GIÓ VÀ TRĂNG


Cảm thấy ngắm cậu bạn cùng bàn này còn đỡ buồn ngủ hơn học tiết ngữ văn, lại còn được bổ mắt, cô không kìm được, nhìn thêm chút nữa.
"Đủ chưa?"
Đang nhắm mắt ngủ mà vẫn biết cô đang nhìn sao?
Một giây sau, ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía cô khiến cô bất ngờ, khựng lại vài giây.
"Nhìn...!nhìn một chút có làm sao đâu..." Cô hơi chột dạ, chớp chớp mắt né tránh ánh nhìn của cậu.
Cậu bất lực, hàng mày rậm nhíu lại: "Mòn hết mặt ông đây."
"..."
Hôm qua đã biết hết tên các bạn trong lớp nhưng cô vẫn chưa biết tên cậu, trường ở đây thầy cô giáo lại ít khi gọi tên học sinh, dường như còn không nhớ đến nữa là, cho nên sẵn tiện coi như là đang nói chuyện, cô lấy bút chọc chọc vào cánh tay cậu.
"Cậu...!tên gì?"
Vì chưa thân thiết, cũng chưa biết tên, lại cũng vì thái độ tên này quá đáng ghét, cô muốn giữ khoảng cách một chút, không thèm xưng hô thân thiện kiểu mày - tao với cậu được.
"..."
Cậu lười biếng giương mắt nhìn cô, Lệ Thanh vẫn chăm chú chờ đợi câu trả lời từ cậu.
Dưới ánh nhìn đầy áp lực, cậu thở dài một hơi rồi đáp: "Tại sao ông đây phải trả lời? Ngồi chung bàn thì chưa chắc đã thân đâu, đừng có ảo tưởng."
"..."
Câu nào câu nấy nói ra đều như đấm vào lỗ tai người khác khiến Lệ Thanh tức xanh mặt.

Không nói thì thôi, chắc mình cần, đồ mặt lạnh kì cục, khó ưa.
Lệ Thanh kéo ghế xích ra đầu bàn, hắn cũng không bận tâm, tiếp tục nằm gục xuống: "Gọi anh Chính."
Âm lượng không quá lớn, đủ để cô có thể nghe rõ từng chữ một.
Nhưng mà, tại sao phải gọi là anh?
Mình mới không thèm gọi cậu là anh, hứ.
Dù cho vẻ mặt cô có ngơ ra cậu ta cũng chẳng thèm nhìn lấy, cũng không có ý định giải thích gì thêm.
Nắng như vậy mà tên này còn nằm ngủ ngon lành được hay thật!
Hên là từ đầu hắn không đổi chỗ với cô, cô thầm nghĩ rồi tự mình cười chê hắn ngốc.
Cùng lúc đó, chuông ra chơi reo lên, cô giáo ngừng giảng bài, sau khi uống một ngụm nước đầy thì xách túi xách chào tạm biệt các học sinh rồi đi mất hút.
Lệ Thanh rất thích cách thầy cô giảng dạy ở đây, luôn chú tâm vào bài giảng, thường sẽ không giảng lại lần hai cho nên tất cả đều sẽ chăm chú lắng nghe hơn và đặc biệt cứ hết giờ là giáo viên sẽ ngừng việc giảng dạy dù cho có chưa xong hay gì đi nữa.
Còn trường hợp chưa giảng bài xong rất ít khi xảy ra bởi thầy cô cũng sẽ ít khi mời phát biểu giữa buổi để không làm mất thời giờ giảng dạy nội dung chính trên lớp và không ảnh hưởng đến các bạn học sinh khác, nên bài học đa số đều hoàn thành trước khi hết tiết một khoảng thời gian.
Đó chính là thời điểm để các học sinh và thầy cô giao lưu, kết nối với nhau bằng những câu chuyện cười, hay để giải lao, xả stress và có thể hỏi lại bài nếu vẫn chưa hiểu, cách học như này khá hiệu quả và thoải mái đối với Lệ Thanh, học ra học, chơi ra chơi.
Lớp học phút chốc trở nên náo loạn, các bạn trong lớp như chim sổ lồ ng, ùa ra ngoài.
Người thì chạy vụt xuống căn tin, kẻ thì phóng ngay vào tollet, vài bạn nữ thì tụ lại makeup, số khác thì tập trung nói chuyện, bàn tán về những sự kiện hay những tin hot trong tuần, còn cô ngồi đọc sách, tên kế bên nằm ngủ, cặp nam nữ bàn trước cắm cúi làm bài tập.
Khoảng 5 phút sau, chắc đã giải bài xong, Huyền Hân quay xuống nhìn cô: "Đang đọc sách gì đấy?" Vừa nói cô nàng vừa lật bìa cuốn sách lên ngắm nghía.

Là một cuốn sách chuyên ngành công nghệ thông tin.
"Mày đọc loại sách này làm gì?"
"Đọc vui thôi."
Huyền Hân "ồ" một tiếng rồi nói tiếp: "À, mày ngồi ở đây thì tiện thể học nhóm chung với tụi tao luôn ha?"
Để giúp nhau học tập, từ năm nhất, lớp đã thống nhất đề ra kế hoạch học tập theo nhóm, các thành viên trong nhóm sẽ giúp đỡ nhau, tùy vào môn học nổi trội và kém nhất, cũng như nơi ở của mỗi người mà chia nhóm sao cho hợp lí rồi xếp chỗ trong lớp.
Mọi thứ đều tiến triển rất tốt nên kế hoạch vẫn tiếp tục duy trì đến năm nay.
"Ừm, thế khi nào bắt đầu học?"
"Chắc khoảng mấy tuần nữa sẽ bắt đầu." Huyền Hân bắt lấy tay cô nói tiếp: "Lệ Thanh, mày học môn gì tốt nhất?"
Lệ Thanh suy nghĩ vài giây: "Mấy môn tự nhiên đều khá ổn, môn văn là tệ nhất."
"Vậy thì mày cứ yên tâm, chị đây giỏi ngữ văn nhất, nhóm chúng ta còn có Kiến Minh nữa, môn nào cậu ta cũng giỏi hết, kì trước nhờ hắn mà tiếng anh của tao khá hơn chút nhưng nghỉ hè xong tao lại quên hết trơn, chắc phải ráng học lại thôi." Huyền Hân hăng hái nói khúc đầu, khúc sau lại ỉu xìu, dứt lời còn thở một hơi dài trông rất đáng yêu.

Nghe hai cô gái nói chuyện rôm rả, Kiến Minh - bạn nam ngồi cạnh Huyền Hân cũng quay lại góp chuyện: "Tao với anh Chính cũng chung nhóm đấy, hợp tác vui vẻ." Cậu ta chỉ tay vào tên ngồi cạnh cô, nhếch mày một cách tự tin.
Lưu Kiến Minh là một cậu bạn năng động, dáng người cao ráo, gương mặt ưa nhìn và hát rất hay, ngày đầu gặp mặt cậu ta đã xung phong biểu diễn góp vui vào phần chào đón thành viên mới của lớp nên cô khá ấn tượng với cậu bạn này.
Tên đang nằm dài trên bàn kia bỗng dưng bị nhắc đến liền ngẩn đầu dậy ngơ ngác nhìn xung quanh vô tình chạm vào ánh mắt chăm chú hướng về phía mình của ba con người kia.

"..."
Lệ Thanh kéo tay Huyền Hân lại gần, hỏi nhỏ vào tai cô ấy: "Tại sao ai cũng gọi cậu ấy là anh thế?"
"À, cậu ta lớn hơn tụi mày hai năm, hai người họ là bạn thân từ nhỏ nên Kiến Minh quen miệng gọi thôi, với lại mày mới chuyển đến nên chưa biết, hắn ta là anh lớn trong đám quậy phá trường minh đấy, với lại nghe nói cậu ấy cũng không thích bị gọi bằng tên thật nên các bạn khác cũng theo Kiến Minh mà gọi như thế."
"Ò, ra vậy."
Cô cũng khá tò mò về tên thật của cậu bạn kia nhưng hỏi nhiều về cậu ta như vậy có hơi kì nên thôi.
Quyết định vậy đi, bắt đầu học nhóm vào đầu tháng sau.
Buổi học đầu tiên diễn ra khá suôn sẻ, tất nhiên là trừ tiết ngữ văn ra, Lệ Thanh nghe điện thoại của dì Vân xong thì tắt máy.
Căn nhà đã được sắp xếp gọn gàng, cực kì ưng mắt đối với cô nhưng hình như vẫn còn thiêu thiếu gì đó.
Lệ Thanh nằm trên ghế sofa, nhâm nhi hộp sữa mát lạnh từ nãy đến giờ vẫn chưa uống xong, mắt nhìn chăm chú vào điện thoại như đợi chờ điều gì đó.
Tối hôm qua, cô đã đặt mua dàn máy tính qua mạng và hẹn đầu chiều giao đến.
Bây giờ đã gần 3 giờ chiều rồi, vẫn chưa thấy có cuộc điện thoại nào, Lệ Thanh thầm trách tốc độ phục vụ ở đây sao mà lại kém thế thì bỗng nhiên, chuông điện thoại cô reo lên, Lệ Thanh nhanh chóng bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ồm ồm.
"Alo, Lệ Thanh phải không ạ? Xin lỗi vì để quý khách đợi lâu, hôm nay khá đông khách cho nên việc giao hàng có chút chậm trễ, để chuộc lỗi tôi có nhờ người đến khiêng và lắp máy giúp cô, mong cô thông cảm cho."
Cô cũng không quá khó tính, nghe giải thích xong thì dễ dàng đồng ý cho qua, khẽ "ừm" một tiếng, bên kia hình như rất vội, ngay sau lời hồi đáp của cô, liền cảm ơn rồi ngắt máy.
Vài phút sau, tiếng chuông cửa nhà cô reo lên, Lệ Thanh nhìn qua mắt mèo, người này...!sao nhìn quen thế?
Cậu trai đứng trước cửa vác đồ nặng không kiên nhẫn nhấn chuông thêm lần nữa khiến Lệ Thanh giật mình một cái, nhanh tay mở cửa ra.
Bốn mắt vô tình chạm nhau, khựng lại hai giây.
Trước mặt cô là chàng trai trẻ đội nón kết đen che gần hết đôi mắt đẹp đẽ, cả người cũng mặc full cây đen, đã cao rồi trông lại cao hơn gấp bội.
"Chính...!Chính mặt lạnh?" Lệ Thanh nghiêng đầu để nhìn rõ gương mặt cậu ta.

Quả nhiên là hắn.
Nghe cô gọi như thế cậu khẽ nhíu mày, muốn đánh cô một cái nhưng vì tay đang bận bưng thùng đồ nên không tiện, mở miệng phun ra câu nói không rõ chủ ngữ: "Để ở đâu?"
Cô hiểu ý né đường, chỉ chỗ để cho cậu, bên cạnh cậu còn một thùng nữa, cô cũng tiện phụ một tay giúp bưng theo luôn, hình như thùng này đựng CPU thì phải, cô thầm nghĩ trong đầu.
Căn nhà với tông màu chủ đạo là trắng và xanh cực kì mát mắt và dễ chịu, cậu đặt máy xuống bên bàn trống ở góc phòng làm việc, cẩn thẩn mở thùng đồ, từng món phụ kiện màu xanh lá lần lượt được bày ra trên sàn nhà, đây là màu sắc ưa thích của cô.
Rất nhanh dàn máy đã được lắp ráp xong, dây điện được cậu quấn lại gọn gàng để sát trong góc rất thẩm mĩ.
Cậu đứng dậy, phủi tay, chuẩn bị ra về thì Lệ Thanh đem đến cho cậu li nước mát.
Không có ý định nán lại lâu nên uống xong ngụm nước cậu liền quay người đi, cô chạy theo sau tiễn cậu.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, cậu đứng lại khiến cô không kịp phản ứng, bất ngờ đâm sầm vào lưng cậu.
"Uhm...!sống một mình à?"
Lệ Thanh xoa xoa trán, gật gật đầu, nhớ ra gì đó liền nhanh miệng nói: "Mai nhớ đem bút trả cho mình, là quà người khác tặng, mình không cho cậu được."
Cậu "ừ" một tiếng, cũng không nói gì thêm thẳng bước đi về.
Tại quầy phục vụ quán net OCEAN, một người anh trai trẻ tuổi từ đâu nhảy tới khoác vai cậu.
"Chính à, hôm nay lại tích cực giúp anh giao hàng thế? Thường ngày cậu đâu có thích gặp người lạ đâu?"
Người này là Đinh Trí, ông chủ OCEAN, nơi cậu đang làm thêm, ngoài kinh doanh quán net, Đinh Trí còn có một cửa hàng điện tử lớn, lại vừa cưới vợ năm ngoái, rất bận bịu cho nên tạm giao cho cậu quản lí quán net này một mình, rảnh rỗi thì đến xem qua.
"Cậu ấy là...!bạn cùng bàn trên lớp." Cậu chậm rãi trả lời, tay vẫn thoăn thoắt lướt trên bàn phím cày game giúp khách hàng.
Thấy cậu đang tập trung, Đinh Trí cũng không làm phiền nữa, ngồi xuống bên cạnh kiểm tra máy chủ, đến 7 giờ tối thì có việc nên đi trước..


Bình luận

Truyện đang đọc