Ánh mắt Lãnh Thiên Dục lạnh lùng quét qua Lãnh Thiên Hi, đôi mắt thâm trầm khó nén được tia sắc bén.
- Thượng Quan Tuyền không đơn giản như em tưởng đâu!
Vẻ ôn hòa dần biến mất trên gương mặt Lãnh Thiên Hi, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, bởi vì anh lại nhớ đến lời dặn dò của Lăng Thiếu Đường khi nãy.
Anh vẫn muốn biết rốt cuộc Thượng Quan Tuyền làm nghề gì. Nhưng vào lúc đối mặt với chuyện này, anh lại phát hiện mình có chút sợ hãi. Anh yêu thương và thương tiếc Thượng Quan Tuyền tiếc không khác gì em gái, vì vậy anh không muốn vì vấn đề thân phận mà ảnh hưởng đến quan hệ bình thường của hai người.
- Anh cả, em không muốn biết rốt cuộc Tiểu Tuyền là ai. Em chỉ biết hai cô gái này đã chịu không ít cực khổ vì cô nhi viện. Em đã giúp thì phải giúp cho trót.
Lãnh Thiên Hi nói từng câu từng chữ, giống như đang tự mình nhắc nhở bản thân.
Sắc mặt Lãnh Thiên Dục càng trở nên khó coi, mi tâm nhíu chặt lại.
- Kết luận của em có sớm quá không?
Vừa dứt lời, Lãnh Thiên Dục chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng tuyên bố: "Thượng Quan Tuyền... là sát thủ đặc công do một tay Niếp Ngân huấn luyện! Anh nghĩ em cũng đã rõ về thân thủ của cô ta rồi".
- Cái gì? – Cả người Lãnh Thiên Hi đột nhiên run lên...
Những ký ức như cơn thủy triều dâng lên, hiện lên rõ mồn một trong mắt anh.
Đúng, nếu như cô thật sự là sát thủ đặc công, vậy thì chuyện hôm đó có thể giải thích được rõ ràng, bởi vì trừ những người đã trải qua đặc huấn của tổ chức, còn lại không một ai có thể ra tay nhanh chóng và dứt khoát như vậy.
Chỉ dùng một tay đã có thể bẻ gãy tay của đối phương – đó không giống phòng thân một chút nào!
Lát sau, Thiên Hi nhẹ nhàng mở miệng nói: "Cô ấy chính là người của tổ chức BABY-M?"
- Đúng.
Đôi mắt Lãnh Thiên Dục thoáng qua tia đau đớn mịt mờ: "Mười năm trước, cô ta và Niếp Ngân đều có mặt ở đó...".
Nói tới đây, hắn liền dừng lại. Đôi mắt đen đột nhiên trầm xuống đầy vẻ đau đớn như hồ nước tĩnh lặng bỗng nổi sóng.
Thân thể Lãnh Thiên Hi run lên, sau đó vô lực ngã xuống ghế sofa, bàn tay nắm chặt lại...
- Vậy nên, Thiên Hi à, nhân lúc tình cảm của hai người còn chưa sâu sắc, hãy chấm dứt ngay đi! – Lãnh Thiên Dục nhìn em trai, trong lòng như co rút lại.
Bầu không khí lạnh như băng, chỉ có ánh đèn thủy tinh trên tường nhàn nhạt tản ra ánh sáng, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào khiến đôi mắt lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục càng thêm thâm thúy hơn.
Dường như đã trôi qua rất lâu, Lãnh Thiên Hi từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh trai, đôi mắt ôn hòa lúc này đã không che giấu được sự đau đớn.
- Anh cả, coi như là vì em, bỏ qua cho cô nhi viện Mary được không?
Thật ra cả anh và anh trai đều đối địch với người của tổ chức BABY-M, đối với Niếp Ngân lại càng hận đến thấu xương. Nhưng Niếp Ngân là Niếp Ngân, mười năm trước, Thượng Quan Tuyền chẳng qua cũng chỉ là một cô bé tám tuổi mà thôi, cô làm gì có tội.
Lãnh Thiên Hi luôn tôn trọng và khâm phục anh trai mình. Nếu như lúc đầu không có anh cả đứng ra gánh vác Lãnh thị, không có anh cả đứng ra ổn định tổ chức Mafia, vậy thì cả anh và em gái Tang Thanh đã sớm không còn trên cõi đời này nữa rồi.
Anh không muốn làm trái ý anh cả. Nhưng anh biết, một khi anh cả muốn hủy diệt cô nhi viện thì dù anh có đi thỉnh cầu ba người kia giúp đỡ cũng là chuyện không thể. Vì để giữ được cô nhi viện, anh chỉ có thể làm trái ý anh cả.
- Thiên Hi, đây chính là ý của em? – Lãnh Thiên Dục lạnh lùng hỏi lại.
Trên mặt Lãnh Thiên Hi tràn đầy vẻ khó xử và đau lòng: "Anh cả, người chúng ta hận là Niếp Ngân, không phải Thượng Quan Tuyền, mười năm trước cô ấy không hề làm gì cả".
Ruỳnh!
Lãnh Thiên Dục đấm mạnh tay lên bàn, khuôn mặt cương nghị lúc này như bị bao phủ bởi lớp sương mù, toàn thân tản ra sự lạnh lẽo khiến nhiệt độ trong căn phòng càng xuống thấp.
- Thiên Hi, em khiến anh... thật thất vọng!
Bàn tay hắn siết chặt lại, máu rỉ ra đỏ thẫm băng gạc.
- Anh cả, em... rất xin lỗi! – Lãnh Thiên Hi đau lòng, anh sao có thể không hiểu sự đau đớn trong ánh mắt anh trai cơ chứ.
Lãnh Thiên Dục cắn răng, cố đè nén lửa giận trong lòng.
- Trên đời này có nhiều phụ nữ như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác em cứ phải chọn cô ta? Chỉ cần em nghe lời anh, anh sẽ tìm cho em người phụ nữ khác.
Nghe vậy, Lãnh Thiên Hi cười khổ, lắc đầu. Anh nhìn về phía Lãnh Thiên Dục, giọng nói tuy nhẹ nhưng rất mạnh mẽ: "Anh cả, anh có rất nhiều phụ nữ, nhưng cũng chẳng ai có thể thay thế Thượng Quan Tuyền, em rất hiểu lòng anh".
Nói tới đây, anh dừng lại, ánh mắt khó nén sự thâm trầm, nói từng câu từng chữ: "Bởi vì từ trước tới giờ anh chưa bao giờ chỉ nhằm vào một cô gái, nhất quyết không buông tha cả".
Câu nói này như một quả bom nguyên tử nhanh chóng nổ tung trong lòng Lãnh Thiên Dục, sau đó điên cuồng lan ra toàn thân...
Lãnh Thiên Dục sững sờ. Nhưng đã trải qua những năm tháng thử thách, hắn đã sớm học được sự bình tĩnh, chẳng qua là chỉ chần chừ suy nghĩ trong giây lát, ngay sau đó, vẻ mặt hắn lại khôi phục sự lạnh lẽo.
- Thiên Hi, hôm nay em nói nhiều quá rồi đấy.
Giọng điệu lạnh như băng như mũi nhọn sắc lạnh đâm về phía Lãnh Thiên Hi.
- Ý của anh rất rõ ràng, anh tuyệt đối không bỏ qua cho những ai có quan hệ với Niếp Ngân.