GIÓ VÀ TRĂNG


Trước cửa lớp 1 giờ đây chỉ còn hai anh em họ Dương, không lâu sau liền thấy Lai Vương từ lớp bên cạnh bước ra, gương mặt điềm tĩnh, hình như vừa giải thêm mấy đề nữa mới chịu về, cậu ta thường ở lại trường học, về nhà chỉ tắm rửa, ăn uống, nghỉ ngơi, còn lại là đi chơi thể thao, cậu ấy suốt ngày bị mắng vì không thấy mặt mũi ở nhà, tuy vậy nhưng điểm số và thành tích luôn đứng đầu nên gia đình dần dần cũng không nói gì nữa, chỉ có chuyện tình cảm là cấm tuyệt đối nhưng nay đã buông lỏng đôi chút sau vụ đàm phán cả tháng trời.
Lai Vương vô tình nghe hết mọi chuyện ban nãy, khi đi ngang nhìn Tường Vũ và em gái cậu ta một cái liền bị Tường Vũ dùng ánh mắt cầu cứu gọi lại.
"Dỗ nó giúp tôi, tôi không biết." Tường Vũ đẩy cây sang cho Lai Vương.
Vì đã từng gặp mặt và nói chuyện vài lần khi Tường Vũ và Lai Vương đi cùng nhau, Lai Vương và Vương An cũng coi như là quen biết, xem Lai Vương như anh trai không ngại bày tỏ suy nghĩ.
"Tại sao chứ? Em là người đến trước mà." Hai hàng nước mắt đã bắt đầu rơi, giọng mũi sụt sịt khó nghe.
Hai người anh này cũng không phải chưa từng thất tình nhưng kinh nghiệm đi dỗ hay khuyên người khác gần như bằng không.
Nước mắt quả đúng là vũ khí đáng sợ của con gái, bị doạ sợ khiến hai tên kia cứng đờ.
Tường Vũ lắp ba lắp bắp, tay giật hộp quà và nắm tiền ném sang một bên: "Mày nín đi, cho phép mày chạm vào anh một ngày, muốn chém muốn giết tuỳ mày, việc nhà anh làm cho mày, đừng khóc nữa."
Chưa thấy ai ngang ngược như cậu ta, đi dỗ em gái chứ có phải đi đánh lộn đâu mà nói như thế.
Vẫn là phải để Lai Vương này ra tay, cậu ta chống bàn tay lên đầu gối, tay còn lại dịu dàng xoa đầu Vương An: "Ca ca dắt em đi chơi, thích gì đều mua cho em, được không?"
Tuy không làm Vương An bớt buồn nhưng ít ra nhận được sự quan tâm của Lai Vương khiến cô ấy bớt tủi thân đôi chút...
Lệ Thanh bị cậu kéo đi cả đoạn đường, cô không phản kháng, chậm rãi theo sau, tâm trạng dường như không tốt lắm.
"Đến OCEAN đi." Lệ Thanh dừng bước, tay còn lại nắm chặt quai đeo cặp.
Ngày mai thi rồi mà cô còn muốn đến quán net chơi?
Nhìn gương mặt khó hiểu của cậu, cô liền nói tiếp: "Tôi đang tức giận."

Giương ánh mắt kiên định nhìn cậu như doạ rằng, cậu không đi cùng thì cô sẽ tự đi, không cho cô đến OCEAN thì cô sẽ tự đi chỗ khác.
"Giận sao lại đi chơi game?"
Lệ Thanh bây giờ chỉ muốn phát ti3t vào các trận game, ậm ừ mãi mới nói ra được.
"...!Không muốn trút giận lên cậu."
Chính Phong lúc đầu cảm thấy sống lưng có chút lạnh, nghe câu này liền thấy ấm lòng, chiều theo ý cô.

ngôn tình hài
"Anh Chính, hôm nay đến trễ thế?" Người này là Hàn Lâm, nhân viên mới của quán net, là sinh viên năm cuối khoa công nghệ thông tin, tuy lớn hơn Chính Phong nhưng không hiểu sao cậu ta vẫn gọi cậu là anh.
Hàn Lâm thấy cậu dắt theo con gái còn ngạc nhiên hơn: "Đây là...?"
"Bạn gái tôi.

Còn máy trống không?"
Đám nhóc năm nhất, năm hai vừa thi xong nên giờ này rất đông người còn cắm ở quán net, Hàn Lâm "ờ" một tiếng rồi chạy vào trong check.
Máy còn trống nằm ở trong cùng hàng thứ hai, Chính Phong dắt cô vào trong bắt gặp nhóm khách quen cũng đang ngồi chơi ở đó.
Thấy cậu đến, họ tranh nhau giành giật cậu.
"Anh Chính, tới đúng lúc lắm, solo giúp em với, màn này chơi đi chơi lại cả chục..." Sự chú ý của nhóm người này không còn ở cậu nữa, rất nhanh đã thấy hai bàn tay đang nắm chặt nhau kia.

"Oa, là chị Chính sao?"
"Bất ngờ quá nha!"
"Chị Chính, chị tên gì?"
"Hai người...!là ai theo đuổi ai?"
Những câu hỏi dồn dập cùng với sự lấn tới của những người kia khiến cô rụt rè núp sau lưng cậu.
Chính Phong dùng tay chắn đám người họ lại như một chiếc lồ ng kiên cố bảo vệ cô.
"Cô ấy không thích đụng chạm với người lạ, giữ khoảng cách chút đi."
"Là bọn tôi vô ý, xin lỗi chị dâu."
Lệ Thanh gật đầu, lịch sự giới thiệu tên, bây giờ cô không có tâm trạng nói chuyện, nhìn màn hình đang đánh dở kia khiến cô ngứa mắt, đây là loại game solo với người chơi khác để thăng hạng, một đội có 5 người, trận này lợi thế đang nghiêng về phía team địch, Lệ Thanh đã từng thấy qua game này, cũng biết sơ cách chơi nhưng chưa có thời gian để tải về.
"Em chơi được không?"
Nhóm người này lớn hơn cô, dù họ gọi cô là chị dâu nhưng cô vẫn xưng "em" cho phải phép.
Thấy cô đề nghị như thế chủ nhân tài khoản này sẵn lòng để cô chơi, vì người đẹp, thua cũng đáng, mà người của anh Chính không thể nào đơn giản vậy được, họ nửa tin nửa không, cứ xem tiếp là biết thôi.
Nhân vật Lệ Thanh đang chơi là xạ thủ, sát thương chủ lực của team, số KDA đang là 0 – 2 – 1, trận đấu chỉ mới bắt đầu vài phút vẫn còn cứu chữa được.

Cái cách cô sử dụng bàn phím cũng như di chuyển chuột chuyên nghiệp đến mức mấy người xung quanh không tin vào mắt mình, trước đây Chính Phong là tượng đài sừng sững về kĩ năng chơi game, nay cậu đã có đối thủ rồi, Lệ Thanh cũng không hề kém cạnh cậu.
Chẳng mấy chốc cô đã biết được cách sử dụng tốt các chiêu thức của nhân vật này, giữ vị trí tốt, không lên quá cao để bảo toàn mạng, đứng ở xa cấu rỉa là chủ yếu nhưng khác với cô, đồng đội lại cứ dũng mãnh xông lên làm cho tỉ số trận đấu nghiêng về phía đối phương liên tục, Lệ Thanh chỉ còn cách "farm" để mua trang bị.

Rất nhanh thế trận đã có sự chuyển biến sau khi cô giành được Mega Kill và cướp thành công quái dẫn đường.
Lệ Thanh vẫn chưa muốn thắng, cô muốn hành hạ team địch thêm một chút, đứng ngay địa điểm hồi sinh, cứ người nào hồi sinh lại bị cô cho lên bảng điểm số ngồi chờ.
Có tức giận gì thì xả bên ngoài đi, vô game hành hạ người khác là thế nào, bất công quá!!
Đội kia nản đến mức không thèm phản kháng, để mặc cho cô giết, âm thanh khen ngợi của hệ thống vang lên không ngớt, chưa đã tay mà đồng đội cô đã đẩy trụ chính nên trận đấu phải kết thúc, KDA chung cuộc của cô là 49 – 2 – 2.
Quái vật gì đây!!
Mấy người xung quanh bị cô doạ cho sợ hết rồi.
Cái vẻ mặt trút giận ban nãy của cô thật sự quá nghiêm túc đi.
Chưa hết giận, nhưng cô vẫn trả máy lại cho người kia, đến chỗ của mình mở U Linh lên.
"Chính, tôi muốn solo với cậu."
Chính Phong vẫn luôn bên cạnh cô từ đầu, trên mặt còn nở nụ cười đầy tự hào, khoan thai ngồi xuống máy bên cạnh bật lên.
Ở đây ngoài cậu ra thì chưa ai có khả năng qua cô.
Cả hai đeo tai nghe, đăng nhập vào game, chuẩn bị làm một trận ra trò.
Trận đấu này coi bộ thú vị hơn nhiều so với chơi game, mấy người xung quanh bu lại xem, vẫn nhớ lời dặn của Chính Phong đứng xa Lệ Thanh một chút.
Quán net này rất sạch sẽ, mọi phụ kiện mỗi ngày đều được lau chùi kĩ càng, cứ một, hai tháng sẽ thay ghế và tai nghe một lần để đảm bảo vệ sinh, chỗ cô đang ngồi là đồ mới hoàn toàn, giá cũng không hề rẻ.
Hai người Chính Phong và Lệ Thanh nghiêm túc thi đấu, không ai nhường ai, cậu đánh một, cô đánh lại hai, cậu đánh đến ba...
Sàn đấu ngập trong biển băng được phóng ra từ nhân vật của Lệ Thanh, cánh rừng Mộng Uy bên cạnh cũng bị ảnh hưởng không ít, từng nhát kiếm của 99 và lực gió khi Lệ Thanh dùng băng đều khiến cây cối ở rìa ngoài bị đổ hết nhưng khi băng tan, nước đó lại giúp cây lớn trở lại, không những vậy mà còn cao lên, to lớn hơn.
Nếu bình thường phá hoại như thế sẽ bị hệ thống cảnh cáo nhưng Lệ Thanh sáng suốt đã lường trước được mới chọn địa điểm này để thi đấu.
Rừng Mộng Uy là nơi nhân vật của Lệ Thanh sinh ra và tu luyện, sớm đã hoà làm một với nhau, vì vậy cô còn có thể tuỳ ý điều khiển nơi đây theo ý muốn.

Đánh càng lúc càng hăng thì hai nhân vật đột nhiên ngã xuống đất, tiếp đó là thông báo: [Phu thê có chuyện hãy từ từ nói, đừng vì điều nhỏ nhặt mà phải đổ máu!]
Có lẽ cả hai đánh dữ dội quá khiến năng lượng của nhân vật cạn kiệt, hệ thống mới phải thông báo như thế.
Lệ Thanh gục xuống bàn, nếu không có mấy người này ở đây, không biết cô sẽ quậy theo kiểu nào nữa.
Cùng với sự tức giận chưa nguôi của cô là sự chán nản tột cùng của nhóm người xung quanh vì trận đấu quá hay mà bị đứt giữa chừng.
"Đủ rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người giải tán đi."
"Được, được, được." Cậu đã nói thế rồi thì không ai hó hé tiếng nào nữa, liền trở về vị trí tiếp tục chơi.
"Còn cậu, đừng quậy nữa, về thôi." Đến cô, tông giọng có phần nhẹ nhàng hơn, cậu xách cặp cô rồi nắm lấy tay cô kéo đi, dù gì cũng có Hàn Lâm ở đây nên cậu có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn.
"Cậu ở lại làm đi, tôi tự về được, cứ bỏ việc hoài vậy ông chủ đuổi cậu đấy."
Vừa ra ngoài, cậu hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô: "Tôi là ông chủ, ai dám đuổi tôi?"
Cậu nói gì?
Ánh mắt sững sờ của Lệ Thanh nói lên tất cả, cô không tin vào tai mình, cắn môi hỏi lại: "Là sao?"
Chính Phong đút tay vô túi quần, tay còn lại nắm tay cô, dắt cô đi về nhà.
Trên đường về nhà, cậu kể ra hết cho cô nghe.
Chính Phong bây giờ khác xưa rất nhiều, nếu ngày xưa, cậu chỉ quan niệm sống qua ngày, không cần phải kiếm nhiều tiền làm gì thì bây giờ, mỗi ngày cậu đều suy nghĩ phải làm gì, phải đi đâu để kiếm thật nhiều tiền để có thể trở nên xứng đáng ở bên cạnh cô, yêu thương, bảo vệ cô.
Từ khi nhận thức được tình cảm của mình có sự chuyển biến đó, cậu bắt đầu tìm hiểu về chứng khoán, ban đầu có hơi khó khăn, phải chạy tới chạy lui vay mượn.
Ông trời quả không phụ lòng người, trong thời gian ngắn, Chính Phong đã rất thành công trên con đường này, không chỉ dựa vào sự may mắn, trong đó còn có phần không nhỏ công sức của cậu, nhờ khả năng nhìn xa trông rộng, càng ngày thứ hạng trên sàn chứng khoán càng được nâng cao, đem lại lợi nhuận không hề nhỏ.
Số tiền đầu tiên cậu kiếm ra được chính là dùng để mua lại quán net này..


Bình luận

Truyện đang đọc