Sơn gật đầu, hắn giơ tay lau mồ hôi trên trán, nhưng lau đi đều là máu —— máu của người khác.

“Nhanh chóng về thành, tăng cường phòng bị, hơn nữa phải báo chuyện này lên triều đình.”

Chờ đến khi nói xong những lời này, Tiêu Sơn mới quay đầu lại, nhìn về phía Ngũ Loan.

Trên người ngũ Loan đều là máu, trên vai còn có băng vải, chắc là bị thương nhẹ, Tiêu Sơn cười với Ngũ Loan, nói: “Ta vừa nghe thấy tiếng pháo, người lấy đại pháo từ đâu?”

Ngũ Loan đi đến trước mặt Tiêu Sơn, nở nụ cười: “Mang pháo trúc trong thành đến để dọa người, Tín Dương Thành có tổng cộng hai khẩu trọng pháo, làm sao mà chuyển được?”

Người xung quanh nghe thấy những lời này của Ngũ Loam, cũng đều nở nụ cười, Tiêu Sơn tán dương: “Rất tốt! hồi nãy người Kim vừa nghe được tiếng pháo, đều là vẻ mặt sợ hãi, chúng ta nhân cơ hội giết thêm được mấy người.”

Ngũ Loan nhận được lời tán thưởng của Tiêu Sơn, vô cùng vui mừng, đôi mắt lóe sáng nhìn Tiêu Sơn, miệng cũng cười toa tét, lộ ra hai cái răng khểnh.

Một đoàn người dắt ngựa mới thu được, chạy vội về phía Tín Dương thành.

Chờ đến khi Tiêu Sơn đến Tín Dương Thành, đã là nửa đêm rồi, tường thành cũng không cao, cổng thành cũng không tính là kiên cố, mà lúc này cổng thành vừa mở, bên trong đứng một người, người nọ mặc quan bào màu xanh lá, đầu đội mũ quan, dáng người thon dài, khuôn mặt trắng nõn, đang lẳng lặng đứng chờ.

Tiêu Sơn vội chạy tới trước mặt người nọ, nhảy khỏi lưng ngựa, giọng nói mang theo trách cứ: “Tri quân đại nhân sao lại một mình ở đây? Lại còn mở cổng thành, lỡ như quân Kim tấn công, chẳng phải là nguy hiểm sao?”

Người nọ khẽ cười, ánh lửa từ bó đuốc soi sáng cả người y, là một vị quan viên vô cùng trẻ tuổi, xem ra năm nay cũng không quá hai mươi, tướng mạo tuấn tú, nhưng lại hết sức trầm ổn, một bộ dạng đã tính trước hết rồi: “Tiêu tướng quân đích thân dẫn binh đi tuần tra, gặp phải phục kích dĩ nhiên người của mình về trước, mở cổng thành để tiện cho quân ta đi vào. Còn chờ ở chỗ này…” Quan viên trẻ tuổi kia ngừng lại một chút, nói: “Cũng là do không quá yên tâm, cho nên mới ra xem.”

Tiêu Sơn liền nở nụ cười, ném áo choàng đã bị bắn thành cái tổ ong sang cho Ngũ Loan, nói: “Tri quân đại nhân không cần lo lắng, gặp phải hơn trăm kỵ binh, đã bị  thu thập. Yên tâm, chiến trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, cũng không để lộ ra tin tức. Tối nay quân Kim không nhận được tin, sẽ không dám tùy tiện tấn công, nhưng chỉ sợ sáng mai sẽ đến!”

Quan viên trẻ tuổi kia khẽ cười, nhìn Tiêu Sơn máu me đầy người, không khỏi có chút lo lắng: “Ngươi bị thương?”

Tiêu Sơn lắc đầu: “Không có, một ít vết thương nhỏ, máu đều là của quân Kim.”

Lúc này quan viên kia mới gật đầu, nghiêm mặt nói: “Kinh thành gửi thư đến.”

Tiêu Sơn chấn động tinh thần, trong lòng như lửa đốt: “Là ai?”

Hắn hy vọng là thư của Triệu Viện, đã hai tháng qua Triệu Viện không gửi cho mình bất luận một bức thư. Nhưng mà câu trả lời nhận được lại khiến cho hắn thất vọng: “Là thư của Ngu đại ca.”

Người trẻ tuổi kia một bên nói, một bên móc ra thư từ trong ngực, đưa đến tay Tiêu Sơn, lại nói: “Nửa đêm ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi trước đã, chuyện trong thành đã sắp xếp ổn thỏa, tình hình của người Kim để bọn họ nói cho ta biết là được rồi!” Y một bên nói, một bên chỉ vào đám người Ngũ Loan, Ngưu Dũng.

Tiêu Sơn cũng cảm thấy hơi mệt, khẳng định ngày mai còn có một trận đánh ác liệt, phải nghỉ ngơi thật tốt. Hắn cũng không khách khí, nhận thư xong liền trở về phòng mình.

Nơi ở của hắn ở ngay bên cạnh phủ nha của Tín Dương Thành, là hàng xóm của vị Tri quân Tín Dương trẻ tuổi – Trương Hiếu Tường này.

Hắn đi vào tiểu viện của mình, từ lu nước ở trong nội viện múc một gáo nước lạnh, đổ ào ào xuống người mình, máu dọc theo nước uốn lượn chảy xuống, trôi trên đất. Nước lạnh kích thích lại khiến cho tinh thần của hắn tỉnh táo không ít, hắn lại xối thêm hai ba gáo nước lạnh, rửa sạch sẽ máu trên người mình, sau đó mới vào phòng, sau khi bôi thuốc trị thương lên vết thương ở vai, mới nằm xuống giường, mở ra bức thư của Ngu Doãn Văn.

Nội dung trong thư cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hỏi thăm Tiêu Sơn ở Tín Dương trôi qua như thế nào, lại nhắc tới Tri quân Tín Dương Trương Hiếu Tường, nói hai người là đồng thời nhận chức, đều là trẻ tuổi tài cao, hẳn là ở chung rất vui.

Thời điểm Tiêu Sơn đọc đến đây, không khỏi nở nụ cười.

Ngu Doãn Văn nghe theo lời khuyên của mình, tham gia khoa cử, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, trên đường lên kinh, Ngu Doãn Văn gặp được bằng hữu.

Lúc ấy Trương Hiếu Tường đang đọc sách ở Kiến Khang Phủ, nhưng bởi vì mười sáu tuổi đã đậu kỳ thi hương, sớm có đại danh thần đồng, hai người nhất kiến như cố, kết làm hảo hữu. Ngu Doãn Văn liền khuyên Trương Hiếu Tường: “Hiền đệ tài cao, còn đọc sách làm gì? Cùng nhau vào kinh dự thi đi!”

Cứ như vậy, hai người cùng nhau vào Kinh tham gia khoa cử, lại cùng đỗ chung khoa cao trung. Chỉ khác ở chỗ, Ngu Doãn Văn là một trong những tiến sĩ cuối cùng, Trương Hiếu Tường cũng là đứng đầu Trạng nguyên, được Triệu Cấu cho vào cung hỏi đáp, Triệu Cấu vô cùng thưởng thấp bậc kỳ tài, cho làm Đông quân tiết độ phán quan.

Ba tháng trước, Trương Hiếu Tường được điều đến Tín Dương sớm hơn Tiêu Sơn, lần này chức quan của Trương Hiếu Tường được tăng lên một bậc, trở thành Tri quân Tín Dương. Bởi vì người đứng đầu đội quân vẫn luôn do Văn thần đảm nhiệm, thời điểm Tiêu Sơn đến đây, vốn tưởng rằng Tri quân đại nhân hẳn là một lão già, ngẩng đầu, lại không ngờ rằng người lãnh đạo mình vậy mà lại là một thư sinh trẻ tuổi.

Tiêu Sơn cũng không rõ lắm rốt cuộc quỹ đạo lịch sử của đối phương vốn như thế nào, nhưng nếu như bị hồ điệp vỗ cánh của Ngu Doãn Văn chạm đến, đoán chừng quỹ đạo nhân sinh của y cũng thay đổi rồi.

Tiêu Sơn xem xong thư, tuy rằng không quá mệt mỏi, nhưng hắn biết rõ lập tức sẽ có một trận đại chiến, liền nhắm mắt nằm trên giường, lúc này Tiêu Sơn đã ở chung với Trương Hiếu Tường ba tháng có thừa, biết rõ vị đại nhân trẻ tuổi này không chỉ là lời nói hư danh, cũng không phải người trẻ tuổi ngu ngốc, y nói đã an bài tốt, vậy tám chín phần mười là đã ổn thỏa rồi. Nghĩ tới đây, Tiêu Sơn liền chậm rãi chìm vào mộng đẹp, ngày mai, chính là khảo nghiệm tàn khốc, mà hiện tại, cần phải nghỉ ngơi.

Bình luận

Truyện đang đọc