GIAO DỊCH ĐÁNH CẮP TRÁI TIM CỦA TRÙM XÃ HỘI ĐEN

Đôi mắt lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Tuyền, dĩ nhiên hắn ta không mấy để tâm đến lời nói của cô mà chỉ cất giọng lạnh lùng: "Bị bắn lúc nào?"

Dứt lời, ngón tay thon dài khẽ chạm vào vết thương, đáy mắt hắn thoáng qua tia tình cảm phức tạp khó có thể phát hiện.

Thượng Quan Tuyền thấy hắn hỏi như vậy, cảm giác xúc động nho nhỏ vừa mới nảy sinh khi nãy liền biến mất. Cô cười lạnh, hất tay hắn ra, nói: "Lão đại quả thật là người hay quên, súng do chính ngài sai người bắn, vậy mà còn ở đây làm bộ làm tịch, đúng là kẻ tiểu nhân".

Lãnh Thiên Dục nghe cô nói vậy thấy rất kì lạ, hai hàng lông mày cau chặt lại, sau đó quát lên: "Nếu cô thật sự muốn giết tôi thì không cần phải tìm ra cái lý do vớ vẩn kiểu đó".

Cô cứ như vậy mà muốn giết hắn? Là vì nhiệm vụ hay thật sự cô hận hắn đến xương tủy? Nghĩ tới điều này, đáy mắt Lãnh Thiên Dục càng thêm lạnh lẽo.

- Lãnh Thiên Dục, anh... A... – Đáy mắt Thượng Quan Tuyền ánh lên tia quật cường, vừa giơ tay lên nhưng do mới bị thương nên cô đau đớn hét lên.

Ngay sau đó, thân thể mềm mại của cô bị Lãnh Thiên Dục giữ chặt lấy, hắn lạnh giọng ra lệnh: "Cô ngồi yên một chút đi".

Giờ phút này, Thượng Quan Tuyền có một nét hấp dẫn khó tả. Quần áo hơi xộc xệch, mái tóc dài đen nhánh theo động tác ngửa cổ của cô nửa che nửa đậy thân người trắng nõn, như ẩn như hiện càng thêm phần quyến rũ.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn không khỏi biến hóa.


- Đồ hạ lưu!

Thượng Quan Tuyền thấy ánh mắt của hắn nhìn mình như vậy, sắc mặt tái đi, đôi tay nhỏ bé túm chặt lấy cổ áo, nói: "Lãnh Thiên Dục, tôi không phải thuộc hạ của anh, đừng ra lệnh cho tôi".

- Vậy à? Vậy tôi cũng nên suy nghĩ xem nên làm thế nào để đối đãi với đặc công mà Niếp Ngân coi trọng nhất đây.

Lãnh Thiên Dục lạnh mặt, một tay vòng qua ôm chặt lấy Thượng Quan Tuyền trong ngực mình, thân hình cao lớn hoàn toàn chôn vùi cô.

Hơi thở nóng bỏng phả lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hơi thở đàn ông nồng đậm tựa như chúa tể. Thượng Quan Tuyền hít một hơi lạnh, vừa định né ra phía sau lại bị bàn tay Lãnh Thiên Dục kéo chặt lại.

- Lãnh Thiên Dục, buông tôi ra!

Thượng Quan Tuyền giơ cánh tay không bị thương lên định đập vào người hắn, nhưng trong chốc lát lại bị Lãnh Thiên Dục giữ lấy, đôi môi mỏng của hắn khẽ cong lên nụ cười lạnh: "Người phụ nữ của tôi à, bạo lực như vậy không tốt đâu".

- Ai là người phụ nữ của anh? Anh đừng có mộng tưởng! – Đôi mắt trong veo của Thượng Quan Tuyền lườm hắn.

- Sao? Chuyện đêm đó cô quên rồi à?

Lãnh Thiên Dục hừ lạnh một tiếng, sau đó hắn chỉ dùng một tay để cố định hai tay cô, tay còn lại vuốt ve gò má cô: "Nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ mùi vị của cô".

Thượng Quan Tuyền theo phản xạ né tránh, giống như động phải khoai ngứa: "Lãnh Thiên Dục, anh thật khốn kiếp, anh..."

- Không phải là cô vẫn muốn giết tôi sao?

Lãnh Thiên Dục lạnh lùng cắt ngang lời cô, đôi môi mỏng tiến sát lại gần môi cô, giọng nói nhỏ mập mờ mà lạnh lẽo: "Tôi sẽ cho cô cơ hội".

Hắn dừng lại, đáy mắt toát ra vẻ lạnh lẽo.

Bàn tay rắn chắc khóa chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, hơi thở nguy hiểm quanh quẩn bên vành tai cô.


Cô không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác run rẩy xông thẳng lên đỉnh đầu.

- Anh có ý gì? – Thượng Quan Tuyền hỏi.

Một tay của hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đôi môi mỏng khẽ cười: "Trở thành người phụ nữ của tôi, chỉ như vậy cô mới có cơ hội giết tôi". Đôi mắt đen lạnh lùng của hắn trong nháy mắt tràn ngập vẻ nguy hiểm như một con dã thú đang săn mồi.

Thượng Quan Tuyền trợn to mắt, gương mặt bộc lộ vẻ không thể tin, không nghĩ tới hắn lại đang lặp lại y hệt câu nói của cô với Niếp Ngân.

- Lãnh Thiên Dục, anh đừng có mơ tưởng, tôi thà bị anh giết cũng không làm người của anh.

- Giết cô? – Lãnh Thiên Dục cười lạnh, sau đó thân hình cường tráng lập tức đè cô xuống dưới – Nếu tôi vẫn còn hứng thú với cô thì còn lâu mới giết cô!

Nói xong, hắn bá đạo cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô như muốn cướp đi tất cả ngọt ngào trong đó, cuồng loạn mà hưởng thụ.

Hơi thở đàn ông nồng đậm tràn ngập khoang miệng cô...

Đồng thời, hai bàn tay tà ác của hắn cũng không chịu yên.

Một tay bắt lấy đôi tay nhỏ bé của cô, khóa chặt trên đỉnh đầu.


Tay khác nhanh chóng luồn vào xâm chiếm da thịt nhẵn nhụi...

Ở dưới thân trướng lên khiến hắn càng thêm điên cuồng...

Đáy lòng hắn đã trống rỗng từ lâu, giờ chỉ muốn nhanh chóng lấp đầy chỗ khuyết thiếu. Trái tim của hắn đã băng giá và lạnh lẽo rất lâu rồi!

Vất vả lắm mới có được chút ấm áp, hắn sẽ không bao giờ buông tay.

Hắn càng trở nên tham lam! Càng ngày càng không cách nào thỏa mãn được!

Trong lòng chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ: Hắn muốn nhiều, nhiều hơn, nhiều hơn nữa...

Sự tiếp xúc da thịt điên cuồng khiến Thượng Quan Tuyền liều mạng phản kháng, cô cảm nhận được nỗi sợ hãi, giống như đêm hôm đó, tim càng đập nhanh, cô lại càng sợ hãi...

- Không cho phép anh chạm vào tôi! – Cô dùng hết sức mới thoát khỏi Lãnh Thiên Dục. Nhân cơ hội này cô bật dậy, chạy đến trước cửa, ai ngờ...

- A... – Thượng Quan Tuyền quên mất bên ngoài là suối Ôn Tuyền, "Tùm" một tiếng vang lên, cả người cô trong nháy mắt đã ngã xuống suối.  


Bình luận

Truyện đang đọc