GIAO DỊCH ĐÁNH CẮP TRÁI TIM CỦA TRÙM XÃ HỘI ĐEN

Lãnh Thiên Dục khom người đứng lên, bước chân tao nhã và thong thả đi đến bên cửa sổ, phóng tầm mắt ra nhìn cảnh vật đẹp đẽ bên ngoài, đôi môi mỏng cong lên đầy lạnh lẽo...

- Tên đó mới được điều tới, vậy nên dạy dỗ một chút, cho hắn nhớ lâu là được! – Ánh mắt hắn đầy vẻ mưu tính sâu xa, nhìn xa xăm. 

- Vâng, lão đại! Chúng ta có phải ra mặt không? – Phong nhẹ giọng hỏi.

- Chỉ có ông ta mà bắt chúng ta phải ra mặt à? – Lãnh Thiên Dục không xoay người lại, chỉ hỏi lại bằng một giọng lạnh lẽo, giọng điệu như truyền đến từ địa ngục.

Phong lập tức cúi đầu: "Thật xin lỗi, lão đại, tôi đã suy nghĩ không chu đáo".

Lãnh Thiên Dục giơ tay lên, tiếp tục nói: "Từ ngày mai trở đi, tôi muốn thấy người dân ở đây bắt đầu chỉ trích cảnh sát coi thường nhân quyền. Tung tin ra bên ngoài là cảnh sát trưởng đang đương nhiệm Charles có ý đồ lợi dụng tổ chức Mafia để mở rộng ảnh hưởng của mình, mục đích chính là gây dư luận bất lợi cho ông ta. Như vậy, tòa án sẽ tuyên bố Katel và gia tộc A Nhĩ Tây vô tội!"

Hắn dừng lại, sau đó xoay người, bóng lưng cao lớn che kín những tia sáng của hoàng hôn sau lưng. Hít một hơi xì gà, hắn lại chậm rãi nói tiếp:

- Nếu tôi nhớ không nhầm, nửa năm sau sẽ đến kì tranh cử. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, hãy khiến tên cảnh sát trưởng đó tranh cử thất bại liên tục, cuối cùng không cho phép ông ta đảm nhiệm vị trí nữa.


- Vâng, tôi biết phải làm như thế nào! – Phong lập tức hiểu ra ý đồ của Lãnh Thiên Dục.

Lãnh Thiên Dục gật đầu: "Chuyện này làm sạch sẽ gọn gàng vào, tôi không muốn liên lụy đến bất kì người nào trong gia tộc của Mafia".

- Tôi hiểu! – Trên mặt Phong không nhìn ra biểu cảm gì, có thể thấy anh ta đã quen với cách làm việc như vậy của Lãnh Thiên Dục.

- Lão đại, về vấn đề con chip...

Không đợi Phong nói xong, Lãnh Thiên Dục liền ngẩng đầu cắt ngang lời anh ta. 

- Phong, người có hứng thú với con chip này không chỉ có chúng ta, còn có Niếp Ngân, thậm chí còn có một người trong bóng tối nữa. Hãy giám sát chặt chẽ động tĩnh hai ngày nay của người giao hàng, còn nữa, trừ Thượng Quan Tuyền ra, người nào khả nghi thì... giết không cần hỏi.

Giọng nói đều đều nhưng lại hết sức lạnh lẽo và tàn nhẫn vang lên.

- Vâng! – Phong đáp lời, sau đó hơi cúi người xuống, đi ra khỏi phòng.

Cả căn phòng bắt đầu trở nên yên tĩnh, rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tích tắc của đồng hồ, dường như cũng có thể nghe được âm thanh lắng đọng của buổi trời chiều.

Lãnh Thiên Dục đặt điếu xì gà xuống, cánh tay rắn chắc đặt lên thành ghế sofa, toàn thân tràn đầy cảm giác lạnh lẽo. Khi ánh mắt hắn nhìn đến một căn phòng đang có người ẩn nấp, vẻ mặt vốn cương nghị giờ lại hơi dãn ra, hắn khẽ nhếch môi: "Nếu đã tới rồi, sao còn phải trốn? Đi ra đi". Thanh âm của hắn rất thấp nhưng lại nặng như bàn thạch, tỉnh táo và bình tĩnh, không thấy một chút bất ngờ và ngạc nhiên nào.

Không lâu sau, một cô gái có dáng người hoàn mỹ đi ra, vẻ kinh ngạc lướt qua đáy mắt cô, nhưng rất nhanh sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ lại khôi phục sự bình tĩnh vốn có. 

Cô không phải ai khác, chính là người vẫn luôn theo dõi Lãnh Thiên Dục, Thượng Quan Tuyền!

- Anh đã sớm phát hiện ra tôi ở đây, sao vừa rồi không để thuộc hạ của anh xử lý tôi luôn? – Thượng Quan Tuyền đi tới trước mặt Lãnh Thiên Dục, cáu kỉnh chất vấn.

Đôi mắt thâm trầm của Lãnh Thiên Dục thoáng qua tia đầy hứng thú, hắn mở miệng nói: "Tôi thích... một mình chơi với cô".


Thượng Quan Tuyền siết tay thành nắm đấm... hận không thể lập tức đấm vào khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo của hắn ngay lập tức.

- Hẳn là khá vất vả khi theo dõi đến tận nơi này! – Lãnh Thiên Dục đưa tay bóp bóp trán, từ tốn nói một câu.

- Lãnh Thiên Dục, anh cố ý giả vờ hồ đồ đúng không? – Thượng Quan Tuyền cười lạnh một tiếng, sau đó ngay lập tức kề con dao vào cổ hắn.

Lãnh Thiên Dục không tránh cũng không né, chỉ ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Tuyền, đôi mắt thâm trầm khó dò, từng đợt sóng nhỏ khẽ nhấp nhô trong đáy mắt mà chính hắn cũng không phát hiện ra. Nhưng vẻ mặt hắn rất nhanh sau đó đã chuyển sang lạnh như băng.

- Cô tới đây có hai mục đích, một là con chip, hai là cô nhi viện. Hai chuyện này khiến cô buộc phải đi theo tôi.

- Lãnh Thiên Dục, đồ hèn hạ, chuyện con chip tạm thời không nhắc đến, tại sao Lãnh thị lại gửi giấy bắt di dời cô nhi viện? – Ánh mắt Thượng Quan Tuyền như mũi kiếm đâm thẳng vào đôi mắt thâm thúy của Lãnh Thiên Dục, thanh âm cũng hết sức lạnh lẽo.

Đúng lúc cô đang điên cuồng chạy trốn khỏi Niếp Ngân, đêm đó Vận Nhi gọi điện thoại cho cô, khóc sướt mướt nói cho cô biết Lãnh thị đã gửi giấy thông báo bắt di dời. Vì Lãnh Thiên Hi vừa đúng lúc có việc phải ra nước ngoài nên cô ấy chỉ có thể nói chuyện này cho Thượng Quan Tuyền. 

An ủi Bùi Vận Nhi vài câu, cô liền đi tới Hy Lạp. Cô biết mọi chuyện đều do Lãnh Thiên Dục cố ý, dù sao cô cũng có nhiệm vụ, nợ cũ nợ mới tính luôn một lần!

Trước việc lên án của Thượng Quan Tuyền, Lãnh Thiên Dục không tức giận chút nào. Hắn nhìn con dao đang kề cổ mình một chút, khẽ nhíu mày: "Chúng ta nhất định phải nói chuyện bằng bạo lực sao?"


Thượng Quan Tuyền cố gắng nén lửa giận trong lòng, thu con dao lại.

- Bỏ qua cho cô nhi viện đi, ân oán giữa hai chúng ta tôi không muốn liên lụy đến người vô tội! – Cô cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật bình tĩnh. Dù sao cũng là vì cô nhi viện, không thể nói giọng đầy sát khí với hắn được.

Bị người khác thao túng, Thượng Quan Tuyền rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác đó là thế nào.

Ánh mắt Lãnh Thiên Dục cao thâm khó lường, hắn ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, bên môi cong lên nụ cười lạnh, trong mắt cũng tràn đầy ý cười. Hắn giơ cánh tay dài ra, đột nhiên kéo lại...

Thượng Quan Tuyền còn chưa kịp kêu lên, cả người đã ngã vào trong ngực Lãnh Thiên Dục, ngay lập tức cô đã ngồi lên chân hắn!

Ngay sau đó, cánh tay cứng rắn như sắt của Lãnh Thiên Dục ôm thật chặt Thượng Quan Tuyền, hơi thở nồng đậm của đàn ông nhẹ nhàng quẩn quanh bên tai cô, mờ ám giống như một đôi tình nhân... 

- Anh... – Thượng Quan Tuyền cảm thấy mặt hơi nóng lên, lập tức lấy tay chắn trước ngực hắn.

- Dùng từ "ân oán" để hình dung mối quan hệ của hai chúng ta? Cô bé ngốc, từ đó không thích hợp cho lắm đâu! – Âm thanh khàn khàn từ miệng hắn vang lên, mang theo chút tình cảm mờ nhạt...  


Bình luận

Truyện đang đọc