GIAO DỊCH ĐÁNH CẮP TRÁI TIM CỦA TRÙM XÃ HỘI ĐEN

Tiếng chuông dồn dập vang vọng khắp phòng tổng thống.

Lãnh Thiên Dục trầm mặt, không để ý đến vết thương trên tay, bước nhanh về phía cửa, mở ra...

Ngoài cửa là gương mặt tuấn tú đang hết sức lo lắng của Lãnh Thiên Hi. Ngay sau đó, anh xông thẳng vào trong phòng.

- Tiểu Tuyền đâu? 

Khi anh thấy quần áo xộc xệch của anh cả mình, đôi mắt lập tức tràn đầy lửa giận cùng vẻ không hiểu.

Lãnh Thiên Dục không trả lời, ung dung cài cúc áo rồi lấy băng gạc băng vết thương lại.

- Cô ấy đâu? Hai người đã nói chuyện gì?

Lãnh Thiên Hi sốt sắng, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.

Lãnh Thiên Dục chậm rãi quay đầu, đôi mắt thâm thúy dần dần chuyển sang vẻ lạnh lẽo như băng: "Em rất quan tâm đến cô ấy?"

Giọng điệu của hắn hết sức âm u lạnh lẽo, mọi người đều biết đây chính là điềm báo cho cơn thịnh nộ của Lãnh Thiên Dục.

- Cô ấy là người đơn thuần, anh đừng làm khó cô ấy! – Lãnh Thiên Hi biết rõ tính khí của anh cả mình, anh khó khăn nói.

Khi anh vô tình biết anh cả và Thượng Quan Tuyền đang ở trong phòng tổng thống ở tầng cao nhất, lòng anh dâng lên cảm giác bất an. Ngay từ lần gặp đầu tiên, anh đã sinh ra cảm giác muốn bảo vệ cô gái này. Không phải anh cho rằng anh cả mình phong lưu đào hoa gì, chẳng qua cách làm lần này của anh cả khiến anh không thích.

- Thiên Hi, anh cảnh cáo em, dù hai người có quan hệ gì thì cũng chấm dứt ngay đi, hiểu không?

Lãnh Thiên Dục không muốn trả lời Lãnh Thiên Hi bất cứ vấn đề gì, chỉ lạnh lùng ra lệnh.

Lãnh Thiên Hi khó tin nhìn Lãnh Thiên Dục, anh tuyệt đối không thể ngờ anh cả lại nói ra những lời này. 


- Lãnh Thiên Dục, anh độc đoán quá đấy!

Đang lúc Lãnh Thiên Hi tranh luận với Lãnh Thiên Dục, Thượng Quan Tuyền lạnh lùng đứng ở cửa phòng, ánh mắt sắc bén mà lạnh như băng.

- Tiểu Tuyền...

Lãnh Thiên Hi thấy Thượng Quan Tuyền, vẻ mặt tràn đầy sự lo lắng, anh bước nhanh về phía trước.

- Anh ấy... có làm gì em không? – Anh khó khăn hỏi.

Nếu như thật sự anh cả đã làm chuyện có lỗi với Thượng Quan Tuyền, anh nhất định sẽ đau lòng đến chết mất. Chính anh đã đưa Thượng Quan Tuyền đến đây, nếu thật sự có chuyện xảy ra, như vậy anh đã... khiến Thượng Quan Tuyền phải thất vọng, cũng... có lỗi với Vận Nhi. 

Thượng Quan Tuyền nghe Lãnh Thiên Hi hỏi như vậy, cô thoáng giật mình. Nhưng ngay sau đó, cô cúi đầu xuống, nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng không khỏi sợ hãi.

Bởi vì cô có thể cảm nhận được rõ ràng cách đó không xa có một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn thẳng vào cô...

Lãnh Thiên Dục đứng cách đó không xa thấy sự thân thiết giữa hai người, bàn tay đột nhiên nắm chặt lại, lửa giận tràn ngập trong lồng ngực như dòng nham thạch nóng chảy bùng lên...

- Thượng Quan Tuyền, không nghĩ tới cô còn có thủ đoạn này nữa! – Thanh âm của hắn lạnh lẽo như đến từ địa ngục.

- Không phải cũng giống ngài tổng giám đốc sao? Lợi dụng quyền lực trong tay để khống chế người khác! – Thượng Quan Tuyền khách khí nói với hắn, tia tình cảm mới vừa rồi thoáng qua trong lòng giờ đã hoàn toàn tan biến. 

Lãnh Thiên Dục bước từng bước đi tới cạnh hai người, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lãnh Thiên Hi rồi lại quay sang đôi mắt phẫn nộ của Thượng Quan Tuyền. Hắn cất giọng lạnh lẽo và dứt khoát: "Rời khỏi Thiên Hi ngay".

Lãnh Thiên Hi đứng ở một bên, vẻ kinh ngạc dần dần biến mất, đầu óc nhanh chóng hoạt động trở lại. Sau khi hiểu ra hàm ý trong lời nói của anh cả, anh vừa định giải thích, nhưng mà...

- Anh bảo rời đi thì tôi phải rời đi sao? Được, tôi không đi đấy, anh làm gì được tôi?

Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng không hề sợ hãi nhìn thẳng Lãnh Thiên Dục, giọng nói tràn đầy khiêu khích và khinh thường.


Nói xong, cô còn cố ý khoác tay Lãnh Thiên Hi.

- Cô... – Lãnh Thiên Dục hận đến mức không thể kéo cô gái chết tiệt này ra, nhưng...

Hắn không nghĩ tới Thượng Quan Tuyền lại chuyển sự chú ý sang Lãnh Thiên Hi. Rốt cuộc mục đích của cô là gì? Chẳng lẽ cô không biết thân phận thật sự của Thiên Hi? Nếu đúng là như vậy thì hắn sẽ bỏ qua, còn nếu cô cố tình làm vậy thì hắn quả thật không hiểu nổi lòng dạ của cô.

Thượng Quan Tuyền không biết Lãnh Thiên Dục đang suy nghĩ gì, cô hừ lạnh một tiếng, cố ý tránh ánh mắt của Lãnh Thiên Dục. Sau đó cô quay sang Lãnh Thiên Hi, nhẹ giọng nói: "Anh Thiên Hi, em thấy không thoải mái, nhất là lại phải thấy người khiến em chán ghét, em muốn đi về". 

- Anh đưa em về!

Lãnh Thiên Hi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Thượng Quan Tuyền cũng không muốn giải thích nhiều nữa. Anh nhẹ giọng đáp lời Thượng Quan Tuyền, thuận thế ôm lấy eo cô.

Thượng Quan Tuyền vừa định lắc đầu cự tuyệt. Đúng lúc này, giọng nói lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục lại vang lên: "Thiên Hi, em ở lại".

Lãnh Thiên Hi nhíu mày nhìn anh cả. Rốt cuộc anh cả bị làm sao vậy?

Thượng Quan Tuyền nhìn Lãnh Thiên Dục rồi quay sang nhìn Lãnh Thiên Hi. Sau một lúc lâu, trong mắt cô thoáng qua tia đau đớn: "Anh Thiên Hi, anh không cần đưa em về đâu, mấy hôm nay rất cám ơn sự giúp đỡ của anh".

Nói xong, cô xoay người muốn đi ra ngoài. 

- Tiểu Tuyền... – Lãnh Thiên Hi nhạy bén phát hiện ra vẻ mặt khác thường của cô, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.

- Thượng Quan Tuyền, đứng lại cho tôi! – Thanh âm lạnh lùng của Lãnh Thiên Dục cũng không buông tha cho cô mà vang lên.

Cảm giác có một luồng khí lạnh lẽo như thủy triều đang lên truyền tới, cả người Thượng Quan Tuyền sững sờ...

Cô quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Lãnh Thiên Dục, không nói một câu nào. Cô đứng đó như một nữ thần không thể xâm phạm.


Đôi mắt sâu thẳm của Lãnh Thiên Dục cũng hết sức sắc bén như kiếm rút khỏi vỏ, ánh sáng bức người...

- Trở về suy nghĩ kĩ lời tôi nói. Tôi nhắc cô lần cuối, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi. Nếu không hậu quả thế nào, cô là người rõ ràng nhất!

Thượng Quan Tuyền tức giận nhìn Lãnh Thiên Dục, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Rầm! Tiếng đóng cửa vang lên, cô quay người đi nhanh ra khỏi phòng.

- Tiểu Tuyền... – Lãnh Thiên Hi cảm thấy chuyện này càng ngày càng không ổn, anh vừa muốn mở cửa...

- Thiên Hi, đủ rồi đấy! 

Giọng điệu uy nghiêm của Lãnh Thiên Dục vang lên, chặn hành động của Lãnh Thiên Hi lại. Sau đó, hắn ngồi xuống sofa, thân hình to lớn ngang tàng toát lên sự tức giận.

- Anh cả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa, anh muốn Tiểu Tuyền suy nghĩ gì? – Lãnh Thiên Hi nóng lòng hỏi Lãnh Thiên Dục.

Tình huống vừa rồi đã nói cho Lãnh Thiên Hi biết Thượng Quan Tuyền có quen biết anh cả.

- Em không cần phải biết những điều này. Anh muốn em rời khỏi cô gái đó ngay! Sau này không cho phép được qua lại với cô ta nữa.

Lãnh Thiên Dục không bận tâm đến tâm trạng nóng ruột của Lãnh Thiên Hi, hắn thản nhiên nói một câu.

Lãnh Thiên Hi đứng yên, mi tâm càng nhíu chặt lại. Sau đó, ánh mắt anh vô tình quét qua một tập tài liệu!

Anh bước lên mấy bước, nhặt tài liệu lên xem. Từng tờ tài liệu được lật ra, ánh mắt Lãnh Thiên Hi từ kinh ngạc biến thành không hiểu nổi, lại từ không hiểu nổi chuyển sang tức giận!

Còn Lãnh Thiên Dục vẫn ung dung ngồi trên sofa, không có ý định ngăn cản.

Lãnh Thiên Hi đóng tập tài liệu lại, ánh mắt âm u nhìn Lãnh Thiên Dục: "Anh cả, em hy vọng anh sẽ cho em một lời giải thích hợp lý". 

- Thiên Hi, anh là anh của em, chẳng lẽ em không biết anh làm việc chưa bao giờ phải giải thích với ai à?

Lãnh Thiên Dục lạnh lùng phản bác, sau đó đi tới bên quầy rượu, chậm rãi thưởng thức một ly Whisky lạnh. Hơi rượu lạnh bốc lên càng khiến hơi thở của hắn thêm phần lạnh lẽo, giữa đêm đen càng khiến người ta không rét mà run.

- Anh cả, việc này liên quan đến vận mệnh của cô nhi viện Mary! Chúng ta đã thỏa thuận là sẽ giúp đỡ cô nhi viện Mary chứ không phải càng đổ thêm dầu vào lửa! – Lãnh Thiên Hi ném tập tài liệu xuống đất, ánh mắt ánh lên vẻ đau lòng.


Bởi vì trong tập tài liệu này nêu lên hai phương án. Một là giữ lại cô nhi viện Mary thông qua sự đầu tư giúp đỡ của Lăng thị; hai là Lãnh thị mua lại cô nhi viện Mary để tiến hành quy hoạch.

Phương án thứ nhất phù hợp với ý kiến ban đầu của Lãnh Thiên Hi, nhưng phương án thứ hai lại là vô lý chiếm đoạt.

- Em quên mất một điều rồi! 

Lãnh Thiên Dục giơ ly thủy tinh lên, tao nhã nhấp một ngụm, sau đó lạnh lùng gằn từng câu từng chữ:

- Anh là thương nhân. Cô nhi viện Mary chẳng qua cũng chỉ là một món hàng để lựa chọn. Giá trị của món hàng lớn hay nhỏ là do thương nhân định đoạt. Mà hàng hóa thì không có quyền cò kè mặc cả với thương nhân. Nói thẳng ra là, anh có thể nâng nó lên thì cũng khả năng dìm nó xuống.

- Anh cả, em hỏi anh, anh nhắm vào cô nhi viện hay nhắm vào Thượng Quan Tuyền? – Lãnh Thiên Hi kiên quyết hỏi lại.

- Những lời này ngược lại anh cũng muốn hỏi em. Em nóng vội như vậy là vì cô nhi viện hay còn vì Thượng Quan Tuyền nữa? – Lãnh Thiên Dục không nhanh không chậm hỏi, giọng điệu chậm rãi mà hết sức lạnh lẽo.

Nhưng đôi mắt thâm thúy lại che giấu đi tia tâm tình phức tạp... 

- Vì cả hai! – Lãnh Thiên Hi không né tránh, dứt khoát trả lời. Thật ra không riêng gì vì Thượng Quan Tuyền, khi anh biết Bùi Vận Nhi vất vả vì cô nhi viện như vậy, anh đã quyết định nhất định phải giúp cô nhi viện!

- Cả hai? – Lãnh Thiên Dục dựa cả người vào thành ghế, lặp lại hai chữ đó. Đôi môi mỏng nhếch lên đầy châm biếm – Anh muốn qua chuyện xảy ra tối nay, em hãy suy nghĩ cho kỹ, Thượng Quan Tuyền rất thông minh, em cho rằng sau khi biết em họ Lãnh, cô ta sẽ nhận sự giúp đỡ của em sao?

Vừa rồi hắn không nhìn nhầm, Thượng Quan Tuyền đã bắt đầu nghi ngờ quan hệ giữa hai người họ, tuy đôi mắt cô đầy vẻ tức giận nhưng vẫn thoáng qua tia nghi ngờ và suy tư.

Đôi mắt thâm thúy của Lãnh Thiên Dục đã thu hết vẻ khác thường của cô vào trong đáy mắt.

Cả người Lãnh Thiên Hi hơi ngẩn ra, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ khổ sở. Đúng, thật ra tối nay anh đã sắp xếp mọi thứ, nhưng anh nhất định phải đuổi theo Thượng Quan Tuyền để giải thích rõ, anh không cố ý lừa cô. 

- Anh cả, dù thế nào đi nữa, em cũng nhất định sẽ giúp cô nhi viện Mary. Em sẽ tìm cách khác, nếu như anh còn coi em là em trai, xin anh đừng giở trò phía sau! – Lát sau, anh kiên định nhìn Lãnh Thiên Dục, ánh mắt đầy dứt khoát.

Cạch! Lãnh Thiên Dục đặt ly thủy tinh lên khay trà bên cạnh sofa, từ đôi mắt ngấm ngầm có thể thấy lúc này hắn đang rất không vừa lòng.

- Thiên Hi, em không muốn vì một cô gái mà đối địch với anh đấy chứ! – Lãnh Thiên Dục lạnh lẽo lên tiếng, giọng điệu nặng nề như bàn thạch.

Lãnh Thiên Hi nghe vậy, ánh mắt đầy căng thẳng: "Anh cả, anh có ý gì?"  


Bình luận

Truyện đang đọc