GIÁO Y, CHÁU LẠI TỚI!

Chu Cát Sa nuốt một ngụm nước bọt, một tay chậm rãi đẩy cánh cửa ra, tay còn lại vẫn giữ khư khư bàn tay anh.


Chu mẹ nhìn thấy bóng dáng con gái mình về, vui vẻ ngẩng đầu lên. Nhưng khi phát hiện ra Chu Cát Sa không đi một mình, người bà cứng lại.


Chu ba nhìn chằm chằm vào người đàn ông xa lạ kia, đặc biệt là vào hai bàn tay đan với nhau tình cảm, mày nhíu chặt.


Bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng, ngột ngạt. Chu Cát Sa đứng bên cửa, không dám vào cũng không dám ra, khó xử đành cười gượng :"Mẹ... đây là bạn trai con..."


"Đùng đoàng." Tiếng bom nổ tung đột ngột vang lên trong đầu họ.


Hai vị phụ huynh trợn mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn cặp đôi kia, sự kinh ngạc hiển hiện trên vẻ mặt họ.


Tuy nhiên Chu mẹ bình tĩnh lại rất nhanh. Bà đứng lên, cười hiền hoà, ra dấu tay nói :"Cháu vào đi, cô chú là bố mẹ Chu Cát Sa."


Ôn Ngôn lịch sự cúi chào, bộ dạng điềm đạm trông không có vẻ gì là lo lắng, khác hẳn với dáng vẻ bồn chồn của Chu Cát Sa.


Nếu người ngoài nhìn vào, có khi còn tưởng Ôn Ngôn mới là con ruột của họ, còn Chu Cát Sa chính xác là cô con dâu bẽn lẽn.


Hai người ngồi an vị, Chu mẹ mới bắt đầu công cuộc moi móc thông tin của người bạn trai con gái mình từ trên trời rơi xuống.


"Cháu tên gì ?" Bà hỏi.


Ôn Ngôn đẩy gọng kính, trả lời :"Cháu tên Ôn Ngôn ạ."


"Ôn Ngôn à... Hiện tại cháu đang làm cái gì vậy ?"


"Cháu là bác sĩ kiêm giám đốc bệnh viện thành phố ạ." Anh khiêm tốn nói.


Chu mẹ và Chu ba một lần nữa không nhịn được mà trừng mắt sững sờ, Chu mẹ còn liên tục gật gù tỏ vẻ hài lòng.


Người trước mặt bà đây, nhã nhặn lịch sự, cử chỉ thanh tao, công việc ổn định nếu không muốn nói là khá, đặc biệt là bộ dạng rất đẹp trai. Dù như thế nào cũng thấy xuất xắc.


Chu ba cảm thấy vợ mình dần dần bị thuyết phục, nỗi bực tức xuất hiện trong lòng. Ông lạnh lùng nhìn người con trai dám cướp con gái ông, cất giọng khó tính :"Cậu qua lại với con gái tôi từ bao giờ ?"


Ôn Ngôn thành thật đáp :"Hai tháng trước cháu gặp lại em ấy, chúng cháu chính thức yêu nhau."


"Yêu nhau nghiêm túc ?" Ông nâng giọng lên, cố tình hỏi khó.


Chu Cát Sa nghe thấy vậy thì sợ đến mức toát cả mồ hôi, đưa mắt cầu cứu đến mẹ mình. Chu mẹ nhận tín hiệu, cũng hơi động tâm. Bà định khuyên giải chồng mình thì Ôn Ngôn bỗng nhiên trả lời.


"Vâng, là nghiêm túc. Cháu còn định cuối năm nay, xin phép cô chú cho cháu được đính hôn với Chu Cát Sa."


Chu Cát Sa hít một ngụm khí lạnh, từng lông chân lông tay đều dựng lên, bàn tay đang nắm tay người con trai bất giác bóp chặt.


Ôn Ngôn quay sang nhìn cô một lát, sau đó quay đầu về phía Chu ba, ánh mắt mong đợi.


Vấn đề của EQ thấp chính là như vậy. Cho dù mặt Chu ba đã đen đến mức có thể so sánh với tro nồi, nhưng Ôn Ngôn vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu mong chờ.


Vẻ mặt chân thành xuất hiện trên khuôn mặt ưu tú kia khiến Chu ba hơi mủi lòng. Nhưng dù vậy ông vẫn giữ nguyên tắc "coi tất cả bạn trai của Chu Cát Sa là tình địch", không đồng ý mà cũng không từ chối, che mồm ho.


"Khụ, nghiêm túc là tốt. Nhưng Chu Cát Sa vẫn còn nhỏ, con bé còn cả quãng đường dài phía trước. Vẫn nên từ từ suy nghĩ thì hơn." Chu ba giải thích.


Ôn Ngôn không tức giận, anh tao nhã gật đầu, giọng nói trầm ấm như tiếng đàn :"Vâng, cô chú yên tâm, bọn cháu sẽ không làm gì vượt quá ranh giới. Cháu sẽ cố gắng đem lại cuộc sống hạnh phúc nhất cho Chu Cát Sa."


Câu trả lời này khiến cả ba người đều giãn mày ra. Đặc biệt Chu mẹ càng lúc càng cảm thấy hài lòng về người đàn ông này, lúc nhân viên phục vụ mang tráng miệng đến, bà còn gọi thêm một suất cho anh.


Bốn người vừa ăn vừa trò chuyện. Trong lúc hỏi han, Chu ba khá ngạc nhiên với vốn kiến thức sâu rộng của anh. Không chỉ là về Y học, mà cả về kinh tế lẫn chính trị anh đều có những quan điểm xán lạn đáng khâm phục.


"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ giống cậu. Vùng đất này nhìn bên ngoài thì có vẻ là đẹp đẽ hoang vắng, lại nằm cạnh thủ đô, có khả năng đem lại nguồn lợi lớn. Nhưng từ thời cha ông xa xưa đến bây giờ biết bao nhiêu cuộc chiến tranh đã diễn ra gần đó, ai mà biết được dưới đất có hay không ngôi mộ tổ tiên ta, đến lúc đó khai quật được mảnh đất đó coi như bỏ đi." Chu ba hăng hái đưa ra ý kiến, quên luôn sự dè dặt ban đầu.


Ôn Ngôn rót thêm chút rượu vào ly của Chu ba, làm xong anh mới nói thêm :"Cháu có một đứa bạn quen một người làm bên công ty xây dựng, nghe nói được bàn giao quy hoạch khu đất đó. Công ty họ nhìn thấy tiền là sáng mắt ra, cũng chẳng quan tâm đến mấy vấn đề sâu xa, tuần sau đã bắt đầu bố trí khai phá. Vậy nên mới nói người có tầm nhìn xa rộng như bác rất hiếm, bác gái thật có phúc."


Một mũi tên trúng hai con chim. Hai vị phụ huynh không nhịn được lộ ra nụ cười.


"Được rồi, cũng đã đến giờ, Chu Cát Sa còn phải về nhà ngủ sớm." Chu ba đứng dậy, phất tay.


Ôn Ngôn bình tĩnh đi theo, nắm lấy tay Chu Cát Sa suốt quãng đường đi. Đến quầy thanh toán, Chu mẹ đọc số phòng ra mới biết được có người đã trả tiền trước.


Ba người đồng loạt quay sang nhìn Ôn Ngôn. Tưởng rằng anh sẽ bối rối phủ nhận, nhưng ngược lại anh chỉ thành thật nói :"Chủ cửa hàng này là bạn của cháu, hoá đơn được giảm một nửa, cũng không tính là bao. Cháu cũng chỉ có tấm lòng nhỏ nhoi này, mong cô chú nhận lấy."


Chu ba cũng không làm anh khó xử, gật đầu hài lòng :"Được, lần này cậu trả. Tuy nhiên lần tiếp theo hãy để chúng tôi mời."


Ôn Ngôn hiếm khi nở nụ cười nay lại nhếch môi hạnh phúc, cúi chào lễ phép :"Cháu rất hân hạnh."


Chu Cát Sa đỏ mặt, trái tim nhảy nhót như con thỏ, không có cách nào bình tĩnh lại được.


Làm sao đây ? Anh đáng yêu như vậy, khiến cô chỉ muốn chạy ra thân thiết một hồi...


Ôn Ngôn tiễn gia đình Chu Cát Sa đến tận cửa xe. Chu mẹ ngồi ghế phụ, luyến tiếc nâng cửa kính lên, Chu ba đánh tay lái đi về nhà.


Trên đường về, Chu mẹ rất phấn khích.


Bà không ngờ cô con gái lầm lì, tính tình không khác gì con trai nay lại kiếm được một anh chàng cực phẩm như vậy. Ôn Ngôn con nhà gia giáo, gia cảnh ổn định, vẻ ngoài nổi bật, một người đàn ông tưởng trừng chỉ có trong những bộ phim truyền hình mà bà hay xem, vậy mà lại xuất hiện bên cạnh con gái bà, thậm chí còn nguyện ý chăm sóc nâng niu Chu Cát Sa đến tận cuối đời. 


Đầu óc lâng lâng, bay bổng, chỉ thiếu chuyện mơ mộng đến việc được bế cháu ruột.


Chu Cát Sa sau khi về nhà liền làm vệ sinh cá nhân, cuối cùng nằm phịch lên giường, nhắn tin cho anh.


[Chu Cát Sa] : Anh về chưa ?


[Ôn Ngôn] : Chưa, đang trực ở bệnh viện.


[Chu Cát Sa] : Ặc... Anh từ nhà hàng đến luôn bệnh viện để làm việc sao ?


[Ôn Ngôn] : Ừ


[Chu Cát Sa] : Làm bác sĩ khổ vậy...


[Ôn Ngôn] : Như vậy thì mới kiếm tiền nuôi em được.


Chu Cát Sa nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia, khoé môi cong lên thích thú.


[Chu Cát Sa] : Hứ, ai cần anh nuôi ?


[Chu Cát Sa] : Sau này em ra trường kiếm được việc làm, liền khao anh một bữa ở nhà hàng năm sao !


[Ôn Ngôn] : Bé ngoan, vậy thì cố gắng học tập chăm chỉ vào, anh đợi...


[Chu Cát Sa] : Nói đến hôm nay, em phát hiện ra anh một chút cũng không lo lắng trước mặt bố mẹ em nha !


[Ôn Ngôn] : Ai bảo anh không lo lắng ?


Chu Cát Sa nheo mắt nghi ngờ, chẳng phải bộ dạng anh trông rất là thoải mái sao ?!


[Ôn Ngôn] : Lúc đó anh chỉ sợ bố mẹ em thấy anh già quá, bảo anh không xứng với em...


[Chu Cát Sa] : Ặc, em làm gì tốt đến vậy.


[Ôn Ngôn] : Đối với anh, em chính là tốt nhất.


Phải, tốt đến mức từng nụ cười, từng cử chỉ, từng lời nói của em đều được khắc ghi vào nơi sâu nhất trong trái tim anh, lúc nhớ em liền mở ra ngắm lại mà không thấy chán.


Đáy mắt Ôn Ngôn hiện lên tia dịu dàng nồng đậm, ánh mắt lướt qua câu "chúc ngủ ngon" của người con gái anh yêu.


Anh tắt điện thoại, cất cẩn thận vào trong túi, sau đó đứng lên bước qua một dãy hành lang.


Hai bác sĩ mổ phụ đang đứng đợi trước cửa phòng cuối cùng, nhìn thấy anh thì cúi đầu chào lịch sự.


"Giám đốc."


Ôn Ngôn rửa tay sạch sẽ, đeo găng tay phẫu thuật, mắt kính lạnh lẽo hướng về hai người kia :"Ở bên ngoài, có thể gọi tôi là giám đốc. Nhưng trong căn phòng kia, tôi là bác sĩ."


Hai người biết mình lỡ lời, vội vàng sửa sai.


"Vâng, thưa bác sĩ Ôn."


Ôn Ngôn lấy chân mở cửa phòng mổ, nói vọng lại cho hai người đằng sau nghe.


"Cuộc phẫu thuật bắt đầu, chuẩn bị đầy đủ dụng cụ và máy móc."


Hai vị bác sĩ nhanh nhẹn theo sau, đèn phòng mổ sáng lên.


Một cuộc phẫu thuật, vậy mà kéo dài tận bốn tiếng. Thế này là còn ít, bình thường những ca anh nhận thường rất khủng khiếp, năm, sáu tiếng đứng mổ liên tục là chuyện bình thường.


Ôn Ngôn đeo khẩu trang che kín nửa khuôn mặt, bước ra khỏi phòng.


Một người đàn ông đầu tóc bù xù đang ngồi hàng ghế chờ, nhìn thấy anh liền đứng bật dậy.


"Bác sĩ, bố tôi như thế nào ?" Người đàn ông cuống cuồng hỏi.


Ôn Ngôn ngắn gọn đáp :"Cuộc phẫu thuật thành công, lâu nhất là một tuần nữa ông cụ sẽ tỉnh."


Người đàn ông còn định hỏi gì đó thì Ôn Ngôn đã nhanh chóng ra dấu tay cho một trong hai vị bác sĩ vừa nãy.


Anh chàng trẻ tuổi hơn tiến đến, giải đáp thắc mắc cho người nhà bệnh nhân, Ôn Ngôn quay đầu bước đi về văn phòng của mình.


Rửa tay, thay quần áo, làm xong xuôi mọi việc tinh thần anh mới thả lỏng được đôi chút.


Ôn Ngôn ngồi trên ghế sô pha dùng để tiếp khách, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay mình.


Vậy là đã sắp năm giờ, có lẽ cô vẫn còn đang ngủ...


Ôn Ngôn thở dài, không muốn đánh thức cô sớm như vậy.


Anh lôi tập ảnh chụp cô do vị thám tử cung cấp trong suốt tuần qua, ngắm nghía cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ bỏ quên một biểu cảm dù nhỏ nhất.


Càng xem nỗi nhớ cô càng da diết, chỉ muốn ngay lập tức tới bên cô mà ôm chầm lấy, mãi mãi không rời.

Bình luận

Truyện đang đọc