GIÁO Y, CHÁU LẠI TỚI!

Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô, chính là chạy.


Nhưng cô không thể bỏ mặc A Lục ở đây, cậu bé nhỏ yếu như vậy, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.


Hơn nữa, cô bất chợt nhớ đến lời ông già ăn mày gặp hôm qua.


"Lúc đó bọn ông sợ quá, chỉ biết chạy, lại không nghĩ rằng càng chạy bọn nó lại càng hứng lên."


Chu Cát Sa thầm cười đau khổ, không ngờ sẽ có một ngày những lời nói vu vơ của một ông lão qua đường lại thực sự áp dụng vào trong cuộc sống cô.


Chu Cát Sa thở một hơi dài giúp tâm trạng bình tĩnh hơn, cố gắng bao quát khung cảnh xung quanh.


Con rắn đang cách xa cô mười lăm mét, với tốc độ bò như hiện tại, chưa đầy nửa phút nữa nó sẽ đến bên cô.


Trong cặp chỉ duy nhất có chiếc đèn pin và chiếc bật lửa là có vẻ dùng để phòng thủ được.


Chu Cát Sa từ tốn luồn tay ra đằng sau, sau năm giây liền lôi ra chiếc đèn pin nho nhỏ cùng bật lửa hình vuông.


Cô cầm vào sợi dây buộc đuôi đèn pin, bàn tay căng thẳng không ngừng toát ra mồ hôi.


"Xì !" Con rắn đột nhiên nhảy bổ vào người cô với một tốc độ đáng kinh ngạc.


Chu Cát Sa nhanh chóng nhảy lên bám vào thân cây gần nhất, co người lại đu lên một cành cây có vẻ vững chắc.


Loài bò sát không cam lòng bị hố, từ từ quấn quanh thân cây, bò lên tới chỗ cô. Chiếc vảy xanh tím cọ xát với vỏ cây tạo thành chuỗi âm thanh đáng sợ, khiến cơ thể cô run lên bần bật.


Chu Cát Sa cắn môi vì sợ hãi, khuôn mặt trắng bệch. Ánh mắt cô không lúc nào là chiếu thẳng về hướng đi của con rắn, theo thời gian mà càng trở nên hốt hoảng.


Một...


Hai...


Ba...


"A !" Chu Cát Sa bỗng chốc vươn tay, quăng đèn pin vào đầu nó. Lực tay rất mạnh, đèn pin lại cứng, con thú dữ bị tấn công đột ngột liền rơi xuống, cả thân hình nặng trịch đáp xuống mặt đất.


Chu Cát Sa không kịp nghĩ ngợi nhảy xuống theo. Cô vội vàng cầm lên một nắm cành cây khô khốc dưới đất, đốt lửa rồi ném vào cơ thể con rắn.


Loài bò sát dãy dụa một hồi lâu, không ngừng phát ra những tiếng kêu đau đớn.


Đầu óc choáng váng, cơ thể bị thương, con rắn dùng hết sức lực còn lại của mình trườn qua bụi cỏ phía sau, sau đó biến mất.


Chu Cát Sa mắt to tròn nhìn vào nơi nó biến mất, chỉ sợ thấy bóng dáng của con vật quay trở lại.


Nhưng rất may, sau năm phút đứng ngốc nghếch giữa trời, Chu Cát Sa mới an tâm rằng tính mạng mình đã an toàn cho đến lúc này.


"Hức hức hức..." Tiếng nức nở đáng thương vang lên phía trên đỉnh đầu.


Chu Cát Sa híp mắt ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải thân hình co ro bám trên thân cây.


"A Lục ?"


Cậu bé gầy gò nghe thấy vậy liền ngừng khóc ngẩng đầu lên, cất giọng run run :"Chị biết tên em ?"


Chu Cát Sa mỉm cười, trấn an :"Chị được mẹ em nhờ đi tìm em, may mà tìm được rồi. Mẹ em rất lo lắng cho em đó."


"Mẹ ? Mẹ ! Mẹ ơi..." Cậu bé bỗng dưng oà khóc lớn hơn.


Chu Cát Sa xoa trán, luống cuống không biết phải làm thế nào. Cuối cùng cô đành bất đắc dĩ dạng hai tay ra, nhẹ nhàng nói :"A Lục ngoan, em là một chàng trai lớn rồi, không khóc nhè nhé. Nào, xuống đây đi, chị đỡ em rồi chị em mình cùng về nhà với mẹ."


Cậu bé không nín khóc luôn nhưng vẫn ngoan ngoãn tìm cách leo xuống. Cậu ôm lấy thân cây, từ từ trượt xuống, rơi vào vòng tay ấm áp của Cát Sa.


"Phù." Cô không nhịn được thở phào nhẹ nhõm khi ôm lấy cậu bé.


Chu Cát Sa cẩn thận đặt cơ thể gầy gộc của A Lục xuống, xoa đỉnh đầu, tự giới thiệu :"Chị là Chu Cát Sa, làm trong tổ phóng viên."


"Em... Em là A Lục." Cậu bé rụt rè nói.


Chu Cát Sa quan sát bờ môi khô khốc của đứa nhỏ, lấy từ trong túi bình nước rồi rót ra một chén, đưa cho A Lục :"Uống đi, ở lâu trong rừng chắc là mệt rồi đúng không ?"


Cậu bé hai tay nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ, thoáng chốc đã cạn chén. Lúc này A Lục trong có vẻ thoải mái hơn, cậu bé lễ phép đáp :"Cảm ơn chị đã cứu em, nếu không có chị, chắc chắn em sẽ bị con rắn ăn thịt mất !"


Chu Cát Sa nhớ đến cảnh tưởng lúc nãy cũng thầm đổ mồ hôi sợ hãi.


Nguy hiểm quá, chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi thì cả hai bọn cô đã thiệt mạng rồi.


Tốt nhất là nên quay về thôn một cách nhanh nhất, rừng rậm hiểm trở, bọn cô thoát chết lần này không có nghĩa là lần sau cũng sẽ may mắn như thế.


"Đi, chúng ta về nhà thôi !" Chu Cát Sa dắt tay cậu bé, quay đầu bước đi.


Vừa mới bước được bước đầu tiên, đột nhiên cánh tay cô bị kéo lại. Chu Cát Sa khó hiểu ngoái đầu lại.


"Sao vậy, A Lục ?"


A Lục cắn răng, lắp bắp mãi mới chịu nhả ra vào từ :"Nhưng mà... vị ứng viên đó..."


Chu Cát Sa cười an ủi :"Không sao, không sao, sẽ không ai biết chuyện của em đâu. Hãy giữ nó làm bí mật nhé."


A Lục trầm ngâm một lúc, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô :"Cho dù vậy em cũng có lỗi trong chuyện đó. Em cảm thấy không thoải mái."


Chu Cát Sa trố mắt quan sát vẻ mặt chân thành trên khuôn mặt cậu bé.


Trẻ con chính là trong sáng tinh khiết như vậy, tâm hồn còn chưa bị vấy bẩn, chưa bị những điều xấu xa của xã hội, của cuộc đời làm thương tổn.


Trong đời cô đã gặp nhiều người vì lợi ích của mình mà đẩy người khác vào nguy hiểm, mắt nhắm mắt mở cho những điều bất công bằng.


Nhưng cô sẽ không để điều đó ảnh hưởng đến một cậu bé trẻ tuổi.


Chu Cát Sa ngồi xổm xuống để đối mặt với A Lục, ấm áp nói :"A Lục quả nhiên là một đứa trẻ ngoan. Trên đường đi, em nói cho chị tất cả những điều liên quan đến vị ứng cử viên đó, sau đó khi nào về thôn chị sẽ thông báo lại với thôn trưởng, như vậy có được không ?"


"Vâng." Đôi mắt cậu bé sáng lên.


Chu Cát Sa cười, một lần nữa cầm tay cậu bé, đi theo hướng lúc nãy chạy vào.


Hiện tại cũng đã hơn sáu giờ. Nếu trong thành phố thì bầu trời vẫn còn hửng sáng, nhưng đến khu vực núi non thì sáu giờ đã hơi xẩm tối rồi.


Chu Cát Sa muốn lần theo dấu vết mình đã đánh dấu lúc trước trên thân cây. Tuy nhiên khung cảnh quá tối, đèn pin lại bị vỡ trong cuộc vật lộn với con rắn, cô đành mươn theo ánh đèn yếu ớt của của chiếc điện thoại tìm kĩ từng chiếc vỏ cây.


"A... Sao lại không thấy !" Chu Cát Sa cảm thấy lòng mình tràn ngập cảm xúc bất an.


"Chị Cát Sa, hai cái cây kia đều không có nốt." A Lục bắt đầu biểu hiện ra tâm trạng lo lắng.


Hai bọn cô đã tìm suốt nửa giờ nhưng đều không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu gì. Trời hiện tại đã hoàn toàn tối như đêm, không khí trong rừng trở nên đáng sợ như một bộ phim kinh dị.


"Soạt soạt..." Như để khiến không khí trầm trọng hơn, từ đằng xa bỗng dưng vọng lại tiếng cỏ bị dẫm nát cùng những chiếc lá sột soạt dưới mặt đất.


Chu Cát Sa nhanh chóng lôi A Lục ra sau lưng mình, cả thân hình căng cứng như tượng.


Âm thanh càng lúc càng tiến gần, hướng đi chính xác là hướng về phía bọn cô.


Chu Cát Sa nín thở, nhặt từ dưới đất cành cây to khỏe nhất, giơ lên phía trước, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.


Lẽ nào là con rắn lúc trước, quay lại đây để trả thù...


Có khi lại là một con thú dữ khác nguy hiểm hơn. Ai mà biết được trong khu rừng này cất giấu những con vật gì, hổ gấu sói cáo tất cả đều có thể xảy ra...


Có khi...


"Cát Sa... ?"


Cô chắc đang nằm mơ, nằm mơ mới nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh vang lên trong một tình huống nguy hiểm như thế này.


Ôn Ngôn lấy tay đẩy cành cây chắn đầu mình xuống dưới đất, dẫm qua bụi cỏ cao đến nửa người anh.


Men theo ánh sáng mờ ảo của trăng, anh nhìn thấy hai bóng người nhỏ nhắn. Cô gái đằng trước đang gắt gao bảo vệ cậu bé đằng sau, hai tay cầm một cành cây gồ gề, vẻ mặt căng thẳng.


Khi nhìn thấy anh, cô gái bỗng nhiên ngớ người, ánh mắt hoảng hốt tựa như không tin đây là thật.


"Cát Sa..." Ôn Ngôn cưng chiều gọi lại một lần nữa.


A Lục trơ mắt nhìn vị tỷ tỷ anh dũng mạnh mẽ đột nhiên hướng về phía người đàn ông lạ mặt mà chạy vào trong lòng.


Chu Cát Sa ôm lấy thân hình săn chắc của anh, áp sát mặt vào lồng ngực, liên tục dụi qua dụi lại.


Ôn Ngôn hôn lên mái tóc cô, hôn đủ rồi liền cúi xuống hôn lên má cô.


"Em khóc ?" Ôn Ngôn dường như phát hiện ra một điều thú vị.


"Không có !" Chu Cát Sa mắt đỏ hây hây phủ nhận.


Ôn Ngôn hôn lên trán cô, lấy đầu lưỡi liếm hạt châu đọng lại bên khoé mắt, cưng chiều nói :"Ừ, là anh nhìn nhầm. Cát Sa của anh sẽ không bao giờ khóc, đúng không ?"


Chu Cát Sa nhoài người lên cắn lên môi anh, lấy lại chút khí phách nói :"Coi như anh biết điều."


A Lục bị đập vào mặt một nồi cẩu lương, bối rối không biết nên nhìn tiếp hay tránh ra. Cậu bé đỏ mặt đành nhìn chằm chằm xuống dưới đất, rất sợ sẽ phá hỏng bầu không khí ngọt ngào này.


"Thôi được rồi, bọn em đang bị lạc đây này. Khi nào về nhà chúng ta sẽ nói chuyện sau." Chu Cát Sa rất có tính tự giác lùi ra phía sau.


Hai cánh tay trống vắng làm Ôn Ngôn không quen. Anh xị mặt xuống, tuy nhiên vẫn cố gắng nắm tay cô cho bằng được, quay đầu dặn cậu bé đằng sau đi theo.


A Lục gật đầu, ngoan ngoãn theo sát bóng dáng hai người, không đi quá xa nhưng cũng không cách quá gần.


Mấy lần Chu Cát Sa quay đầu lại muốn dắt cậu bé đều bị Ôn Ngôn cưỡng chế từ chối làm cho tâm tình cô hơi khó chịu.


Chu Cát Sa khoanh tay trước ngực, rầm rì :"Anh làm như thế nào để quay về thôn ? Trời tối không thể nhìn thấy cái gì được đâu."


Ôn Ngôn cong môi, cúi đầu phả hơi cạnh tai cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm đầy nam tính trực tiếp chui thẳng vào trái tim cô.


"Không nhìn thấy, nhưng vẫn nghe được."


"Anh..." Chu Cát Sa che lỗ tai đỏ bừng, thẹn quá liền đấm vào ngực anh.


Lực cô dùng không mạnh lắm, nhưng nhìn thấy mày anh nheo lại đau đớn, cô liền lo lắng :"Đau lắm sao ? Em xin lỗi..."


Ôn Ngôn ngay lập tức lắc đầu. Anh bao bọc lấy tay cô, an ủi :"Không phải tại em. Dạo này công việc nhiều quá, cơ thể không được khỏe cho lắm."


Chu Cát Sa mím môi, ân hận vì sự bột chột của mình. Cô thành thật hỏi lại :"Nghe tức là sao ? Ý anh là gì ?"


Ôn Ngôn chạm môi lên mũi cô, vừa hôn vừa giải thích :"Mùa hè tại đây có gió Đông Nam thổi vào, khu vực này trực tiếp đón gió, thường xuyên có những cơn gió lùa."


Chu Cát Sa lúc này mới sáng tỏ. Thảo nào lên đây cho dù có nắng cũng không khiến nhiệt độ quá oi bức.


"Nhưng vậy thì sao ?" Chu Cát Sa ngơ ngác vẫn chưa hiểu lắm.


Ôn Ngôn quan sát biểu cảm ngây thơ đáng yêu của cô, trong lòng run lên vì hưng phấn cùng hạnh phúc. Phải vô cùng khắc chế anh mới nhịn không đè cô ra hôn ngay bây giờ.


Ôn Ngôn dẫn cô đi một vòng, khe khẽ nói :"Lắng nghe đi..."


A Lục nghiêm túc căng tai ra nghe. Ba người họ đi chính xác là một vòng bán kính năm mét, đột nhiên cậu bé dừng lại, phấn khích gọi :"Chị Cát Sa, hình như em nghe thấy..."


"Tiếng chuông !" Chu Cát Sa là người kinh ngạc hơn cả.


Lẽ nào...


Ôn Ngôn một ánh mắt liền hiểu suy nghĩ ngổn ngang của cô, gật đầu thừa nhận :"Đúng vậy, đây là những chiếc chuông anh tìm thấy trong túi đồ để ở ngoài xe của em. Trong khi vào rừng tìm em, anh liền treo vài cái xuyên suốt quãng đường đi. Như vậy nếu trời tối quá còn biết đường về thôn."


Chu Cát Sa giương ánh mắt ngưỡng mộ trước trí thông minh của anh.


Những chiếc chuông này cô đã mua khi chuẩn bị đồ dùng lên núi. Vốn khi nghe tin dân làng ở đây không có chuông cửa, mỗi khi gọi nhau đều phải gào to tiếng mới nghe thấy nên cô đã mua hơn chục cái. Không ngờ nó lại được sử dụng vào hoàn cảnh này.


Ba bọn họ tìm nơi phát ra tiếng chuông, gió lùa càng mạnh tiếng chuông càng rõ, hành trình trở về thôn trở nên thơ mộng vô cùng.


Có ánh trăng dịu nhẹ, có tiếng chuông thánh thót, có người đàn ông mình yêu bên cạnh, Chu Cát Sa dù có hơi mệt mỏi nhưng vẫn gượng lết chân đi về phía trước.


So với cô, sắc mặt của Ôn Ngôn càng có vẻ xanh xao hơn. Nhưng vì trời tối nên không ai để ý, anh cũng không muốn làm cô lo lắng nên không hé răng nửa lời.


Bốn mươi phút sau, căn nhà đầu tiên của thôn xuất hiện trong tầm mắt họ.


Chu Cát Sa chưa kịp vui sướng hét lên thì bên vai bỗng nhiên nặng trịch, cơ thể Ôn Ngôn tựa như con rối mất kiểm soát từ từ rơi xuống, may mà cô nhanh chóng đỡ nếu không người anh đã có vài thương tích.


Chu Cát Sa mất bình tĩnh quan sát hai mắt nhắm nghiền của anh, trái tim tựa hồ bị bót nghẹt. Cô gào lên, cố gắng gọi to hết sức :"Làm ơn gọi bác sĩ ! Có người bị ngất !"

Bình luận

Truyện đang đọc