GIÁO Y, CHÁU LẠI TỚI!

Thấm thoát bốn năm trôi qua, đã biết bao chuyện xảy ra.


Ví dụ như cô chuyển phòng kí túc xá, ở cùng một muội muội đáng yêu vui tính.


Ví dụ như quan hệ giữa nhà cô và nhà anh càng ngày càng thân, cứ đến cuối tuần Ôn tiên sinh lại rủ bố mẹ cô đi đâu đi đó gần đây.


Ví dụ như bệnh viện ba năm trước đang trong giai đoạn khai thác nay đã trở thành một trong hai bệnh viện đông bệnh nhân nhất thành phố. Cái đầu tiên là cái nào hả ? Đương nhiên là bệnh viện trung ương thành phố do Ôn tiên sinh điều hành rồi.


Lại ví dụ như Ôn Ngôn từ chức giám đốc bệnh viện mới quyết định chỉ làm một bác sĩ giản dị, vấn đề là trong tay anh vẫn nắm giữ một số cổ phần của bệnh viện, số tiền hàng năm kiếm được đếm cũng không hết.


Nhưng quan trọng nhất, có lẽ là việc Chu Cát Sa sắp bước vào kì thực tập khắc nghiệt mà mọi sinh viên đều lo sợ cùng chờ mong.


Đích đến ưu tú nhất, chính là đài truyền hình quốc gia, nơi chuyên tuyển chọn những nhân tài của các trường báo chí khắp nước.


Chu Cát Sa dù sao cũng có chút tự tin. Trên bảng xếp hạng sinh viên ngành phóng viên, cô chưa bao giờ lọt khỏi top 5, cuối năm còn được lên phát biểu trước toàn trường.


Hồ sơ cũng đã gửi, bây giờ chỉ cần chờ lịch hẹn phỏng vấn.


Chu Cát Sa bước ra từ cổng đài truyền hình, mồ hôi chảy ròng ròng ướt sũng hai bên mái tóc.


Cô lấy điện thoại ra, gọi điện cho một người.


"Alo ?"


"Cát Sa, Cát Sa, xong rồi ?" Bên kia một giọng nữ ngọt ngào vang lên.


"Ừm, đang đứng trước cổng chờ các cậu đây này." Chu Cát Sa dùng tay tuỳ tiện quệt quệt lau mồ hôi trên mặt.


"Đây, bọn tớ sắp đến rồi, chờ năm phút nhé."


Thực tế Chu Cát Sa cũng không phải chờ lâu. Hai phút sau, một chiếc ô tô màu bạc đỗ ngay trước mặt cô.


Chu Cát Sa nhanh chóng mở cửa xe phía sau, lao vào ngồi. Không khí mát mẻ trong lành lập tức bao quanh lấy người cô khiến cô không nhịn được cong môi.


Ngồi tại ghế lái phụ, một cô nàng tóc xoăn xinh đẹp đeo kính râm quay sang ngó nghiêng cô bạn mình.


"Ai nha, mệt mỏi như vậy sao ?"


Chu Cát Sa thoải mái duỗi chân, khép hờ con mắt, đáp :"Không mệt, nhưng nóng."


Nói xong, cô tò mò hỏi :"Ngồi trong xe còn đeo kính râm làm gì ?"


Mỹ nữ lúc này mới bỏ kính ra, để lộ đôi mắt đào hoa đầy câu dẫn, bĩu môi :"Cậu chẳng biết gì cả, đây là phong cách thời trang dạo gần đây..." Dường như để khẳng định ý kiến của mình, cô gái bỗng chốc nghiêng người hỏi chàng trai đang lái xe. "Đúng không anh yêu ?"


Chàng trai, hay bây giờ có thể gọi là người đàn ông, giương ánh mắt sủng nịch nhìn cô gái. Nhiều năm trôi qua đã bào mòn đi hương vị thanh xuân trong chiếc áo sơ mi dính đầy mồ hôi, khiến anh càng trở nên nam tính cùng trầm ổn.


"Ừ, rất đẹp, rất có khí phách." Người đàn ông ôn nhu đáp.


Người con gái được khen liên tục gật đầu, quay xuống dưới tinh nghịch nháy mắt với cô bạn.


Chu Cát Sa đỡ trán, ra vẻ cam chịu nói :"Mai Mai, chúc mừng cậu đã lấy được anh chồng cuồng vợ."


Quỳnh Mai không lấy điều đó làm thẹn, thậm chí còn rất bá đạo xoa đầu chồng mình.


Mục Văn nghiêng đầu sang giúp vợ mình với tới dễ dàng hơn, ánh mắt vẫn chăm chú lái xe.


Chu Cát Sa nhìn cảnh tượng như vậy, không nhịn được than thở :"Ai... vợ chồng mới cưới có khác."


Hai thanh niên trước mặt cô đây, một người vừa học vừa mở một cửa hàng bán quần áo nho nhỏ, giờ cũng đã có chút tiếng tăm, một người được nhận vào một bộ phận chế tác game. Hai người bạn cô không chờ đến tốt nghiệp đã vội vàng cưới nhau, diễn cảnh ân ái mù mắt người khác.


Ngày diễn ra đám cưới đó, cho dù cả cô dâu chú rể đều là người quen thân thiết, nhưng Chu Cát Sa vẫn có tâm trạng "mẹ hiền nhìn con gái mình gả vào nhà người ta". Tối hôm đó cô cùng Quỳnh Mai bỏ bê Mục Văn trong phòng tân hôn một mình, hai cô gái dắt tay nhau đến quán rượu nháo một trận.


Chu Cát Sa cùng Quỳnh Mai say khướt đến mức không thể đứng dậy đi về, khiến chủ quán rất khó xử. Cuối cùng Cát Sa dùng tia lí trí của mình mở chiếc điện thoại, mắt nhắm mắt mở gọi vào số được đặt lên đầu.


Ôn Ngôn rất nhanh đã đến cửa hàng. Anh vội vàng xin lỗi chủ quán cùng thanh toán hoá đơn, sau đó lấy điện thoại cô gọi cho vị chú rể đáng thương.


Mười phút sau, Mục Văn thở hồng hộc chạy đến, ngay lập tức cõng vị tân nương xinh đẹp của mình lên lưng, không quên cúi đầu cảm ơn Ôn Ngôn.


Tối hôm đó, Chu Cát Sa bị Ôn Ngôn trừng phạt suốt cả đêm. Anh đem cô đến khu chung cư của anh, đẩy cô lên giường hôn nhiệt tình đến mức khiến cô phải nức nở xin tha. Nhưng đương nhiên bác sĩ Ôn đã làm cái gì thì phải làm đến hết, trừ bước cuối cùng, còn lại hai người đều đã làm tất.


Sáng dậy, Chu Cát Sa khó khăn tỉnh dậy, xoa đầu đang đau như búa bổ. Cô nhìn hàng loạt những dấu hôn tím tái hồng đỏ xuất hiện khắp người mình, tâm câm lặng như nước.


Sau lần đó, cô mới biết lúc trước Ôn Ngôn đối xử với cô có bao nhiêu là ôn nhu.


Bởi vì Ôn Ngôn khi mà thực sự tức giận, sẽ rất đáng sợ !


———


Ba người lái xe tới một nhà hàng chuyên về món lẩu, vừa ăn vừa tám chuyện trên trời dưới bể, ăn uống no căng cả bụng.


Ăn xong, Mục Văn cùng Quỳnh Mai ngỏ lời đưa cô về kí túc xá, nhưng Chu Cát Sa từ chối.


Nhà hàng khá gần bệnh viện anh, hơn nữa cô muốn đi bộ tiêu cơm nên Chu Cát Sa chỉ vẫy tay chào tạm biệt cặp vợ chồng rồi xoay người rời đi.


Chu Cát Sa rất nhanh đã đến cổng bệnh viện. Bởi vì cô thường xuyên tới đây nên một số nhân viên đã nhận ra cô. Khi cô bước vào thang máy, nữ y tá bên cạnh nhiệt tình chào hỏi :"Em chào chị dâu."


Chu Cát Sa cũng đã quá quen với cách xưng hô kì lạ này, Ôn Ngôn có vẻ thích, nên cô không để ý.


Cô lễ phép chào lại :"Xin chào."


Nữ y tá liếc qua túi bóng đựng hộp cơm còn nóng hổi mà cô gái trước mặt đang cầm trên tay, khen :"Chị dâu tới mang cơm cho bác sĩ Ôn sao ?"


Chu Cát Sa cười gật đầu.


"Bác sĩ Ôn thật có phúc, khi nào có tin vui nhớ báo cho chúng tôi nhé." Nữ y tá nháy mắt.


Chu Cát Sa bỗng dưng hết muốn cười.


Xung quanh cô, mọi người có vẻ đã bắt đầu quan tâm tới chuyện kết hôn.


Ví dụ như Quỳnh Mai cùng Mục Văn, có lẽ cuối năm sẽ có tin vui của tiểu bảo bảo.


Ví dụ như Ôn tiên sinh, tuy không trực tiếp giục, nhưng thái độ cùng lời nói đều mong hai bọn cô nhanh nhanh chóng chóng về một nhà.


Hơn nữa Ôn Ngôn cũng đã sắp bước sang tuổi 32, bạn bè của anh chắc đã có con hết rồi.


Nhưng... Chu Cát Sa vẫn sợ.


Cô hiện tại mới có 21 tuổi, còn chưa kiếm được việc làm. Tương lai nhiều chông gai như vậy, cô thực sự cần kết hôn vội vàng sao ?


Trong lúc đang mải suy nghĩ, nữ y tá đã chào tạm biệt rồi ra khỏi thang máy. Chu Cát Sa đợi thang máy lên tầng năm rồi mới bước ra.


Ôn Ngôn đang chăm chú viết một bản luận văn về các dịch bệnh thường xuyên xuất hiện những năm gần đây, đột nhiên anh nghe thấy tiếng gõ cửa.


Có lẽ tình yêu chính là vậy, mới chỉ nghe được tiếng gõ cửa đã mà đoán ra đối phương.


Ánh mắt lạnh nhạt của anh bỗng chốc nhu hoà ấm áp đi không ít, hơi thở mùa xuân thoang thoảng, khuôn mặt tuấn lãng như một vị đế vương.


Chu Cát Sa mở cửa ra, ngó vào chính là được chào đón bằng cảnh tưởng mĩ lệ như vậy.


Cô tươi cười đi vào, cẩn thận đóng lại cánh cửa đằng sau mình, sau đó tiến về phía anh.


Ôn Ngôn lùi ghế về phía sau, sẵn sàng với việc ôm cô vào lòng, nhưng Chu Cát Sa xấu xa cố tình làm ngơ, đứng bên bàn làm việc của anh hỏi :"Anh vẫn chưa ăn trưa à ?"


Ôn Ngôn thành thật lắc đầu.


Mày Chu Cát Sa khẽ nhíu lại, nhưng rồi cũng buông. Cô đặt hộp cơm được đóng gói kĩ lưỡng trước mặt anh, nói :"Cơm em mua trên đường tới đây, anh ăn đi, đừng coi thường sức khỏe của mình như vậy."


Ôn Ngôn quan sát dáng vẻ như cô vợ nhỏ kia, tâm không ngừng rung động. Anh vươn tay lên bắt lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi lên đùi mình, đặt lên chiếc miệng nhỏ nhắn của cô một nụ hôn say đắm.


Chu Cát Sa nhắm mắt hùa theo, không khí trong phòng dần trở nên ám muội. Bên tai cô là tiếng môi lưỡi dây dưa quấn quýt cùng tiếng hít thở nặng nề của anh, đặc biệt càng trở nên rõ ràng trong căn phòng vắng.


"Được rồi, được rồi..." Chu Cát Sa đẩy vai anh, bắt anh ngừng lại. Tầm mắt cô xấu hổ trốn tránh anh, nhất là khi dưới mông cô cảm nhận được một vật thể cứng rắn không an phận.


Ôn Ngôn thở dài, hai cánh tay bao trọn lấy cô, khẽ thủ thỉ :"Cho anh ôm một chút."


Chu Cát Sa đương nhiên không chịu được sự cám dỗ của mỹ nam. Cô ngây ngốc ngồi trong lòng suốt mười lăm phút, cuối cùng mới nhớ tới việc quan trọng.


"Anh mau ăn trưa đi !"


Ôn Ngôn dịu dàng nhìn cô cố gắng thay đổi chủ đề, cho dù như thế nào cũng thấy đáng yêu.


Cánh tay dài thẳng cầm chiếc túi lên, mở hộp cơm ra. Mùi hương thơm ngào ngạt tràn ngập khắp phòng. Có lẽ do hộp cơm tốt nên đồ ăn vẫn còn giữ được nhiệt, trông đặc biệt ngon lành.


"Ăn cùng anh không ?" Ôn Ngôn quan tâm hỏi.


Chu Cát Sa lập tức xua tay :"Thôi khỏi, em ăn no rồi."


Như để chứng minh việc đó, cô vỗ vỗ vào chiếc bụng mình, nhe răng cười.


Ôn Ngôn cong môi, hôn chụt lên má cô, sau đó lấy đũa bắt đầu ăn. Động tác anh sạch sẽ lại ưu nhã, thong thả lại mang theo vẻ phóng khoáng, khiến người ngoài cảm tưởng nhìn anh ăn cũng là thưởng thức nghệ thuật.


Trong lúc ăn, anh làm như vô tình hỏi :"Sau khi nộp hồ sơ là em sẽ đi phỏng vấn ?"


Chu Cát Sa gật đầu.


"Vậy nếu phỏng vấn tốt, em sẽ được thực tập trong nửa năm ?" Anh hỏi tiếp.


Chu Cát Sa theo bản năng nói "Đúng vậy."


"Thực tập được, em sẽ có một việc làm ổn định nhỉ ? Chu Cát Sa, anh nghĩ..." Ôn Ngôn nghiêm túc nói.


Nhưng anh chưa kịp nói xong câu, đầu óc cô đã cảm nhận được điều không ổn.


Chu Cát Sa luống cuống lấy tay che miệng anh, lắp bắp :"Ôn Ngôn... em... em chưa sẵn sàng !"


Mặt Ôn Ngôn thoáng chốc đen đi. Anh nâng cằm cô lên, bắt cô phải nhìn thẳng vào mặt anh, gằn từng tiếng rõ ràng như muốn khắc sâu vào đầu cô.


"Chu Cát Sa, đừng trốn tránh anh. Anh muốn cưới em, muốn cùng em sống chung dưới một mái nhà, muốn cùng em chăm sóc con của bọn mình. Vì sao em lại phải sợ hãi đến như vậy ?!"

Bình luận

Truyện đang đọc